Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 213 : Hóa giải (1)
Editor: Nguyetmai
Đã lâu lắm rồi Yering chưa được ăn thịt.
Nước sạch, thịt nướng thơm lừng khiến cả người cô bé ấm lên như cái ôm của mẹ ở trong mơ, giống như được bước vào thiên đường.
Đầu lưỡi vẫn rất đau, tay cũng vậy, nhưng mà không sao, chỉ cần có thể sống sót thì mọi việc khác đều không quan trọng. Mẹ nói, cô bé như cỏ dại ở sa mạc, dù là ánh nắng gay gắt vào ban ngày hay sương trắng giá lạnh của ban đêm thì vẫn kiên cường chống chọi, không ngừng vươn lên. Làm người thì phải lạc quan, phải nhìn ra được điều vui vẻ và hạnh phúc, như vậy mình mới có thể tự biến bản thân thành một người ngập tràn hạnh phúc. Yering vẫn còn nhớ như in những lời mẹ vừa ôm mình vừa nói.
Vua Thép nhìn mấy nét chữ nguệch ngoạc của cô bé trên cát: Yering.
"Đây là tên của con à?" Ông hỏi.
Cô bé gật đầu, cười một cách thuần khiết.
Cô bé không đẹp, da dẻ thô ráp, gương mặt cũng không có gì đặc biệt, chỉ có nụ cười gợi cho người ta nhớ về hình ảnh hoa dại bị gió thổi lay động trong rừng sâu. Không sắc, không hương, rất bình thường nhưng lại bất khuất phi thường.
"Ông chỉ có thể đưa con đến làng kế tiếp thôi. Đến lúc đó, con bắt buộc phải sống một mình. Tự lập là bản năng cơ bản nhất của một người mạnh mẽ." Vua Thép bình tĩnh nói.
"…" Yering gật đầu, cười lấy lòng.
"Đi thôi." Vua Thép không để ý đến cô bé nữa, gọi Isaag một tiếng rồi xoay người nhanh chóng bước đi.
Ba người xếp thành một hàng, tiếp tục bước đi với nhịp chân không quá nhanh cũng không quá chậm. Cũng may làng kế tiếp cách đó không xa, lúc Isaag và Yering sắp không chịu nổi nữa thì họ đã đến nơi.
Sa mạc màu vàng dần trở nên hoang vắng. Ở cạnh một ngọn đồi nhỏ trên sa mạc là một thôn xóm đơn sơ màu xám trắng.
Người trong thôn không ít, chủ yếu là lái buôn vãng lai và lính đánh thuê đang tụ tập lại đây. Nơi này gần với nơi đóng quân của một đội lính đánh thuê nên thu hút rất nhiều thương lái, cuối cùng hình thành lên một thôn xóm nhỏ.
Vua Thép và Isaag lại kiếm đủ đồ tiếp tế, mua thêm một con lạc đà, cho cô bé Yering không ít đồ ăn và nước uống cùng với vài đồng tiền giấy.
Lúc này hai người mới tiếp tục lên đường.
Vua Thép nhất định phải tìm thấy một thành phố rộng lớn, phồn hoa và ổn định để chọn làm căn cứ truyền bá Thánh lực.
Một giờ sau, Yering nhìn theo bóng lưng hai người đang đi xa dần, ngơ ngác đứng tại mảnh đất hoang ngoài thôn xóm.
"Chính là nó! Lúc nãy tôi vừa thấy nó được hai người kia cho tiền!" Sau lưng là vài người khỏe mạnh, cả nam lẫn nữ. Vẻ mặt họ rất dữ tợn, tay cầm súng trường lăm lăm sải bước về phía này. Bên cạnh bọn họ là một người đàn ông có vóc người nhỏ xíu, gầy nhom.
Trong sa mạc này chẳng hề tồn tại thứ được gọi là "trật tự", chỉ cần anh cho người ta đủ lợi ích thì bất cứ chuyện trái pháp luật nào cũng sẽ có người làm. Ở đây không có bất kỳ quốc gia thống nhất nào, chỉ có dân nghèo, thổ phỉ, bọn cướp và quân đội đông như đàn châu chấu.
Phịch.
Yering bị đẩy mạnh, té nhào xuống đất. Túi bánh quy và bình nước trên người cô bé cũng bị cướp mất.
"Quả nhiên! Có thức ăn! Khà khà! Còn có tiền nữa! Lấy đâu ra!? Nói!" Tên có vóc dáng còi cọc đạp vào bụng của Yering, hét lớn một cách hung ác.
Mấy người cầm súng đi chung cũng lạnh lùng bước đến.
"Ánh mắt của con quỷ nhỏ này trông đáng ghét thật." Một ả đàn bà có vết sẹo trên mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào Yering.
Yering nhịn đau, trên mặt vẫn là nụ cười lấy lòng luôn thường trực, hòng cố gắng cầu xin đối phương tha cho cô bé. Nhưng mấy người này không hề để ý đến ánh mắt đó mà không ngừng lục soát người cô bé hòng kiếm được chút tiền mọn.
"Chưa tìm thấy nữa sao?" Ả phụ nữ mặt sẹo đã thiếu kiên nhẫn.
"Có ngay, có ngay đây…"
"Bảo nó nói về lão già kia một chút xem, mà hình như Isaag có quen biết thì phải. Lão ta lạ hoắc nhưng lại có tiền có nước để mang đi cho cái thứ rác rưởi này. Chà chà… Chắc chắn là người có tiền." Ả ta cười lạnh.
Mấy người đó lục soát cả một lúc lâu, vất vả lắm mới tìm thấy mấy trăm đồng tiền Lydum từ tay Yering. Ở nơi này, tiền của Lydum và Mida đều được sử dụng rất rộng rãi.
"Chỉ có nhiêu đó? Còn là một đứa câm nữa hả?" Ả ta nhìn thấy đầu lưỡi bị đứt trong miệng Yering thì vẻ mặt cũng cụt hứng hẳn.
"Kệ đi, mau giải quyết cho xong."
Ả giơ nòng súng lên, chĩa về phía Yering.
"Dừng tay!" Bóng dáng Vua Thép lại xuất hiện lần nữa ở bên ngoài thôn xóm. Ánh mắt ông bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy người.
Ông đã đánh giá quá cao đạo đức của mấy người ở đây rồi, không ngờ ngay cả chút xíu đồ mà ông cho cô bé cũng có thể khiến nó mất mạng. Ở đây… thật sự giống lời Isaag nói. Hỗn loạn, không có giới hạn, không có nhân tính.
"Ồ? Còn quay lại nữa hả?" Ả ta kinh ngạc: "Đặc biệt quay lại vì con nhóc này sao?" Ả ta bật cười ha hả.
Cạch.
Đột nhiên, ả ta giơ nòng súng nhắm thẳng vào Vua Thép, đồng thời mở chốt an toàn.
"Không được nhúc nhích! Bằng không bọn tao giết chết con nhóc này!" Người còn lại cầm súng lục nhắm vào đầu Yering.
Sắc mặt Vua Thép vẫn rất bình tĩnh, ông đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên Yering ngẩng đầu, cười với ông một cái.
"Con… Chờ chút!!" Hai mắt Vua Thép trợn to.
Ầm!!
Yering xông về phía trước, cơ thể nhỏ gầy húc mạnh vào cánh tay cầm súng của ả mặt sẹo, sau đó cô bé há mồm cắn thật mạnh. Cô bé dùng hết sức để cắn, hệt như một chú chó hoang. Cô bé không có tiền, không có đồ ăn, cũng không có vật gì quý giá để trao đi. Thứ duy nhất mà cô bé có chính là cái mạng này.
Mẹ nói, sau khi chết sẽ được lên thiên đường.
Mẹ nói, chết rồi sẽ được gặp lại mẹ.
Mẹ nói, không cần phải sợ.
Mẹ nói, không cần phải sợ…
Yering ra sức cắn mạnh vào tay của ả mặt sẹo, có làm thế nào cũng nhất quyết không buông ra.
A a!! Ả ta hét lên thảm thiết.
"Con ranh chết tiệt này..!!"
Đoàng!!
Một tiếng súng đột nhiên vang lên.
Vua Thép đang xông đến cứu thì đôi đồng tử đột nhiên co rút lại, trong đó là hình ảnh Yering với một đốm máu thật lớn đang không ngừng loang ra.
"Con… Không sợ..." Yering nghĩ, cơ thể nhỏ bé ngã rạp xuống đất, vũng máu sau lưng không ngừng chảy ra, thấm vào lớp cát.
Cô bé há miệng thật to, phát ra âm thanh ọc ọc giống như đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt lại như đang cười. Vua Thép vừa kịp vọt đến trước mặt mấy người kia, chỉ tùy ý vung tay lên thì mấy tên cướp cầm súng đã giống như bị voi quất, bay vụt ra ngoài, đập mạnh xuống cát, không ngừng hộc máu.
Nhưng đã không kịp rồi.
Ông đến bên cạnh Yering, ngồi xổm xuống.
Ông thật sự không ngờ rằng ở nơi thôn quê nhỏ bé này, chỉ một chút tiền cỏn con như thế, vài mẩu thức ăn như thế thôi mà cũng có người cướp. Ông không ngờ lòng tốt nhất thời của mình lại dẫn đến hậu quả bi thương như thế.
Ông càng không ngờ rằng, vào giây phút cuối cùng Yering lại mạnh mẽ kiên cường đến vậy. Cô bé chỉ muốn chứng minh với ông là, ban nãy ông cứu cô bé là rất đáng giá. Cô bé muốn cứu Vua Thép.
"…" Vua Thép cúi đầu vuốt tóc của Yering. Ông như lại trở về năm xưa, khi đó ông cũng vuốt tóc thi thể con trai mình như thế này.
Đều là do ông quyết định.
Đều tại ông.
Con trai chết trận, vợ thì tự sát, thuộc hạ bị ông liên lụy phải chết trong tai họa tận thế đó.
Bây giờ, lại có một sinh mệnh vì ông mà chết.
"Lại một lần nữa…" Vua Thép nhìn ánh mắt dần dần tiêu tán của Yering.
"Muốn cứu cô bé sao? Bavaria." Một giọng nói bỗng nhiên vang lên từ một nơi ở sau lưng cách ông không xa, một giọng nói mà dù thế nào Vua Thép cũng không ngờ sẽ xuất hiện vào lúc này.
"Điều kiện!" Vua Thép cũng không đứng dậy, chỉ nói thật nhanh.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
2672 chương
101 chương
26 chương
475 chương
23 chương
42 chương