Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 206 : Tàn khốc (3)

Editor: Nguyetmai "Cho nên có thể coi thường mạng sống của con người như vậy sao?" Adolf bắt đầu tức giận. "Có phải là cậu cảm thấy nó chênh lệch quá xa so với chính nghĩa trong lòng cậu không?" Lâm Thịnh mỉm cười nói: "Nhưng cậu cũng cần phải cân nhắc, người của quốc gia, thì họ cũng là người, cũng biết sợ hãi. Họ cũng sẽ chạy theo lợi ích và trốn tránh những gì có hại. Đó chính là bản chất của con người. Chẳng lẽ cậu trông cậy vào việc bọn họ sẽ vì mức lương một triệu một tháng mà chạy vào biệt thự để liều mạng với lão Jayne hay sao? Dựa vào cái gì mà bọn họ phải làm như vậy? Tinh thần dâng hiến hết mình à?" "..." Adolf hiểu rất rõ, nhưng cậu ta không có cách nào để chấp nhận. "Trật tự và quy tắc của thế giới này chính là do người có sức mạnh tạo ra. Cậu muốn chính nghĩa, muốn mọi chuyện phải công bằng, vậy thì cậu phải đủ mạnh để cho bọn họ nhìn thẳng vào cậu." Lâm Thịnh giảng giải. Biểu cảm trên mặt Adolf đi từ vẻ tức giận, không cam lòng lúc ban đầu, sau đó dần dần chuyển thành sự kiên định đối với sức mạnh. Nhìn thấy thần thái của Adolf đã thay đổi, mục đích trong lòng Lâm Thịnh cũng coi như đã đạt được bước đầu. Adolf có tư chất hơn người, ý chí kiên định, hết lòng vì mục tiêu lớn. Cậu ta rất phù hợp với Thánh quang. Đồng thời, hiện tại còn là hậu phương đắc lực giúp đỡ cho Lâm Thịnh. Lâm Thịnh dự định sẽ dạy cho Adolf những điều mấu chốt, sau đó sẽ để Saru tới huấn luyện cho cậu ta. Trước đây, lúc bắt đầu ở Tịch Lâm, nơi đó là một môi trường bấp bênh không ổn định, nhưng bây giờ ở Tây Luân thì không giống như vậy. Cậu hoàn toàn có đủ thời gian từ từ dạy dỗ Adolf, giúp Adolf trưởng thành. Adolf bị dẫn ra ngoài ngay sau đó. Chị gái Sina và cả cha Carney của cậu ta vừa mới tỉnh lại. Sau khi hai người biết được mối quan hệ giữa tổ chức Thánh Điện thần bí và em trai, phản ứng đầu tiên là muốn trợ giúp vật tư cho Thánh Điện một lần nữa. Hơn nữa lần này còn có ân tình vì đã cứu giúp bọn họ nên Carney cũng giống con trai mình, hết sức phóng khoáng mà vung bút lên, ký tặng cho Lâm Thịnh một khối sản nghiệp quý giá, đủ để cho bất cứ ai cũng có thể sống yên phận cả đời. Sau khi xử lý xong những việc lặt vặt và tẩy não cho Adolf một lần, Lâm Thịnh đi kiểm tra lão Jayne mà bọn họ đã bắt được. Lão Jayne bị giam bên trong một cái hố trống dưới đất ở phía sau núi. Nơi đó là một hầm giam dưới lòng đất mà binh sĩ Hầm Giam vừa mới đào. Bởi vì toàn bộ vùng rừng núi này đã bị mua lại, thậm chí còn cấp cho Lâm Thịnh quyền sử dụng đất hai trăm năm, cho nên cậu cũng không khách sáo một chút nào. Lão Jayne tương đối hợp tác. Không cần thẩm vấn gì, lão đã nhanh chóng khai ra hết tất cả những gì mà lão biết. Đặc biệt là về dòng máu Hắc Ma được truyền lại từ xưa ở trong gia tộc của lão ta. Lão nói về nó vô cùng cặn kẽ, còn cố gắng diễn đạt tỉ mỉ, chi tiết về giá trị của mình, chỉ mong được tha mạng sống. Thật đáng tiếc! Dò Tìm Tội Ác của Lâm Thịnh đã nhìn thấu trong lòng lão ta còn có những ý đồ xấu xa khác. Sau khi thẩm vấn xong và lấy được mật mã thẻ ngân hàng, cậu quyết định ném lão ta cho Cardura, để nó đánh chén một bữa no nê. Tính toán một chút về lời khai của lão Jayne, thì lão ta là người mạnh nhất trong gia tộc, ngoài ra thì cũng chỉ còn một vài người siêu phàm ở cấp độ Song Dực. Những người ở cấp độ này, so với Lâm Thịnh lúc trước có lẽ cũng được xem như là lợi hại. Nhưng mà bây giờ, cũng chỉ có như vậy mà thôi. Tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết và sắp xếp ổn thỏa. Sau khi Lâm Thịnh truyền thụ Hôi Ấn xong thì trở lại trường học, những việc còn lại cậu đều giao cho Cardura xử lý. ... … Bên dưới ánh đèn đường màu vàng mờ ảo, một đám côn trùng giống như sương mù giăng kín không ngừng bay lượn xung quanh chụp đèn. Mã Y và hai thám tử khác đứng cùng một chỗ. Ba người vây quanh bãi chất nhờn màu đen trên nền đất, không ai nói chuyện, chỉ là sắc mặt vô cùng khó coi. Nơi này là khu vực phía Bắc của thành phố Tree Minton. Lúc trước nơi này có rất nhiều thợ thủ công sinh sống, sau đó toàn bộ Tây Luân đều đề cao địa vị của thợ thủ công, cho nên nơi này trở thành một khu vực phát triển nhất thành phố Tree Minton. Bây giờ, ở trong thành phố này, ngay tại khu vực phát triển nhất, vậy mà lại xuất hiện chuyện như thế này. "Sau khi thẩm thấu thì sẽ tạo ra điểm đen. Bây giờ chỉ dựa vào sức mạnh của chúng ta thì rất khó để ngăn cản được nó. Cần phải báo cáo tình huống này lên cấp trên." Mã Y trầm giọng nói. "Hiện tượng điểm đen... Vậy mà có thể nuốt trọn một vật còn sống, biến mất không để lại gì..." Một người đàn ông mặc áo gió, đội mũ lưỡi trai màu xám đứng bên cạnh, trong giọng nói mang theo một chút chấn động. Anh ta nhặt một hòn đá nhỏ lên, ném vào bên trong bãi chất nhờn màu xám đen nằm trên mặt đất. Viên đá rơi vào bên trong bãi chất lỏng màu đen dễ như trở bàn tay, sau đó hoàn toàn chìm xuống, cũng không bị đẩy ra. "Nhìn sơ qua thì cũng chỉ là một bãi chất lỏng màu đen, nhưng bản chất của nó lại giống như là một lỗ đen nguy hiểm thông với những nơi khác." Một người khác lập tức phân tích rồi nói: "Đây chính là điểm đen trong truyền thuyết sao?" "Anh chưa từng nhìn thấy nó sao? Năm ngoái ở Tree Minton cũng đã xảy ra chuyện như thế này rồi, nhưng mà cũng chỉ có năm lần thôi. Thế nhưng năm nay, mới được nửa năm mà đã có hơn mười lần rồi!" Mã Y xoa xoa gương mặt cứng ngắc. "Còn có hiện tượng thẩm thấu nữa... Gần đây thật sự là nhiều chuyện quái dị." Anh ta rút ra kết luận cuối cùng. Vèo... Đúng vào lúc này, bãi chất lỏng màu đen trên mặt đất phát ra tiếng động rất nhỏ, chỉ mới chớp mắt đã biến mất không còn thấy đâu nữa. "Đi thôi." Mã Y thở phào, xoay người rời đi. ... … Tích tắc tích tắc... Kim giây chuyển động tạo ra những âm thanh nho nhỏ, Lâm Thịnh chậm rãi mở hai mắt ra. Cậu đang ngồi ngay ngắn ở giữa hàng ghế dài phía bên trái trong Thánh điện nhỏ của thành Hắc Vũ. Bên trong Thánh điện nhỏ tràn đầy hơi thở nhàn nhạt của Thánh lực, không chỉ không gây cảm giác trống trải mà còn có một loại cảm giác quen thuộc rất đặc biệt, rất thân thiết. Lâm Thịnh đứng dậy, bước khỏi hàng ghế dài, đẩy cửa đi ra ngoài. Ra tới ngoài sân, cậu nhanh chóng đi đến trước cửa của Công hội Chiến sĩ. Kiến trúc giống như con trâu khổng lồ của Công hội Chiến Sĩ vẫn y như trước, lẳng lặng đứng sừng sững ở nơi đó. Lâm Thịnh bình ổn lại tâm lý, cầm rìu chậm rãi bước vào không gian nơi ở của Vua Thép. Cậu đến để kiểm tra chiến lợi phẩm của mình. Trong khoảng thời gian này, cậu đã kiểm tra một lượt các khu vực bên ngoài của tòa nhà Công hội Chiến Sĩ này, nhưng ngoại trừ một vài vũ khí và áo giáp thì không có bất kỳ phát hiện mới nào. Bây giờ chỉ còn lại khu vực trung tâm. Vị trí trung tâm của khối kiến trúc đầu trâu này là khu vực bên dưới một vách ngăn nằm dưới ngai vàng trong đại điện. Vách ngăn đó chính là kết nối then chốt của hai khu vực bên trong và bên ngoài. Trước kia Lâm Thịnh đã tìm được nó, nhưng không có đủ thời gian cho nên chưa kịp kiểm tra. Hôm nay, cậu định mở ra và đi vào kiểm tra lại một lần nữa. "Hy vọng có thể tìm được thứ gì có ích..." Lâm Thịnh sải bước, vượt qua cửa sắt của Công hội Chiến sĩ, đi vòng qua cái hố rất lớn trên mặt đất mà Vua Thép để lại, từ cửa chính đi vào bên trong. Cậu đi thẳng đến phía trước ngai vàng, cúi đầu nhìn xuống lối vào đường hầm đã bị vách ngăn che lại. Cậu vươn tay nắm lấy vòng tròn ngoài cửa, kéo ra bên ngoài. Tiếng chấn động ầm ầm truyền đến. Khoảng hơn mười giây sau, vách ngăn bị kéo lên, toàn bộ cửa vào hoàn toàn hiện ra trước mắt Lâm Thịnh. Bên dưới vách ngăn là một con đường đá màu xám tro sạch sẽ chỉnh tề, kéo dài xuống dưới không thấy được điểm cuối. Lâm Thịnh chờ một lát, chờ cho không khí bụi bặm bên trong dần dần tản ra sạch sẽ thì mới cầm rìu, chậm rãi đi vào cửa. Cậu bước dọc theo bậc thang đi thẳng xuống dưới. Chưa đến hai phút đồng hồ, trước mắt Lâm Thịnh bỗng rộng mở sáng sủa. Cậu đi vào một căn phòng rộng rãi như sân bóng rổ. Bên trong phòng, khắp nơi đều chất đầy các quyển sách màu vàng sẫm. Không giống như những nơi khác, những cuốn sách ở đây nằm rải rác trên mặt đất, thậm chí ngay cả giá sách cũng không có. Ngoài ra Lâm Thịnh còn phát hiện ở trong góc phòng có tro đen còn sót lại sau khi đốt cháy sách. Cậu cúi người nhặt đại một quyển sách lên, lật ra xem. Phía trên trang sách màu vàng sẫm có một câu thế này: "Tai họa lớn ập tới, lòng quyết chiến trường tồn." Cậu lật ra xem, nhưng thật không ngờ nội dung bên trong lại còn giật gân hơn nữa. Đó là một loại kiểu như nhật ký hoặc có thể coi là sổ ghi chép cũng được, viết lại dưới góc độ của bên thứ ba, đang quan sát nội dung của quyển sách này. "Thẩm thấu, chất lỏng đen, thủy triều đen, sương mù dày đặc. Khi ngày tận thế giáng xuống từng bước một, chúng ta không còn đường nào để trốn. Ranh giới giữa người sống và kẻ chết bắt đầu mơ hồ, quy tắc giữa linh và tà bắt đầu tan biến. Tất cả trật tự đều bắt đầu sụp đổ. Cái chết cũng giống như ruộng lúa mạch khi thu hoạch, đổ rạp xuống từng mảng, từng mảng lớn. Tìm được điểm tiếp xúc... Tìm được điểm tiếp xúc... Tìm được điểm giao nhau của thế giới khi rơi xuống... Hủy diệt nó, đó là cơ hội sống sót cuối cùng và duy nhất..."