Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 180 : Xây dựng (2)

Editor: Nguyetmai Két két rầm. Tay Lâm Thịnh vừa chạm vào cánh cửa sắt của Công hội Chiến Sĩ, toàn bộ cánh cửa đã nghiêng ngả rồi đổ sập xuống nền đất, bụi tung lên tạo thành một màn khói xám mịt mù. Phần kim loại rỉ sét lỗ chỗ va đập vào phần đá cứng rắn phát ra âm thanh nặng nề có phần chói tai. Lâm Thịnh nhanh chóng nâng cao cảnh giác, đề phòng nguy hiểm có thể xảy đến bất kỳ lúc nào. Cậu vẫn chưa quên, lần đầu tiên khi cậu tiến vào thành Hắc Vũ đã gặp phải con quái vật rắn khổng lồ kia và cả quân đoàn trưởng trên cấp mười vô cùng mạnh mẽ ở nơi đây. "Tiếc thật, nếu trong mơ cũng có thể triệu hoán Cardura, vậy thì mình đã không cần phải khoanh tay bó gối thế này rồi." Lâm Thịnh tiếc rẻ thầm nghĩ, chờ một lúc mà vẫn không thấy xung quanh có chút động tĩnh gì. Bấy giờ cậu mới chậm rãi cầm theo thanh kiếm bước qua cánh cửa Công hội Chiến Sĩ. Bên trọng công hội là một khu đất rộng rãi giống như sàn đấu võ. Chính giữa bãi đất trống là một cột cờ dựng thẳng đứng, lá cờ rách nát rũ rượi, không nhìn rõ phần ký hiệu trên đó là gì. Lâm Thịnh đi dọc theo bên trái cột cờ, từng bước tiến vào bên trong. Công hội rất lớn. Advertisement / Quảng cáo Lâm Thịnh cứ thế đi dọc theo khu đất trống suốt cả mười mấy phút đồng hồ, dạo một vòng quanh Công hội Chiến Sĩ. Nơi này là Công hội Chiến Sĩ duy nhất của thành Hắc Vũ, trong ký ức của rất nhiều kiếm sĩ Hắc Vũ mà Lâm Thịnh hấp thụ được thì nơi đây có một vai trò hết sức quan trọng. Kiến trúc chính của công hội là một ngôi nhà lớn trông như đầu một con trâu đực. Lâm Thịnh đi hết một vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa khu nhà chính. Cậu ngẩng đầu lên nhìn bức hình chiến sĩ đầu trâu, chiến sĩ đầu rồng và chiến sĩ loài người đang điên cuồng chém giết được chạm khắc trên cánh cửa lớn hình vòm. Những hình vẽ này vô cùng tinh tế nhưng lại mang theo chút phong cách phóng khoáng và cởi mở, nhìn vô cùng tinh xảo, tráng lệ. Cậu không nói lời nào, chậm rãi đi lên bậc thang, vươn tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra. Két. Trong tiếng động khe khẽ, cánh cửa lớn bị Lâm Thịnh chậm chạp đẩy ra, để lộ trạng thái trong phòng. Phía sau cánh cửa là sảnh chính u ám thật dài và hẹp. Sảnh chính trông hệt như một khu lăng mộ dưới lòng đất, hai bên là những chiếc chậu đốt lửa đỏ rực được bắc trên giá. Dưới đất là những tấm đá xám đen có khắc những đường hoa văn thô kệch. Trần nhà phía trên đỉnh đầu làm thành hình mũi dùi tam giác, ở giữa được khảm một khối đá quý hình thoi có màu xanh da trời. Khối đá quý đang tỏa ra một chùm ánh sáng màu lam mờ mờ, chiếu xuống dưới, vừa vặn rơi vào ngai vàng đặt ở cuối phòng. Trên ngai vàng trống không, không có bất kỳ sinh vật nào. "Nơi này…" Lâm Thịnh vừa nhìn những ánh lửa đỏ trong chậu liền biết chắc ở đây nhất định có vấn đề. Nhưng cậu vào đây vốn là để đi tìm rắc rối. Trong tay vẫn nắm chắc thanh kiếm, Lâm Thịnh nhanh chóng tiến vào trong sảnh chính. Cậu vừa mới đi vào trong chưa được hai bước… Cộp cộp cộp cộp. Một bóng người cao lớn tầm hơn một mét tám chậm rãi bước ra từ sau cột đá bên trái. Người đó mặc một bộ giáp kim loại màu đỏ sậm, đội nón sắt có sừng trâu, vác trên lưng hai cây rìu chiến ngắn. Xoẹt. Người đó chậm rãi rút cây rìu chiến ra, nắm chắc trong tay, ánh sáng màu đỏ chậm rãi lóe lên trong mắt. Lộp cộp lộp cộp. Nó bước từng bước đến chỗ Lâm Thịnh, tốc độ ngày một nhanh, nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Hai lưỡi rìu trong tay nó không ngừng đung đưa, xoay tròn. Xoẹt!! Lâm Thịnh vung kiếm ngăn cản đòn đánh bất ngờ từ hai cây rìu, cậu nhẹ nhàng dùng sức đẩy con quái vật này ra. "Sức mạnh này, nếu đoán không nhầm thì là cuối cấp hai, không khác nhiều so với binh sĩ hầm giam lắm." Tính toán xong, cậu dừng thanh kiếm nặng trong tay một chút, ngay sau đó hai tay nắm chặt, chém ngang một đường đẹp mắt. Trong phút chốc, thanh kiếm đã sản sinh ra một sức mạnh cực đại, mạnh mẽ chém xuống hai cây rìu mà con quái vật đang dùng để đỡ đòn, làm phát ra tia lửa xoèn xoẹt. Quái vật bị lực mạnh đánh lùi về sau năm sáu bước mới có thể đứng vững. Advertisement / Quảng cáo Không chờ nó lấy lại thăng bằng, một đường kiếm nhanh như chớp đã xuyên qua ngực, ghim nó vào cây cột đá nằm phía sau lưng. "Giống như binh sĩ hầm giam, giá trị không cao, chỉ có thể sử dụng như lực lượng binh lính xung phong." Lâm Thịnh rút thanh kiếm ra. Xoẹt. Ngọn lửa đỏ sậm chậm rãi bùng lên trên ngực quái vật, trong nháy mắt đã đốt lan ra cả thân nó. Chẳng bao lâu sau, cả thân hình nó đã bị đốt thành một bãi tro tàn. Ngay cả bộ giáp kim loại nó mặc cũng bị đốt trụi thành tro, không để thừa lại chút gì. Ngọn lửa đỏ sậm quỷ dị vừa xuất hiện đã khiến Lâm Thịnh lùi lại phía sau một bước, lông mày nhíu chặt. Cậu không dám tùy tiện tiếp xúc với ngọn lửa này. Nó vừa xuất hiện ở đây, Thánh lực trong cơ thể cậu đã nảy sinh cảm giác bị đe dọa. "Thực lực thì bình thường, nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa một ngọn lửa mang tính năng tự hủy." Cậu thầm ghi nhớ trong lòng. Ngay sau đó, những vệt khói đen từ từ bốc lên từ bãi tro tàn ấy, hợp lại thành một dải rồi bay vèo đến chỗ Lâm Thịnh, chui vào cơ thể cậu. Từng cảnh luyện tập múa rìu trong ký ức của chiến sĩ nọ tự động tràn vào đầu cậu. "Kỹ năng múa rìu cơ bản? Những thứ này không quan trọng, quan trọng là liệu có thể tìm được chút kiến thức nào ở đây không." Lâm Thịnh cau mày, tìm kiếm trong mảnh vụn ký ức. Trong giấc mơ không thể gọi vật triệu hoán ra được, vậy nên thứ duy nhất có thể trợ giúp cho cậu chính là hệ kiến thức về cách làm phép, hoặc là nghi thức, hoặc là năng lượng thuần túy. Đáng tiếc ký ức của con quái vật này không nhiều, khi còn sống cũng không phải người có địa vị cao gì cho cam. Hắn chỉ đơn giản là một tên lính canh, cho nên không được tiếp xúc với loại kiến thức cao cấp nào. Sau khi lấy được phương pháp múa rìu cơ bản, Lâm Thịnh khom người nhặt một cây rìu lên, tiện tay đùa giỡn với nó, cảm giác thuận tay hơn nhiều. Một tay cầm thanh kiếm, một tay cầm theo cây rìu, cậu tiếp tục đi sâu vào trong sảnh chính. Phía bên trái, khuất trong bóng tối là một cánh cửa hông đang rộng mở. Tên chiến sĩ đội nón sừng trâu vừa rồi rất có thể đã đi ra từ nơi đó. Lâm Thịnh chầm chậm đi đến đó. Mới vừa đến gần chưa được năm mét, từ trong cánh cửa đã có một đội chiến sĩ sừng trâu từ từ bước ra. Mỗi một chiến sĩ đều cầm theo cây rìu ngắn nối đuôi nhau đi ra. Vừa bước ra, bọn họ đã lập tức phát hiện Lâm Thịnh đứng ở trong sảnh. Không có tiếng hét, cũng không gầm gào, cả đội gồm năm tên chiến sĩ sừng trâu chỉ im lặng giơ vũ khí xông lên. Lâm Thịnh giờ đây chẳng phải là tên gà mờ ban đầu nữa, cậu lui người về sau một bước tránh né, thoát khỏi một rìu của tên. Thanh kiếm trong tay vẽ lên không trung một đường. Xoẹt. Từ phần hông đến mũ bảo vệ của một chiến sĩ bị rạch thành một khe hở sâu hoắm. Ngọn lửa đỏ lại bùng lên, đốt gã thành tro bụi. Lâm Thịnh thuận tay giơ cao thanh kiếm chém nghiêng sang trái, trúng cổ gã thứ hai. Cậu xoay người, thanh kiếm cứ thế chuyển động không ngừng nghỉ. Cùng với những âm thanh xoẹt xoẹt là sức mạnh cực đại, mạnh mẽ chém vào cây rìu đang vung tới của ba gã chiến sĩ sừng trâu còn lại. Advertisement / Quảng cáo Keng keng keng!! Sau ba tiếng động lớn vang lên, lưỡi kiếm của Lâm Thịnh chuyển động nhanh hơn, lao tới trước, đâm thẳng vào giữa đội hình của ba gã chiến sĩ sừng trâu. Mấy giây sau, phần giáp kim loại che chắn vùng eo và ngực của ba người đều bị chém thành các vết sâu hoắm. Ngọn lửa đỏ sậm bùng lên từ đó, nháy mắt đã đốt họ thành tro bụi. Lâm Thịnh đứng tại chỗ, nhìn năm đường khói đen đang ngưng tụ thành hình, nhanh chóng lao đến chỗ cậu, chui vào trong ngực. "Sáu rồi. Còn cần bốn mươi bốn tên nữa để có thể thăng cấp." Cậu cầm thanh kiếm đã hơi bị cùn lên, lật sang lưỡi kiếm bên kia rồi sải bước đi vào cửa bên. Bên trong là một đám chiến sĩ sừng trâu đang cấp tốc tập trung lại. Căn phòng ở trong này không lớn, nhưng lại tụ tập ít nhất ba mươi chiến sĩ sừng trâu ở đó. Những quái vật này đều im phăng phắc, tay cầm cây rìu ngắn lao nhanh đến chỗ Lâm Thịnh. Trong bóng tối, dưới phần mũ bảo vệ của họ, hai đường ánh sáng đỏ rực lên, giống như bị kích hoạt vào dây thần kinh tấn công nào đó. Lâm Thịnh cố nén những đau đớn gây ra bởi những mảnh vụn ký ức mới hấp thụ được, cơ thể vẫn duy trì tại trạng thái Bán Long hóa, mạnh mẽ lao thẳng tới trước. Thanh kiếm phát huy toàn bộ sức mạnh, xé toạc phần giáp ngực của hai gã chiến sĩ sừng trâu đứng trước Lâm Thịnh. Thế nhưng, cũng chỉ đến vậy mà thôi.