Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 177 : Trở về (1)

Editor: Nguyetmai Reng reng. Tiếng chuông tan học reo lên. Lâm Thịnh nhanh tay nhanh chân thu dọn đống tài liệu và sách vở trên bàn, vội vàng nhét vào trong cặp. Trong căn phòng học rất rộng rãi với sức chứa lên đến hơn hai trăm người, chỉ có hơn bốn mươi người. Đây cũng chính là sĩ số hiện tại của lớp cậu. Lạch cạch. Hộp búp hình trụ của một bạn học nam bên cạnh rớt xuống mặt đất, lăn tròn mấy vòng. Cậu bạn đó chẳng nói chẳng rằng, đi đến nhặt nó lên. Mấy người xung quanh thấy thế cũng không ai chịu nhặt giúp. Đây chính là bầu không khí trong lớp học. Không một ai quen biết nhau, không một ai giúp đỡ nhau. Mọi người đều lặng lẽ lên lớp, lặng lẽ hoàn thành bài tập, sau khi tan học cũng chỉ chơi đùa, giao du với những bạn cùng phòng mình đã quen từ trước. Trừ những lúc như vậy, mọi người ở đây đều cúi đầu chuyên tâm làm việc của mình. Advertisement / Quảng cáo Sinh viên của Học viện Eagle Deer phần lớn đều đã ra ngoài đi làm thêm, bình thường thời gian của họ vốn đã không có nhiều chứ đừng nói là tiêu hao sức lực và thời gian để làm quen với những người bạn mới. Chỉ có thể dùng một từ duy nhất để hình dung về bầu không khí ở nơi này, đó chính là "thực tế". Việc Lâm Thịnh chuyển đến đây chẳng qua chỉ là một nốt nhạc đệm có chút mới mẻ, độc đáo, sau đó không ai để ý đến cậu nữa. Giống như một giọt nước đột nhiên rớt xuống hồ nước rộng, nó sẽ nhanh chóng hòa vào với nước trong đó, biến mất không để lại dấu vết. Lâm Thịnh cầm cặp sách lên, nhanh chân rời khỏi phòng học, ngang qua hành lang đầy những học sinh tới lui, đi thẳng xuống dưới tầng. Sau đó, không hề chần chừ, cậu chạy thẳng đến thư viện. Thư viện của học viện Eagle Deer gồm ba tầng, lượng sách báo không nhiều nhưng cũng có kha khá những quyển Lâm Thịnh cần. Ví dụ như tư liệu về các ngôn ngữ cổ đại cũng có trên ba loại. Bây giờ, Lâm Thịnh thấy vô cùng hứng thú với những ngôn ngữ cổ đại này. Các tình huống cậu thường gặp trong mơ đều sử dụng chữ Rune cổ. Hình như trong vài trường hợp đặc biệt, loại ngôn ngữ này còn mang đến tác dụng thần bí nào đó. Còn ngôn ngữ Tà Linh là một loại ngôn ngữ thần bí khác, cũng có hiệu quả thần kỳ tương tự. Vậy nên cậu muốn nghiên cứu xem chữ viết và âm tiết nào có ích, đồng thời cũng hy vọng có thể kết hợp chúng lại với nhau. Đây là công trình rất lớn, nhưng một khi hoàn thành thì sẽ sáng tạo nên một hệ thống chữ viết mang năng lượng thần bí của riêng mình cậu. Vậy nên, sau khi vào học ở học viện này, ngoại trừ giờ học chính khóa, mấy ngày nay cậu vẫn luôn chăm chỉ đến thư viện nghiên cứu, ngay cả phòng ký túc được phân cho cũng lười về. Lâm Thịnh quen chân đi lên tầng hai của thư viện. Cậu nhanh chóng tiến đến phòng đọc sách ngôn ngữ cổ đại nằm ở ngoài cùng bên tay phải. Kế đến, cậu nhanh tay lấy ra một quyển lần trước vẫn chưa đọc xong - tài liệu Văn học Alni. Người trong phòng đọc sách ngôn ngữ cổ đại rất ít, ngoại trừ Lâm Thịnh ra thì chỉ có hai người nữa. Một trong số hai người này là bạn học nam đeo kính, từ đầu đến chân đều toát lên dáng vẻ của "mọt sách" chính hiệu. Người còn lại là một bạn học nữ cũng đeo kính, mái tóc đen được tết đuôi sam, vóc dáng gương mặt đều thuộc dạng phổ thông, không có gì nổi bật. So ra, Lâm Thịnh với thân hình cao lớn, cường tráng và khí thế dũng mãnh lại nổi bật lạ thường. Có điều, sau khi cậu ngồi xuống thì chỉ cắm đầu vào nghiên cứu, ghi ghi chép chép suốt mấy giờ đồng hồ liền, khiến cho hai người còn lại trong phòng và nhân viên quản lý phòng đọc sách cũng nhanh chóng quen dần với người mới đến. Sau nửa tiếng ngồi đó, Lâm Thịnh chợt phát hiện cây bút cậu mới mua đã hết mực rồi. Cậu dùng bút bi nước nên chỉ có thể sử dụng một lần. Không có bút viết thì cậu cũng không thể ghi chép được. Cậu hơi cau mày, khép bản ghi chép lại, đứng lên tiến đến chỗ của nhân viên quản lý. Nhân viên quản lý là người nhàn rỗi, luôn đọc sách để giết thời gian, chắc chắn sẽ có bút. Cậu định mượn dùng trước một cái. "Xin hỏi, ở chỗ cô có thừa chiếc bút bi nước nào không? Bút của em đã hết mực rồi." Lâm Thịnh lễ phép hỏi: "Em cũng có thể bỏ tiền ra mua lại chiếc bút đó." "Không có, chỉ có một cái để ghi tên, không thể cho em." Nhân viên quản lý thuận miệng đáp, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu mà tiếp tục đọc sách. Lâm Thịnh nhíu mày về lại chỗ ngồi, mặc dù chỉ là một chuyện cỏn con nhưng cậu lại không muốn chạy ra ngoài trường để mua. "Mình có rất nhiều bút, cho cậu mượn dùng này." Bạn học nữ đeo kính ngồi cạnh đưa cho cậu một cây bút bi nước màu đen. "À, cảm ơn cậu." Lâm Thịnh đưa mắt nhìn đối phương, gật đầu nói cảm ơn, sau đó nhận lấy vạch thử vài đường, ngòi rất trơn. "Không có gì." Bạn học nữ nhẹ nhàng đáp. Advertisement / Quảng cáo Phòng đọc sách lại trở về vẻ tĩnh lặng ban đầu, chỉ có ngòi bút lướt trên trang giấy tạo ra những âm thanh loạt xoạt. Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm tối. Lâm Thịnh thu dọn đồ đạc xong thì trả bút lại cho bạn nữ kia, hỏi tên cô rồi tự mình đi về nhà. Bạn nữ kia cũng thu dọn đồ đạc, đứng lên khoác ba lô nhỏ rời khỏi phòng đọc sách. Bên ngoài, có hai bạn nữ khác đã đứng chờ sẵn trước cửa. "Người mới nãy là ai vậy? Okney? Mới nãy mình còn trông thấy cậu nói chuyện với cậu ta nữa." Một bạn học nữ với mái tóc xoăn dài, vàng óng tò mò hỏi. Trong ấn tượng của cô, cô bạn nhỏ nhất cùng phòng ký túc xá này ngày thường đều ngây ngô, rất ít khi tiếp xúc với bạn khác giới. "Mình không quen, cậu ấy không có bút nên mình cho cậu ấy mượn một chiếc thôi." Bạn học nữ đeo kính khá nhạc nhiên, cô cũng không biết tại sao bạn cùng phòng lại hỏi đến chuyện này. "Cậu ấy là người Tịch Lâm đó trời!" Một bạn học nữ khác nhỏ giọng nói: "Nghe nói hiện giờ ở Tịch Lâm đang có chiến tranh không phải sao? Vô cùng hỗn loạn." "Ừ, hình như là vậy." Okney gật đầu. "Cũng có mấy người Tịch Lâm chuyển đến sống gần nhà mình, bọn họ đều rất nghèo, lại không văn minh, tư chất kém cỏi. Okney à, cậu ít tiếp xúc với bọn họ thì sẽ tốt hơn đấy." Cô gái tóc vàng nhỏ giọng khuyên. "Mình chỉ cho cậu ấy mượn một chiếc bút thôi mà. Không sao đâu." Okney lắc đầu. "Dù sao cũng nên hạn chế tiếp xúc đi. Tịch Lâm rất lạc hậu, gần đây còn có rất nhiều dân tị nạn chạy loạn khắp nơi. Người nghèo có thể vì cuộc sống mà có thể bất chấp tất cả, rất nguy hiểm." Bạn học nữ khuyên nhủ. "Được rồi, mình biết rồi." Okney gật đầu. ... Tích tắc tích tắc tích tắc. Tiếng kim giây cứ thế vang lên từng hồi bên tai. Lâm Thịnh chậm rãi tỉnh lại từ cơn mộng mỵ, mở mắt ra. Cậu vẫn còn đứng trong cung điện đá như trước. Mới vừa tỉnh táo lại, Thánh lực trên cơ thể cậu đã lập tức cuộn trào. Tượng đá chính giữa cung điện vừa động đậy đã nhanh chóng yên tĩnh trở lại, hiển nhiên là do nhận ra hơi thở trên cơ thể Lâm Thịnh. "Vẫn còn ở đây à?" Lâm Thịnh nhíu mày, cậu đã nán lại trong cung điện đá này rất lâu rồi. Từ Tịch Lâm, đến lúc lên thuyền, cho đến hiện tại đã là một tháng trôi qua, nhưng lại không có chút nào thay đổi nào cả. "Rốt cuộc loại chuyển đổi khung cảnh này hoạt động dựa vào cơ chế gì chứ?" Trong lòng Lâm Thịnh tràn ngập nghi hoặc. Cậu cầm thanh kiếm trên tay, lại tiếp tục thăm dò trong cung điện đá thêm lần nữa. Nhưng lần này, chưa đi được mấy bước, cậu đã cảm giác ánh sáng bên trong cung điện đá đang mất dần đi. Advertisement / Quảng cáo Ầm. Những tiếng động rất nhỏ loáng thoáng vang lên giống như gió thoảng, đang chậm rãi đến gần, chậm rãi tiếp cận. Trước mặt cậu, tất cả bắt đầu tối dần, biến thành một màu đen kịt. "Tới rồi!" Trong lòng Lâm Thịnh rất vui vẻ: "Cuối cùng cũng tới rồi." Cậu đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến lúc giấc mơ biến đổi. "Quả nhiên, sự chuyển đổi này chắc chắn có liên quan đến việc ổn định môi trường và trạng thái. Lúc trước mình ở trên thuyền, trong trạng thái chuyển động không ngừng nên mới không thể thay đổi được. Bây giờ, vừa mới ổn định trở lại thì khung cảnh lập tức biến đổi. Nếu như có thể nắm rõ quy luật trong đó hơn thì tốt quá." Lâm Thịnh mở to hai mắt, chăm chú nhìn mọi thứ trước mặt mình. Tầm nhìn phía trước ngày càng đen hơn, ngày càng mờ đi, ngay cả ánh sáng chói lòa tỏa ra từ Thánh lực trong cung điện đá cũng ngày một mờ dần, trở thành hư ảo. Chẳng mấy chốc, tầm mắt cậu chìm trong một màn đêm đen kịt.