Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 173 : Rời đi (1)
Translator: Nguyetmai
"Cái gì, bị nổ sao!?"
Ban đêm, trong nhà Lâm Thịnh truyền ra những tiếng hét to váng trời.
Cố Uyển Thu với nét mặt đầy hoảng sợ kéo con trai Lâm Thịnh lại, kiểm tra cẩn thận từ trên xuống dưới, xem xem cậu có bị thương ở đâu hay không. Lâm Chu Niên cau mày, hút từng điếu thuốc lá, lặng thinh không nói câu gì. Lâm Hiểu che miệng, trong mắt dường như đã long lanh nước, có lẽ là không kìm được nữa và sắp bật khóc.
Trong lòng Lâm Thịnh cũng không biết nên làm sao, nhưng chuyện này đã đến nước này thì cậu buộc phải đưa ra sự lựa chọn rồi. Thành phố Hoài Sa đã không còn là nơi thích hợp để sống nữa, bây giờ có cơ hội rời đi thì chi bằng nhanh chóng đi luôn.
Vậy nên cậu đành tìm một lý do, nói nơi mình làm việc bị nổ, suýt thì cậu đã không thể về được nhà. Lý do này lập tức khiến người nhà cậu lo lắng tột độ, không khí vốn đã vô cùng căng thẳng nay lại càng trầm trọng hơn bao giờ hết.
Nhưng điều cậu không ngờ đến chính là, đúng lúc này lại có khách tới nhà, chính là Trần Mẫn Giai - người đã cứu chị gái Lâm Hiểu khi trước. Có vẻ cô cũng chỉ đến đây cho khuây khỏa chút thôi.
Advertisement / Quảng cáo
Dường như chuyện thành phố Hoài Sa trở thành khu vực bị chiếm đóng không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn với cô cả. Cô ấy vẫn giống như trước kia, sống cuộc sống đủ đầy đến nỗi dư thừa.
Lúc này nghe được lời nói dối của cậu, sắc mặt Trần Mẫn Giai thoáng nghiêm lại, có lẽ cũng đang nghĩ ngợi điều gì đó.
"Mẹ đừng lo lắng, con không sao hết, chỉ bị kích động chút thôi. Con nói chuyện với Saru rồi, cũng nhờ bạn tìm sẵn một con đường, nói là có thể rời khỏi Hoài Sa này." Lâm Thịnh tiếp tục nói.
"Rời khỏi Hoài Sa sao?" Cố Uyển Thu ngây người ra.
Không chỉ bà, cả Lâm Chu Niên đang hút thuốc cũng thoáng khựng lại trong giây lát. Thật ra bọn họ cũng muốn rời khỏi nơi này, khủng hoảng ở thành phố Hoài Sa gần đây ngày càng lan rộng, những chuyện rắc rối và rủi ro diễn ra ngày một nhiều. Đồ ăn thức uống thì ngày một đắt đỏ, bất kể là nhìn từ phương diện nào cũng thấy đây không còn là nơi thích hợp để định cư nữa. Có điều muốn thì cũng chỉ là muốn, không tìm được đường thoát ra thì cũng vô ích.
"Bạn bè nào của con có thể tìm được đường đi?" Lâm Chu Niên đứng dậy lớn tiếng hỏi: "Vớ vẩn! Tình hình ở thành phố Hoài Sa bây giờ là thế nào, ngay cả nhà ông chủ Hồ bên trên cửa tiệm của ba còn không tìm được con đường nào! Huống hồ là bọn con?"
Lâm Thịnh không ngờ cha mình khó gạt như thế, cậu ngập ngừng một chút rồi vội vàng nói: "Nhưng người đó đã được con cứu mạng một lần!" Cậu vội che miệng lại, bộ dạng rõ ràng là vô ý lỡ miệng nói ra.
Lâm Chu Niên thấy thế thì cũng láng máng đoán được gì đó. Ông đưa mắt nhìn vợ mình, cả hai người đều đã hiểu rõ ràng.
"Cha cũng sẽ không hỏi con suốt ngày lang thang làm cái gì bên ngoài." Ông tỏ vẻ như thể mình đã biết rõ mọi chuyện.
"Không cần biết thân phận của bạn con là gì, nhưng Trầm Trầm, con phải hiểu rõ tình hình bây giờ. Con đường mà người đó nói có thực sự đáng tin cậy hay không? Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lâm Thịnh gật đầu. Cậu tin Elba sẽ không mạo hiểm nói lời xằng bậy, đắc tội với Cardura. Ngộ nhỡ có thực sự xảy ra chuyện lớn gì, con quái vật Cardura này sẽ bắt đầu gây náo loạn, tất cả tỉnh Anduin đều phải chung tay hành động.
Huống hồ, cậu còn mang cái danh của hội Thiết Quyền, cho nên bọn họ chắc chắn phải lo lắng. Hội Thiết Quyền đã có một Cardura thì liệu có xuất hiện thêm con thứ hai, thứ ba hay không.
"Con chắc chắn là không có vấn đề gì cả. Nhưng chúng ta phải cân nhắc, sau khi rời khỏi nơi này thì phải đi đâu?" Lâm Thịnh nghĩ tới chuyện này cũng thấy hơi nhức đầu.
Thế giới rộng lớn lắm, ngoài Tịch Lâm thì còn có Mida, Euro, Rinle, Osiri...
Biển Trân Châu bao quanh các châu lục rộng lớn, cũng có không ít cường quốc phát triển, xã hội thái bình. Đấy đều là nơi an toàn có thể đưa vào danh sách tham khảo. Nhưng để đi đến những nơi đó còn cần phải có visa, không thể tùy tiện muốn đến đâu thì đến được.
"Có thể đi được thì nhanh chóng đi đi ạ." Trần Mẫn Giai đứng bên cạnh đột ngột lên tiếng: "Nếu như mọi người không có nơi nào để đi, vậy cứ để cháu sắp xếp giúp cho, đến nước trung lập Tây Luân gần đây đi."
"Chị Mẫn Giai, chị cũng có thể cùng đi với nhà em."
Lâm Thịnh nhìn Trần Mẫn Giai, dù sao cũng được tận mười suất, ngoài gia đình cậu ra thì cũng có thể mang theo vài người nữa. Cậu không định đưa người của hội Thiết Quyền đi xuất ngoại, mà dự định sẽ chuẩn bị tản ra bố trí ở những nơi khác trong Tịch Lâm, để bọn họ tiếp tục rèn luyện. Vậy nên vẫn còn trống kha khá trong số mười suất này.
Advertisement / Quảng cáo
"Chị không cần đâu, cảm ơn em Lâm Thịnh." Trần Mẫn Giai mỉm cười lắc đầu: "Chị có quan hệ hợp tác với một học viện tư nhân ở Tây Luân, có thể đề xuất đưa chị em hai người quá đó, coi như là du học tự túc."
Vừa nghe đến du học tự túc, Lâm Hiểu đã lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử, định mở miệng từ chối.
"Như vậy thật tốt quá!" Lâm Thịnh vội vàng lên tiếng nhận lời: "Nhưng mà chị Mẫn Giai, sao chị lại không đi?"
Trần Mẫn Giai mỉm cười.
"Thật ra chị không phải người Tịch Lâm, mà hộ chiếu là của Osiri nên muốn đi đâu cũng rất thuận lợi. Chẳng qua chị tạm thời ghé qua đây làm ăn mà thôi."
"Nhưng mà bọn em rất ngại, không muốn phiền chị đâu." Lâm Hiểu bất đắc dĩ nói.
"Không phiền phức gì đâu. Chỉ có khi lấy giấy thông hành rời khỏi chiến khu thì hơi rắc rối thôi, còn lại thực ra đều rất đơn giản ấy mà." Trần Mẫn Giai cười cười.
Cô rất thích bầu không khí ở nhà Lâm Thịnh, hoàn toàn trái ngược so với sự lạnh lùng, hờ hững trong gia đình cô. Lúc trước, cô còn nhận Lâm Hiểu làm em gái kết nghĩa của mình.
Việc có tên trong bản danh sách của học viện hợp tác, đối với cô mà nói thực ra cũng chả đáng là gì, chỉ cần nói một câu là có thể sắp xếp ổn thỏa hết.
"Có điều phải nói trước một câu, bên kia chẳng qua chỉ là một học viện bình thường, chứ không phải trường đại học cao cấp, danh tiếng gì." Cô mỉm cười nói thêm.
"Có thể có một lựa chọn như thế đã là tốt lắm rồi. Thật sự cảm ơn chị Mẫn Giai." Lâm Thịnh trịnh trọng gật đầu.
Trong lòng cậu khẽ cảm kích, hai binh sĩ hầm giam âm thầm hóa thành làn khói đen chui vào trong xe ô tô của Trần Mẫn Giai đang đỗ dưới tầng. Như vậy chúng sẽ làm vệ sĩ bảo vệ cho Trần Mẫn Giai.
Đối với người con gái cứu giúp chị gái mình trong lúc hoạn nạn, Lâm Thịnh vốn vẫn đang tìm cơ hội giúp người nhà báo đáp ân tình. Chẳng ngờ ân tình còn chưa kịp báo, bây giờ lại còn phải dựa vào sự giúp đỡ của cô để xuất ngoại.
Nếu bọn họ cũng chuẩn bị rời đi rồi, vậy để hai binh sĩ hầm giam ở lại bảo vệ an toàn cho Trần Mẫn Giai xem như quà tặng lúc chia tay vậy. Đồng thời, Lâm Thịnh cũng muốn thử xem, quái vật triệu hoán thực sự có thể được điều khiển trong giới hạn bao xa.
Chỉ trong một đêm, Trần Mẫn Giai đã nhanh chóng thu xếp xong tư cách học viên được mời cho hai chị em Lâm Hiểu và Lâm Thịnh. Phía bên Tây Luân cũng đã gửi thư mời đến, như vậy thì có thể dễ dàng lấy được visa rồi. Sau đó, cha mẹ cậu đăng ký làm người thân đi kèm với quyền định cư lâu dài nữa là được.
Chẳng qua, điều khiến vợ chồng Lâm Chu Niên lo lắng chính là những họ hàng thân thích khác trong nhà. Đặc biệt là ông nội vẫn còn nằm trên giường bệnh.
Họ hàng thân thích bên ngoại có quan hệ tốt với Cố Uyển Thu cũng không ít, đó là chưa kể mấy gia đình họ hàng dây mơ rễ má bên phía Lâm Chu Niên. Có không ít người thân thiết với nhà họ.
Bây giờ bọn họ đột ngột rời đi, để lại họ hàng ở đây chịu khổ, nói sao thì nói, Lâm Chu Niên cũng không thể vơi bớt sự áy náy trong lòng.
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh có thể hiểu tâm trạng của cha mình, nhưng chuyện này cậu cũng hết cách. Chỉ có một mình ông nội thì còn có thể đưa đi cùng, nhưng mấy họ hàng khác, tình cảm cũng không quá thân thiết, không thể đưa tất cả mọi người theo cùng.
Đêm hôm ấy, Trần Mẫn Giai gọi điện thoại đi, sau đó cũng không trở về mà quyết định ở lại ngủ chung với Lâm Hiểu. Lâm Thịnh bị cha mẹ kéo đến vặn hỏi một lúc lâu để xác định chắc chắn giấy thông hành không gặp vấn đề gì. Sau đó, họ cùng bàn bạc những thứ như phải sinh sống thế nào, phải làm gì để sống.
Dù sao gia đình bọn họ cũng chẳng dư dả gì, hơn nữa cũng không có chuyên môn, lúc trước đã vẫn phải nghĩ cách duy trì kế sinh nhai.
Ngược lại, Trần Mẫn Giai tỏ ý là có thể giúp bọn họ lo liệu ổn thỏa, nhưng Lâm Chu Niên chỉ im lặng. Ông không muốn tiếp tục nhận sự giúp đỡ của người khác nữa. Nhà họ Lâm bọn họ đã làm phiền người ta nhiều như vậy, nếu còn có thể thản nhiên nhận lấy sự trợ giúp của người khác nữa thì quả thật không còn mặt mũi nào.
Ban đêm, lúc đi ngủ.
Lâm Thịnh vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng cha mẹ bàn bạc trong phòng. Theo như nội dung câu chuyện thì hình như bọn họ vẫn còn do dự, nghĩ xem có nên đi hay không.
Một mình Lâm Thịnh nằm trên giường, nhờ vận Thánh lực liên tục mà các vết thương trên người cũng dần kín miệng. Nhưng bởi vì bị thương quá nặng nên cậu cần ít nhất một tuần mới có thể hoàn toàn bình phục. Hơn nữa, trong khoảng thời gian một tuần này, tốt nhất là không được vận động mạnh.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
2672 chương
101 chương
26 chương
475 chương
23 chương
42 chương