Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 171 : Hy vọng (2)
Translator: Nguyetmai
Trong một khách sạn nhỏ tại thành phố Hoài Sa. Hai người lớn và một con chim ưng biển ngồi trên giường gỗ, trong tay cầm hộp sữa lạnh uống từng ngụm.
"Tại sao con lại ở đây?"
Cô gái ngồi bên phải mù mờ.
"Không phải con nên tiếp tục đón khách ở hội quán sao?" Cô gái trầm tư suy nghĩ.
Thật ra là từ khi nào cô lại cùng cô gái ngờ nghệch này chạy đi khắp nơi vậy?
Đúng rồi, tại sao mình lại chạy chứ?
"Bởi vì con đã thấy những thứ không nên thấy."
Con chim biển ngồi một bên, dùng hai cánh bưng ly sữa lên uống một ngụm hệt như con người.
Advertisement / Quảng cáo
"Thứ không nên thấy? Con chim ưng biển này biết nói ư? Cô đang nói gì vậy?" Cô gái đã kinh ngạc quá nhiều lần, vì vậy cho dù bây giờ đối mặt với con ưng biển quái lạ này, cô vẫn có thể bình tĩnh.
"Con và Tạ Kiều Nguyệt đều là người may mắn mà ta chọn." Ưng biển nói nhẹ nhàng: "Tiếp đó, ta sẽ tặng hai con một thuật mở mang trí não để khai phá tiềm lực bản thân." Tạ Kiều Nguyệt cười ha ha, tiếp tục uống sữa.
"Từ ngày con bị cô chọn, ngày nào cũng phải chạy như một con chó. À không, không phải như, mà thật sự là chó."
"Con yên tâm, sau này chỉ cần các con làm việc theo lời ta nói thì biệt thự, rượu quý, du thuyền, bãi biển... muốn cái gì là có cái đó." Ưng biển mở một cánh ra, nghiêm túc nói chuyện.
"Con muốn hỏi chút, chừng nào con mới về đó lại được? Về trễ quá chắc con bị đuổi việc mất." Cô gái lễ tân hỏi cẩn thận.
"Con không muốn biệt thự, du thuyền, bãi biển sao?" Ưng biển ngạc nhiên hỏi.
"Muốn…"
"Vậy thì cứ đi theo ta là được. Bà già này sống nhiều năm như vậy, có lời nào chưa thực hiện được đâu! Rõ chưa?" Ưng biển khí khái nói.
"Hiểu... Hiểu rồi…" Cô gái lễ tân ngây ngốc gật đầu: "Vậy lúc nào con mới quay lại làm được?"
"… Lễ tân cái rắm!" Ưng biển xù lông tức giận: "Quầy lễ tân, quầy lễ tân, cả đời con làm lễ tân có thể kiếm được bao nhiêu tiền!? Không có tiền đồ!"
"Thôi, bây giờ chúng ta phải cẩn thận suy nghĩ kế hoạch cho bước tiếp theo đi. Chúng ta trốn ở đây cũng được mấy ngày rồi, các con nên bắt đầu cho vào bước đầu tiên thôi." Ưng biển hừ một tiếng, bắt đầu suy tính.
"Chúng ta sắp hết tiền rồi." Tạ Kiều Nguyệt chen vào một câu: "Gần đây giá cả tăng quá nhanh, hơn nữa nếu không có chị lễ tân giúp đỡ, chúng ta cũng không ở khách sạn được mà có khi đã bị người ngoài kia bắt từ lâu rồi."
"Trên người chị còn một ít tiền…" Cô gái lễ tân nhỏ giọng nói.
"Ồ? Hay quá!" Ưng biển mừng rỡ: "Con yên tâm, bây giờ ta mượn con trước, sau này sẽ trả cho con một đống biệt thự ven biển! Đúng rồi, con tên gì vậy?"
"…" Cô gái lễ tân bỗng nhiên thấy hơi buồn lòng.
Ban đầu cô nhận lời mời của hội Thiết Quyền vì việc nhẹ lương cao, đâu nghĩ đến sẽ gặp chuyện như thế. May mà nhà chỉ có một mình cô, nếu không đã bị người của Lydum điều tra được.
"Con là Đàm Nguyệt, hai người…" Cô còn chưa dứt lời thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát liên tục không ngớt.
Tạ Kiều Nguyệt nhanh chóng xuống giường, chạy đến cửa sổ, nhìn xuyên qua tấm rèm cửa. Trên con đường màu xám trắng là một đoàn xe bọc thép và xe chở binh lính đang nối đuôi nhau chạy ngang qua.
Phía trước có thêm mấy chiếc xe cảnh sát bật còi mở đường. Ở giữa là một đoàn xe bọc thép hình dạng kỳ lạ, trên mỗi chiếc có hai binh lính đang đứng, quân hàm không hề thấp.
Xoạch xoạch xoạch….
Xa xa còn truyền đến tiếng trực thăng. Chỉ một thoáng sau, Tạ Kiều Nguyệt liền trông thấy một chiếc trực thăng vũ trang màu đen đang bay về hướng nào đó.
"Chuyện gì thế nhỉ? Dàn trận lớn thật!" Tạ Kiều Nguyệt líu lưỡi.
"Hướng đó như hướng về khu Hắc Thủy, không biết có chuyện gì xảy ra nữa." Chim ưng biển bay đến, nhỏ giọng nói.
"Chà chà, điều động đến mấy người ăn mòn siêu phàm, còn có cả đầu phóng tên lửa… Có vẻ là chuyện lớn đây."
Advertisement / Quảng cáo
Tạ Kiều Nguyệt cẩn thận mở cửa sổ, thò đầu nhìn xuống. Dưới mặt đường có vài người tò mò dừng lại để hóng chuyện.
Khoảng thời gian này, Lydum không có hành động gì nên cư dân của thành phố Hoài Sa đã bớt căng thẳng một chút, bắt đầu cuộc sống sinh hoạt như bình thường.
Bây giờ lại thấy quân đội được điều động lần nữa, đám người vừa tò mò vừa lo lắng, đứng tụm lại bàn luận sôi nổi.
"Phía bên giao lộ La Hồ mới bị nổ, khu Hắc Thủy cũng đang cháy lớn. Tất cả bác sĩ trong khoa cấp cứu của bệnh viện chúng ta đều bị gọi đến để hỗ trợ."
"Có phải là cuộc chiến của những người dị năng không?" Có người nhỏ giọng hỏi.
"Tôi không biết, nhưng cho dù có phải người dị năng hay không thì chỗ đó cũng có không ít người chết, còn số bị trọng thương thì đếm cũng không hết. Nghe nói không ít người thuộc hội Thiết Quyền."
Trước cửa siêu thị bên cạnh khách sạn, mấy nhân viên y tế đang bàn tán rôm ả. Nghe thấy ba chữ "Hội Thiết Quyền", Tạ Kiều Nguyệt bỗng tấy chột dạ.
Cô biết mình đã gieo họa cho hội Thiết Quyền rồi, trước đó cô dẫn tên quái vật kia qua làm vài người trong hội Thiết Quyền bị giết chết, món nợ này đương nhiên sẽ tính trên đầu cô.
"Chỗ này càng lúc càng loạn, không thể ở lại! Phải nghĩ cách đi ra ngoài!" Cô quả quyết hơn bao giờ hết.
***
Dòng điện màu vàng trong tay Cardura biến thành quả cầu, sau đó nhỏ lại rồi biến mất, cuối cùng chỉ còn những tia khói xanh.
"Xé xác hắn!" Hai mắt Cardura tập trung.
Vụt vụt vụt vụt!!!
Vô số cánh tay tái nhợt vọt lên như sóng biển, nhanh chóng ập về phía người đàn ông kia. Những cánh tay kia dường như phủ kín khắp cả hội quán, bao vây tên kia ở chính giữa.
"Lôi Thú!!" Ngón tay của người đàn ông kia chạm vào giữa trán, quanh người phóng ra tia sét màu vàng trắng. Chúng quay tròn xung quanh người hắn, tạo thành một ánh chớp chói lóa. Ánh chớp kia giống mặt trời, chói đến mức người khác không thể nhìn trực diện được. Trên đầu thậm chí dần dần mọc lên một đôi mắt và một cái sừng.
"Nếu đã tới đủ thì chết hết đi!!" Tròng mắt của hắn co rút lại, lóe lên một tia sáng vàng. Một luồng năng lượng không thể hình dung nổi phát ra từ người Lôi Thú (*).
(*) Con thú được tạo thành từ sấm sét.
Năng lượng này giống như một đống thuốc nổ với sức hủy diệt khủng bố được tập trung lại và kích nổ cùng lúc.
Ầm ầm!!!
Ánh chớp màu vàng trắng, nóng rực xé nát những cánh tay lúc nhúc đang che chắn. Cho dù có hàng loạt cánh tay đã chắn lại thành tầng tầng lớp lớp nhưng vẫn không cản được sức công phá khủng khiếp đó. Mấy chục lớp cánh tay bị nổ tan tành, lực xung kích của vụ nổ thổi tung đống đất đá và tro bụi xung quanh, nhưng nơi đó chỉ còn lại sân luyện tập trống rỗng của hội quán.
"Người đâu??" Người đàn ông sững sờ.
Không chờ hắn phản ứng lại, từng cánh tay to lớn màu đen nhạt từ trên không trung đập xuống bên phải với tốc độ nhanh như chớp.
Oành oành oành oành oành oành!!
Những tiếng đánh không ngừng vang ra.
Advertisement / Quảng cáo
Cơ thể của người đàn ông như quả bóng cao su đâm xuyên qua góc tường của hội quán, đụng gãy cột điện ngoài đường, phần lưng đập vào chiếc ô tô màu trắng trùng hợp đang chạy ngang qua.
Rầm!
Cửa kính xe bị vỡ nát, thân xe văng ra xa hơn mười mét rồi kẹt lại trong rãnh của cống thoát nước.
Khụ khụ khụ khụ…
Ánh chớp trên người hắn lập lòe, hắn dùng sức đẩy xe ô tô qua một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào cơ sở của hội Thiết Quyền đang ngùn ngụt bốc khói.
"Tốt lắm. Khụ khụ… Rất lâu rồi chưa bị thương như vậy…"
"Ầm ầm", tầng trên của hội Thiết Quyền sập một nửa, một ông lão cao sáu mét mặc áo choàng vàng xuất hiện.
Hai bên người ông lão mọc ra một đống tay như con rết, ở giữa ngực là khuôn mặt xinh đẹp, non nớt của Cardura.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
2672 chương
101 chương
26 chương
475 chương
23 chương
42 chương