Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 169 : Thế cuộc (3)

Editor: Nguyetmai "Xích Hồn!!" Hai tay cô chụm vào nhau, chỉ chớp nhoáng đã tạo thành mấy thủ ấn (*). Đôi tay và các ngón tay của cô nhanh tới nỗi chỉ còn thấy tàn ảnh, thoáng chốc trên đầu ngón tay liền hiện lên ánh lửa đỏ hồng. (*) Trong Ấn Độ giáo và Phật giáo, Ấn (mudrā /muˈdrɑː/) hay ấn tướng, ấn thủ là một dấu hiệu thể hiện qua tác động thân thể, thường là cử chỉ của tay, hay chính xác hơn là vị trí và tư thế của bàn tay và ngón tay. Ánh lửa hồng kia ngưng tụ thành một đầu rồng nửa trong suốt, miệng há to, lao về hướng tay phải của Lâm Thịnh ra sức cắn xé. Ầm!! Đầu rồng bị một lực khổng lồ làm cho nổ tung, tay phải của Lâm Thịnh cũng yếu đi, tốc độ dường như chậm hẳn lại. "Tử Hồn!" Một gã đàn ông trong đoàn người đi xe máy đứng bên cạnh chìa tay ra nhanh như chớp, ấn nhẹ vào lòng bàn tay của Lâm Thịnh. Từng sợi tơ mỏng manh màu tím phóng ra từ trên người gã, trong chốc lát đã trói chặt cả người Lâm Thịnh lại. Những sợi tơ màu tím nhiều đến vô cùng vô tận, phóng ra liên tục không ngừng nghỉ, quấn thành từng vòng quanh người Lâm Thịnh. Loáng cái, vô số sợi tơ màu tím đã bọc Lâm Thịnh lại. Trông cậu giờ đây không khác gì một cái kén khổng lồ cao chừng hai mét đứng bất động. "Xong." Người đàn ông cười lên một tiếng, vừa nhìn về phía cô gái vừa vỗ vỗ vào cái kén khổng lồ: "Vẫn còn một tên, nên xử lý thế nào đây?" "Đem hắn theo luôn đi, nếu phản kháng thì giết." Cô gái đáp lại bằng giọng lạnh lùng. "Được thôi." Người đàn ông xoay người hướng về phía Saru. Saru lùi một bước, lúng túng rút từ thắt lưng ra một khẩu súng lục, điên cuồng bóp cò về phía hai người kia. Pằng pằng pằng pằng pằng. Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, cậu ta đã bắn ra liên tiếp năm phát súng, thế nhưng cả năm viên đạt đều ghim vào lá chắn tà năng màu xanh ngay trước mặt của người đàn ông. "Rất thú vị. Lại còn dùng súng nữa cơ à?" Người đàn ông vươn tay túm lấy Saru. Trong chớp mắt có vô số sợi tơ màu tím phóng ra ngoài từ tay áo gã, bay vun vút về hướng Saru. Vèo!! Đột nhiên có người từ bên ngoài lao qua cửa sổ bay vào phòng, ôm chặt lấy Saru lăn sang chỗ khác. Ngay trong khoảnh khắc ấy, cái kén màu tím khổng lồ ngay cạnh người đàn ông bỗng biến thành màu hồng rồi ngày càng phồng to ra. "Cẩn thận!!" Sắc mặt cô gái tóc đen lập tức thay đổi, cô xoay người bước ra xa. Nhưng đã không kịp mất rồi. Bùm!!! Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ngọn lửa hừng hực với nhiệt độ rất cao lập tức quét qua toàn bộ căn phòng như một cơn bão khổng lồ. Ngọn lửa đỏ rực bốc lên ngùn ngụt, thoáng chốc thiêu rụi cái kén màu tím to lớn. Người đàn ông đứng gần đó cũng bị nổ tung, cơ thể nát ra như mảnh vải rách. Gã đâm sầm vào vách tường, máu tươi ồ ạt tràn ra khỏi miệng. Cô gái tóc đen đứng cách đó xa hơn một chút, quanh người có ánh sáng màu xanh bảo vệ nhưng mặt bên trái bị nổ mất một miếng thịt, cánh tay phải và chân phải cũng bị nhiệt độ cao làm cho bị bỏng không ít. Vù!! Giữa đám cháy dữ dội đó, một bóng người to cao được bao bọc bởi ngọn lửa đỏ rừng rực chậm rãi đứng dậy. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội không ngừng nhập vào và thoát ra từ trong miệng mũi cậu. Làn khói đen bay lơ lửng như dải lụa sẫm màu, nhẹ nhàng uốn lượn xung quanh người cậu. "Xem ra các người vẫn không biết được, khi đối mặt với tôi mà lại để lộ ý định thù địch thì sẽ gánh hậu quả thế nào." Bóng người cao lớn từ từ bước ra từ ngọn lửa đỏ, để lộ khuôn mặt không hề sây sát của Lâm Thịnh. Từ khoé miệng cậu còn không ngừng nhè nhẹ toả ra làn khói đen, rõ ràng cậu chính là nguyên nhân của vụ nổ vừa rồi. "Chỉ là một tên Song Dực…" Vẻ mặt của cô gái có mái tóc đen thoáng chốc đã trở nên rất khó coi, quanh cơ thể cũng bùng lên từng ngọn lửa đỏ rực. "Giết!!" Cô ta vọt lên, chân phải như một cây roi quất về phía cổ Lâm Thịnh. Ầm! Chân phải cô ta bị Lâm Thịnh túm lấy, hất về một bên. Một tiếng ầm lớn vang lên, bức tường bên cạnh bị nứt toác ra, cô gái phát ra ánh sáng màu xanh rơi xuống đất. Tay phải cô bùng lên một ngọn lửa, đánh mạnh một quyền vào khớp cánh tay của cậu. Lâm Thịnh buông tay. Hai người cùng kêu lên một tiếng đau đớn, đồng thời lùi lại một bước. Khoé miệng cô gái trào ra ít máu tươi, nhưng lại nhanh chóng bị ngọn lửa làm cho bốc hơi. Khớp tay của Lâm Thịnh thì đau nhức dữ dội như thể đã bị đứt lìa. Cậu bèn huy động Thánh lực để chữa lành những vết thương đó. "Ha!" Nhưng cô gái kia không dừng lại ở đó mà bật người lên thật cao, đôi chân quấn trong một ngọn lửa lớn đá liên hoàn về hướng Lâm Thịnh. Mỗi cú đá của cô ta đều sử dụng toàn bộ sức mạnh. Dù cô ta không phải là người ăn mòn tà năng có ưu thế về sức lực, nhưng vẫn có thể bộc phát ra sức mạnh cực hạn của Song Dực. Một loạt cú đá liên hoàn này chính là tuyệt chiêu của cô ta trong chiến đấu, chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi có thể đá ra mười ba cú. Mỗi cú đá đều có thể đá thủng sắt thép, chưa kể còn phối hợp với ngọn lửa Xích Hồn có nhiệt độ cực cao. Rầm rầm rầm!! Hai tay của Lâm Thịnh liên tục đỡ những cú đá nặng nề của cô ta, mỗi một lần đón đỡ là toàn thân cậu cũng bị chấn động không ít, đương nhiên cơ thể cũng đã bị nội thương. Cứ gắng gượng như thế cho đến cú đá thứ mười ba, cuối cùng cậu chịu không nổi nữa, máu tươi trào ra từ khoé miệng. Nhưng thể chất mạnh mẽ của trạng thái Bán Long Hoá kết hợp với khả năng hồi phục vết thương nhanh chóng của Thánh lực đã khiến vết thương của cậu vừa mới hình thành liền được chữa lành ngay lập tức. Đợi đến khi cô gái thực hiện xong cú đá liên hoàn, Lâm Thịnh liền chớp lấy thời cơ, húc thẳng lên phía trước. Toàn bộ sức lực trong cơ thể cộng với Thánh Huyết Nhiên Thiêu và uy lực loài rồng tập trung lại rồi điên cuồng bộc phát ra ngoài. Rầm!! Lúc này vai phải của cậu như đang đeo một tấm khiên chắn, lao ầm ầm vào phần eo của cô gái tóc đen. Lực húc mạnh như một chiếc xe tải cuồng nộ đâm sầm vào giữa cơ thể của cô gái. Hộc!! Cô ta lập tức phun máu ra, vệt máu còn đang lơ lửng giữa không trung đã bị ngọn lửa đốt cháy đến bốc hơi, hoá thành một dải sương đỏ rồi tản đi. Cô căn bản không nghĩ rằng Lâm Thịnh có thể đỡ được mười ba cú đá liên hoàn của mình, càng không ngờ được cậu lại còn có thể đứng lên để phản công, hơn nữa uy lực lại còn mạnh mẽ đến thế. Sai lầm nối tiếp sai lầm trong tính toán đã khiến cô phải bỏ ra một cái giá vô cùng lớn. Cả phần eo của cô đã bị một lực húc kinh hoàng đến nỗi máu me be bét, nội tạng bên trong có lẽ cũng bị biến thành một đống hổ lốn. "Ferro! Chết tiệt!!" Gã đàn ông bị thương nặng do vụ nổ lúc trước lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, những sợi tơ màu tím lượn lờ quanh thân. Lâm Thịnh quay đầu về phía gã, mở miệng ra. Một ngọn lửa lớn phun ra từ trong miệng Lâm Thịnh, tốc độ nhanh như một viên đạn lao ra khỏi nòng súng, xông thẳng về phía gã đàn ông. Ngọn lửa do Lâm Thịnh phun ra có nhiệt độ cực cao nhưng nó cũng chỉ kéo dài trong hai giây ngắn ngủi. Gã đàn ông phát ra ánh sáng màu xanh, sau lưng còn mọc ra đôi cánh đen tuyền, nhờ dùng hết toàn lực như thế mới có thể sống sót qua ngọn lửa vừa rồi. Nhưng ngọn lửa vừa rồi cũng tiêu hao không ít sức mạnh của Lâm Thịnh. Sau khi phun ra hai ngọn lửa liên tục, cổ họng cậu hơi khó chịu, cơ thể cũng mệt mỏi hơn một chút, cho nên cậu không dám dùng lại ngọn lửa đó nữa. "Giết bọn chúng!" Lâm Thịnh lùi một bước, mất hút trong ngọn lửa. Ngoài hành lang của tĩnh thất, khói đen cuồn cuộn bốc lên tụ thành hình một đoàn binh sĩ mặc giáp sắt. Cả đoàn binh sĩ chẳng nói chẳng rằng mà chỉ cầm khiên và kiếm lao về phía hai người đang bị thương nặng. "A a a a!" Cô gái có mái tóc đen hét lên, tai mắt mũi miệng không ngừng tỏa ra ánh lửa, ngay đến cả cơ thể cũng đồng thời bùng lên ngọn lửa đỏ rực. Cô ta vừa vẫy tay, một ngọn lửa lớn liền lan ra, bao trọn lấy hai tên binh sĩ đang lao tới. Cả người họ bốc cháy ngùn ngụt, cơ thể bên trong áo giáp nóng rừng rực, dần dần tỏa ra mùi cháy khét. Nhưng cô ta lại không ngờ rằng, hai tên binh sĩ hung hãn đó lại không hề sợ chết, tuy cơ thể bốc cháy ngùn ngụt nhưng không hề ngã xuống đất lăn qua lăn lại. Ngược lại càng hung mãnh tần công về phía cô ta như chưa có chuyện gì xảy ra. Rầm rầm! Hai tiếng động trầm đục vang lên, cô gái lại bị húc cho ngã lăn ra đất. Người đàn ông bên kia cũng bị ba tên binh sĩ mặc giáp sắt vây lại, tính thế cực kì nguy hiểm. Bọn họ đã bị trọng thương sẵn rồi, cho nên lúc này phản ứng cũng bị chậm chạp hơn hẳn. Thế nhưng tốc độ chiến đấu của các binh sĩ mặc giáp kia thì ngược lại. Cả đoàn binh sĩ không hề sợ chết, chỉ vác bộ áo giáp sắt trên người mà xông lên hết lần này đến lần khác, kẻ này chết thì kẻ khác lao lên. Sau đó Lâm Thịnh còn gọi thêm tám tên binh sĩ hầm giam, cộng với hai tên trước đó là tổng cộng có đến mười tên binh sĩ hầm giam. Tất cả đều có mặt tại chỗ này. Lúc trước bởi vì tốc độ của xe máy quá nhanh, binh sĩ hầm giam không có tư duy độc lập, không thể phán đoán ra ý định của họ nên mới để bọn họ dễ dàng phá vòng vây tiến vào hội quán. Lúc sau, Lâm Thịnh lại chủ động khống chế, không để cho bọn họ vào tham chiến, mãi cho đến lúc này, đợi thời cơ chín muồi mới đánh cược gọi hết ra. Lâm Thịnh ẩn mình trong ngọn lửa để dưỡng thương. Với vụ nổ vừa rồi, bản thân cậu cũng phải nhận lại phản lực rất mạnh. Tuy cậu có Bán Long Hoá, không sợ lửa nhưng với nổ thì lại khác. Vụ nổ gây ra những chấn động dữ dội và lực xé rất mạnh, nó thuộc về phạm vi tác động vật lý khác với lửa đốt, là phần mà cậu không có khả năng chống đỡ. Sau đó, cậu lại phải chống đỡ đợt bao vây tấn công của hai cao thủ cấp Song Dực. Phải liên tục bộc phát ra từng ấy công lực, Lâm Thịnh lần đầu tiên nhận thức được giới hạn của chính mình. Đối phó cùng lúc với hai gã Song Dực chính là khả năng chiến đấu mạnh nhất của cậu. "Khụ khụ khụ..." Cậu cúi đầu, ho ra một bụm máu đen, đó là một cục máu gần như đã đông lại: "Suýt thì thất bại rồi. Rốt cuộc hai kẻ này từ đâu xuất hiện?" Cậu nhìn xuống cánh tay mình. Khi nãy vừa phải đỡ một loạt cú đá liên hoàn của cô gái tóc đen, lại thêm vết nứt ở khớp tay phải trước đó, nên bây giờ, tay phải cậu đã sưng tấy hết lên. Cả cánh tay mất lực rũ xuống, trông như không thể dùng được nữa. Lâm Thịnh hít sâu một hơi, bước nhanh ra khỏi đám lửa, tiện tay vơ lấy chiếc áo khoác còn chưa cháy hết khoác lên người, sau đó đi về phía cô gái tóc đen còn đang giãy giụa trên đất. Phải nhân lúc này lấy mạng cô ta! Những kẻ ăn mòn tà năng này, một khi Hắc Vũ hoá (*) thì vết thương trên người sẽ khôi phục với tốc độ cực nhanh, tuyệt đối không thể để bọn họ có cơ hội ấy! (*) Là trạng thái khi người có tà năng sải cánh ra.