Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 161 : Triệu hoán (1)

Editor: Nguyetmai Từ trong giấc mộng đi ra, đôi tay Lâm Thịnh vẫn còn run rẩy. Cậu bật dậy, ngồi cạnh mép giường, đôi tay giống như bị chuột rút, run lên từng hồi mà không thể nào khống chế nổi. Trong lồng ngực của cậu dường như có thứ gì đó đang tồn tại, đang dần dần phình to, đè nén, giống như một quả bóng bay có thể nổ bụp bất cứ lúc nào. Hít... Lâm Thịnh hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra mấy lần. Cũng không biết cậu học được mẹo vặt giúp điều chỉnh cảm xúc này từ đâu. Nhưng hiệu quả tốt ngoài mong đợi. Tiếp tục hít thở sâu thêm mấy lần, cảm xúc của cậu cũng ổn định được đôi chút, tay cũng không còn run rẩy nữa. "Hấp thu mảnh linh hồn này, đúng là hơi khó tiêu hoá." Trong bóng tối, Lâm Thịnh đứng dậy, bước đến trước bàn học theo thói quen. Sau đó, cậu lấy một cuốn sổ ghi chú đã được mã hóa từ trong ngăn kéo ra, lật sổ ra rồi dùng bút ghi chép lại. Cậu ghi lại những sự kiện lớn mà mình đã gặp phải vào trong sổ. Từ sau khi bắt đầu học ngôn ngữ Tà Linh, cậu liền dùng chữ cái của ngôn ngữ Tà Linh, chữ Rune cổ và phiên âm của chữ Hán kết hợp với nhau tạo thành mật mã riêng của mình. Sau khi viết bằng loại mật mã này, đương nhiên tính bảo mật cũng cực kì cao. Nhưng có một điều bất tiện là, chỉ một mẩu thông tin ngắn mà bị viết dài ra gấp đôi so với ban đầu. Lâm Thịnh bật đèn bàn lên. Cậu ngồi dưới ánh đèn vàng vọt, cầm bút lên suy tư một chút rồi bắt đầu viết một mạch. Sau khi đã viết lại toàn bộ thông tin, cậu trở lại giường, cứ nằm ngửa như vậy mà minh tưởng Hôi Ấn. Hôi Ấn Công Sự đã đạt đến mức hoàn hảo rồi, nên bây giờ cậu đang minh tưởng Hôi Ấn thứ hai - Nộ Hống. Theo như cảm nhận của cậu, Nộ Hống cũng sắp có cảm giác. Sau một lúc minh tưởng, những cảm xúc sôi trào trong lòng Lâm Thịnh cũng đã ổn định lại. Cậu ngừng lại một lúc, bắt đầu xắp xếp lại một mớ thông tin lộn xộn, vô nghĩa vừa mới tiếp nhận. Nội dung trong những mảnh ký ức của Cardura không nhiều, thông tin có ích thực sự chỉ có một chút. Nhưng cũng nhờ đó mà Lâm Thịnh biết được đại khái phần nào cuộc đời của Cardura. Nó sinh ra đã bị dị dạng, sau đó liền bị bỏ rơi. Không ai muốn nuôi dưỡng nó, còn coi nó là quái vật. Nó bị đưa đến chỗ buôn người, bị lôi kéo đi khắp nơi để vơ vét của cải, rồi cuối cùng cũng bị lộ ra thân thế. Còn về chuyện sao Cardura lại có được sức mạnh, làm sao nó có thể tiến vào được hầm giam Tinh Linh thì lại chẳng có chút ký ức nào liên quan. Thông tin duy nhất còn lại chính là về ông già tóc trắng bị mất một cánh tay và mặc áo choàng pháp sư màu vàng. Ông ta chính là Erig. "Quả nhiên Erig chính là ông ta, kẻ sáng tạo ra ma trận Bác Ly, cũng là kẻ cầm đầu khiến cho hầm giam Tinh Linh bị vấy bẩn." Lâm Thịnh thầm cảm thán trong lòng. Bản chất linh hồn của quái vật mặt người nghìn tay thực sự quá man dợ, cậu đã rời khỏi giấc mộng lâu như vậy nhưng vẫn không có cách nào tiêu hoá hết. Lâm Thịnh cứ nằm như vậy mãi, khi thì minh tưởng, khi thì xắp xếp lại những mảnh ký ức, có lúc lại chỉ đơn giản là nghỉ ngơi. Thời gian thấm thoắt trôi qua, sắc trời bên ngoài dần dần xám đi. Rốt cuộc cậu cũng đợi được đến lúc cơ thể mình tốt hơn một chút, bèn lập tức rời khỏi giường đi thu dọn mấy thứ đồ. Cậu nhanh chóng thay sang một bộ quần áo rộng rãi hơn rồi đi tìm một vài quả trứng gà đã được luộc chín còn sót lại từ ngày hôm qua. Cậu không đợi thêm được nữa. "Nếu mình thật sự có thể triệu hoán quái vật mặt người nghìn tay này, vậy thì sẽ tạo ra một ảnh hưởng lớn chưa từng có đối với cục diện trước mắt!" Ít nhất quân đội cấp tỉnh của Lydum chắc chắn sẽ phải kiêng kỵ tổng hội Thiết Quyền. Trong trường hợp không có xung đột trực tiếp gì về mặt lợi ích, về cơ bản Lydum sẽ không dễ dàng chọc vào tổng hội Thiết Quyền mà chưa rõ thực lực của hội đó ra sao. Lâm Thịnh không biết cấp độ sức mạnh của quái vật mặt người nghìn tay là bao nhiêu, nhưng chắc chắn mạnh hơn cậu rất nhiều. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, cậu để lại một tờ giấy nhắn rồi khẽ khàng kéo cửa chống trộm lên. Lúc đi ra ngoài, cậu còn đứng một lúc ở cầu thang để ổn định lại cảm xúc của mình. Hiện giờ, chỉ cần cậu sơ sẩy một chút, cánh tay sẽ bất giác run rẩy không ngừng. Giống như thể thần kinh của cậu đã bị di chứng gì đó, khiến cơ thể không tự chủ mà trở nên căng cứng. Lâm Thịnh thoáng cảm giác được rằng đây là do linh hồn của cậu hấp thu quá nhiều mảnh vụn linh hồn trong cùng một lúc, dẫn đến việc không kịp tiêu hóa, khiến linh hồn của bản thân cậu bị Cardura gây ảnh hưởng. Cho nên mới có hiện tượng đặc biệt này. Cậu cũng không để ý đến nó lắm. Trong mớ ký ức lộn xộn của cậu thì hiện tượng kiểu này không phải là ít, chỉ cần cậu chăm chỉ tu luyện Thánh lực, một thời gian sau nhất định sẽ loại bỏ hết được. Thánh lực có thể làm tiêu tan mọi loại năng lực thậm chí là cả những năng lực bá đạo nhất, bị pha lẫn trong linh hồn. Sáu giờ sáng, thành phố Hoài Sa như một cô gái xinh đẹp, lạnh lùng khoác lên một lớp lụa mỏng màu lam, dần dần mở ra cánh cửa phòng thủ cuối cùng trước sự tấn công của gió biển và sóng biển. Lâm Thịnh leo lên chiếc xe đạp, đi thẳng tới ngọn núi ở ngoại ô. Bên ngoài hình như có một kẻ muốn theo dõi, cậu liền nhẹ nhàng phái kiếm sĩ Hắc Vũ và Quạ Đen ra. Hiện giờ bên cạnh cậu chỉ có một kiếm sĩ Hắc Vũ và hai binh sĩ hầm giam mặc giáp sắt, còn Khiên Thánh Tàn Bạo cùng với các sinh vật triệu hoán khác đều đã chết. Cậu cũng không đi triệu hoán thêm nữa. Lâm Thịnh định chừa lại toàn bộ không gian linh hồn của mình cho tên quái vật mặt người nghìn tay. Sức mạnh của Cardura vượt xa cậu, cho nên cậu cũng không biết rốt cuộc mình cần bao nhiêu không gian trong linh hồn mới đủ để gánh nổi tên quái vật này. Dù sao cứ cố gắng chừa ra nhiều chỗ nhất có thể là được. Kít. Bánh xe đạp bỗng phanh lại. Lâm Thịnh mặc bộ quần áo thể thao màu đen nhảy từ trên xe đạp xuống, túm lấy chiếc balo màu xanh đậm chứa đầy nguyên liệu lên rồi bước nhanh về phía ngọn núi. Cậu bước rất nhanh, một bước của cậu như dài gấp đôi một bước của người bình thường. Không bao lâu sau, cậu đã xuyên qua đồng ruộng để tiến vào khu rừng rậm, dọc theo sườn dốc mà đi thẳng lên. Một miếu thờ có vẻ cũ nát như bị bỏ hoang xuất hiện ngay trước mặt Lâm Thịnh. Miếu thờ hình như mới được tu sửa gần đây, cánh cửa mục nát đến rơi cả xuống đã được gắn lại. Cỏ dại trên mặt đất cùng với những bậc rêu đều đã được người ta cạo sạch. Lâm Thịnh khoác balo đẩy cửa đi vào tới giữa miếu. Hầu hết rễ cây ngoi lên khỏi mặt đất ở trong miếu đều đã bị kéo đứt và cắt đi, những bụi dây leo rậm rạp trước đó cũng biến mất dạng, chỉ còn lại một khoảng đất trống trải. Lâm Thịnh bước tới mảnh đất trống, giơ tay búng một cái. Trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một con quạ đen chao liệng xung quanh ngôi miếu thờ. Kiếm sĩ Hắc Vũ và Quạ Đen nương theo làn khói màu đen từ từ xuất hiện, đi cùng với hắn còn có một tên binh sĩ hầm giam, cả hai cùng nhau tuần tra quanh ngôi miếu. Tên binh sĩ mặc giáp sắt còn lại thì đã bị Lâm Thịnh phái đi bảo vệ người nhà. Sau khi chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, cậu bỏ balo xuống rồi lấy một tấm bạt plastic đã vẽ sẵn ra cùng với một số vật liệu khác. Cậu không có nhiều thời gian, một khi Lydum phát hiện cậu đã cắt đứt được cái đuôi theo dõi thì sẽ lập tức hành động. Cho nên cậu phải hoàn thành nghi thức một cách nhanh nhất, tránh để đêm dài lắm mộng. Cậu lục tục làm một hồi... Cuối cùng, Lâm Thịnh trải tấm plastic đã vẽ sẵn trận đồ của nghi thức triệu hoán ra đất. Sau đó cậu cứ thể đặt các loại nguyên liệu vào đúng chỗ của nó một cách thuần thục. Phần nguyên liệu còn lại vẫn còn nhiều, nhờ hội Thiết Quyền đi thu gom nên chắc chắn đầy đủ cả. Riêng vàng với bột bạc thì chỉ dùng được tối đa ba lần triệu hoán nữa thôi. "Phải kiếm thêm một ít nguyên liệu mới thôi. Mà lại không thể dùng vào tiền của hội Thiết Quyền được, chỉ chuẩn bị mấy thứ nguyên liệu nhỏ lẻ khác cho mình thôi mà đã tiêu tốn hết hơn phân nửa kinh phí hoạt động rồi." Lâm Thịnh cảm thán. Cậu bắc chiếc nồi lên rồi đổ nước trắng vào đó. Sau đó cậu lại dùng bật lửa thắp cây nến mỡ bò lên. Nước trong nồi cũng theo ngọn lửa mà từ từ sôi lên ùng ục. Lâm Thịnh bưng số nguyên liệu đã được khuấy kĩ lên, múc một muôi đầy rồi cho vào trong nồi. "Bắt đầu thôi." Cậu đặt con nhện trắng còn sống vào giữa đống chất lỏng trong nồi. Từ trong miệng Lâm Thịnh phát ra từng âm thanh quái dị: "Mu, ba, en, di, yu, yi." Chẳng mấy chốc, từng làn khói trắng bốc lên từ ngọn nến mỡ bò. Làn khói ấy tựa như có sinh mệnh, cấp tốc bay vào trong nồi. Chất lỏng đục ngầu bắt đầu gợn sóng lăn tăn, cùng với đó là một làn hơi nước màu trắng bốc lên. Xì... Làn hơi nước dày đặc tựa như sương mù vọt thẳng về phía Lâm Thịnh, cuồn cuộn vây kín khắp người cậu.