Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 155 : Giằng co (1)
Editor: Nguyetmai
Giữa trung tâm hội quán, thời gian dường như ngừng trôi.
Cô lễ tân thừ người ra, hình như đã sợ đến nỗi đứng trân trân.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, còn mình cô ở lại trực đêm, những người khác không đi ngủ thì đã về nhà nghỉ ngơi rồi. Chỉ có một đệ tử canh gác ở phòng bảo vệ. Nếu như bình thường, từ sau khi cao thủ trong hội giải quyết đám quái vật bọ ngựa, không một ai dám ngang nhiên xông vào hội Thiết Quyền nữa.
Nhưng mà bây giờ… Cô đang nhìn thấy gì vậy?
Tạ Kiều Nguyệt nuốt nước bọt cái "ực", cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi.
"Làm sao bây giờ?!"
Chim ưng biển im lặng, sau đó...
"Chạy mau!!!"
Một người một chim xoay người bỏ chạy, không quên tiện tay kéo cô gái đang sững sờ ở sau quầy lễ tân.
"Ha ha ha ha!! Các người nghĩ có thể thoát được sao??" Một tiếng cười lớn vang ra từ đại sảnh phía sau.
Hự!
Tiếng cười lớn im bặt đi. Ngay sau đó, một luồng sát khí nguy hiểm, kinh khủng hơn trước đó ầm ầm bao phủ. Tạ Kiều Nguyệt quay đầu lại nhìn một cái, toàn thân cô lập tức nổi đầy da gà. Cô sợ hãi xoay người lại, tăng tốc chạy nhanh hơn.
Hai móng của ưng biển bám chặt vào tóc cô, cơ thể của nó vì lực quán tính mà cứ thế nghiêng hết ra sau.
"Đồ ngu này! Đầu đất!! Bà đây gặp phải cô thật sự là xui tám đời tám kiếp!!!"
Con chim ưng gào thét ầm ĩ, bị kích động nên lông chim dựng thẳng lên như gai nhím.
Keng keng, một tiếng vang nhỏ truyền đến.
Chỉ trong chớp mắt, hai người và một con chim đã mất tăm mất tích, chỉ để lại cái cửa sắt bị kéo ra trong hội quán.
Trong đại sảnh, một cánh tay của Lâm Thịnh thò ra từ trong miệng của tên quái vật. Nếu là đi vào từ chính diện, tên đó còn có thể cố gắng cắn cậu một cái.
Nhưng đáng tiếc là tay Lâm Thịnh xuyên qua từ sau gáy gã, khiến dịch trắng và tủy não rơi hết ra khỏi miệng gã. Máu đỏ và chất lỏng màu trắng nhớp nháp dính đầy tay cậu.
"Ọc… Ọc…" Miệng của kẻ quái dị khép lại mở ra, muốn nói gì đó.
Nhưng đáng tiếc, dây thanh quản của gã cũng bị Lâm Thịnh kéo đứt, âm thanh duy nhất có thể phát ra là những luồng khí òng ọc.
Hự!
Đột nhiên, khuỷu tay của tên quái dị thúc về phía sau, cả người nhanh chóng biến thành màu đỏ sậm và nóng lên, đỉnh đầu bốc lên những luồng khói đen ngụt.
Tách…
Dòng máu rơi xuống lập tức ăn mòn sàn nhà và vách tường, để lại những cái hố to nhỏ không đồng đều.
Huỵch!
Trong lúc Lâm Thịnh đang kinh ngạc thì hai khuỷu tay của gã đánh trúng lồng ngực, đẩy cậu hơi lùi về phía sau. Kẻ quái dị nhân cơ hội nhào tới trước, thoát khỏi cánh tay của Lâm Thịnh, lăn khỏi chỗ đó rồi hóa thành một vũng máu, sau đó biến mất tăm.
Lâm Thịnh nhanh chân đi về phía vũng máu kia. Đột nhiên, vũng máu đó biến thành một cái bóng màu đỏ nhào về phía cậu. Còn chưa nhào tới, bóng đỏ đã bị Lâm Thịnh đánh một cái ngay trúng mặt.
Phụt!
Máu văng tung tóe, vô số giọt máu bắn ra không trung nhanh chóng ngưng tụ lại, tiếp tục dựng thành một cái bóng máu thứ hai sau lưng Lâm Thịnh. Nó chưa kịp đánh lén thì bị một cú đấm trúng giữa lồng ngực.
"Ta muốn xé nát ngươi ra! Á á á!!" Bên trong cái bóng máu đó vang ra tiếng gào thét của kẻ quái dị kia. Vô số giọt máu tiếp tục ngưng tụ lại lần nữa, tỏa ra hơi nóng rồi nhanh chóng biến thành hình người.
Lần này hình như có gì đó khác với lúc trước. Cái bóng máu này được bao quanh bởi từng luồng khí đen, ở giữa lồng ngực xuất hiện một cái kim tự tháp ngược màu vàng đang nhanh chóng chuyển động. Cái bóng hình người đó nhanh chóng to ra, từ một mét tám trong chốc lát biến thành hơn hai mét. Cùng với luồng khí màu đen cuồn cuộn quanh thân, gã giận dữ gào thét một tiếng rồi bổ nhào về phía Lâm Thịnh.
Phụt.
Máu văng tung tóe.
Bóng máu bị đánh nát lần thứ ba, hóa thành vô số giọt máu. Máu văng lên sàn nhà xung quanh, cháy lên thành từng đốm lửa. Luồng khói đen mỗi lúc một dày hơn, đống giấy vụn trong sọt rác cũng bốc cháy.
Những giọt máu lại ngưng tụ tiếp, tốc độ lúc này nhanh hơn trước đó mấy lần. Một ánh sáng màu xanh nhạt bắt đầu hiện ra từ trong những giọt máu, hiển nhiên đó là loại kỹ năng huyền bí nào đó mà kẻ quái dị đã sử dụng.
"Là ngươi ép ta!! Địa Chiếu Vạn Minh, Nguyệt Lang!!"
Vô số giọt máu không ngừng hợp lại thành một con quái vật màu xanh dương sẫm, cao ba mét. Quái vật đầu sói mình người, quanh thân là lớp áo giáp bằng da màu đen, bóng loáng.
Grào!!
Nó cúi đầu hét lên một tiếng đầy điên cuồng với Lâm Thịnh.
Bùm!!
Đầu của nó đã không còn…
Vô vàn đốm máu lại bắn tung tóe ra lần nữa, tên quái vật đầu sói thân người ấy bị nổ đến nát bấy.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!!!
Hết đợt này đến đợi khác...
Bóng máu hình người không ngừng bị Lâm Thịnh đấm, tung chưởng liên tiếp rồi nổ tung thành một cơn mưa máu. Sau đó chúng lại nhanh chóng ngưng tụ thành hình theo bản năng, để rồi tiếp tục bị một cú đấm đánh cho tan tành. Cuối cùng, thậm chí nó còn không thể duy trì được hình người nữa. Chỉ cần mới ngưng tụ lại thành đám thôi là nó đã bị đánh tan ngay lập tức.
Sắc mặt Lâm Thịnh vẫn rất bình tĩnh, đôi tay như ảo ảnh không ngừng ẩn hiện xung quanh cơ thể. Kẻ quái dị bên cạnh cậu đã chẳng còn giận dữ gào thét như ban đầu, mà bây giờ chỉ có thể khổ sở chống đỡ để chạy thoát thân. Đến cuối cùng, nó chỉ còn phát ra những tiếng kêu rên đầy đau đớn. Dần dần, lượng máu của nó dường như đã bị sử dụng gần hết, càng lúc càng ít, càng lúc càng nhạt màu.
Lâm Thịnh chưa từng gặp người siêu phàm nào giống như này. Trước đó, cậu cho rằng những kẻ được gọi là "người tà năng" chẳng qua cũng chỉ là một người học võ đạo, sở hữu năng lượng đặc biệt nào đó, cùng lắm cũng chỉ có thể tăng cường sức mạnh bản thân hoặc có thêm một món vũ khí đặc biệt lợi hại. Nhưng mà kẻ quái dị Máu Huyết hiện tại thì lại hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của cậu.
Gã bị sức mạnh Nham Long của cậu đè ép, thân thể bị đánh tan hết lần này đến lần khác, thế mà vẫn có thể ngoan cố ngưng tụ lại như trước.
Bùm!!
Cậu tiện tay đập nát kẻ quái dị đang bò trên mặt đất một lần nữa. Nó đã bò xa được hơn hai mét, để lại một vệt máu dài trên sàn trông hết sức thê thảm. Khó nhọc lắm nó mới nhìn thấy cánh cửa lớn, liền sợ hãi vươn tay ra muốn với lấy bậc cửa.
Đáng tiếc, cơ thể của nó lại bị đánh tan một lần nữa.
Nó tuyệt vọng rồi…
Lạch cạch.
Một vệt máu mỏng manh nổ tung, khiến một khối lập phương kỳ lạ có hình dạng như kim tự tháp màu vàng lăn ra ngoài. Khối lập phương đó vô tình rơi trúng vào một đống lửa trong góc đại sảnh.
Tất cả trở nên yên tĩnh.
Kẻ quái dị kia ngưng tụ một lần nữa, dường như là lần cuối. Lâm Thịnh vươn tay về phía kim tự tháp màu vàng.
"Thành thật xin lỗi, không biết Chủ tịch Lâm có thể dừng tay một chút không?"
Ầm!
Một tia lửa đột nhiên nổ tung ở kế bên chân Lâm Thịnh, khiến sàn nhà xuất hiện một lỗ hổng sâu hoắm, không nhìn thấy đáy.
Động tác của Lâm Thịnh chậm lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Ngoài cửa sắt của hội quán là một vài chiếc xe chở binh lính đang đỗ xịch lại.
Cửa xe mở ra, mấy đội binh lính Lydum được trang bị đầy đủ bảo vệ quanh một cô gái trẻ tuổi với mái tóc ngắn màu vàng nhanh chóng ập vào. Cô gái đó mặc quân phục, trên vai phải có khảm lông chim, trước ngực là huy hiệu Trung tá. Gương mặt của cô ấy không tệ, nhưng trên nét mặt dường như có chút cao ngạo, sắc bén.
"Chủ tịch Lâm quả nhiên là danh bất hư truyền, không hổ là người đã dùng tay không giải quyết tên quái vật bọ ngựa tám cánh mạnh nhất Hoài Sa. Tôi là Viên Minh Sa, người phụ trách tổ chuyên án bắt giữ tên này." Cô ta tự giới thiệu bản thân.
Gương mặt Lâm Thịnh không thể hiện ra chút cảm xúc nào, đôi mắt màu vàng nhạt bình tĩnh nhìn đối phương. Trên người cậu là sáu chấm sáng màu đỏ mờ mờ, cũng chính là đèn lase nhắm bắn của lính bắn tỉa từ xa.
Phát súng bắn vào dưới chân vừa rồi đã khiến lông tơ cả người cậu dựng đứng lên. Cho dù cậu đang trong trạng thái Bán Long Hóa và có Hôi Ấn đầy người, nhưng vẫn cảm thấy bị uy hiếp bởi lực xuyên thủng khủng bố đó. Rất rõ ràng, bản năng của cậu đã nói cho cậu biết, cậu không có cách nào đối phó với loại súng đạn bắn tỉa này.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
2672 chương
101 chương
26 chương
475 chương
23 chương
42 chương