Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 152 : Biện pháp (2)

Editor: Nguyetmai "Quả nhiên, nếu chỉ biết câu thần chú khởi động mà không hiểu ý nghĩa của nó thì sẽ không có tác dụng." Lâm Thịnh bước từng bước ra khỏi cửa hầm giam. Cậu nhìn hằng hà vô số cánh tay lúc nhúc kín cả hành lang, đang định ra tay tiếp thì... Bỗng nhiên, cây rìu hai lưỡi trong tay cậu được bao bọc bởi một vầng sáng màu trắng, sau đó biến mất khỏi tay cậu chỉ trong nháy mắt. "A!" Quái vật mặt người nghìn tay rên lên một tiếng, cả một đống tay trắng bệch lao vọt về phía hành lang, phóng về phía Lâm Thịnh. "A a a!!" Lâm Thịnh không chút do dự khởi động Thánh Huyết Nhiên Thiêu, Thánh lực trên người sôi trào, giữa hai hàng lông mày hiện lên đường gân màu tím. Ầm!! Cậu đạp thật mạnh lên mặt đất. Sau đó, cậu xoay người nhảy vọt vào trong cửa hầm cùng với tiếng gào rống, rồi nhanh chóng biến mất. Ngay khi cậu rời khỏi thì vô số cánh tay lao vào chỗ cậu vừa đứng. Ngay lập tức mặt đất chỗ đó nổ tung lên, bụi văng tung tóe rồi xuất hiện một cái hố sâu đến nửa mét. Nếu cậu chậm một chút thôi thì đã bị mấy cánh tay đó kéo đi rồi. Một thoáng sau, đống tay mất đi mục tiêu bèn bò đi, tản ra chỗ khác như một đàn rắn. Thời gian từ từ trôi đi. Khoảng hai phút sau. Lâm Thịnh lại xuất hiện ở trước cửa hầm đang lập lòe thứ ánh sáng màu xanh lục. Trong tay cậu là cây rìu hai lưỡi to lớn. Lần này, cậu định thử để xem vì sao cây rìu này lại tự động bay về tay của tượng đá. Đúng vậy, vừa rồi khi cậu vừa chạy vào cung điện bằng đá thì đã thấy cây rìu này quay trở lại trên tay của bức tượng. Cậu đoán là nó quay về là vì một trong ba nguyên nhân: Thời gian cậu giữ nó, không gian bị hạn chế, hoặc là do cậu sử dụng nó để tấn công. Cho nên bây giờ cậu muốn thử một lần. Lâm Thịnh cầm rìu chém mạnh vào mấy cánh tay đang chắn ở trước cửa hầm, đi ra ngoài rồi yên lặng chờ đợi. "Một." "Hai." "Ba." "Bốn" "Năm!" Vụt! Chỉ trong nháy mắt, cây rìu hai lưỡi đã hóa thành một tia sáng trắng, bắn ra khỏi tay của Lâm Thịnh và bay vào trong cung điện đá. Cùng lúc đó, Lâm Thịnh cũng xoay người bỏ chạy. Nếu không có vũ khí lợi hại như kia thì cậu cũng không có cách nào xử lý mấy cánh tay gớm ghiếc mà cứng như đá tảng này. Có thể nói, quái vật mặt người nghìn tay gần như là vô địch rồi. Ngay lúc cậu vừa chui vào cửa hầm giam thì vô số cánh tay đang đuổi theo cậu cũng đành phải dừng lại và quay trở về chỗ cũ, cứ như là chưa có gì xảy ra. Mọi thứ lại từ từ chìm vào yên lặng. Không quá hai phút sau, Lâm Thịnh lại ôm rìu từ từ đi ra. Lần này thì cậu không chờ đợi gì mà dùng rìu chém loạn xạ vào mớ cánh tay trước cửa hầm. Phập phập mấy cái, chỉ trong chớp mắt đã có một đống cánh tay bị xử lý. Cậu cứ thế chém liên tục hơn mười nhát, chẳng mấy chốc những cánh tay trước cửa đã vãn đi rất nhiều. Ít ra, nhờ cách này mà Lâm Thịnh cũng đã giải quyết được mấy chục cánh tay. Qua những lần thử nghiệm vừa rồi, cậu cũng đã tìm ra nguyên nhân vì sao cây rìu quay lại chỗ cũ. Dường như chỉ cần cậu rời khỏi cung điện bằng đá năm giây thì cây rìu sẽ tự động quay lại chỗ cũ, ngay trên tay của tượng đá. Sau khi đã tìm ra được nguyên nhân, Lâm Thịnh bắt đầu ra tay. Vì đã mượn được cây rìu hai lưỡi lợi hại này, nên cậu định tận dụng khoảng thời gian cuối cùng để thử xem liệu có thể xử lý con quái vật ở dưới đáy hồ hay không. Con quái vật được cậu đặt tên là "Mặt người nghìn tay" này vô cùng khó chơi, chặt chém gì đều không khiến nó hao tổn hay bị thương được. Nó được tạo thành từ vô số cánh tay, hình như còn có tác dụng làm đầu óc hỗn loạn. Nếu như cậu có thể xử lý con quái vật ấy thì sau này, khi triệu hồi nó ra, nó sẽ là một trợ thủ đắc lực. Dù sao ở bên ngoài cũng không có một vũ khí nào lợi hại như cây rìu hai lưỡi. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc, khi cậu triệu hồi nó ra thì nó sẽ trở thành một thảm họa đối với kẻ địch! Cả người nó có đường kính hơn mười mét, ngoài ra còn có vô số cánh tay trắng bệch có thể tách ra một cách tự do. Không những vậy, những cánh tay đó còn cứng đến độ không đao gươm nào chém nổi. Loại quái vật này e là có dùng tên lửa cũng chưa chắc có thể xử lý được. Có được động lực to lớn như thế, Lâm Thịnh với tâm thế là có thử làm thì cũng không mất miếng thịt nào mà bắt đầu chăm chỉ khuân vác cây rìu hai lưỡi, cấp tốc vọt vào hầm trong tích tắc để giải quyết con quái vật này. Một giờ sau. Bên cạnh cái hồ xanh biếc, vô số cánh tay tái nhợt vung vãi đầy đất. Tất cả các cánh tay đều bị chặt thành hai, ở chỗ vết chém còn có vết cháy đen mờ mờ. Trong lòng hồ, con quái vật mặt người nghìn tay giờ chỉ to khoảng bằng một cái bồn tắm. Nó cứ như không hề có ý thức, chỉ cần những cánh tay đang canh gác xung quanh bị chém hết thì nó sẽ tách ra thêm một đám cánh tay khác thay thế ngay và tản chúng ra xung quanh. Cho nên Lâm Thịnh đã lợi dụng bản năng này của nó để không ngừng dùng rìu tiêu diệt hết từng cánh tay một. Mới đầu cậu vẫn chưa thuần thục lắm, đến khi đã quen tay rồi thì gần như cứ một hai phút cậu lại ra một lần. Trong vòng một giờ đồng hồ, cậu đi ra đi vào tới mấy chục lần. A a a a!!! Chỉ một loáng sau đó, có một bóng người điên cuồng lao ra khỏi cửa hầm, dùng cây rìu trong tay chém mạnh vào trong hồ. Cây rìu hai lưỡi dài hơn hai mét, điên cuồng vung vẩy, chặt thật mạnh vào con quái vật mặt người nghìn tay. Sột soạt!! Theo bản năng, quái vật mặt người tự động tách một đống cánh tay phủ lên người mình, ngay sau đó những cánh tay này đã bị cây rìu chặt đứt một cách dễ dàng. Lần này, có ít nhất là mười cánh tay bị rìu chặt đứt. Vầng sáng màu xanh trên thân rìu cứ như là một loại năng lực có khả hấp thu sinh mệnh, chỉ cần cánh tay bị chặt đứt thì lập tức mất đi sự sống. Cây rìu hai lưỡi nhanh chóng trở thành một tia sáng trắng và biến mất. Lâm Thịnh đã quen thuộc với chuyện này, thấy vậy lập tức xoay người bỏ chạy. Thế nhưng còn chưa được mấy bước, tầm nhìn của cậu bắt đầu lay động và mơ hồ. "Sắp tỉnh lại rồi!!" Trong lòng cậu dao động rồi trấn tĩnh lại. Cậu đã trải qua việc này vô số lần rồi nên chẳng còn gì mà phải bỡ ngỡ. Tích tắc tích tắc. Bên tai có tiếng kim giây quen thuộc của đồng hồ báo thức. Mọi thứ trước mặt Lâm Thịnh bị mờ đi rất nhanh, cuối cùng hòa vào bóng tối đen đặc. Cậu cảm thấy mình cứ như là một kẻ chết đuối đang dần chìm vào trong làn nước ấm, cả người bị bao phủ bởi cảm giác ngộp thở và nóng bức. Không lâu sau... Phù!!! Lâm Thịnh xốc mạnh chăn ra. Cậu suýt nữa bị chăn làm cho ngộp chết! Cậu vừa tỉnh dậy thì đã cảm thấy có gì đó sai sai. Trước khi ngủ, cậu đã rúc đầu vào trong chăn nên khi tỉnh lại, cả cái đầu cậu đều bị chăn che kín. Cậu rơi vào tình trạng khó thở nghiêm trọng và cả người túa mồ hôi. Nếu không nhờ năng lực Bán Long Hóa có thể giúp cậu nín thở trong khoảng thời gian nhất định, thì e là cậu đã bị tỉnh lại sớm hơn rồi. "Nhưng dù vậy thì giấc mơ vẫn bị kết thúc sớm." Lâm Thịnh hơi ảo não nhìn đồng hồ báo thức. Năm giờ mười bảy. Bình thường, nếu thuận lợi thì cậu có thể nằm mơ tới bảy giờ, lần này mới năm giờ đã tỉnh. "Thật tiếc là tốn biết bao thời gian mà lại không có kết quả. Nhưng mà chắc là ngày mai mình sẽ chém chết được quái vật mặt người nghìn tay đó!" Mới nghĩ đến đây thôi là Lâm Thịnh đã cảm thấy phấn chấn lên hẳn. Cậu đã đại khái ước tính được thực lực của quái vật mặt người nghìn tay rồi. Với thực lực cấp ba siêu phàm của cậu mà còn chẳng chém nổi một cánh tay. Như vậy cũng đủ biết con quái vật này ít nhất cũng phải đạt cấp năm. "Nếu không phân chia theo hệ thống của thành Hắc Vũ, dù là chiến sĩ cấp năm, khi so với các chiến sĩ cấp ba, cấp bốn thì cũng chỉ hơn vài kỹ năng và có tố chất cơ thể mạnh hơn một bậc mà thôi. Nếu mà so cho đúng thì một chiến sĩ cấp năm cũng chỉ có thể đánh thắng được bốn, năm chiến sĩ cấp ba." Mà con quái vật kia, Lâm Thịnh tính lại thì thấy cho dù có mười người cỡ cậu cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó. Nó có hơn mấy trăm cánh tay, như vậy thì không công bằng chút nào. "Qua đêm mai là mình đã có thể giải quyết con quái vật mặt người nghìn tay này rồi. Tới lúc đó phải triệu hoán nó ra để thử kiểm tra sức mạnh của nó!" Lâm Thịnh khá là chờ mong. Sau khi bị nữ sĩ quan kia áp đảo, cộng với những thay đổi trong cục diện chính trị hiện nay, mọi chuyện càng ngày càng trở nên tồi tệ. Tất cả khiến cậu càng thêm khát khao nhanh chóng tăng thêm sức mạnh.