Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 147 : Biến cố lớn (3)

Editor: Nguyetmai Giữa đêm khuya, mọi công trình trọng điểm đều đã bị khống chế một cách âm thầm. Không có quân đội chống đỡ, chỉ dựa vào mấy người ở Cục cảnh sát vốn không thể ngăn cản sự xâm chiếm của Lydum. Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ ngắn ngủi, toàn bộ thành phố Hoài Sa đã hoàn toàn đổi chủ. Lần này, Lâm Thịnh không dám lại gần quan sát kỹ, chỉ đứng từ xa điều khiển binh sĩ dưới dạng hư thể để kiểm tra lại toàn bộ thành phố thêm một lần nữa. Cũng may là nữ sĩ quan quân đội trong đoàn xe lúc trước không ở lại đây lâu mà chỉ dừng lại một lúc, sau đó đã rời khỏi thành phố, tiếp tục hướng đến nơi xa hơn. Giờ đang là nửa đêm, Lâm Thịnh không ngủ nổi mà lại điều động binh lính dưới dạng khói đen đi khắp nơi kiểm tra. Đúng với những gì cậu nghĩ, toàn bộ thành phố Hoài Sa đã hoàn toàn mất quyền kiểm soát. Trong Cục cảnh sát, cảnh sát Tịch Lâm bị đám binh lính Lydum khống chế, ngồi thành một vòng tròn, không dám hó hé nửa lời. Cục trưởng mập Shad đang cười giả lả, đứng nói chuyện cùng với một sĩ quan cao cấp của Lydum. Trung tâm kiểm soát mạng lưới quản lý tất cả các tín hiệu thu phát sóng đã bị sĩ quan Lydum giám sát, toàn bộ những mạng lưới có khả năng kết nối với bên ngoài đều bị cắt đứt. Trong xưởng in, các tờ thông báo màu trắng được in ấn hàng loạt với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Tại một vài công trình công cộng quan trọng cũng có binh lính Lydum canh giữ và đảm bảo an ninh. Dường như chỉ sau một đêm, cả thành phố đã biến hẳn thành một thành phố khác. Lâm Thịnh bận bịu đến khi trời sáng mới đại khái nắm được chuyện gì đang diễn ra. Cậu vội vã xuống nhà, mua một tờ báo sớm trong sạp báo dưới đó. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp chiếc xe quân dụng nhỏ của Lydum đang đi phát thông báo trên khắp các đường phố. Cậu cũng đi theo nhặt lấy một tờ, đem về nhà. Khoảng bảy giờ bốn mươi. Cha và mẹ cậu đều thức dậy. Họ thấy Lâm Thịnh đang ngồi trong phòng khách, vừa ăn bánh bao vừa uống sữa đậu nành, mắt thì chăm chú nhìn vào quyển báo và tờ thông cáo trên tay. Hai người đều khá ngạc nhiên. "Trầm Trầm, sao mà con dậy sớm thế?" Lâm Chu Niên đi đến bên cạnh Lâm Thịnh, kéo thêm một cái ghế ra, đặt mông ngồi xuống. Lâm Thịnh không đáp lại, chỉ giơ tờ đơn thông báo trên tay mình lên đưa cho ông. Trên tờ giấy in mấy chữ rất rõ ràng: "Thông báo tới toàn thể người dân trong thành phố: Chính phủ Tịch Lâm thối nát, bất tài, ngang nhiên thu thuế cao, không thể chấp nhận nổi. Nay, Lydum chúng tôi chiếu theo nguyện vọng của đại đa số người dân, lấy chính nghĩa làm chủ, giành lấy tỉnh Anduin này và trợ giúp nhân dân Tịch Lâm xây dựng lại chính phủ quốc dân. Lúc này đây, xin lấy nguyện vọng của đông đảo nhân dân làm đầu..." Một đống lời nói nhảm, đại ý chính là muốn thông cáo với nhân dân rằng: Lydum không chiếm Anduin với mục đích xâm lược, mà họ làm mọi chuyện vì chính nghĩa, vì tương lai tươi sáng. Ngoài ra, Lydum cũng sẽ không quấy phá nhân dân, không cướp bóc tài sản của nhân dân, dùng mọi cách trong khả năng để gìn giữ trật tự vốn có. Bọn họ đang muốn trấn an dân chúng. Lâm Chu Niên đọc xong thông báo, vẻ mặt lập tức thay đổi. "Chuyện này là sao? Trầm Trầm, mấy tờ in nhảm này là phạm pháp đấy! Con đừng có làm loạn chứ!" "Khắp các con phố ngoài kia đều xuất hiện tờ in này rồi." Lâm Thịnh lắc đầu, đưa tờ báo sáng nay của Hoài Sa cho cha mình. Ngay tiêu đề tại trang đầu đã in một hàng chữ rõ ràng: Chính nghĩa là cái gì! Năm cánh quân của Lydum chính thức tiến vào thành phố Hoài Sa. Phía dưới là một loạt các cam kết của quân đội Lydum. Nội dung trong đây không hề khác so với tờ thông cáo mới nãy, vẫn là đảm bảo không làm hại đến người vô tội, đảm bảo các công trình công cộng vẫn hoạt động như bình thường, đảm bảo trật tự cấp bậc vốn có sẽ không có thay đổi lớn gì cả. Tài sản của dân chúng là thánh vật không được xâm phạm. "Cái này... Cái này....!?" Lâm Chu Niên mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra bất cứ câu gì. Sắc mặt ông vô cùng phức tạp, có lẽ có lo âu, cũng có lẽ có cả nghi ngại. "Cha ra ngoài xem một chút!" Ông đưa ngay tờ báo cho vợ mình. Cố Uyển Thu cầm lấy báo, cũng bắt đầu đọc. Chỉ trong phút chốc, sắc mặt bà cũng trở nên tái nhợt, khó nhìn. "Mẹ đừng lo, Lydum sẽ không gây nguy hại gì cho hoạt động của tất cả người dân thường. Bất cứ quốc gia nào khai chiến cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến đời sống nhân dân đâu." Lâm Thịnh an ủi. Cố Uyển Thu lắc đầu. "Bầu trời sắp sụp rồi ư...?" Bà ngồi xuống ghế sofa, cúi đầu không biết mình nên làm gì. Lâm Thịnh vươn tay ra, nắm chặt lấy đôi tay bà. "Không sao đâu mẹ, cùng lắm thì chúng ta cùng nghĩ cách di cư ra nước ngoài!" Cậu cũng không có quá nhiều tình cảm với Tịch Lâm, cùng lắm cũng chỉ là vài phần tiếc nuối. Cậu rất khác so với Cố Uyển Thu và mọi người, từ trước tới giờ, cậu vẫn luôn cho mình là người Trái đất của kiếp trước, là người Trung Quốc. Tịch Lâm đối với cậu vẫn luôn có một khoảng cách vô hình, khiến cậu không thể nào nảy sinh tình cảm yêu mến đặc biệt. Bởi vậy đối với cậu mà nói, chuyện này cũng không phải quá khó để tiếp nhận. Thực tế, Tịch Lâm không yếu lắm, chỉ là trong thời gian ngắn không kịp phản ứng mà thôi. Nếu thực sự đánh nhau, kết cục cũng không thể được định đoạt nhanh chóng như vậy. Chẳng bao lâu sau, Lâm Hiểu cũng đã biết chuyện này. Toàn bộ Hoài Sa, hay nói đúng hơn là toàn bộ Anduin, đã hoàn toàn đổi chủ. Trong một đêm, trời đất đảo điên. Cả nhà không ai còn tâm trạng ăn sáng, vừa bước ra cửa đã trông thấy tờ truyền đơn màu trắng rải đầy khắp các đường phố, bên trên đều in nội dung giống họ mới đọc ban nãy. Cũng có rất nhiều người giống như bọn họ, tất cả mọi người đều cuống quýt rời nhà, ra đường nhặt tờ truyền đơn lên đọc. Có người lại lấy điện thoại di động ra, gọi điện hỏi han tình hình ở những nơi khác. Có người thì chạy đến quán net, sau đó lại nhanh chóng ôm nỗi thất vọng trở ra, vì tất cả mạng đã bị sập. Còn có người chạy thẳng đến chỗ tòa nhà chính phủ trong thành phố, từ phía xa đã thấy lá quốc kỳ nền đen hình chim ưng màu bạc của Lydum bay phấp phới trên cột cờ. Sau khi cả gia đình Lâm Thịnh nhận được đáp án khẳng định về tình huống hiện nay, mọi người đều thất thểu bước về nhà. Cố Uyển Thu im lặng, lấy thức ăn đạm bạc đã mua từ trước ra, bỏ vào nồi nấu, sau đó mọi người cùng ngồi lại ăn bữa cơm trưa. Lâm Thịnh biết, trong lòng cha mẹ và chị gái đều tràn đầy nỗi thấp thỏm, lo âu về tương lai sau này. Họ không giống cậu, họ chỉ là những người bình thường không có bất kỳ sức mạnh nào. Họ không thể nắm chắc số mệnh trong tay mình, chỉ có thể như cánh bèo trôi theo dòng nước chảy, theo tình hình chung, bị kìm kẹp mà đi về phía trước. Thực chất, tối hôm qua khi gặp được nữ sĩ quan của quân đội Lydum, cậu cũng dần tỉnh ngộ, không còn trong trạng thái tự mãn, nghĩ mình là thiên hạ vô địch như lúc trước. Khiên Thánh Tàn Bạo ít nhất đã là chiến sĩ cao cấp cấp ba, dù là chính bản thân cậu dùng hết mọi sức mạnh khả năng thì cũng phải mất ít nhất mười chiêu mới có thể đánh chết gã. Dù gì hệ thống phòng ngự trên người Khiên Thánh Tàn Bạo cũng quá dày, sức lực của hắn cũng quá mạnh. Nhưng người phụ nữ kia lại chỉ cần hai chiêu. Thậm chí, nếu không vì cô ta phải quan sát tình hình, thì sợ là chỉ cần dùng một chiêu cũng có thể xử lý nhanh gọn cả kiếm sĩ Hắc Vũ lẫn Khiên Thánh Tàn Bạo. Việc này khiến Lâm Thịnh cảm nhận được một mối nguy hiểm dâng cao trong lòng. So với cao thủ thực sự, bản thân cậu vẫn còn rất yếu! Nữ sĩ quan quân nhân kia chỉ nhìn thôi cũng biết là người theo chân quân đội đi tuần tra khắp nơi. Trong quân đội của Lydum, sức mạnh đạt đến cấp bậc này chắc cũng không hiếm. Cậu nghĩ, mình nhất định phải tìm ra cách để bảo đảm sự an toàn của người thân và chính cậu. Cho dù vật đổi sao dời thì cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục tiếp diễn. Sau khi ăn cơm xong, Lâm Chu Niên vẫn đi mở cửa hàng. Cố Uyển Thu nghỉ ở nhà thu vén công việc gia đình. Chị Lâm Hiểu mở tivi, chỉ thấy sóng âm bị nhiễu rè rè trên đó, màn hình chỉ còn một màu xám xịt, không xem được bất cứ chương trình gì cả. Lâm Thịnh cũng ra ngoài, đi thẳng đến hội quán Thiết Quyền. Trong hội quán vắng vẻ, lặng ngắt, chỉ có khoảng một nửa số học viên ở đây, còn lại có lẽ đang cố thích ứng với mọi chuyện vừa xảy ra tối hôm qua. Ngược lại, Saru và Hoài Ân vẫn đang ở đó, sắc mặt cả hai đều rất khó coi, chắc chắn cũng đã nắm được đại khái về chuyện xảy ra rồi. Người bảo vệ hội quán và mấy dì giúp dọn vệ sinh sạch sẽ hằng ngày đều không tới, nhóm người Lâm Thịnh quyết định cùng các hội viên tiến hành công tác tổng vệ sinh cho hội quán. Sau đó, cậu lại tập họp mọi người, bảo họ đi khắp nơi thu thập tin tình báo, tiến hành thống kê tổng hợp tình hình hiện tại đang diễn ra trong thành phố Hoài Sa. Trước những biến cố lớn sẽ xảy ra tiếp theo, phải làm thế nào để đảm bảo con đường sinh tồn của hội Thiết Quyền, đây chính là điều cần làm nhất đối với nhóm Lâm Thịnh hiện nay.