Soạt soạt soạt… Lâm Thịnh lật sách thật nhanh với mong muốn tìm được trang nào có thể đọc rõ, nhưng lật hết cả quyển đến mấy lần cũng không thể tìm được một trang nào. Bộp. Cậu thả quyển sách này xuống rồi quay sang kệ sách bên trái, mau chóng rút ra một quyển sách ở phía trên xem. Lần này thì cậu có thể thở phào nhẹ nhõm, quyển sách này vẫn còn rõ nét. "Cũng còn may, quyển này…" Lâm Thịnh còn chưa kịp thở cho hết hơi thì đã thấy quyển sách trong tay cũng bắt đầu mờ ảo, nhòe nhoẹt. Quyển sách trong tay cậu nửa phần trước vẫn còn rõ, nửa phần sau đã là từng trang giấy mờ nhạt. Sắc mặt cậu thay đổi, mặc dù đang ở trong mơ nhưng cậu vẫn vô thức cảm thấy nóng ruột, lập tức cầm từng quyển sách trên kệ xuống lật ra xem. Thời gian chầm chậm trôi đi. Chỉ một thoáng, cậu đã lật xem hết mấy chục quyển sách đồ sộ rồi cũng phần nào nhận ra được tình hình trước mắt. "Trong hai kệ sách, chỉ có hơn mười quyển sách được bày ở nơi dễ thấy nhất trên kệ bên trái là đọc rõ được, còn các quyển còn lại đều mờ ảo." Lâm Thịnh đặt mông ngồi xuống trước bàn thấp, chìm vào trong suy nghĩ. "Cả những quyển sách trên bàn này cũng đều rất rõ, đặc biệt là quyển sách ghi chép về kiếm thuật đang được để mở này, ngay cả hình ảnh cũng cực kì chi tiết, tỉ mỉ…" Cậu nhanh chóng so sánh giữa hai loại sách và phát hiện một vấn đề. Trong những quyển sách có thể đọc được ở đây, bản chép tay về kiếm thuật là rõ ràng nhất, tiếp theo là những quyển xếp chồng ở trên bàn, cuối cùng mới là hơn mười quyển sách được trưng bày tại nơi dễ thấy nhất ở kệ sách bên trái. "Thật là thú vị…" Lâm Thịnh có một vài suy đoán mơ hồ nhưng không dám chắc chắn. "Không cần gấp, mình đi ra ngoài xem thử đã, xem bên ngoài trang viên này có cái gì." Cậu càng ngày càng cảm thấy hứng thú với cảnh trong mơ này. Lâm Thịnh đứng yên, bình ổn tâm trạng của mình lại một chút. Sau đó cậu đặt sách xuống, từ từ đi về phía cửa phòng sách. So với lúc mới đi vào chỗ này, các giác quan của cậu giờ đã cảm nhận được mọi vật xung quanh môt cách rõ rệt hơn. Cậu cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo của không khí xộc lên từ mặt đất khi bước đi, cũng cảm giác được sự cọ xát của quần áo trên da theo từng động tác. Sự cảm nhận này làm cho cậu thêm tin chắc rằng giấc mơ này có vấn đề. "Đây không phải là giấc mơ bình thường… Không có bất kỳ giấc mơ nào có thể rõ ràng như vậy, và cũng không có một giấc mơ nào có thể liên tục xuất hiện trong hơn một tháng!" Lúc này Lâm Thịnh đã dám chắc mình gặp phải điều quái lạ. Có điều, ngay cả trí nhớ kiếp trước mà cũng tồn tại, cho nên cậu có khả năng tiếp thu và thích ứng cao hơn hẳn người bình thường. Kéttt. Cánh cửa thông với phòng khách từ từ được đẩy ra. Lâm Thịnh chậm rãi đi từng bước một ra ngoài, vừa nhìn xung quanh vừa từ từ đi tới cánh cửa lớn của phòng khách. Cậu bước đến trước cánh cửa ấy. Lâm Thịnh ngẩng đầu lên quan sát nó. Cánh cửa màu đỏ thẫm được chế tạo bằng một loại kim loại gì đó, bên ngoài có khắc hoa văn mờ mờ, nhìn từ xa trông giống như một chiếc đồng hồ màu đỏ. Ở giữa cửa có một hình vẽ hình tròn, trong vòng tròn có bốn loại động vật khác nhau nối thành một vòng. Lâm Thịnh không biết những con vật này là gì, bọn chúng nhìn thì có vẻ như là con báo, nhưng lại có răng nanh và đuôi dài. Phía trên cửa có một hoa văn hình thoi, nhìn tựa như một đôi mắt với con ngươi dựng thẳng như rắn đang nhìn chằm chằm những thứ trong nhà. Lâm Thịnh nhíu mày, giơ tay lên sờ thử vào khung cửa. Trên khung cửa có những chữ cái kỳ lạ lặp lại liên tục, tạo thành hoa văn xiềng xích, che kín toàn bộ khung cửa. "Cánh cửa này… làm cho ta có cảm giác như là nó đang bảo vệ cái gì đó." Trong lòng Lâm Thịnh chợt dâng lên một cảm xúc khác thường. Nhưng sự tò mò cuối cùng cũng vượt qua tất cả. Cậu vươn tay ra nắm chặt lấy tay cầm. Tay cầm lạnh lẽo được điêu khắc thành hình đầu một con rắn màu đen, hai mắt đỏ đậm phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt. Cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy những lớp vảy tinh tế trên thân rắn. Cậu vặn mạnh ra. Cạch… Sau tiếng mở cửa nhẹ nhàng, cửa phòng từ từ hé ra. Xuất hiện ở trước mắt Lâm Thịnh là một khu rừng rộng rãi, tràn ngập sương mù. Ở giữa khu rừng có một con đường cho xe ngựa chạy, hai bên đường được che phủ bởi những bóng cây. Nó kéo dài mãi tới nơi xa tít, khuất sau màn sương mù dày đặc, không nhìn ra điểm kết thúc. Mọi thứ giống như đều mang một màu xám đen. Lâm Thịnh nuốt nước miếng, chậm rãi đi ra khỏi cửa. Dưới chân cậu là ba bậc thang gỗ, trên đó có vệt màu đỏ nhàn nhạt trông như bị thuốc màu tạt vào. Lúc đạp lên những bậc thang này, cậu có cảm giác chúng không chắc chắn lắm, cứ như thể chúng sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào vậy. Kẽo kẹt, kẽo kẹt… Đi xuống hết bậc thang, Lâm Thịnh đứng trước cửa nhìn ra xa xa. Mọi thứ xung quanh đều chìm trong một màu tối đen, từng đám từng đám cây cối rậm rạp che lấp bầu trời đêm. Màu của bầu trời hơi sáng hơn màu đen tuyền một chút, nhưng cũng không đủ để chiếu rọi lên mặt đất và rừng cây. Nó chỉ có thể giúp người ta miễn cưỡng phân biệt được hình dáng của các sự vật chung quanh. Lâm Thịnh đi về phía trước vài bước, cậu cảm giác được hai chân mình đang giẫm phải lớp bùn đất nhão nhoét, khó mà giữ được thăng bằng nên đành dừng lại. Bịch… Bịch… Bịch… Ở phía xa truyền tới một loạt những âm thanh nho nhỏ kỳ quái. Lâm Thịnh ngẩng đầu nhìn về hướng mà âm thanh đó truyền tới. Qua lớp sương mù mờ mịt, hình như có thứ gì đó đang nhanh chóng di chuyển. Bịch… Bịch… Bịch… Tiếng động này vang lên theo một tiết tấu đều đặn, có vẻ hơi nặng nề. "Cái gì vậy?" Lâm Thịnh tập trung tinh thần nheo mắt lại, để cố nhìn rõ ra thứ đang tiến tới. Bịch bịch bịch bịch!! Bỗng nhiên tiếng động đó trở nên nhanh chóng. Nghe như là một trái tim đang đập, lại còn trái tim của một người đang cực kì sợ hãi. Lâm Thịnh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trong đám sương mù phía trước, một bóng người to lớn màu đen đang nhanh chóng chạy tới. Bóng người này đi với tốc độ quá nhanh, mang theo thanh âm bịch bịch quái dị, điên cuồng vọt về phía cậu. Bịch bịch bịch bịch!! Tiếng động đó càng ngày càng gần, hơn nữa nó căn bản không phải âm thanh nào khác, mà chính là tiếng bước chân của bóng người kia! Đồng tử của Lâm Thịnh co lại, cậu lui về phía sau từng bước một. Bộp bộp bộp. Cậu bị bậc thang vướng chân, ngã ngồi trên đất. "Chết tiệt!!" Không chờ cậu bò dậy thì bóng người kia đột nhiên tăng tốc, càng lúc càng nhanh, giống như ta nhấn nút tua khi xem phim vậy. Khoảng cách rõ ràng còn khá xa, vậy mà cái bóng người bỗng vặn vẹo một cách quái dị, nháy mắt đã tới gần. "Tôi!!" Bịch!! Thân thể đang bò dậy của Lâm Thịnh đột nhiên đông cứng lại. Đầu của cậu bay lên cùng với một dòng máu phun ra, đập vào cánh cửa phòng đang nửa mở, lăn xuống dưới rồi chầm chậm dừng lại ở bậc thang gỗ. Trong đôi mắt trợn to, đồng tử dần dần tan rã… Bóng người màu đen cầm một thanh trường kiếm nặng nề, mũi kiếm chạm đất. Hắn ta thoáng dừng lại một chốc rồi ngay sau đó chém về phía trước. Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!! Thân thể của Lâm Thịnh bị băm chém nát bét, rất nhiều máu và thịt nát văng tung toé. Trong tiếng xác thịt bị băm chém một cách hỗn loạn, thi thể nhanh chóng bị biến dạng, không còn hình người. Từng miếng thịt bị chém rời, vương vãi khắp các bậc thang. ... Phù phù phù!! Lâm Thịnh đột nhiên mở bừng mắt, cảm giác cả người đau đớn đến không nói nên lời. Cậu nằm ngửa ở trên giường, trên cổ vẫn còn cảm giác đau nhức khi bị một kiếm chém đứt. "Mình… đã chết rồi??" Bóng người lao vút lại gần mình ấy hệt như một con quái vật kinh dị, vặn vẹo mang theo sự cuồng nộ mà không ngần ngại chém ngay một kiếm. Lâm Thịnh còn không kịp nhìn rõ hình dáng đối phương. Cái cảm giác ngột ngạt ập đến cùng với sự run rẩy đến phát lạnh khiến cậu chẳng thể nào động đậy, thậm chí muốn la hét cũng không được. Theo bản năng, Lâm Thịnh đưa tay sờ lên cổ, từ từ ngồi dậy, lưng dựa vào đầu giường. Trên cổ không có vết thương nào, nhưng không hiểu sao cổ cậu lại thấy hơi đau. Cũng may là cảm giác đau này đang từ từ biến mất mà cậu có thể cảm nhận được tốc độ khôi phục. "Giấc mơ này… rốt cuộc là cái gì…?" Lâm Thịnh nhớ lại bóng người điên cuồng tiến tới kia, cả người không rét mà run lên bần bật.