Lại một buổi sáng ngày mới khác, Ngũ Sướng Nhiễm sớm đến văn phòng, ngồi ở ghế phó tổng, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ sát sàn nhìn về phía xa xa, ngơ ngác chăm chú, giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Một lát sau, đưa tay kéo ngăn kéo bàn công tác ra, lấy một bao thuốc lá, châm một điếu, tao nhã chậm rãi phun ra một ngụm khói, toàn thân tỏa ra nồng đậm ưu thương. Đột nhiên, cửa lớn văn phòng bị đẩy mạnh, ngay sau đó truyền đến tiếng ồn ào, "Thực xin lỗi, ông không thể đi vào." Đây là giọng nói gấp gáp của thư kí Diêu Giai. Ngoài giọng nói của cô còn có một giọng nam tức giận khác, "Tránh ra, tôi muốn gặp Ngũ phó tổng." Cửa mở, Ngũ Sướng Nhiễm đưa mắt nhìn về phía cửa, thấy được Ngô Đinh Huy và Diêu Giai. Khoảnh khắc Ngô Đinh Huy nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh trên mặt lại xuất hiện một biểu tình sáng tỏ. Hắn biết, lần này xem như hắn đến vô ích, nhưng cũng đến rồi, vậy thì một lần cố sức thuyết phục cũng được. Ngũ Sướng Nhiễm nhìn thấy Ngô Đinh Huy, tựa hồ như một chút cũng không kinh ngạc, thanh nhã hướng Diêu Giai vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi ra ngoài trước. Diêu Giai gật đầu, lui đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Ngũ Sướng Nhiễm đưa mắt đến Ngô Đinh Huy, cầm điếu thuốc trong tay dụi tắt, cười như không cười nhìn Ngô Đinh Huy. Ngô Đinh Huy chần chừ một chút, đi đến trước bàn làm việc, "Không nghĩ tới cô lại là thiên kim của chủ tịch Ngũ." Trong mắt Ngô Đinh Huy, Ngũ Sướng Nhiễm tuổi còn trẻ, còn quá non nớt, cô có thể ngồi ở vị trí này, đơn giản là nhờ thân thế chứ không phải nhờ năng lực, cho nên hắn xem thường Ngũ Sướng Nhiễm. Ngũ Sướng Nhiễm tao nhã cười cười, "Chuyện ông không ngờ đến còn rất nhiều." Trong giọng nói lộ ra một ý tứ bí hiểm, ý vị sâu xa, làm cho người ta nghi ngờ sau lưng Ngũ Sướng Nhiễm còn cái gì đó. "Cô còn làm chuyện gì?" Nhìn Ngũ Sướng Nhiễm cười, trong lòng Ngô Đinh Huy thật đề phòng, giống như cảm thấy Ngũ Sướng Nhiễm đang có một cạm bẫy gì đó chờ mình nhảy xuống. "Đừng khẩn trương..." Ngũ Sướng Nhiễm nhìn Ngô Đinh Huy cười, nhìn đến Ngô Đinh Huy lộ ra khẩn trương, Ngũ Sướng Nhiễm thật vui vẻ, trong lòng nói một câu với Ngô Đinh Huy: Bây giờ chỉ là mới bắt đầu. Ông có ý xấu với Cố Hân Mộng, thù này, cô không thể không báo. Cô không dám nghĩ nếu lúc đó cô không đi cùng phía sau thì sẽ có hậu quả thế nào, đến lúc đó có đem người trước mắt róc xương lóc thịt cũng khó tiêu mối hận trong lòng cô. Nhưng cho dù cô đến kịp thì lại thế nào chứ? Cố Hân Mộng vẫn bị tổn thương, vẫn là chính mình làm nàng tổn thương. Nghĩ vậy, trái tim Ngũ Sướng Nhiễm nhịn không được rỉ máu, hận cũng theo đó lan khắp cơ thể. Ngũ Sướng Nhiễm cười thật tươi, nhưng cũng làm cho người ta không lạnh mà run, Ngô Đinh Huy bị Ngũ Sướng Nhiễm gây áp lực trong lòng bực bội, cuối cùng nhịn không nổi, "Cô là muốn trả thù riêng, tôi vì Hoa Ngu dốc sức làm nhiều năm như vậy, cho dù không có công lao cũng có khổ lao chứ? Cô nói đuổi liền đuổi, cô không biết cô làm như vậy thực sự quá phận sao? Vài năm nữa tôi sẽ về hưu, giờ cô đuổi tôi vậy tiền hưu của tôi phải làm sao hả? Cho dù cô lấy việc công trả thù riêng, cô có thể bỏ đi chức phó tổng của tôi, giáng chức cũng được, cô để tôi bình an về hưu có được không?" "Nhiều năm như vậy, ông vơ vét riêng từ công ty cũng không ít đi? Chỉ bằng số tiền đó, cũng còn hơn tiền hưu của ông rất nhiều lần, ông để ý số tiền hưu này hay là muốn vơ vét thêm một chút?" Ngũ Sướng Nhiễm cười như không cười nhìn Ngô Đinh Huy. "......" Ngũ Sướng Nhiễm nói tất nhiên là việc có thật, Ngô Đinh Huy nhất thời không biết biện minh thế nào, nhưng chẳng lẽ điều này là lỗi của hắn? Ngồi ở trên vị trí đó, cho dù không phải hắn, người khác chẳng lẽ cũng không vơ vét giống như vậy? Cho nên, hắn cũng không cảm thấy mình có cái gì sai, càng không phải cái gì không tha thứ được, nhưng là hắn biết giờ mình đến cầu xin, không phải đến tranh cãi, bằng không, công việc này của hắn thật sự sẽ không còn, vì thế ho khẽ một tiếng, "Ngũ phó tổng, chỉ cần cô để tôi ở lại, sau này cô muốn tôi làm gì cũng được, lên núi đao xuống biển lửa, tôi sẽ không rên một tiếng lập tức nhảy vào biển lửa, sẽ không nhăn mày. Cô có biết, chuyện của Hoa Ngu tôi cũng biết rất nhiều, tôi tin rằng có thể giúp cô quản lý tốt Hoa Ngu. Nếu cô đuổi tôi, tôi đi công ty khác làm, đối với Hoa Ngu cũng không có lợi?" Lời này của hắn vừa đấm vừa xoa, vừa cầu xin lại vừa uy hiếp, ý tứ rất rõ ràng, cô sa thải hắn, hắn rất có khả năng đêm tin tức của Hoa Ngu báo cho công ty đối thủ, hoặc là truyền thông. May mắn Ngô Đinh Huy không có quyền can thiệp vào các trương mục của công ty, bằng không sự tồn tại của hắn đối với công ty thật sự đem lại uy hiếp. Ngũ Sướng Nhiễm cười, cô ghét nhất bị người ta uy hiếp, cô nhấn điện thoại nội tuyến, "Làm phiền gọi bảo an vào đây." "Cô...." Ngô Đinh Huy không nghĩ tới Ngũ Sướng Nhiễm lại đột nhiên kêu bảo an đến đuổi hắn, hắn vốn tưởng rằng lời nói kia của hắn sẽ thật sự khiến Ngũ Sướng Nhiễm giữ hắn lại, không nghĩ tới... "Ông đã nói hết? Vậy thì mời đi cho! Bằng không để bảo an áp giải ra ngoài sẽ không tốt đẹp gì." Trên mặt Ngũ Sướng Nhiễm vẫn lộ ra nụ cười lễ phép như cũ, nếu nghe không được nội dung cuộc trò truyện sẽ làm người ta nghĩ rằng cô đang cùng người khác thân thiết nói chuyện với nhau. "Cô thật tàn nhẫn, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu." Ngô Đinh Huy ngoan cố nói, nổi giận đùng đùng đi ra văn phòng. Nụ cười của Ngũ Sướng Nhiễm tắt đi, trong mắt tỏa ra ánh sáng nghiêm nghị, nhấn điện thoại nội tuyến gọi Trương Khiêm. Rất nhanh, Trương Khiêm liền tiến vào. "Nhờ chú tra chuyện của Ngô Đinh Huy tiến triển thế nào rồi?" "Tra được rồi, vừa muốn đưa lên cho Ngũ phó tổng đây." Trương Khiêm cầm trong tay một túi văn kiện thật dày đặt lên bàn làm việc. Ngũ Sướng Nhiễm nhìn túi văn kiện, đưa tay cầm lấy, mở ra, lấy ra bên trong cái gì đó, là một đống ảnh chụp, đều là Ngô Đinh Huy cùng một số cô gái trẻ tuổi thân mật với nhau, Ngũ Sướng Nhiễm lộ ra nụ cười, khen một câu, "Làm tốt lắm, cám ơn chú Trương." "Ngũ phó tổng khách sáo rồi." Dừng một chút, Trương Khiêm chần chừ hỏi, "Ngũ phó tổng, thứ cho tôi nhiều chuyện hỏi một chút, việc cô điều tra Ngô Đinh Huy là muốn dùng vào việc gì sao?" Ngũ Sướng Nhiễm đưa mắt nhìn Trương Khiêm, cười cười, "Chỉ là muốn đùa một chút thôi. Chú Trương, chú biết không, tục ngữ có câu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, còn có một câu, có thù không trả phi quân tử, giờ tôi có cơ hội này, có phải là nên làm quân tử hay không đây?" "Hắn đắc tội với Ngũ phó tổng?" Trương Khiêm không rõ, Ngũ Sướng Nhiễm mấy năm nay vẫn ở nước ngoài, vừa trở về mấy ngày, làm sao liền có thù với Ngô Đinh Huy, hơn nữa khẳng định là có thù nặng, bằng không Ngũ Sướng Nhiễm sẽ không dùng nhiều tâm tư đối phó Ngô Đinh Huy? Vừa đuổi việc, vừa điều tra. Trương Khiêm cảm thấy, từ nay về sau xem ra, Ngũ phó tổng cũng không phải là người dễ chọc. "Có thể nói như vậy" Ngũ Sướng Nhiễm cũng không muốn nói rõ, đắc tội Cố Hân Mộng so với đắc tội với cô càng làm cô tức giận hơn, cô không để Ngô Đinh Huy chịu khổ một chút thì tức giận trong lòng cô không thể dịu xuống. "Vậy, Ngũ phó tổng định tiếp theo sẽ làm gì?" Trương Khiêm tất nhiên sẽ không ngăn cản Ngũ Sướng Nhiễm, đó là việc người ngốc mới làm. Ngũ Sướng Nhiễm chọn mấy tấm hình, đưa cho Trương Khiêm, "Đem mấy tấm hình này đưa cho vợ của hắn. À, đưa cho mẹ vợ hắn một phần nữa." Chiêu này Ngũ Sướng Nhiễm làm thật sự đủ tàn nhẫn, cô muốn hắn không chỉ sự nghiệp bị áp chế, còn muốn làm cho gia đình của hắn cũng không yên bình, vợ hắn nếu biết có thể sẽ nén giận, mẹ vợ hắn nhìn thấy hắn như thế khi dễ con gái mình, tức giận chắc sẽ nuốt không trôi đi? Ngũ Sướng Nhiễm thừa nhận thủ đoạn này không quang minh, cũng không đạo đức. Nhưng là, cô không phải thánh nhân, cô cũng có cảm xúc giống người bình thường, cũng có lúc bị tức giận lấn át lý trí. Tóm lại, cô muốn làm điều trong lòng mình muốn, cô chính là muốn Ngô Đinh Huy chịu khổ, việc này so với Ngô Đinh Huy lợi dụng chức quyền, hoặc cường hoặc bức hoặc dụ con gái lên giường còn muốn tốt hơn. Đây là báo ứng, không phải trả thù, chỉ là thời cơ đã tới. Trương Khiêm tất nhiên là làm theo ý tứ của Ngũ Sướng Nhiễm, chính là trong lòng nhớ kĩ, sau này cho dù đắc tội ai cũng không thể đắc tội Ngũ Sướng Nhiễm, bằng không thật sự là chết không có chỗ chôn. "Còn có, chú làm cho các công ty cùng ngành nể mặt chúng ta, không cho phép mướn Ngô Đinh Huy." Cô muốn hắn không tìm được việc làm. Trong ngành giải trí, Hoa Ngu là công ty lớn bậc nhất, các công ty khác tất nhiên sẽ không vì một Ngô Đinh Huy mà đắc tội Hoa Ngu, huống chi phía trên Hoa Ngu còn có tập đoàn Hoa Tinh. Trương Khiêm nghe Ngũ Sướng Nhiễm phân phó, đi ra ngoài làm việc. Văn phòng chỉ còn lại một mình Ngũ Sướng Nhiễm ngơ ngác nhìn về phía ngoài cửa sổ, tin tức về buổi họp báo hẳn là đã bắt đầu rồi? Tin tức họp báo thật náo nhiệt, giới truyền thông lớn nhỏ ở thành phố Z đều đến đây, các phóng viên truyền thông liên tiếp đặt câu hỏi, tổng biên của "Ngu ngôn phỉ ngữ" Trần Thiên đã ở buổi họp báo nhận lỗi. Buổi họp báo có thể nói là tổ chức thuận lợi, cũng rất thành công. Sau buổi họp báo, các truyền thông đều tranh nhau đưa tin tức về buổi họp báo. Nháy mắt, truyền thông thành phố Z lại náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ lại có thể khắp nơi nghe đến tin tức của Cố Hân Mộng và Đồng Dao. Độ nổi tiếng của Cố Hân Mộng và Đồng Dao lại lần nữa tăng lên. Nương theo sự tăng vọt này, Trương Hiểu lập tức phát hành album mới của Cố Hân Mộng lần nữa, album mới ra mắt vài ngày, rất nhiều cửa hàng ở thành phố Z đều phát, album của Cố Hân Mộng bán sạch, nháy mắt biến thành có tiền cũng khó mua được. Ngoài ra, có một nhà sản xuất nổi danh còn tìm người đại diện Hoàng San của Cố Hân Mộng, muốn Cố Hân Mộng đóng phim điện ảnh hay phim truyền hình. Lĩnh vực này, đối với Cố Hân Mộng mà nói thật xa lạ, bởi vì nàng cho tới bây giờ cũng chưa đóng phim điện ảnh hay truyền hình gì, nếu Cố Hân Mộng đồng ý, nàng có thể trở thành ngôi sao ba lĩnh vực, điện ảnh truyền hình ca nhạc, con đường trong ngành giải trí của Cố Hân Mộng sẽ rộng mở rất nhiều. Lúc trước cũng có nhà sản xuất phim đi tìm Cố Hân Mộng, nhưng nàng lại muốn chuyên tâm vào sự nghiệp ca hát cho nên cự tuyệt. Lần này, Cố Hân Mộng để cho Hoàng San làm chủ, nguyên nhân rất đơn giản, Cố Hân Mộng muốn làm mình bận rộn một chút, như vậy trong lòng nàng sẽ ít nghĩ đến Ngũ Sướng Nhiễm một chút. Bởi vì nghĩ đến, lòng của nàng chỉ thấy khó chịu. Dưới sự an bài của công ty, Cố Hân Mộng không có nhận lời mời của nhà sản xuất mà là tham gia một bộ phim do Hoa Ngu bỏ vốn, đặc biệt làm một bộ phim truyền hình đo ni đóng giày cho Cố Hân Mộng, Đồng Dao trong phim đóng vai nữ chính thứ hai. Công ty an bài như thế tất nhiên là cố ý, để hai nhân vật chính trong scandal cùng diễn một bộ phim truyền hình, bộ phim này muốn không nổi cũng khó, huống chi biên kịch lại là một người có tiếng trong làng giải trí. Nửa năm sau, danh tiếng của Cố Hân Mộng trong làng giải trí lại lần nữa tăng cao, fan hâm mộ tăng lên gấp bội.