Nếu Ngũ Sướng Nhiễm đã nói như vậy, Trần Thiên Vũ cũng chỉ có thể cứng rắn làm theo, hắn cũng không muốn để Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy năng lực làm việc của hắn không tốt. "Còn nữa, biệt thự, xe mà lúc trước công ty cấp cho Cố Hân Mộng, toàn bộ đều sang tên cho cô ấy." Những lời nói này đối với Trần Thiên Vũ mà nói, không nghi ngờ lại là một quả bom, "Cái gì? Đem nhà ở và xe toàn bộ cho Cố Hân Mộng? Nhưng là, công ty cho tới bây giờ cũng không có quy định này!" Quy định của công ty chỉ cho nghệ sĩ nơi ở, cũng không có tiền lệ cho luôn nhà và xe. "Ngoại lệ một lần này, không cần ngạc nhiên như thế" Ngũ Sướng Nhiễm vẫn chậm rãi uống trà, vẻ mặt như cũ không nhìn ra cảm xúc gì. "Lần này là công ty xử lý không tốt, còn đuổi người ta đi, để trấn an tinh thần người khác, cần phải trả giá như thế, bằng không công ty sẽ làm nghệ sĩ dưới trướng có ấn tượng không tốt, nghệ sĩ làm sao có lòng trung thành đây? Đến kỳ hạn hợp đồng, rất có khả năng sẽ đi công ty khác, cần giữ chân người có tài, sẽ để người khác cảm thấy công ty có thể cho họ cơ hội phát triển, đồng thời cũng có thể để bọn họ tin tưởng. Mua chuộc lòng người cũng là cứu vớt hình tượng công ty, chút tiền đó không tính là gì cả" Ngũ Sướng Nhiễm đường hoàng nói, đạo lý rõ ràng, nhưng là chỉ có mình cô biết tâm tư của mình, nhưng ai mà không có tâm tư chứ? Vì Cố Hân Mộng, cô phá nhiều quy định nữa cũng cảm thấy không kì lạ. Nói xong chuyện muốn nói, Ngũ Sướng Nhiễm cầm túi xách bước đi, cô từ chối Trần Thiên Vũ đưa cô đi, chỉ thản nhiên nói câu, "Em tự mình lái xe." Nói xong, người cũng đi rồi. Trần Thiên Vũ ngơ ngác đứng tại chỗ, hắn thật sự cảm thấy Ngũ Sướng Nhiễm thay đổi, biến thành người xa lạ, hắn thật lo lắng. Mặc kệ trong lòng có không hiểu quyết định của Ngũ Sướng Nhiễm như thế nào, Trần Thiên Vũ cũng là theo lời Ngũ Sướng Nhiễm đi làm, hơn nữa hiệu suất làm việc rất nhanh, lí do là hắn muốn Ngũ Sướng Nhiễm vui, nếu có thể làm Ngũ Sướng Nhiễm vui vẻ, Trần Thiên Vũ quyết tâm nhất định trong một tháng sẽ làm tốt việc Ngũ Sướng Nhiễm giao phó, bởi vì chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, Ngũ Sướng Nhiễm mới có thể kính trọng hắn vài phần đi? Ngày hôm sau, chuyện đầu tiên hắn làm khi đến công ty là tìm Ngô Đinh Huy nói chuyện, nói vài câu khen ngợi xong, liền trực tiếp đem chi phiếu đặt lên bàn làm việc, nói câu, "Xin lỗi, công ty không thể tiếp tục mướn ông." Đây là việc thường thấy, trước cho anh mấy miếng đường ngọt ngào để ăn, vị ngọt còn chưa qua thì thình lình giáng cho một bạt tay, đánh hạ ngay tại chỗ. "Tại sao? Tôi đã làm sai điều gì? Tại sao lại đuổi việc tôi?" Ngô Đinh Huy trong lòng mờ mịt không rõ vì sao lại đột nhiên sa thải hắn, hắn thật sự không thể tin vào tai mình. "Tôi biết năng lực làm việc của ông rất tốt, nhưng là về việc của Cố Hân Mộng, ông mặc kệ không để ý, tùy tiện để tình thế phát triển, đây là ông làm việc thất trách, tôi cũng đã giúp ông nói lời hay nhưng không có biện pháp, chuyện này cấp trên đã hỏi đến, tôi cũng chỉ có thể nghe theo ý của cấp trên." Trần Thiên Vũ muốn đem trách nhiệm giao cho tổng công ty, như vậy hắn mới có thể tiếp tục làm người tốt, để Ngô Đinh Huy thấy hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ, hắn cũng không tránh được. "Cấp trên? Trần tổng, chủ tịch tổng công ty và tổng giám đốc là ba mẹ nuôi của anh, Trần tổng, anh giúp tôi nói vài lời, tôi nghĩ bọn họ khẳng định sẽ nể mặt anh, cho tôi một cơ hội." Ngô Đinh Huy thật sự không tin lời của Trần Thiên Vũ, nếu thật sự giúp hắn nói tốt thì dựa vào vị trí trong lòng NgũDương và Mộ Dung Thanh của anh ta, cho hắn cơ hội lần nữa cũng không phải việc khó, nhưng là cho dù biết Trần Thiên Vũ nói dối, lúc này hắn cũng chỉ có thể cầu xin Trần Thiên Vũ. Trần Thiên Vũ cười cười, "Lão Ngô à, tôi thật muốn có thể tiếp tục giữ ông lại giúp tôi, nhưng là tôi cũng không biết ông rốt cuộc đã làm gì đắc tội với bà cô nhà chúng tôi, cô ấy muốn ông đi tôi cũng không có biện pháp, nếu là ba mẹ nuôi muốn đuổi ông thì ít ra tôi còn có thể nói xin cho ông một cơ hội, bọn họ có thể sẽ suy xét, nhưng lần này ông lại cố tình đụng chạm đến người lớn nhất trong nhà, mà tôi lúc đó cũng đã nói giúp, chỉ là tôi thật không thể làm gì, rất xin lỗi, thật sự không giúp được ông." Trần Thiên Vũ thật muốn làm người tốt, đem trách nhiệm toàn bộ đẩy cho người khác. "Anh nói là thiên kim của Chủ tịch Ngũ?" Thiên kim của chủ tịch Ngũ Dương hôm qua đến tổng công ty làm, việc đảm nhận chức phó tổng giám đốc ngày hôm qua đã thông báo xuống dưới, Ngô Đinh Huy là phó tổng của Hoa Ngu tất nhiên cũng biết. Trần Thiên Vũ chỉ cười cười, "Số tiền này là tiền bồi thường của công ty, không thiếu gì cả, ông cầm lấy đi!" . Đam Mỹ Hay Tuy rằng công ty cho hắn không ít tiền, nhưng là với chức vị này của hắn, số tiền hắn kiếm được so với con số trên chi phiếu còn nhiều hơn nhiều, hơn nữa hắn không phải nghỉ hưu mà là bị công ty sa thải, với tuổi của hắn muốn tìm công việc khác cũng không phải dễ, hơn nữa tiền hưu không có, hắn saocó thể đồng ý ra đi? Nhưng là hắn cũng biết nói nhiều với Trần Thiên Vũ cũng vô dụng, hiện tại biện pháp duy nhất chính là đi cầu xin người muốn đuổi hắn đi. Ngô Đinh Huy tức giận cầm lấy tờ chi phiếu trên bàn, nổi giận đùng đùng ra khỏi văn phòng của Trần Thiên Vũ. Trần Thiên Vũ nhìn Ngô Đinh Huy biến mất ở cửa, trên mặt lộ ra một nụ cười không dễ thấy, làm cho người ta đoán không được đằng sau nụ cười đó là ý gì. Trần Thiên Vũ cầm lấy điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc, "Tiểu Lí, giúp tôi gọi Trương Chính vào đây." Tiểu Lí là thư kí của Trần Thiên Vũ, Trương Chính là trợ lý của Ngô Đinh Huy. Chỉ chốc lát, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đi đến, "Trần tổng, anh tìm tôi sao?" Trần Thiên Vũ gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống, "Lão Ngô phải đi, hiện tại tôi giao cho anh một nhiệm vụ, nếu anh làm tốt, vị trí của lão Ngô chính là của anh." Trần Thiên Vũ thật thông minh, trước kia công việc đều là Ngô Đinh Huy lo, về chuyện công việc trợ lý của Ngô Đinh Huy tất nhiên là biết rõ, cho nên để hắn đi làm tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, còn dùng chức vị làm mồi nhử, hắn khẳng định sẽ bắt lấy cơ hội này liều mạng hoàn thành nhiệm vụ. Trương Chính có điểm kinh ngạc Ngô Đinh Huy bị đuổi, nhưng là nghe được cơ hội hắn ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc, hắn lại vui mừng như điên, vội hỏi, "Không biết Trần tổng muốn tôi làm việc gì?" "Bình ổn tin đồn của Cố Hân Mộng và Đồng Dao, còn phải lấy lại danh tiếng cho bọn họ. Đương nhiên nếu nổi tiếng hơn so với trước thì càng tốt, thời hạn là nửa tháng." Trần Thiên Vũ đưa ra thời hạn vô cùng ngắn, cái này thật sự là thách đố năng lực, nhưng không còn cách nào khác, hắn vì lấy lòng Ngũ Sướng Nhiễm, chỉ có thể làm khó cấp dưới. "Nửa tháng?" Trương Chính giật mình, nhưng mà đó là một cơ hội, sau khi kinh ngạc lập tức đồng ý. "Được, tôi sẽ giao chức phó tổng giám đốc để anh dễ làm việc, tôi chờ tin tốt của anh." Áp lực thời gian của việc này rất nặng, cho nên Trương Chính nhanh chóng bắt tay vào xử lý chuyện này, đầu tiên là phát thư mời cho các nhà truyền thông của thành phố Z, mời họ tham gia buổi họp báo sắp tổ chức của Hoa Ngu, làm rõ tin đồn đồng tính của Cố Hân Mộng và Đồng Dao. Chuyện này thật dễ dàng, khó là khó ở chỗ làm sao để "Ngu ngôn phỉ ngữ" thừa nhận tin đưa ra là không đúng, thật ra bọn họ không thừa nhận cũng không sao, nhưng thừa nhận hiệu quả thu được sẽ tốt hơn nhiều. Hắn đang tự hỏi phải làm sao để tòa báo "Ngu ngôn phỉ ngữ" đồng ý yêu cầu của hắn thì điện thoại của hắn bỗng vang lên, nghe điện thoại xong, vui mừng muốn nhảy cẫng lên, trong lòng thầm kêu, thật sự là vận may liên tục, trời cũng giúp mình! Xem ra lần này chức phó tổng giám đốc hắn có được dễ như chơi, vì điện thoại là "Ngu ngôn phỉ ngữ" gọi đến, nói sẽ ra mặt thừa nhận tin tức kia là không chính xác. "Ngu ngôn phỉ ngữ" sở dĩ chủ động gọi điện nói sẽ thừa nhận lỗi, nguyên nhân rất đơn giản, "Ngu ngôn phỉ ngữ" đã bị tập đoàn Hoa Tinh mua lại, bởi vì Ngũ Sướng Nhiễm biết Trần Thiên Vũ trong hai ngày sẽ sắp xếp người tổ chức họp báo, vì thế gọi người lập tức tiến hành kế hoạch thu mua, tập đoàn Hoa Tinh có một ban ngành chuyên môn phụ trách những việc này, cho nên thu mua một tòa báo nhỏ nhoi cũng không tốn nhiều sức. Hai ngày nay Cố Hân Mộng đều không ra khỏi nhà, cả ngày ngẩn người, cả người chìm đắm trong việc nhớ lại lúc ở cạnh Ngũ Sướng Nhiễm, càng nhớ tới trong lòng càng khó chịu, lại càng hối hận. Thì ra, phá hủy mọi điều tốt đẹp của nàng không phải Ngũ Sướng Nhiễm mà là nàng, là nàng không muốn tin tưởng Ngũ Sướng Nhiễm mới đưa đến kết cục thế này. Mỗi lần nhớ tới Ngũ Sướng Nhiễm bị mình làm khổ đến khóc, trái tim như bị xé rách, làm cho nàng đau không thở nổi. Cố Hân Mộng ngây ngốc ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, ánh mặt vô định nhìn chằm chằm màn hình tivi cách đó không xa, đầu óc trống rỗng. Chuông điện thoại vang lên, ánh mắt Cố Hân Mộng đột nhiên lóe sáng, nhanh chóng cầm lấy di động đặt bên cạnh, trong mắt tràn đầy hy vọng. Nhưng là khi nàng nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình, trên mặt liền toát ra sự thất vọng, ánh mắt lóe sáng cũng tối sầm đi, lại trở về vẻ mặt ngốc nghếch, bấm nút nhận, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi cực kì, " Hoàng tỷ, chị tìm tôi có việc gì?" "Hân Mộng à, có tin tốt muốn nói với em đây, công ty rốt cuộc cũng ra mặt làm sáng tỏ tin đồn của em và Đồng Dao, quyết định sáng mai sẽ tổ chức buổi họp báo, sáng 9 giờ ở sảnh lầu một của công ty, đến lúc đó em nhớ tới đúng giờ nha! Em có thể khôi phục lại tiếng tăm trước kia, có thể tiếp tục con đường này hay không chính là phải xem ngày mai, hơn nữa nghe nói người của tòa báo đưa tin đồn về em cũng đã đồng ra ra mặt giải thích thừa nhận đưa tin sai lầm, ngày mai các tạp chí lớn đều đưa tin xong, đối với danh tiếng của em khẳng định sẽ tăng lên. Đúng rồi, chị còn muốn nói với em chuyện tên Ngô Đinh Huy đã bị cấp trên sa thải, nguyên nhân hình như là vì bỏ mặc chuyện của em, thất trách nghiêm trọng cho nênmới đuổi hắn..." Từ giọng nói có thể nghe được Hoàng San rất vui vẻ, nhưng vì sao nghe được tin tốt như vậy, trong lòng Cố Hân Mộng vẫn rầu rĩ không vui? Một chút tinh thần đều không có, nghe Hoàng San huyên thuyên nói một hồi lâu, Cố Hân Mộng vẻ mặt mệt mỏi tắt điện thoại, người ngã lên ghế sô pha, hai mắt vô thần không biết nhìn chằm chằm nơi nào, để mặc đầu óc trống không.