Trí Tuệ Đại Tống
Chương 357
Dư Tĩnh gật gù tỏ ý đã hiểu, cầm văn thư lật xem một lúc rồi mỉm cười với Vân Tranh: - Chém hơn ba vạn địch, đây đã là kỳ công cái thế, nói thành đại phá mười vạn quân cũng không hề gì, vỗ về lòng dân quan trọng, nhưng quan trọng nhất là đánh bại Nông Trí Cao, không biết tướng quân có cao kiến gì không?
Vân Tranh ngồi xuống đối diện với Dư Tĩnh, không trả lời mà trầm giọng hỏi: - Sáng ngày hôm qua Hoàng tặc sai người tới dụ hàng, sứ giả bị hạ quan phân thây, đã chuẩn bị tử thủ, hạ quan từng chứng kiến giao tranh giữa Tây Hạ và Thanh Đường, cứ nghĩ khó tránh nổi một trận ác chiến, chuẩn bị xong mới phát hiện là đám chó đất gà ngói mà thôi.
- Một loạt cung nỏ đã làm toàn quân rối loạn, kỵ binh xung kích không gặp trở ngại gì, truy kích ba mươi dặm, diệt sạch địch. Nay Hoàng tặc bị nhốt trong cũi như chó lợn, không lâu nữa áp giải tiến kinh trừng trị, nếu như biết Nông tặc thế này, hạ quan không cần bôn ba nghìn dặm đi trừ giặc, vì không cần, hạ quan chỉ muốn hỏi một câu, giặc hèn nhát như thế, vì sao làm loạn được mười ba châu Đại Tống ta?
Dư Tĩnh thở dài, lấy ống tay áo che mặt: - Lão phu không còn mặt mũi nào thấy người trong thiên hạ nữa.
Ông già bị Vân Tranh chất vấn làm nước mắt đầm đìa, vùng Lương Nam nay chiến hỏa không ngừng, quân đội Đại Tống đánh đâu thua đó, bách tính lâm nạn, quan phủ bị quét sạch, cho nên ông già vô cùng đau lòng. Dư Tĩnh trước kia là kinh quan, tham gia xu mật viện, vì nói đỡ cho Phạm Trọng Yên vài câu, kết quả bị đầy đi Lĩnh Nam, sau đó vì chỉ trách hoàng đế phạt ngôn quan ngự sử lại bị phạt ba bậc, đến khi Nông Trí Cao tàn sát Quảng Nam, được thăng liền sáu cấp, làm Quảng Nam an phủ sứ.
Khó khăn lắm một viên quan văn như ông mới triệu tập được một vạn hương dũng, gom góp lương thảo, định chặn đứng Nông Trí Cao, đợi đại quân Địch Thanh tới. Kết quả Trần Thự khinh địch ham công tùy tiện dẫn quân tiến đánh Nông Trí Cao, chẳng những làm thiệt quân, còn khiến đội ngũ do ông khó khăn lắm tập hợp được cũng tan tành, những lời này của Vân Tranh nói vào đúng chỗ đau nhất của ông già, không kìm được nước mắt.
Đám tùy tùng của Dữ Tĩnh nhảy ra chỉ trích Vân Tranh ngông cuồng ngạo ngược, cả Tô Tuân cũng trách Vân Tranh không biết cảm thông, lão đại nhân tuổi đã cao sao chịu nổi bi thương đó.
Vân Tranh lờ đám người đó đi, cũng không xin lỗi, ngồi đợi trả lời.
- Nam binh không tinh nhuệ bằng tây quân, hòa bình nhiều năm, tướng vô chiến ý, binh vô chiến tâm, thêm vào triều đình chỉ coi trọng tây quân và bắc quân, quân lương một năm thì chín phần cho hai nơi đó, quân đội phương nam đã không ai hỏi tới, thực ra không chỉ nam quân, tướng quân hãy nhìn sang quận huyện ở Hà Đông, Hà Tây, bọn họ gần như không có sức chiến đấu gì, hơn trăm tên cường đạo đã đủ làm châu huyện đại loạn, đó là sai của triều đình. Dư Tĩnh tha thiết nói: - Mong rằng tướng quân giữ được đấu chí, tương lai Đại Tống còn cần cường quân trú thủ biên quan.
Vân Tranh bấy giờ mới buông một tiếng thở dài, chắp tay tạ lỗi, mời Dư Tĩnh vào doanh thị sát.
Dư Tĩnh tới ngay hậu doanh xem những phụ nhân trẻ nhỏ được bố trí ra sao, thấy bọn họ đang ăn cơm, còn chuyên môn tới bếp xem xét đồ ăn.
- Bữa trưa của Vũ Thắng quân là cháo trắng và bánh, thêm vào ít rau, thịt khô, không thể coi là ngon, nhưng cũng no được cái bụng. Vân Tranh dùng muôi lới quấy nồi cháo, múc ra cho Dư Tĩnh xem:
Trong cháo trắng có ít thịt thái sợi, đầu bếp cho thêm thứ rau không biết tên, Dư Tĩnh múc một bát, còn gọi cả tùy tùng tới ăn.
Đó là thói quen của quan viên lâu năm, cho dù họ có yêu dân như con thật hay không thì cũng không thể thiếu hành động này.
Có điều Dư Tĩnh rất khác, Vân Tranh có thể nhận ra ông ta ăn rất ngon lành, ông già sáu mấy tuổi mà húp liền hai bát cháo lớn mới dừng lại.
Tiếp đó đi trong quân doanh nghe Vân Tranh giảng giải binh thư chiến sách, nguyên nhân ông ta chịu nghe vì Vân Tranh là sĩ tử, nếu không nghe một tên võ phu nói chuyện mình không biết, văn nhân coi là xỉ nhục. Tuy đã mệt, Dư Tĩnh vẫn đi an ủi tỷ đệ Triệu Nghênh Xuân, biểu thị sẽ dâng tấu đem chuyện Triệu Sư Đán truyền ra thiên hạ.
Tối hôm đó ngủ lại trong quân doanh Vũ Thắng quân, Dư Tĩnh được giấc ngủ say hiếm có, ngủ rất yên lòng, cơn ác mộng bủa vây ông bao ngày qua không tới, thống khoái ngáy khò khò, tựa hồ mọi phiền não đã tan biến theo những điều mắt thấy tai nghe hôm nay, có đội quân thế này Nông Trí Cao sớm muộn gì cũng thất bại.
Ngược lại Địch Thanh từ lúc Tân Châu thì tâm tình không có lúc nào tốt cả, toàn bộ hệ thống phòng ngự của Quảng Nam hỗn loạn, sơ hở lỗ chỗ, muốn vá không được.
Tên khốn kiếp Trần Thự đó hủy hoại đội quân ít ỏi mà Quảng Nam gây dựng được vậy mà trước mặt mình vẫn ngông nghênh, hai nghìn binh tướng chiến tử, với hắn chỉ là một câu nói "hành quân đánh trận khó tránh được" là phủi hết.
Đó chưa phải là điều Địch Thanh phẫn nộ nhất, mà số chiến tử hoàn toàn là binh tốt, không có một tướng quân nào, chuyện này xảy ra chỉ có một nguyên nhân, bọn chúng có ngựa nên chạy hết.
Là một vị xu mật phó sứ xuất thân tội tù, Địch Thanh căm thù nhất loại tướng quân lên trận chưa đánh đã chạy, ông ta hiểu rõ nỗi căm hận của sĩ tốt lớn bị bỏ rơi thế nào, vì vậy mà tám nghìn quân còn lại cũng nản chí mà tan rã hết.
Nay bọn chúng lại đem một nơi trọng yếu như Ôn Tuyền quan giao cho sương quân từ đất Thục xa xôi tới, Địch Thanh tựa hồ đã nhìn thấy đội quân lạ nước lạ cái đó bị Hoàng Sư Mật đánh cho tan tác.
Nhắm mắt lại, toàn thân Địch Thanh không ngừng run rẩy, Đại Tống thực sự không thể giết sĩ đại phu sao?
- Ôn Tuyền Quan, nơi đó liên quan tới việc có thể công phá Ung Châu, ngăn cản địch hợp quân, gánh nặng như vậy sao lại giao cho khách quân? Địch Thanh nghiến rắng hỏi:
Trần Thự nhạt nhẽo đáp: - Đó là do Quảng Nam an phủ sứ Dư Tĩnh an bài, không liên quan tới ta.
Tên khốn này chỉ giỏi phủi trách nhiệm, Địch Thanh không kìm được giận chỉ thẳng mặt chất vấn: - Ít ra Dư Tĩnh còn hiểu tầm quan trọng của Ôn Tuyền Quan, phái quân phòng thủ, ông đã làm cái gì?
- Lão phu cố thủ Tần Châu, nếu không ngươi làm gì có chỗ đóng quân thế này? Trần Thự phất tay áo một cái bỏ đi, thái độ khinh bỉ không thèm che dấu:
Địch Thanh ngồi sau bàn, dưới ánh đèn bập bùng, mặt lúc xanh lúc trắng, quan văn, quan văn, đây chính là lũ sâu mọt hại nước, ông ta từng đối diện vô số cường địch, với Nông Trí Cao có hàng nghìn cách tiêu diệt, nhưng đối diện với đám quan văn này, nửa biện pháp cũng không có.
Không, không phải không có, trong tay mình có thiên tử kiếm, tiền trảm hậu tấu, không giết Trần Thự thì không cách nào vỗ về binh sĩ Quảng Nam, ông ta dẫn theo một vạn năm nghìn quân, còn cần tiếp nạp quân đội địa phương mới có thể diệt giặc.
Cố gắng ức chế lửa giận, đại cục làm trọng, Địch Thanh nheo mắt hỏi Dương Văn Quảng đứng đợi dưới trướng: - Trọng Dung, ngươi thấy Vũ Thắng quân có giữ nổi Ôn Tuyền quan không?
Dương Văn Quảng lắc đầu: - Đại soái, hai ta đều đã từng thống lĩnh sương quân, sương quân ra sao thì ngài lạ gì, sương quân mà giữ nổi Ôn Tuyền Quan sao? Nếu như nó là một tòa kiên thành thì còn có khả năng, nhưng nơi đó đã bị tàn phá tan nát rồi, địa thế lại chẳng có chỗ hiểm yếu, nên ti chức thấy tuyệt đối không thể.
- Nhưng theo một bộ hạ tên Mã Kim Hổ của ti chức nói, Vân Tranh có thể chặn được Hoàng Sư Mật, hắn từng tác chiến cùng Vân Tranh nên rất khẳng định, ti chức không rõ thế nào.
Địch Thanh thở dài, giọng gần như cầu khẩn: - Sự tích trước kia của Vân Tranh ở Thanh Đường, Tây Hạ không cần nghi ngờ, ta cũng chỉ mong y giữ được Ôn Tuyền quan, tranh thủ cho chúng ta ít thời gian.
HẾT!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
31 chương
43 chương
138 chương
19 chương
78 chương
123 chương
13 chương