Trí Tuệ Đại Tống
Chương 337
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Tiếng sấm nổ vang lên liên hồi, những cái tháp canh bằng trúc yếu ớt đổ sập không khác gì đồ chơi trẻ con, ngọn lửa đỏ sậm chớp mắt nuốt chửng cả trại cùng với tiếng gào khóc inh ỏi, hoàn toàn hoảng loạn, không thấy có tiếng chỉ huy.
Sau hai loạt thuốc nổ, cửa trại vẫn đứng vững, Ngô Kiệt ra lệnh giáp sĩ hạng nặng của Giáp Tử doanh dùng khúc gỗ lớn húc cửa trại, một số nam tử mình trần người đen nhẻm, tóc cháy xém cầm đủ thứ vũ khí chạy về phía cổng lớn, tiếng gỗ húc cửa nghe thình thình như tiếng bước chân của ác quỷ.
Ngô Kiệt lại lần nữa phất cờ, hơn trăm nỏ mang theo phá giáp trùy bật dây cung liên hồi, vẽ thành đường cong đẹp đẽ ụp xuống, đám đại hán liền bị đóng đinh trên mặt đất, tiếng gào thét thê thảm vang lên khắp nơi, lúc này đến ngay cả những tên hung hãn nhất cũng hồn phi phách tán, quay đầu bỏ chạy.
"Rầm!" Đại môn đổ sập, binh sĩ Giáp Tử doanh nối nhau xông vào, đi đầu là đám tân binh, đám người này luôn nóng ruột nhất, đáng buồn trong trại gần như không còn sự phản kháng nào, dăm bảy tên đạo phỉ áo sống không chỉnh tề hò hét xong tới bị tiêu diệt hết sức dễ dàng, không cần tới một canh giờ đại quân hoàn toàn khống chế cục diện, Ngô Kiệt mới lên ngọn đồi báo cáo, mời Vân Tranh vào trại.
Rất nhiều phụ nhân ra sức vỗ về con trong lòng đừng khóc, một tên đại hán bị phá giáp chùy xuyên vai ghim xuống đất, đưa cánh tay còn lại ra tóm lấy cổ chân Ngô Kiệt, miệng ú a ú ớ, không rõ nói gì, có vẻ không muốn quan binh tiền vào.
Không giống một cái trại cường đạo lắm.
Một đại hán vạm vỡ được sĩ tốt áp giải tới trước mặt Vân Tranh, mặc mỗi cái quần đùi, toàn thân bóng lưỡng, cơ bắp khúc nào ra khúc nấy, râu rìa xồm xoàm, mắt to mày rậm, nhìn ngoại hình trông cũng ra dáng lắm.
- Khúc Vũ Nghĩa phải không? Vân Tranh hứng thú hỏi:
- Chính gia gia đây. Tên này vẫn còn rất hung hăng:
- Tướng chủ, tên này đang leo tường trốn, thiếu chút nữa là hắn chạy thoát rồi, thấy hắn béo tốt nên bọn thuộc hạ đoán thế nào cũng là đầu sỏ nên cố gắng bắt lấy. Bành Cửu chắp tay báo cáo, thuận tiện cho Khúc Vũ Nghĩa một đấm vào bụng, làm hắn gập người xuống, nước mắt nước mũi chảy ra ròng ròng, vẫn cười ha hả.
Hai quân tốt lao tới ấn hắn xuống đất, đấm đá một trận, cho đến khi hắn không cười nổi nữa thì thôi.
Vân Tranh thong thả đợi Khúc Vũ Nghĩa thở đều lại mới hỏi: - Tiền tài ngươi cướp được ở đâu? Ta chỉ cần lấy tiền tài là đi ngay, ta không hứng thú với người của ngươi, không hứng thú với ân oán của người với tri phủ Lô châu, đây là cơ hội hiếm có đấy, nếu lọt vào tay người khác không nhẹ nhàng như vậy đâu.
- Cẩu quan!
Khúc Vũ Nghĩa phun ra bãi nước bọt dính máu, Vân Tranh đã lường trước tránh đi: - Ngươi thì chết chắc rồi, nếu còn quan tâm tới tính mạng người khác thì nói cho ta biết nhanh lên, tri phủ Lô châu lúc này đang dẫn đại đội binh mã tới đấy, không còn thời gian đâu.
- Ta hận không thể lột da uống máu...
Vân Tranh chán nản cho hắn một đá, quay sang hỏi Bành Cửu: - Bắt được hắn ở đâu?
- Bẩm tướng chủ, ở tường phía bắc.
- Tìm kiếm ở phía bắc, hắn định chạy hướng đó là vì muốn mang tiền bạc theo, chẳng qua không kịp thôi, tìm đi là sẽ thấy.
Tiếu Lâm đi quanh Khúc Vũ Nghĩa một vòng, bảo với Vân Tranh: - Tên này là đô vật.
Vật là môn thể thao vô cùng lâu đời, bắt đầu hưng thịnh vào triều Đường, có người tên Mông Vạn Doanh, phục vụ ba đời hoàng đế nhà Đường, nghe đâu còn giàu hơn cả vương hầu.
Tới thời Tống thì môn này càng hưng thịnh, danh tướng Vương Hoằng của Tương Dương và dũng sĩ Lưu Tử Trúc của Hoài Tây vì đọ sức mà không ngại đường xa tới Đông Kinh Biện Lương đại chiến, nghe đâu vì xem trận đấu này mà đường lớn ngõ nhỏ kinh sư không còn bóng người, từ đó trở đi đấu vật càng biến hóa đủ trò, chẳng những có đấu vật nam, còn xuất hiện đấu vật nữ.
- Mới đầu khi thi đấu thường bôi dầu lên người là để đối phương không dễ tóm được mình, về sau trò này bị người ta coi là vô lại bị loại bỏ, nhưng thường ngày xoa dầu lên người để da thịt trơn bóng thì không nằm ngoài quy tắc này, cho nên đô vật Đông Kinh không ai không mua dầu ô lưu của người Đại Thực, thứ này rất đắt, không phải người thường có thể tiêu phí nổi.
- Một khi bắt đầu xoa lên người là cứ phải xoa mãi, nếu không da dẻ sẽ khô nứt, cực kỳ khó chịu, ta chưa bao giờ thấy nơi khác dùng thứ này ngoại trừ Đông Kinh Biện Lương.
Vân Tranh nghe Tiếu Lâm nói thế liền nhớ ra, đám tay chân của Tào Vinh cũng có mấy tên đô vật, hôm đó ở Linh Tê các biểu diễn cho y xem, Hoa Nương rất thích làn da bóng nhẫy của bọn chúng, hỏi thì chúng ám thị trả năm quan sẽ truyền bí phương cho nàng, quả thực không phải thứ người thường có thể dùng, càng không thể xuất hiện ở một tên đạo phỉ: - Té ra là hảo hán Đông Kinh cơ đấy.
Khúc Vũ Nghĩa nghe hai bọn họ nói chuyện người lảo đảo, ánh mắt lấm lét né tránh.
- Ngay cả đô vật ở Đông Kinh cũng chỉ ít người dùng được thứ này, một đô vật Đông Kinh xuất hiện nơi này rất đáng nghi ngờ, áp giải hắn lên kinh sư, hỏi trong giới đô vật, hẳn không khó tìm ra tung tích. Tiếu Lâm quan sát sắc mặt Khúc Vũ Nghĩa, biết mình đoán đúng, cười nhạt: - Bài bang của Trường Giang phải không?
Vân Tranh hơi giật mình, Bài bang tất nhiên bang hội, đám người này có dính líu tới huân quý kinh thành, tiêu diệt chúng trở về chẳng có công, có khi còn mang tội.
Khúc Vũ Nghĩa mặt âm trầm: - Nếu như biết gia gia lai lịch không đơn giản thì đừng đâm đầu vào vũng nước đục này, ngươi đi đi, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Làm người nên để lại đường lui, chuyện này một tên đô giám nhỏ bé như ngươi không xen vào được đâu.
Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, đám người này ỷ vào chỗ dựa trên kinh thành thấy kinh doanh không lãi bằng làm cường đạo nên chuyển nghề, chẳng trách không ai dám động vào, Vân Tranh cười nhạt: - Ai xen vào, ta giết ngươi, giao đầu cho tri phủ Lô châu là xong nhiệm vụ, thèm vào quan tâm chuyện khác, lão tử đây vốn rất lười.
Tiếu Lâm phản đối: - Không được, kẻ này phải giao cho Mật Điệp ti, lai lịch của hắn không đơn giản, huân quý kinh sư lại phái thủ hạ làm loạn địa phương không phải chuyện tầm thường.
- Đừng quên, bây giờ ông là một thành viên của Vũ Thắng quân, hãy nhớ lập trường của minh, hắn nói không sai, chuyện này chúng ta không xen vào được, tốt nhất đơn giản hóa, coi hắn là cường đạo, chuyện khác đừng quan tâm, đây là phi vụ đầu tiên của chúng ta, không được làm hỏng.
Vân Tranh nói xong nháy mắt với Bành Cửu, Bành Cửu không chút suy nghĩ vung đao chém một phát bay đầu, Tiếu Lâm vươn tay ra cản nhưng không còn kịp nữa rồi, máu tươi từ cổ Khúc Vũ Nghĩa ướt cả vạt áo, đứng tại chỗ bóp tay răng rắc, bất ngờ quay người phẫn nộ tóm lấy cổ áo Vân Tranh, rít bằng giọng cố kiềm nén: - Ngươi càng ngày càng tự tung tự tác rồi đó, ta luôn coi ngươi là bằng hữu, nhưng đừng nghĩ ta sẽ nhân nhường nhịn ngươi mãi.
Không thèm gỡ tay Tiếu Lâm, Vân Tranh đuổi đám Hàm Ngưu đi, giọng bình tĩnh đến lạnh lùng: - Ông định làm chó săn cho người ta tới bao giờ, định sống vất vưởng thế này tới bao giờ? Kiếm cơ hội lập công, có chức quan đàng hoàng, cho cô ấy một danh phận công khai đi, hay ông ngại thân phận của cô ấy, cho ông biết, lão tử thì không ngại đâu.
Cuối cùng cũng cũng nói tới đề tài cả hai đều cố gắng né tránh.
Tiếu Lâm đẩy Vân Tranh ra, cả hai đứng gườm gườm nhìn nhau như hai con gà chọi, những người khác không biết không biết chuyện gì, chỉ biết sốt ruột dậm chân, sao đột nhiên lại xung đột thế này.
Rất lâu sau Tiếu Lâm mới nghiến răng nói: - Ngươi không biết nỗi khổ tâm của Hoa Nương.
- Hoa Nương không nói, không có nghĩa là ta không đoán ra. Vân Tranh xách đầu Khúc Vũ Nghĩa lên, trước khi đi còn nói thêm một câu: - Ta cũng không nhường nhịn ông mãi đâu
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
58 chương
12 chương
10 chương
17 chương
134 chương