Trí Tuệ Đại Tống
Chương 333
Một tiếng nổ lớn làm cây cối xung quanh như run rẩy, Tằng Công Lượng hồi lâu mới bỏ ống tay áo che mặt xuống, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ thử thuốc nổ, mảnh đất trống trước mắt xuất hiện cái hố lớn, ông ta nhảy xuống hố, sờ mặt đất vẫn còn nong nóng, lẩm bẩm: - Quả nhiên không phải tầm thường, ai có thể ngờ thiên địa lại thần kỳ như thế, chỉ điều chỉnh lỉ lệ một chút thôi mà uy lực đã thế này, công thức của mình không sai, chỉ là tỉ lệ không đúng, giờ chẳng cần thiết phải cho thêm chất độc vào như trước kia nữa, uy lực này đủ khiến kẻ địch vỡ tim mà chết rồi. Thật may, thật may, nếu thứ này truyền đi sẽ là ác mộng cả Đại Tống, thành trì chúng ta luôn kiêu ngạo không còn để ngăn cản thiết kỵ nữa, lão phu thiếu chút nữa thành tội nhân thiên cổ.
Triệu Trinh cũng đang kêu lớn may mắn, kiệu Lâm Lam Lam đang ngồi không ngờ bị gãy thanh ngang, làm nàng ngã mạnh xuống đất, nghe tin này Triệu Trinh như kẻ điên từ Đồng Văn các lao ra, chuyện đầu tiên là áp tai lên bụng Lâm Lam Lam lắng nghe, đến khi thấy nhịp đập quen thuộc mới ngẩng đầu lên, nhìn đám hoạn quan cung nga quỳ mọp dưới đất, rít lên hai tiếng từ kẽ răng: - Đánh chết.
Nghe tiếng khóc lóc thê thảm, Lâm Lam Lam từ trong phòng đi ra, quỳ xuống nói: - Bệ hạ, thần thiếp chỉ bị ngã nhẹ, hài tử bình an vô sự, đó là nhờ hồng phúc của bệ hạ, cũng là do trời cao ân điển, đứa bé này phúc lớn mạng lớn, đã thế bệ hạ đừng làm tổn hại cái đức của trời cao. Khả năng do thần thiếp thân phận thấp kém, không đủ phúc ngồi kiệu ấm, bệ hạ đừng lạm sát người làm tổn hại tiếng nhân hậu.
Triệu Trinh thương xót đỡ Lâm Lam Lam lên, gật đầu: - Nàng đã nói thế thì tha cho chúng tội chết, đánh ba mươi gậy.
Đám hoạn quan cung nga luôn miệng tạ ơn quan gia, chiêu dung nương nương.
Lâm Lam Lam tựa hồ chỉ coi đây là chuyện nhỏ không đáng kể, ôm tay Triệu Trinh đi vào Tử Trúc hiên, lấy trong tủ son ra một bộ quần áo nhỏ, mời quan gia xem.
- Bệ hạ xem, đây là mũ đầu hổ, do chính thiếp thân làm đấy, còn có áo ngũ độc nữa.
Triệu Trinh cầm mấy móng đồ giành cho trẻ con, lo lắng nhìn vẻ mặt hớn hở của Lâm Lam Lam: - Sao nàng dám chắc đứa con trong bụng là nam.
Lâm Lam Lam vẫn say sưa khoe chỗ quần áo, nói: - Khi thần thiếp lần đầu có dấu hồng, cha có mời thần bà tới nhà cầu phúc, Tang thần bá nói, thần thiếp có tướng nghi nam, sẽ sinh được ba nhi tử, Tang thần bà là thần bà nổi tiếng ở Đậu Sa huyện, chưa bao giờ nói sai.
Lời này nàng nói rất hời hợt, nhưng nghe vào tai Triệu Trinh không khác gì tiếng chuông Đại Lữ, ba nam, ba nam, trời cao ơi, nếu như Triệu Trinh này có được ba nhi tử trưởng thành, trẫm nhất định sẽ xây một ngôi chùa huy hoàng nhất ở Đậu Sa quan cảm tạ, không, chỉ cần một đứa thôi cũng phái người đi xây chùa.
Lâm Lam Lam tất nhiên không nghe thấy tiếng lòng của Triệu Trinh, vẫn tự vui vẻ một mình, lấy đủ thứ y phục kỳ quái, còn ướm lên người Triệu Trinh sau đó cười khinh khích. Triệu Trinh kệ nàng nghịch ngợm, nhìn khuôn mặt diễm lệ thuần khiết của Lâm Lam Lam, lòng như lắng dịu, nữ nhân thế này, trời cao không phù hộ thì không chỉ là bất công với trẫm.
Triệu Trinh ở lại Tử Trúc hiên đúng một canh giờ, xác định Lâm Lam Lam không sao mới yên tâm tới chỗ hoàng hậu, Tào hoàng hậu mặt đầy sát khí, nghênh đón xong nói: - Tiền Phong của xa trướng ti đã tự sát, để lại lời xin lỗi bệ hạ.
Triệu Trinh mặt âm u: - Tiền Phong có thân quyến không?
- Có ạ, một tỷ một đệ, nhi tử của đệ đệ hắn hiện đang nhậm chức ở ly cung, vừa mới thăng từ quân đầu bình thường lên đô ngu hầu.
- Giết... Triệu Trịnh chưa nói hết nhớ lời Lâm Lam Lam, nén giận: - Cả nhà đày đi Quành Châu, không cho ân xá.
- Hoàng cung của trẫm không ngờ đã thủng lỗ chỗ thế này, biết rõ tự tìm cái chết, bọn chúng vẫn nối nhau đâm đầu vào, đề phòng không hết. Từ hôm nay trở đi, đại thần không được ở lại cung cấm nữa, ngũ thành binh mã ti do xu mật ti nắm giữ, hoàng hậu, chỉnh đốn lại quy củ trong cung, không để người ngoài nhóm ngó. Ngoài ra phá Phàn lâu cùng tất cả kiến trúc có thể nhìn vào hoàng cung từ xa, trẫm càng nhân từ bọn chúng càng khinh nhờn.
Tào hoàng hậu vuốt ngực Triệu Trinh, đỡ ngồi xuống: - Bệ hạ sớm phải làm thế lâu rồi mới đúng, đại nội cấm cung, sao cho người khác đường đột được, thiếp thân lúc này không tiện đi thăm chiêu dung, đứa bé có sao không?
- Không sao, may nhờ Lâm thị sức khỏe tốt, ôi nàng ấy quá đơn thuần ngây thơ, cho rằng chỉ là chuyện không may, còn cầu xin cho đám nô tài khốn kiếp kia. Hoàng hậu, nàng đừng đối đãi như với cung phi bình thường, Lâm thị không biết bảo vệ bản thân, trên người nàng ấy mang huyết mạch và vinh diệu của Triệu gia chúng ta, nàng hãy bỏ suy nghĩ hẹp hòi đi, chiếu cố cho tốt, trong cung trẫm không còn nhiều người tin tưởng, nàng vất vả một chút.
Tào hoàng hậu nhắm mắt lại, bi thương nói: - Có câu này của bệ hạ, thần thiếp không dám tận lực, bệ hạ, hay là chúng ta điều Hàn Lâm trở về bảo vệ chiêu dung, có Hàn Lâm sẽ không phải lo gì cả.
Ai có thể ngờ rằng hai nhân vật tối cao của đế quốc sống trong hậu cung của mình cũng chẳng được như ý, đôi khi thứ quyền lực đem lại cho họ là gánh nặng khiến người ta không thở nổi.
Lại nói sau khi Giả Xương Triều bị bãi tướng, Hàn Kỳ liền được quay trở lại đảm nhận chức tham tri chính sự, vừa trở về lập tức phát ra, (giảm binh lệnh), ông ta luyện quân ở Hà Bắc phát hiện bí mật hủ bại trong quân, cho nên muốn một số lương binh mã chuẩn xác, từ đó tính làm sao tương lai tiêu trừ một phần tương lai.
Từ phía dưới quay về trung xu, Hàn Kỳ đã có một nhận thức tình táo về hiện trạng của Đại Tống, đang tìm kiếm một con đường cứu vớt nó.
Ông ta cho rằng Tây Hạ trải qua chính biến đang bất ổn, còn người Khiết Đan ngủ quên trên chiến thắng đâm lơi lỏng, chính là lúc Đại Tống có thể có hi vọng, thường dâng tấu nói:" Nay Đại Tống biên cảnh ổn định, là lúc chỉnh đốn nội họa, chỉ cần trừ hết nội họa, chúng ta có thể chuyển từ thế thủ sang thế công, thời gian điều chỉnh này dù Tây Hạ hay Khiết Đan đều không cho Đại Tống quá nhiều, thời cơ như bóng câu qua cửa sổ, lỡ rồi mãi mãi không quay lại nữa."
Triệu Trinh rất tán đồng, cho nên khi bãi tướng Giả Xương Triều, liền quyết đoán dùng Hàn Kỳ, nhưng đối với Phú Bật, Văn Ngạn Bác được Hàn Kỳ tích cực tiến cử thì không hỏi tới. Cải cách Khánh Lịch thất bại làm Triệu Trinh tổn thương vô cùng, cho rằng mình ra sức ủng hộ Phạm Trọng Yêm sẽ được phần lớn triều thần ủng hộ, nhưng những kẻ đó chẳng những không cho mình thờ cúng mẫu thân trong cung, còn suốt ngày lải nhải vì đế quốc, nên sớm lập thái tử.
Điều này làm Triệu Trinh hận Triệu Trung tới tận xương tủy, chẳng có chút thiện cảm nào với Phú Bật và Văn Ngạn Bác, Hàn Kỳ hiểu tâm tư hoàng đế, nghĩ tới giảm binh lệnh đưa ra thì mình phải đơn độc khai chiến với toàn bộ huân quý trong nước, lòng đầy bi phẫn.
- Thiếu niên quân đã chỉnh đốn hoàn tất, nói bừa, thiếu niên này thực sự không biết trời cao đất dày, hơn bốn vạn người trong tay, y coi là cái gì? Trương Phương Bình ở ngay bên cạnh, chẳng lẽ không ngó ngàng gì tới? Trời ơi, bốn tháng hoàn thành chỉnh quân, rốt cuộc bao nhiêu oan hồn đang khóc than ở Thục?
- Lão phu chỉnh đốn Thành Đức quân, đó là cấm quân có tiếng, trong tay có ruộng đất, tuy bị quan viên chiếm đoạt một phần, nhưng đại bộ phận vẫn đủ ăn no, Vũ Thắng quân là sương quân hạng ba, nói đó là một đám lưu dân cũng không quá, Hy Nhân huynh, ông vừa ở đất Thục về, lẽ nào thiếu niên đó thực sự là loại coi thường mạng sống người khác giống Tằng Công Lượng nói sao?
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
8 chương
78 chương
1261 chương
18 chương
10 chương