Trí Tuệ Đại Tống
Chương 331
Tiểu Trùng biết tiểu thư chỉ cần ra ngoài là đeo trâm, nó nhanh chóng giúp tiểu thư đi giày, Cát Thu Yên thì lấy áo choàng.
Lục Khinh Doanh thở dài: - Nhị thúc không chịu mặc áo da, đều do hai tên tiểu tử Tô gia làm hư, trời lạnh thế này không mặc áo cho ấm đã chạy đi chơi, không được, nghe nói mai bọn chúng còn muốn tới Vũ Hầu từ bái kiến Vũ hầu, bảo là bài tập Bành Lễ tiên sinh giao cho, chẳng biết có phải là kiếm cớ đi chơi không. Lão gia đã bỗng nhiên thành võ quan rồi, trong nhà chỉ trông vào Nhị thúc đề danh bảng vàng, cứ suốt ngày chơi bời thì sao đỗ đạt được. Nói tới đó nhìn thấy con rắn trông nhà trườn trên sàn, nó thích ở đây vì phòng nàng luôn ấm áp, đau đầu vỗ trán: - Có rắn nhà ai mùa đông không chịu ngủ đông, bò đi bò lại suốt ngày thế này, Tiểu Trùng, kéo nó vào ổ.
Cát Thu Yên cười tủm tỉm nhìn Tiểu Trùng mìm môi kéo đuôi con rắn to bự chảng, nàng buộc chặt áo choàng cho Lục Khinh Doanh, rồi dìu như dìu thái hậu đi ra trung viện, nàng thích thế, không phải vì lấy lòng Lục Khinh Doanh, làm những việc đơn giản này mới cảm nhận rõ cuộc sống.
Vân Nhị ngồi vắt vẻo trên lan can híp mắt nhìn Tịch Nhục làm việc, Vân Tam nằm dưới chân nó, vừa mới chôn một khúc xương to ở vưởn, nên giờ không lo cơm áo nữa, đi theo Vân Nhị lêu lổng.
Tịch Nhục năm nay đã mười tám, thành đại cô nương rồi, nhờ chăm chỉ làm việc, dinh dưỡng lại đầy đủ, chẳng những xinh đẹp cực kỳ mà thân thể cũng rất mê người, lúc này chỉ mặc áo vải thô ôm lấy thân hình yêu kiều, không nảy nở như nữ nhân thành thục, song càng có phong vị của thiếu nữ thanh xuân, tràn trề sức sống. Vừa xinh đẹp lại chăm chỉ giỏi giang, hai năm trước có hàng dài người để ý, bà mai tới nhà không ngớt, nhưng sang năm nay thì ít hơn nhiều rồi, mười tám là đại cô nương rồi, khó gả đi rồi, Lục Khinh Doanh đau đầu lắm.
Vân Nhị nhìn Tịch Nhục mà nuốt nước bọt, giờ Tịch Nhục mê đắm lòng người như thế mà lại chỉ nhìn được thôi, không được tùy ý đụng chạm vào nàng như xưa nữa rồi, nó lúc thì tiếc vì lớn quá nhanh, lúc thì nóng ruột vì lớn quá chậm: - Tịch Nhục, năm nay ta mười tuổi rồi, thêm năm năm nữa ta sẽ cưới ngươi, ngươi đợi thêm nữa nhé, đừng gấp..
Sớm miễn dịch với những lời của Vân Nhị, Tịch Nhục ậm ừ cho có, mái tóc tùy ý quấn cao lên đầu, gò má trơn mịn, khuôn mặt thanh thuần, đôi mắt ôn nhu như mặt nước không một gợn sóng khiến đám thiếu niên chưa từng trải chao đảo, mỹ nhân cho tay vào chậu nước lạnh rửa rau, Đại thiếu gia thích nhất ăn rau cải xanh, chuyện nấu nướng cho Đại thiếu gia, nàng chưa bao giờ cho người khác nhúng ta vào, làn môi mềm mại thi thoảng lại hơi vểnh lên, không biết đang nghĩ gì.
Phu nhân không bao lâu nữa sẽ sinh, nên trong nhà ai cũng gọi Đại thiếu gia là lão gia, Đại thiếu gia già chỗ nào, tính cho tròn cũng chỉ mới 20, cả nhà chỉ có Tịch Nhục cố chấp vẫn gọi là thiếu gia.
Cẩn thận cho rau vào chum, một lớp rau trải một lớp muối, cuối cùng đặt một tảng đá to lên trên. Tịch Nhục từ chối kiến nghị giúp nàng vận chuyển đá của Vân Nhị, giúp chẳng được mấy còn làm bẩn quần áo, cuối cùng còn chẳng phải do nàng giặt?
Thế là Tịch Nhục cật lực đặt ba tảng đá lên nắp chum, dùng vài dầu bọc kín, lấy thừng buộc chặt, sai phó dịch đặt dưới mái hiên, xong việc rồi mới lau trám lấm tấm mồ hôi, gò má đỏ hây hây vô cùng diễm lệ, làm Vân Nhị nhìn tới si dại, ngã bịch xuống đất, bò nghiến răng nghiến tuyên bố hùng hồn: - Ta nhất định sẽ cưới ngươi, tuyệt đối không để ngươi gả cho người khác.
Lục Khinh Doanh vừa vặn đi tới nghe thấy câu này, không nói không rằng xách tai Vân Nhị kéo đi, Vân Nhị lo làm ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng tẩu tử, mổm ai ái liên tục nhưng không dám kháng cự, kiễng chân đi theo.
Cát Thu Yên nhìn Tịch Nhục đứng đó bĩu môi thì buồn cười lắm, Tịch Nhục thành bà cô trong nhà thật rồi, đến phu nhân cũng chẳng nói nổi.
- Tẩu tử, được rồi, đừng kéo nữa, nếu không đệ giận đấy.
Vân Nhi nhớn nhác la, Vân Tam sủa được một tiếng đã biến thành tiếng ăng ẳng, bị Lục Khinh Doanh đá bay sang bên rồi.
- Giận, đệ giận cho ta xem, lão gia không ở nhà là muốn lật nhà lên đấy à, suốt cả ngày không chịu học hành đã đành, giờ còn biết đi trêu ghẹo nha hoàn nữa, gan to lắm rồi. Lục Khinh Doanh ấn Vân Nhị xuống ghế, bắt đầu giáo huấn:
- Đệ không trêu ghẹo, đệ muốn cưới Tịch Nhục. Ở chuyện này Vân Nhị quyết không lui bước, nghiêm túc nói:
Lục Khinh Doanh phì cười, nhún eo thi lễ: - Nhị gia, năm nay bao tuổi đã muốn cưới tức phụ?
Câu này trúng vào nỗi đau của Vân Nhị, giơ tay cánh tay khẳng khiu nhỏ bé lên nhìn một cái rồi cúi gục mặt xuống, vẫn còn quá nhỏ.
Lục Khinh Doanh gõ trán Vân Nhị một cái: - Hừm, muốn cưới tức phụ thì đợi thành niên đã, hơn nữa cũng không thể cưới Tịch Nhục, hai đứa tuổi tác chênh lệch nhau lớn như thế, tới tận 8 tuổi. Trời ơi là trời, Vân nhị gia cưới một lão bà hơn tận tám tuổi, người Vân gia làm sao vác mặt ra đường được nữa? Nói tới đó chuyển giọng dụ khị: - Đệ học cho tốt, Nhị gia nhà ta thông minh hơn người, công danh đỗ đạt là tất nhiên, khi đó tiểu thư xinh đẹp đại hộ xếp hàng cho đệ chọn, trẻ hơn, xinh đẹp hơn Tịch Nhục nhiều. Nghe tẩu, đi học đi, mai tẩu cho đi Võ Hầu từ, nhớ mặc ấm, dẫn thêm phó dịch...
Vân Nhị vò đầu bứt tai, nó lại chẳng thể nói tuổi tâm lý của nó bằng với Tịch Nhục, chuyện kia kể ra người ta chẳng tin, còn cười cho thối mũi.
Thế là đành ừ bừa cho xong, rầu rĩ tới thư phòng, nhìn sách vở kín phòng, chép miệng một cái, lấy Sơn Hải Kinh ra xem, Đại Tống rất nhiều sách truyện ví như Mục Liên cứu mẹ, nhưng tác dụng của nó là ngu dân, muốn Vân Nhị xem mấy loại sách não tàn đó thì khó hơn lên trời.
Cung phụng hòa thượng là có thể giúp mẹ mình ở địa ngục bớt khổ? Đùa à, đã thế cái tên ngốc Tô Thức còn coi như bảo bối, mồm vanh vách tới đủ loại hình phạt trong địa ngục.
Vân Nhị cực kỳ hoài nghi sách này do đám hòa thượng tự viết ra để lừa người khác cung phụng mình, ví dụ một tên hòa thượng béo tốt nào đó rất có khả năng làm ra loại chuyện này.
Sơn Hải Kinh đọc có vẻ hoang đường, nhưng cho Vân Nhị không gian tưởng tượng lớn, cho nên nó thà đọc cuốn sách bị chê bai đủ điều này còn hơn thứ tiểu thuyết đề cao đạo đức của Đại Tống.
Cái đầu của Tô Thức thò vào cửa sổ thư phòng của Vân Nhị, tay cầm một cái bánh lớn bốc hơi nghi ngút, mùi thịt ngào ngạt, ngó đầu nhìn thấy nhân bánh là thịt băm trộn tỏi, biết ngay là bánh Tịch Nhục làm cho đại ca, chuẩn bị đem tới quân doanh.
Tô Thức há mồm thật to, nhét vội nhét vàng nửa cái bánh còn lại vào mồm, má căng phồng, không ăn nhanh để Tịch Nhục phát hiện rất phiền, thế là bị nghẹn, đưa tay chỉ họng ú ớ bảo Vân Nhị đưa nước.
Vân Nhị vội vàng rót cho hắn cốc trà nguội, Tô Thức nuốt trợn nuốt trạo cái bánh xuống, thở như cá mắc cạn.
- Ăn thế có ngon không?
Tô Thức nhe răng cười: - Ăn vụng lúc nào chả ngon, mai Liêu thúc tới quân doanh, mẹ ta cũng chuẩn bị ít quần áo nhờ Liêu thúc mang cho cha ta, hay chúng ta lén theo đi, ta muốn xem quân doanh trông thế nào lâu rồi.
Vân Nhị lắc đầu: - Cha ngươi biết được là chết đấy, thôi, vẫn đi Võ Hầu từ là hơn, tẩu tẩu ta cũng đồng ý rồi. Cha ngươi không cho chúng ta làm võ nhân đâu.
Tô Thức cuối cùng cũng tiêu hóa xong được cái bánh bao, xoa bụng nói: - Ta cứ cảm giác chúng ta bị lừa rồi, nếu làm võ nhân không hay, sao cha ta và Vân đại ca lại tranh nhau đi làm, không đi xem ta không cam lòng.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
58 chương
12 chương
10 chương
17 chương
134 chương