Khi Lưu Ngọc Thành tới doanh trướng của Vân Tranh thì thấy tên thân binh giống như con khỉ đang mang thức ăn lên, rất nhiều, có vẻ định chiêu đãi mình, tất nhiên rồi, y mà không đoán ra mình sẽ tới mới lạ. Lưu Ngọc Thành không khách khí, ông ta vội vội vàng vàng tới đây giờ về không kịp nữa, vả lại cái gì của Vân Tranh nhận còn lo chứ đồ ăn của y thì cứ ăn không phải ngại, y còn mỗi điểm này là tin được nữa thôi. Năm mươi tuổi rồi, răng chẳng còn tốt, Lưu Ngọc Thành vẫn thích món sườn ướp muối của Giáp Tử doanh, vừa ăn vừa hỏi: - Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Vân Tranh rót cho Lưu Ngọc Thành chén rượu: - Mấy người mới tới thấy binh tốt Giáp Tử doanh sống thoải mái quá, nên tụ tập đòi quyền lợi, ngài cũng biết, đó là chuyện không thể, Giáp Tử doanh bách chiến trở về mới có được những thứ đó, nên ti chức cho mấy tên cầm đầu giải ngũ hết, sau đó kể chuyện mưu sinh của Giáp Tử doanh cho số còn lại nghe, giờ tinh thần ai nấy đều rất tốt, còn đang nóng lòng đợi cơ hội lập công vì triều đình. Lưu Ngọc Thành thở dài: - Ta biết lần này triều đình đối xử với ngươi bất công, thế nhưng ngươi không nên bất mãn, trong số tướng lĩnh cầm quân thắng trận trở về, ngươi vẫn còn khá rồi, ít nhất ngươi vẫn có cơ hội ra trận, xưa nay quan văn luôn đối xử với võ tướng như vậy đấy, không phải chuyên môn nhắm vào ngươi đâu. - Ti chức hiểu, giờ đang đau đầu đây, thời gian đâu mà bất mãn. Vân Tranh đặt bát cơm xuống: - Chỉ là có chuyện này cần minh công giúp đỡ, đại doanh ở đập Đô Giang quá nhỏ, mình quân xem, bố trí cho bằng đó người đã chật kín chỗ rồi, còn luyện binh, cày cấy gì được nữa, cho nên ti chức muốn an bài một ít ở Hoàn Châu và Tần Phượng lộ, chuyện này không hợp chế độ triều đình, mong minh công giúp cho. Lưu Ngọc Thành cưởi lớn: - Gia quyến sương quân xưa nay với châu phủ mà nói là gánh nặng vứt đi còn không được, nếu Chủng Ngạc và Phú Bật không phản đối, lão phu cảm kích còn không hết nữa là. Cứ tưởng lại một phen lao đao vì sương quân bạo loạn, không ngờ tới nơi chẳng những không có chuyện gì, còn có cơ hội giám đi gành nặng cho Thành Đô, Lưu Ngọc Thành rất vui vẻ, hôm đó uống say khướt, hình như còn làm vài bài thơ, sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc còn choang choáng thì nghe thấy tiếng khóc, tiếng gào không ngớt. Kinh hãi tới tỉnh cả rượu, tóc chưa chải, giày không kịp đi, Lưu Ngọc Thành chạy ra ngoài, thấy ở giáo trường thấy một đống mông với đít lộ ra ngoài ăn đòn, Vân Tranh đứng trên đài cầm cái loa lớn nói: - Cuộc sống tốt đẹp là do tự mình giành lấy, cướp về, đợi không tới, cầu không được, chúng ta là sương quân, trừ cái mạng nát thì chẳng còn cái gì, muốn sống cho ra người thì mang mạng ra mà liều, vì thế không thể không rèn luyện, bây giờ chảy thêm nhiều mồ hôi, tương lai bớt được máu. - Tất cả vung đao ba trăm cái, bắt đầu! Một...! Hai!.... Ba!.... Lưu Ngọc Thành ngồi phịch xuống đất, tay ôm ngực, không xong rồi, phải đi thôi, tránh tên khốn kiếp này càng xa càng tốt, nếu không cái mạng già này sớm muộn gì cũng mất. Giờ ông ta mới thấm thía nỗi khổ của Trương Phương Bình, một cấp dưới thế này, không phải quan trên nào cũng tiêu hóa nổi. .... Mùa đông tới chẳng thề nào ngăn cản, cứ tới thời điểm nó sẽ tới thôi, khí hậu dưới điều kiện bình thường sẽ có mù, vừa ẩm thấp vừa lạnh, giống như rắn trông nhà trườn qua người, làm Vân Tranh nhớ ngày tháng ở Đậu Sa trại, nếu bỏ đi hết công danh lợi lộc, bỏ đi trách nhiệm phận sự, chỉ đơn thuần là sống thì đó là nơi đáng sống nhất. Hôm nay Chu Đồng, Ngô Kiệt, Lương Tiếp trở về, mang theo một nghìn ba trăm chiến mã, xem ra chiến sự ở cao nguyên Thổ Phồn đã gay cấn lắm rồi, Vân Tranh nhìn thấy chiến mã nhiều con còn mang theo thương tích, chứng tỏ chủ cũ của nó đã qua đời. Rất nhiều người trong doanh ra đón, những một nghìn ba trăm con ngựa, đó là chiến công lớn, Vân Tranh lần đầu từ thảo nguyên Thổ Phồn trở về cũng chỉ mang theo được 200 con ngựa thôi. Chu Đồng qua chuyến rèn luyện này đã trầm ổn hơn, trông có vài phần khí chất võ tướng, lưng thẳng tắp, đao không đeo bên hông như quan văn mà gài sau lưng, chỉ cần đưa tay ra là trường đao có thể thuận thế bổ xuống, có điều nếu không nắm chắc thì đừng làm, nếu không cổ sẽ bị thương. Có câu chuyện thành, một nông phu đeo lưỡi liềm trên lưng ra đồng thu hoạch lúa, gặp một con thỏ hoang chạy vọt qua chân, mừng rỡ rút liềm ra định giết thỏ, kết quả liềm rút ra thì đầu cũng mất, khỏi bắt thỏ. - Ha ha ha, yên tâm, lần này ta làm chủ, mới mọi người tới Linh Tê Các ăn hơi ba ngày … Chu Đồng đang dương dương đắc ý tiếp nhận những lời chúc mừng xung quanh thì nghe Vân Tranh kể câu chuyện chẳng liên quan, không hiểu hỏi lại: - Tướng chủ kể chuyện này làm gì, ti chức đâu phải nông phu, cũng không mang lưỡi liềm. - Ta kể chuyện này là muốn nói cuộc sống luôn đầy chuyện bất ngờ, ta đã biết việc ngươi làm ở trên thảo nguyên, ngươi quá coi thường nơi đó, mang về quá nhiều chiến mã, ngươi lợi dụng người ta đang gặp khó, yêu cầu mục dân trên tuyết sơn phải cung ứng chiến mã, nếu không cắt tiếp tế là cách làm thiếu nhân đạo. Theo ta bao nhiêu lâu như vậy, ngươi không biết cách dung hòa tình nghĩa vào chuyện làm ăn à? - Thấy người khác gặp khó khăn lại nhân cơ hội bắt chẹt không phải cao minh mà là ngu xuẩn, ngựa là cái gì, ta chỉ cần ngươi mang về bảy trăm chiến mã, ngươi lại mang về một nghìn ba trăm con, coi như cắt đứt luôn nguồn chiến mã sau này. - Cho dù ngươi mang về năm trăm chiến mã thôi cũng tốt rồi, ta sẽ vỗ tay khen ngợi ngươi, ngươi có biết vì hành vi của ngươi, ta phải phái thương đội Lương gia mang thêm sáu trăm xe bông lên tuyết sơn tặng miễn phí cho mục dân để bồi tội không, mỗi con chiến mã ngươi đòi thêm, ta phải trả bằng một xe bông đấy. Mong rằng giao tình ta vất vả kiến lập bao năm với thảo nguyên không vì hành vi ngu dốt của ngươi mà hủy trong chốc lát. Xung quanh đang huyên náo liền im ắng hẳn, một số binh tốt tự biết đây là chuyện mình không nên xen vào, lăng lẽ rời đi. Chu Đồng không khác nào bị hất nước lạnh vào mặt, nghiến răng nói: - Chẳng lẽ chúng ta không cần chiến mã à, ti chức mạo hiểm mang về vượt yêu cầu của tướng chủ là sai sao? - Sai, quá sai, hiện giờ bọn họ đang có chiến trận, nguy cấp, chúng ta làm việc phải biết chú ý tới nỗi khổ của người khác. - Đám người man mọi đó cũng cũng cần quan tâm sao? Vân Tranh nổi giận đá hắn một cái khụy xuống đất: - Ngươi đọc sách tới ngu người rồi à? Con mẹ nó, bây giờ ngươi nghe cho lão tử, hãy bỏ cái tư tưởng văn nhân cao cao tại thượng của ngươi đi, làm việc dùng đầu óc suy nghĩ, con mẹ nó chứ còn dám cãi, lần sau ngươi lên thảo nguyên còn mang được ngựa về ta quỳ xuống xin lỗi ngươi. Thấy Vân Tranh thực sự nổi giận, Chu Đồng không dám cãi nữa, hắn không ngu, chỉ vì ham lập công, muốn thể hiện mình hơn Vân Tranh mà nhất thời mê muội, nghĩ lại Vân Tranh nói không sai, chỉ là muốn người kiêu ngạo như hắn nhận sai, nhất là trước mặt đám đông thì hơi khó, nên chỉ im lặng cúi đầu. Vân Tranh thở dài, giọng dịu hơn: - Ngươi không giết Lại Bát, ta rất tán thưởng, ngươi biết làm sao lung lạc một sơn dân đã nổi dã tâm, phá vỡ lũng đoạn tài vụ của hắn, bằng với đánh gãy sơn dân của hắn, chia sơn dân thành năm thôn mười hai trại đúng là chiêu tài tình, chuyển quyền khống chế tài vụ vào tay Lưu huyện thừa, khiến không ai chỉ trích được chúng ta, rất tốt. - Còn chuyện chiến mã ngươi làm sai, vậy phải chịu phạt, ngươi đêm số ngựa ta nợ tới cho Phú Bật, một nghìn con là số ta đã hứa trước, không có đường thương lượng. Ba trăm con còn lại mang tới mã tràng ở Lương Sơn làm ngựa giống, ngoài ra an bài nhân thủ của chúng ta vào mã trường... - Ti chức?.. Chu Đồng ngẩng đầu lên, có chút bất mãn: - Tướng chủ, ti chức vừa mới về, còn chưa kịp nghỉ ngơi, vì sao lại là ti chức? - Ngươi là phó tướng, chuyện bôn ba đông tây ngươi không làm thì bản tướng chủ phải làm à? Ba ngày, ta cho ngươi nghỉ ba ngày, ngươi về nhà hay tới Linh Tê Các mặc xác ngươi, ngày thứ tư ta điểm binh mà ngươi không có mặt, ta giao ngươi cho Tiếu Lâm. Vân Tranh chắp tay sau lưng bước đi, bỏ mặc Chu Đồng ngồi bệt trên mặt đất như lợn chết trôi sông: