Cùng lúc ấy Lãng Lý Cách ngậm một mũi nỏ, ẩn nấp trong bụi cỏ, dây cung thần tí nỏ đã kéo sẵn, chỉ cần đợi nam nhân khủng bố kia xuất hiện là tấn công. Tôn Thất Chỉ nấp ở đối diện, bọn họ dùng lưới đánh cá làm y phục, bên trên cắm chi chít cành lá, ai đi qua chỉ thấy một đống cỏ khô hỗn tạp. Bước chân nặng nề truyền tới, mỗi bước chân của Ngỗi Lang đều vững vàng mạnh mẽ, hàng ngày khi đại môn hoàng cung đóng lại, hắn đều theo con đường nhỏ này về nhà, hắn chưa bao giờ cần đại đội nhân mã đi cùng, chỉ có hai huynh đệ cùng vào sinh ra tử, so với nói là bảo vệ, chẳng bằng nói là một thói quen. Ngỗi Lang không thích nói chuyện, huynh đệ hắn cũng quen rồi, vả lại đều không thích nghe hắn nói, giọng hắn rin rít như rắn độc. Đêm nay trăng rất sáng, không cần thắp đèn lồng, Ngỗi Lang thích nghe tiếng bước chân mình dẫm trên lá khô, mỗi khi dẫm nát một đám lá hắn lại nở nụ cười rất ghê rợn. Lãng Lý Cách và Tôn Thật Chỉ đều đợi Ngỗi Lang tiến vào khoảng cách hai mươi bước chân, ở trong phạm vi đó, không ai thoát được thần tí nỏ. Ngỗi Lang rất vui, dẫm mạnh một cái lên lá khô, đột nhiên thấy sống lưng lành lạnh, hai tay đan trước bụng, rống lớn... Hai bàn tay to lớn không chặn được nỏ sắt dài ba thước, mũi tên xuyên qua lồng ngực Ngỗi Lang, đâm lòi ra sau lưng, hắn chỉ kêu được một tiếng như thế ngồi thân hình cao lớn đổ sầm xuống, như ngọn núi đổ, tới khi chết hai mắt hắn vẫn mở trừng trừng, hắn không cam tâm, Ngỗi Lang không sợ chết, nhưng không phải chết nhục nhã thế này, hắn thậm chí còn chưa kịp rút vũ khí, nhưng không cam tâm cũng không cách nào, bóng tối đang dần nuốt chửng hắn. Huynh tên đệ của Ngỗi Lang chỉ chấn kinh tích tắc, bao năm chinh chiến nhanh chóng trấn tĩnh, rút đao cầm tay, tung người nhảy vào rừng cây hai bên đường. Đống cỏ bên trái đột nhiên lá bay đầy trời, một bóng người đen xì bật dậy, trường đao lóe sáng dưới đêm trăng, chém vào cổ Hắc Hoàn. Hắc Hoàn quát lớn miễn cưỡng đỡ được một đao hung hãn này, nhưng người còn chưa đứng vững một mũi tên xuyên qua đùi, làm hắn phải quỳ xuống, cắn răng giơ đao lên đón đỡ đợt tấn công mới. Chỉ cần giao chiến mấy chiêu Hắc Hoàn liền nhận ra người muốn giết mình là ai, đao pháp này cùng tiễn thuật thuần thục đó, là một thiết diêu tử, vết thương ở chân thành gánh nặng lớn, hai cánh tay không thể mượn lực eo, chống đỡ vô cùng vất vả, tuy chắn được chỗ yếu hại, nhưng đã dính liền mấy vết thương. - Hạp Xích, chạy đi, là thiết diêu tử. Biết mình đã chết chắc rồi, Hắc Hoàn quát lớn, chỉ muốn cầm chân đối phương cho huynh đệ chạy trốn: Hạp Xích là dũng sĩ trẻ nhất trong quân, cho nên được điều tới làm thủ vệ cho thanh thiên tử, nhưng hôm nay sự dũng mãnh của hắn không phát huy được tác dụng, bị trường đao của hắc y nhân gầy khô như que củi làm chống đỡ vô cùng vất vả. Nghe thấy tiếng kêu của Hắc Hoàn, biết huynh đệ mình nguy rồi, chẳng những không chạy, còn ra sức tới gần Hắc Hoàn, mới di chuyển hai bước đã trả giá đắt, cả một miếng thịt lớn trên vai đã không biết đi đâu. Tiếng bật nỏ quen thuộc của thần tí nỏ vang lên, Hạp Xích chỉ kịp xoay người theo bản năng, mũi tên xẹt qua má, để lại một cái rãnh sâu. - Đi mau, kẻo không kịp ... Đó là câu cuối cùng của Hắc Hoàn mà Hạp Xích nghe được, hắn gầm lên lăn tròn dưới đất thoát khỏi lưới đao, tiếng gầm bi thương và phẫn nộ, đây là mưu sát, sự mưu sát đáng xỉ nhục. Nhìn mũi đao chĩa vào cổ họng mình, Hắc Hoàn cố gắng mở mắt thật to nhìn người kia là ai, thiết diêu tử không nhiều, người này có khi là huynh đệ ngày trước của mình: - Vì sao, thiết diêu tử không giết thiết diêu tử, huynh đệ không giết huynh đệ. - Có người muốn Ngỗi Lang chết, ngươi là ngoài ý muốn. Hắc Hoàn thấy một hắc y nhân khác từ rừng đi ra, tay trống không, nhẹ lòng, Hạp Xích thoát rồi, nhắm mắt lại: - Ra tay nhanh lên, đừng để huynh đệ ngươi chịu tội. Trường đao của Lãng Lý Cách đâm xuyên qua khe hở xương sườn Hắc Hoàn, bân tên đã có tiếng vó ngựa truyền tới, nơi này ở quá gần hoàng thành tiếng gầm của Ngỗi Lang đủ khiến hạt kỵ chú ý. - Đi thôi. Tôn thất chỉ làm nhiệm vụ cảnh giới phát lệnh rút lui với Hàn Lâm và Lãng Lý Cách, đi qua xác Ngỗi Lang còn đâm một đao giữa đầu mới biến mất... Hạp Xích không hề thân với Ngỗi Lang, nam tử giống dã thú đó rất khó tiếp xúc, nhưng hắn và Hắc Hoàn là huynh đệ tốt, nên hắn không chạy xa, thậm chí còn loáng thoáng nghe thấy Hắc Hoàn và thiết diêu tử kia nói chuyện, khi hung thủ bỏ đi, hắn quay lại ôm lấy thi thể vẫn còn ấm của Hắc Hoàn gào xé lòng. Vốn phải đuổi theo ba người kia, nhưng Hắc Hoàn đã dạy, đừng bao giờ đơn độc theo dõi thiết diêu tử, vì thiết diêu tử luôn đặt bẫy trên đường rút lui, không có người hỗ trợ rất nguy hiểm, huống hồ đối phương lại có ba thiết diêu tử. Thống lĩnh hoàng thành ti tới rồi, nhìn thấy Hạp Xích vẫn ôm xác Hắc Hoàn khóc như chó sói tru, bên cạnh là thi thể Ngỗi Lang, kinh hãi không thôi, ngay sát hoàng thành trọng địa để xảy ra chuyện này, hắn khó thoát tội. Nhìn thấy mũi nỏ của thần tí nỏ ở bụng Ngỗi Lang, hắn thấy trời đất chao đảo, thần tí nỏ Tây Hạ chỉ trong quân mới có, dù người Tống cũng có một ít, song uy lực không thể sánh bằng, hơn nữa mũi nỏ này do Tây Hạ làm, tuy tiêu ký trên đó đã bị xóa đi, nhưng chỉ cần tìm thợ có kinh nghiệm sẽ nhận ra là nỏ do ai làm. - Kẻ giết họ là thiết diêu tử, có một kẻ hình như còn quen Hắc Hoàn. Hạp Xích từ từ đặt thi thể của Hắc Hoàn xuống, cắn răng tới bật máu: - Ba tên, là ba tên thiết diêu tử, chúng có hai thần tí nỏ. Thống lĩnh lảo đảo, thiết diêu tử? Ai mới có thể sai khiến thiết diêu tử chứ, hắn không dám đoán, nếu đây không phải là vụ cung đấu, hắn tự cắt đầu mình xuống, sai thủ hạ: - Mau, mau đi tìm thiết diêu tử ở hoàng thành ti, lập tức truy tìm tung tích. Hạp Xích băng bó vết thương xong tức thì cùng mấy người nữa xông vào rừng cây truy theo hung thủ, lần này hắn mang theo một bộ thần tí nỏ. Hoàng thành vốn đã chìm trong bóng tối, nửa canh giờ sau rực sáng như ban ngày, ngự lâm quân từ cổng thành ùn ùn kéo ra, sau khi tạo thành vòng canh gác, Lý Nguyên Hạo cũng xuất hiện ở hiện trường. Chinh chiến bao nhau, Lý Nguyên Hạo chỉ liếc nhìn thi thể Ngỗi Lang là nhận ra Hạp Xích không nói dối, đối phương có thần tí nỏ. Một lão tướng tóc đã hoa râm, lưng vẫn thẳng tắp, sau khi xem xét thương tích của Hắc Hoàn, bầm báo: - Đại vương, đúng là chết trong tay thiết diêu tử, mạt tướng còn có thể miêu tả lại cuộc chiến lúc đó. Lý Nguyên Hạo gật đầu, liền có hai thiết diêu tử nữa bước ra, theo lời lão tướng mô phỏng tình hình chiến đấu, lão tướng vừa xem vừa nói: - Đại vương, Hắc Hoàn nhảy lên thì bị trúng tên, trong vòng hai mươi bước lại nắm trong tay thiết diêu tử, không ai thoát được. Hắc Hoàn phải quỳ một chân xuống đối chiến, đại khái đã nhận ra được thân phận của đối phương cho nên liều mạng đẩy lui kẻ địch, sau đó một chân nhào vào kẻ còn lại, để Hạp Xích chạy thoát báo tin, cho nên lưng mới trúng một nhát đao. Lý Nguyên Hạo thở dài: - Nói vậy hung thủ là thiết diêu tử, không phải người khác đóng giả? - Mạt tướng lấy đầu ra bảo đảm, kẻ tác chiến với Hắc Hoàn là một thiết diêu tử kinh nghiệm phong phú, còn người bắn tên và chiến đấu với Hạp Xích thì một chỉ ẩn nấp bắn tên, một để lại dấu vết không rõ ràng, cho nên khó phán đoán. Lý Nguyên Hạo tách vết thương ở ngực Hắc Hoàn: - Nhìn vết đao này là trẫm biết do thiết diêu tử ra tay, đây là cách thiết diêu tử giữ toàn thây, từ khi nào mà thiết diêu tử lại giết thiết diêu tử chứ, Mễ Lặc Cổ, ngươi trả lời cho trẫm, vì sao?