Trí Tuệ Đại Tống
Chương 155
- Cho ngươi năm trăm đồng, giúp ta gánh đầy chum nước. Các vị tiên sinh vừa mới đi, Thôi Đạt bò dậy ngay, xòe năm ngón tay nần nẫn của hắn ra:
Vân Tranh hết ngó áo lại ngó quần, thắc mắc: - Ngươi trông ta ăn mặc giống người thiếu 500 đồng không? Vả lại tin ta đi huynh đệ, ngươi mà bỏ tiền ra thuê người khác giúp mình, sẽ còn bị phạt nặng hơn bây giờ nữa. Quên đi, mai cố gắng dậy sớm mà sách nước, tiên sinh vừa nói rồi, thiếu buổi học nào phạt buổi đó.
Thôi Đạt ngồi phịch xuống, làm cái giường trúc kêu thảm không thôi, mặt hắn như đưa đám: - Vân huynh, tiểu đệ từ nhỏ ăn sung mặc sướng quen, chưa bao giờ bị khổ cực, mai sao gánh nước nổi đây.
- Ta chịu thôi, ta với ngươi đang ở giai đoạn vỡ lòng, nên không ai nói lý với chúng ta đâu, vả lại làm quan còn có một ải là dung mạo nghi biểu, nếu ngươi quá béo, sẽ bị trượt đấy, nếu muốn làm quan thì phải giảm béo trước.
Hai cái mặt như bánh đa nhúng nước từ phòng đi ra, làm quen với nơi mình sắp học ba năm, thư viện Cẩm Giang được xây dựng trên ngọn đồi thấp ngay bên Cẩm Giang, cách Vân gia khoảng năm dặm đường, khá gần.
Thư viện có quy mô nhỏ, dạy chừng 300 học sinh, không được hùng vĩ như thư viện Nhạc Lộc, Thạch Cổ hay Tung Sơn, càng không được nghiêm trang như thư viện Bạch Lộc.
Đi qua đại môn thư viện sẽ thấy nhị môn, không có cao lắm, không có cửa, chỉ có tường thấp bao quanh, nhìn qua cổng thấy được học đường, rất yên tĩnh, chẳng phải là tố chất học sinh thư viện cao như thế, Vân Tranh thở dài nhìn Thành Đô phồn hoa, hôm nay là thất tịch, không biết bao nhiêu nữ tử cô đơn muốn tìm một lang quân văn nhã làm bạn, đám sói thư viện rời hang hết, đáng lẽ lúc này y cũng cùng Lục Khinh Doanh tay trong tay dạo phố, ôi mà thôi, nói làm chi thêm tiếc...
Văn miếu là kiến trúc có đẳng cấp cao nhất trong thư viện, mái ngói uốn cong vút, ngói xanh tường phấn, dù nơi này mang vẻ trang nghiêm vắng lặng, song phong cách dân gian tạo nên sự hài hòa với khung cảnh núi non.
Trong văn miếu thì tất nhiên không thể thiếu Khổng phu tử, có câu trời không sinh thánh nhân, muôn đời như đêm đen, nay vị phu tử nụ cười hiền hòa kia đứng trên đại điện tựa hồ rất vui mừng vì Vân Tranh và Thôi Đạt tới thăm.
Phu tử ai cũng dạy, dù là phu phen tẩu tốt hay là cường đạo, đều dùng khuôn mặt này, chẳng biết cảm hóa được bao người, dù sao trong lòng Vân Tranh chỉ tán thưởng thợ tạc tượng.
Đám người có tiền cực thích làm cổng, làm biển, làm tượng cho thư viện, nhưng hai thứ quan trọng nhất là phòng học và phòng ở thì không hề hứng thú, Vân Tranh thò đầu nhìn cái phòng học gỗ như nhà cấp bốn, lớp si quét sàn gỗ bị mông học sinh mài nhẵn rồi.
Tổng cộng có năm dãy nhà, chẳng rộng mấy nên đi một lúc là hết, tàng thư lâu được canh phòng nghiêm ngặt, khi Vân Tranh và Thôi Đạt đưa yêu bài chứng minh thân phận học sinh thư viện ra mới được ông già mặt âm u cho vào.
Xem cho biết thôi chứ Vân Tranh đã chứng kiến thư viện đồ sộ thời sau rồi, một cái tàng thư lâu hai tầng chẳng có gì để gây ấn tượng với y, sách không nhiều, Thôi Đạt thì há hốc mồm, đủ biết biết số sách vở ở đây làm hắn chấn động ra sao.
Thấy Bành Lễ tiên sinh đang xem sách trong một gian phòng, không tiện quấy nhiễu, Vân Tranh kéo Thôi Đạt về cái phòng bên rừng trúc, bắt đầu tính tới vấn đề ngủ nghê tối nay.
May mắn Vân Tranh đã có chuẩn bị trước, hồi đại học sáu tên chui rúc vào gian phòng bé tẹo, cho nên kinh nghiệm phong phú lắm, một cái võng rộng được treo lên, làm Thôi Đạt hâm mộ cực.
- Ngươi không dùng thứ này được, ngươi mà nằm lên là đứt thừng ngay, nên sau này đừng có động vào, giường trúc của ngươi hết. Vân Tranh vừa nói vừa treo rèm ở giữa, ngăn cách hai bên...
Thôi Đạt bày ra bộ dạng oán phụ bị vứt bỏ ngồi phịch xuống giường, rất muốn nói chuyện vài câu, nhưng Vân Tranh đã nằm lên võng khép mắt lại, đành cúi đầu sửa soạn đồ đạc.
Len lén nhìn Vân Tranh một cái, cố ý trước tiên mở hộp thức ăn ra, một mùi hương ngọt mát tràn ngập khắp phòng, đó là sáp thực nổi danh của Đại Tống, nói ra thì cũng đơn giản, đó là dùng tơ bạc làm thành hình giả sơn, sau đó reo các loại đồ ăn lên, từng tầng rõ ràng, rất khéo léo. Vân Tranh chẳng hề khách khí bật mình dậy, lấy hai cái bánh hoa quế cho vào mồm, Đại Tống làm mấy món bánh nhỏ cực ngon, thứ này y ăn không biết chán.
- Mẹ ta làm đó, nói không khoác lác chứ, sáp thực nhà ta nổi danh khắp Thành Đô, mỗi khi lễ tết là mẹ ta đều làm, nhất là khi tết đến, sáp thực mẹ ta làm cao bằng một người lớn, ngươi không biết đâu, bánh nướng không chỉ treo lên đó, còn dưới mật ong lên, ngon cực. Còn tới lễ Phật đản nữa, không phải bánh nướng, mà là các loại bánh bột lọc, ngươi thử bánh la hán đi, bên trong có mỡ heo đấy, ha ha, vì mẹ ta nấu ăn giỏi nên ta mới béo thế này.
Đây là một tên ai cũng quen được, nhà Thôi Đạt mở hiệu lương thực, là đại hộ ở Thành Đô, nghe nói đất đai bên Thúy Niễn hà là của nhà hắn hết, lúc vừa mới gặp nhau là hắn khoe rồi.
Tên béo này tuy hơi ngốc một chút, nhưng là người không tệ, nhà giàu nứt đố đổ vách mà không nhiễm tính hoàn khố, cũng không nên xem thường học vấn của hắn, tiên sinh kiểm tra qua, đối đáp như cháo chảy, chứng tỏ khổ công rất nhiều.
Vân Tranh nhìn đám học sinh bên ngoài lục tục trở về thì thở dài: - Thôi huynh, tin ta đi, ngươi sẽ gầy đi nhanh thôi, ngày mai sau khi đại môn thư viện đóng lại, huynh sẽ bắt đầu gầy, nhất định.
Thôi Đạt còn chưa hiểu ra sao thì có người ngoài cửa sổ nói: - Ái dà, nghe nói hôm nay có học sinh mới tới, té ra là Vân huynh, lâu ngày không gặp đệ nhớ chết thôi, huynh và Lục gia nương tử kết hôn chưa lâu, nay phu thê ân ái hài hòa, sao lại vội vàng vào thư viện? Tiên sinh quá bất nhân rồi.
Đó là một tên khá béo tốt tóc quấn khăn lụa mặt rất quen, miệng nói oang oang không ngừng, tay cũng chẳng chậm, vừa hàn huyên vừa tự nhiên như ruồi cho bánh vào mồm.
Vân Tranh từng cho rằng học tử thời xưa đều là người có hàm dưỡng, nhưng sau này mới biết đó là quần thể mặt dày mày dạn nhất thế gian, có một tên sau khi thi trúng tiến sĩ, bằng hữu dùng đồ bạc đựng thức ăn chiêu đãi hắn, hắn chẳng những ăn còn trộm luôn cả đồ bạc, đây là việc vô cùng thiếu phẩm giá, ấy vậy mà trong giới sĩ nhân lại truyền tụng là nhã thú, Vân Tranh chẳng biết nhã thú ở cái chỗ nào, chỉ cần biết tên nào trộm đồ của y thì thò tay chặt tay, thò chân mất chân.
Đám chả quen biết gì cũng vào hàn huyên như bằng hữu lâu năm không gặp lại, cái trát thực cao ngất kia thoáng cái không còn gì, sau đó giải tán sạch sẽ, cảnh này thật thân quen, Vân Tranh nói với Thôi Đạt vẫn chưa hết bàng hoàng: - Sau này có món ngon đừng mang ra khoe.
- Mấy người vừa rồi quen huynh sao?
- Không quen, ta còn chẳng nhớ tên, đại khái gặp vài lần đi. Vân Tranh lười nhác nói, thật ra y nhận ra một người đó là Triệu Tử Tinh, đệ nhất nha nội của Thành Đô, nhưng vờ như không nhận ra, lúc này y rất thiếu tinh thần:
- Vì sao không xin đã lấy? Thôi Đạt muốn khóc lắm rồi.
- Vì chuẩn bị cho tương lai làm quan, thu cái giá bạc lại đi, nếu không lát nữa nó cũng mất luôn đấy.
Thôi Đạt sợ lắm rồi, không chỉ cất cái giá bạc, bút mực trên bàn cũng cất luôn, có kẻ biết tin chậm giờ mới tới, thấy trong phòng không còn đồ ăn chẳng buồn chào hỏi, cứ vậy quay đít bỏ đi, nhìn ăn mặc lôi thôi nhếch nhác thì biết là những sư huynh lớp cao hơn.
Vân Tranh bấy giờ mới mở hộp thức ăn của mình, lấy ra mấy cái bánh bao nguội: - Ăn tạm đi, chúng ta vào thư viện cùng ngày là có duyên, sau này phải tương thân tương ái.
Nhìn là biết tên này chẳng có chút chuẩn bị tâm lý gì cả, đột nhiên tới một chỗ xa lạ, rất muốn tìm chỗ dựa.
Còn với Vân Tranh, cuộc sống thư viện có chút thân thiết hoài niệm, nhìn đám học tử ngồi bên cửa sổ vờ vịt chăm chỉ học hành, tự nhiên thấy sống mũi hơi cay cay.
Mọi thứ không khác gì những năm tháng đại học của y, con mẹ nó, thực sự quá giống.
Truyện khác cùng thể loại
222 chương
115 chương
17 chương
31 chương
49 chương