Trì của tôi

Chương 16

“Tỏ tình đấy, cậu thật không biết à, thằng nhóc đó vì để tìm cớ mà cậu ta còn đặc biệt chuẩn bị tổ chức sinh nhật theo âm lịch, Giang Tùy dịu dàng như vậy, nói không chừng trước buổi tiệc sinh nhật của nó mà không nỡ lòng từ chối cũng nên, cậu đừng nghĩ thằng nhóc đó nhìn ngốc vậy chứ trong lòng có chút tâm cơ đấy.” Trương Hoán Minh nhớ lại chuyện gì đấy, hỏi, “À, ngày mai nhất định thằng nhóc này sẽ mời cậu đấy, chúng ta cùng đi xem sao đi?”   Chu Trì không nói gì hết, tiếp tục đi về phía trước, cái áo khoác lông rộng rãi bay phất lên theo từng bước đi, như kiểu có người đang theo dõi ở đằng sau mà cố gắng thoát khỏi không bằng.   Trương Hoán Minh thật không hiểu nổi hắn, “Này, rốt cuộc cậu có đi hay không?”   “Để nói sau.” Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì mà giọng điệu rất lạnh lùng.    Trương Hoán Minh nói: “Sao cậu cứ kì lạ gì ấy, còn muốn ngăn cản Giang Tùy yêu sớm sao? Tớ nói với cậu này, cậu mà cứ tiếp tục với tư tưởng như vậy thì thật không bình thường rồi, cậu phải xem lại mình đi……”   Vẫn chưa nói xong thì nhìn thấy Giang Tùy đứng bên cạnh cổng trường đang ôm cặp xách của Chu Trì đi đến.   Trương Hoán Minh sợ bị lộ bí mật nên lập tức ngậm miệng lại, chào Giang Tùy một tiếng rồi vội vã đi ngay.   Giang Tùy nhìn sau lưng cậu ta mà cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi Chu Trì: “Cậu ấy làm gì mà chạy nhanh vậy?”   Chu Trì cầm lấy cặp xách, tóm tắt một câu trả lời rất đơn giản: “Nó bị bệnh đấy.”   “……”   Khuôn viên trường vào buổi chiều tà rất ít người, trời lại rất lạnh nên có không được mấy người ra ngoài đi dạo, trên đường rất yên tĩnh.   Giang Tùy vừa đi vừa quấn khăn choàng.   Sáng sớm nay trên mặt đường kết băng rất dày nên Chu Trì không đạp xe đi mà đi bộ cùng với cô đến trường.   Giang Tùy nhìn hắn, “Trời lạnh thế này sao cậu không kéo dây khóa áo lại?   Chu Trì ừm một tiếng nhưng tay không làm gì hết, có chút không quan tâm, Giang Tùy hỏi: “Cậu làm sao vậy?”   Chu Trì đưa mắt nhìn cô, vô tình nhíu lông mày lại, “Không sao.”   Đi ra khỏi cổng trường, Giang Tùy nhớ lại chuyện gì đó, nói với Chu Trì: “Tớ phải đi đến hội chợ  sách một lúc.”   Chu Trì: “Mua sách sao?” Giang Tùy lắc đầu, “Không phải, tớ muốn mua một cây bút máy, chỉ có cái tiệm bên đó mới bán thôi.”   “Đi đi.” Hắn hỏi, “Gọi taxi không?”   “Ngồi xe buýt đi, có chuyến đi thẳng đến đó, chỉ dừng ba trạm thôi.”   Hai người đi đến trạm xe buýt để lên xe đi đến đó.   Trên xe chật ních người, Giang Tùy đứng ở cửa đi vào vịn chặt vào cái cột, Chu Trì đứng ở giữa lối đi nhỏ,người hắn cao nên thoải mái vịn vào cái vòng vịn tay ở phía trên.   Trên đường đi dừng xe lại, một đám người chen chúc lên xe, Giang Tùy bị xô đẩy vào phía trong, cách cái cột vịn cả một đoạn, tay vịn không tới nữa rồi.   “Đứng vững vào đi.” Hắn nói nhỏ.   “Ừm.” Tay Giang Tùy vịn chặt vào túi áo của hắn, đứng thẳng người lên, ngẩng đầu nhìn hắn.   Dường như hắn bị đám hành khách chen lấn làm cho không vui, mặt mũi bịu xịu, đôi môi lặng lẽ ngậm lại, nhìn có chút lạnh lùng.   Hai người đã thân nhau hơn trước nên Giang Tùy cũng hiểu hắn hơn rất nhiều. Nếu hắn không vui thì sẽ thể hiện ra bên ngoài vẻ rất lạnh lùng, lúc mà tâm trạng vui hơn thì không như vậy nữa, mặc dù là người hay trêu chọc cô, nhưng đôi mắt lại rất ấm áp, thỉnh thoải cũng biết cười lên.   Giang Tùy nhìn hắn, nói nhỏ: “Sắp đến rồi.”   Hắn ừm một tiếng, ánh mắt lướt trên khuôn mặt của cô, một lúc sau thì nhìn đi chỗ khác.   Đã đến hội chợ sách, Giang Tùy mua bút máy xong, Chu Trì đi lên nhà sách cùng cô ở lầu ba.   Giang Tùy đi đến khu văn học, hắn chê vô vị nên đi ngược về phía kệ sách dạy nấu ăn bên cạnh. Lật được hai trang thì quay lại tìm cô, nhìn thấy cô đang nói chuyện với một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.   Giang Tùy cũng không ngờ rằng sẽ gặp phải cô bé có khuôn mặt tròn đó ở đây.   Đúng, chính là cô gái mà đã nhờ cô chuyển thư tình giúp, một người trong vườn hoa đào của Chu Trì.   Giang Tùy phản ứng rất bình thường, nhưng khuôn mặt tròn đó lại có vẻ rất kích động, miệng mồm luôn gọi “học tỷ” rồi hỏi đông hỏi tây, đang hăng say hỏi thì bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy Chu Trì bước đến.   Cặp mắt Giang Tùy lặng lẽ nhìn  khuôn mặt cô bé đó từ màu trắng nõn chuyển sang màu đỏ như quả táo.   Đây quả thật chính là tình yêu thật lòng mới trong vòng giây đầu tiên ngắm nhìn người đó cái mà cảm thấy thẹn thùng từ đầu tới chân.   Giang Tùy vẫn chưa có phản ứng gì, khuôn mặt tròn đó đã mạnh dạn bắt chuyện với Chu Trì, gọi hắn “học trưởng”, vừa ngượng ngùng vừa kích động, nụ cười trên khuôn mặt nở rộ đẹp hơn nhiều so với bất kì lần nào trước đó.   Chu Trì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhíu mày lại.   Cô bé đó dường như cũng nhận ra được bản thân đã quá phấn khích, lập tức giải thích: “À, em là bạn của học tỷ Giang Tùy.”   Chu Trì đưa mắt lên, ánh mắt nhìn về phía sau cô bé.   Giang Tùy chỉ có thể nói: “Đúng vậy, là đàn em lớp dưới, khối 10.”   Chu Trì gật đầu chào với khuôn mặt tròn, đến bên cạnh Giang Tùy: “Xong chưa?”   “Xong rồi, đi thôi.”   Cô chào tạm biệt khuôn mặt tròn, đôi mắt của cô bé từ vui mừng chuyển sang nuối tiếc.    Rời khỏi hội chợ sách, Giang Tùy mới nói cho Chu Trì thực hư như thế nào: “Cô bé hồi nãy chính là người đã viết thư cho cậu, cậu còn nhớ không?”   “Nhớ.” Chu Trì nói lạnh nhạt, “Trở thành bạn của cậu từ lúc nào vậy?”   “Cũng không hắn là bạn, chỉ gặp được vài lần thôi. Cô ấy rất nhiệt tình, khiến người khác khó lòng mà từ chối được.” Giang Tùy quay đầu qua hỏi, “Cậu thấy cô ta như thế nào? Rất dễ thương,đúng không?”   Chu Trì: “Tạm được.”   Giọng điệu rất bình thường, không thấy được sự yêu mến ở trong đó.   Giang Tùy nói: “Cô ấy rất hoạt bát, luôn nở nụ cười trên môi.”   Chu Trì: “Thấy rồi.”   Đi ra khỏi đại sảnh thì tiếp tục đi ra đường, ánh đèn ban đêm sáng rực, một trận gió lạnh thổi vào trong tay áo, Giang Tùy run giật cả mình, hỏi: “Vậy cậu thích kiểu con gái như vậy không?”   Cậu có thích kiểu con gái như vậy không?   Lần đầu tiên Giang Tùy đi hỏi hắn về chuyện tình cảm riêng tư, có chút hồi hộp, cúi đầu xoa xoa tay, đang lấy đôi bao tay từ trong túi ra thì nghe hắn nói: “Không thích.”   “Tại sao?”   “Quá ồn ào.”   “Ờ.” Đến ngang đây mà chấm dứt câu hỏi thì rất hợp lí nhưng Giang Tùy dám mạnh mồm, không sợ gì hết mà hỏi thêm câu nữa: “Vậy cậu thích kiểu con gái như thế nào?”   Ánh đèn chiếu xuống khiến cái bóng của cô kéo dài ra, cô đi rất chậm, không nghe thấy câu trả lời của hắn.   Qua một lúc sau thì gió chuyển âm thanh giọng nói của hắn tới: “Cậu rất quan tâm chuyện này sao?”   “Không phải, chỉ là tùy ý hỏi thôi, thật ra thì tôi cũng có chút tò mò, nhưng cậu không muốn nói thì thôi.”   Giang Tùy đi về phía trước được hai bước, nghe thấy hắn nói với giọng rất thờ ơ: “Cậu rảnh quá không có việc gì làm nên đi hỏi mấy chuyện không đâu vậy sao, hỏi tôi cả nửa ngày trời rồi vậy cậu thì sao, thích kiểu đàn ông như thế nào?”   “Tôi cũng không biết nữa.” Giang Tùy nói, “Có một số người thì tôi thấy rất đẹp trai, gặp được họ thì sẽ rất vui, rất mong thường xuyên gặp được họ, cũng có một số người rất lợi hại, tôi thấy có chút tò mò nên muốn tiếp xúc gần hơn, đại loại là muốn kết bạn, nói chuyện với họ thôi, nhưng đó chắc không phải là thích rồi….”   Cô xem hắn như người thân quen rồi nên bộc bạch rất thẳng thắn, không phát hiện ra hắn đã cau nhíu mày lại từ lúc nào.   “Lâm Lâm nói, nếu thích một ai đó thì mỗi ngày đều sẽ nhớ đến họ, đến ngủ cũng nằm mơ thấy, một ngày không gặp như cách trăm năm, không biết có thật vậy không chứ tôi vẫn chưa từng có cảm giác như thế này bao giờ.”   Đúng lúc đó thì vừa đến trạm xe, có một chiếc taxi đến.   “Chúng ta ngồi taxi về đi, lạnh quá!” Giang Tùy vẫy tay đón xe.   Sau đó, vấn đề này đã bị chặn đứt trong cơn gió lạnh, không còn tiếp tục nhắc đến nữa. Đêm đó toàn thành phố đón một trận tuyết đầu tiên, hình như đã rơi suốt đêm, đến sáng hôm sau thì cả thành phố chìm trong một màu trắng xóa.   Lúc Giang Tùy kéo bức rèm lên thì rất ngạc nhiên.   Ăn sáng xong thì đi học, suốt đường tuyết phủ dày đặc.   Tri Tri vai mang cặp xách chạy vội đến, thả ra một câu nói châm chọc: “Chị, tan học nhớ về nhà sớm! Gặp ở sân bóng nhỏ! Ai không đến thì người đó là con chó!”   Một năm chơi ném tuyết một lần.   Giang Tùy vui vẻ hứa hẹn, hứa xong mới nhớ lại rằng hôm nay không thể nào về sớm được, Tống Húc Phi mời đi dự sinh nhật của cậu ta.   Cô hỏi Chu Trì: “Hôm nay sinh nhật của Tống Húc Phi, cậu cũng đi chứ? Không biết đến khi nào thì kết thúc ha?”   “Cậu muốn đi sao?” Chu Trì không trả lời mà hỏi ngược lại.   “Đi chứ, cậu ấy mời Lâm Lâm với tôi, lần trước không phải cậu ấy đã giúp tôi trong tiết thể dục sao?” Giang Tùy nói, “Tôi còn chưa cảm ơn cậu ấy, Lâm Lâm nói có thể tặng cho cậu ấy một phần quà sinh nhật là được.”   Chu Trì không muốn nghe tiếp, bỗng nhiên đi đến đứng trước mặt cô, một lúc sau thì quay đầu lại, “Cậu  tặng gì vậy?”   “Bút máy, cái mà mua tối hôm qua ấy.” Giang Tùy đuổi theo kịp bước chân của hắn.   “Chính là cái loại nhập khẩu từ Đức phải không?”   Giang Tùy gật đầu: “Tôi chưa tặng quà cho con trai bao giờ, không biết cái này có phù hợp không nữa?”   Trong lòng Chu Trì như có quả bom nổ chậm, cười châm chích: “Phù hợp cái mẹ gì, cậu ta thích mới lạ.”   “Nhưng mà tôi không có chuẩn bị cái khác.” Giang Tùy có chút hối hận, “Đáng ra hôm qua nên hỏi cậu mới phải.”   Chu Trì đã không nghe câu này nữa rồi, hắn đi rất nhanh.   Giang Tùy đuổi theo không kịp: “Cậu đừng có đi nhanh vậy chứ.”   Lúc tan học, Lâm Lâm hối thúc Giang Tùy dọn dẹp sách vở: “Tống Húc Phi đã gọi xe đến đón rồi, đang đợi ở cổng trường đấy.”   Giang Tùy cuống quýt đáp lời, quay đầu lại nhìn ở phía sau, liếc tìm bóng dáng của Chu Trì nhưng không thấy.   Lúc đó, Tống Húc Phi vừa đến thúc giục bọn họ.   Giang Tùy thuận miệng hỏi cậu ta: “Chu Trì đâu? Cậu ấy không đi sao?” “Không đi, cậu ta đắt xô lắm đấy, không thấy cậu ấy sao, hình như là đi cùng với nhóm người khối 12 rồi, có thể là đi đến Sư Chuyên đánh bóng rồi, đợi tí nữa tớ gửi địa điểm cho cậu ấy, cậu ấy muốn đến thì đến, các cậu nhanh lên đi, tớ xuống trước đây!”   Sáu giờ trời sập tối, Chu Trì đánh bóng xong,  mặc áo tay dài ướt đẫm mồ hôi đi theo đường sân bóng Sư Chuyên trở về, một tay hắn xách cặp, trên vai khoác chiếc áo khoác lông, đi đến căn tin ở phía sau trường cùng với một vài nam sinh khối 12 ở kí túc xá ăn chút đồ ăn.   Bốn người vừa ăn vừa uống hết mười chai bia.   Sắp đến bảy giờ mới chia nhau ra về, Chu Trì đi nhà vệ sinh dùng nước lạnh như băng để rửa mặt, băng gạt chưa được tháo ở trên trán bị ướt hết rồi.   Bảy giờ rưỡi.   Tiệc sinh nhật của Tống Húc Phi sẽ tiếp tục đi vào phần quan trọng nhất, bánh kem đã ăn hết, không khí trong gian phòng rất vui vẻ, một vài đứa con trai không ngừng nháy mắt với hắn, ám chỉ thời cơ đã đến.   Tống Húc Phi mặt mày đỏ ửng.   Trương Hoán Minh nhìn thấy thì không đi qua mà điều chỉnh nhạc nhỏ lại, giúp cậu ta hét lên: “Giang Tùy, Trưởng ban thể thao có lời muốn nói với cậu!”   Bạn học đứng bên cạnh đều cười tươi, nhưng tất cả đều giữ yên lặng phối hợp.   Lúc này, cửa phòng bị kéo ra, có người đứng ở trước cửa, một tay vẫn đang vịn vào tay cầm ở cửa. Nhìn cả người hắn rất thảm hại, ôm lấy cặp sách, băng gạt ở trên trán có một đốm đỏ ửng lên.   “Giang Tùy.” Hắn hét lên một tiếng.   Mọi người đều nhìn ra, Chu Trì dựa vào thành cửa, khuôn mặt nhợt nhạt nói: “Tôi chảy nhiều máu quá.”