Trì của tôi
Chương 15
Thường ngày cô đều rất bình tĩnh, đôi mắt trong sáng, luôn mang kèm theo một nụ cười, không như bộ dạng ngày hôm nay.
Chu Trì nhìn cô, cổ họng cử động, cái mồm bỉ ổi nói một câu: “Đau chết đi được……”
Sau đó thì thấy Giang Tùy cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt rơi “lộp bộp” bên cạnh chân hắn.
Cô không nói thêm gì nữa, khóc trong im lặng.
Trong lòng Chu Trì có một cảm giác kì lạ. Hắn nhíu mày lại, đưa một tay ra vỗ vào vai của cô: “Tôi đã đánh nó, bẻ gãy tay nó rồi, mà cậu lại không vui sao?”
Giang Tùy vẫn im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu lên, hai con ngươi ướt đẫm những giọt nước mắt.
Thật quá đáng thương.
Chu Trì lấy tay vuốt tóc từ đầu xuống vai cô: “Không được khóc nữa. Tôi đã cho cậu hả giận rồi mà, đúng không?”
Cô gật đầu, cúi đầu vào vai của hắn, giọng nghẹn ngào: “Tôi biết cậu đau lắm.”
“Lừa cậu đấy, vậy mà cũng tin?” Hắn cười trêu chọc, “Đứa đau điên người phải là tên khốn kia kìa, thằng chó.”
……
Chu Mạn vội vàng kết thúc cuộc họp, trời đã tối mới gấp gáp về nhà.
Tri Tri đang đánh bóng rổ cùng với một vài đứa bạn ở con hẽm sau nhà, đánh qua đánh về chơi rất náo nhiệt, vừa liếc mắt nhìn thấy Chu Mạn đi từ đầu ngõ đến, lập tức xác định thầm trong lòng rằng: Cậu nhỏ nhất định đã gây ra đại họa gì rồi.
Thảo nào lúc nãy trở về cả mặt đầy thương tích, khiến dì Đào bị dọa hết cả hồn, nhất định là đã ra tay với đứa nào rồi.
Tri Tri không đánh bóng nữa, chạy đến: “Mẹ, con nhớ mẹ chết đi được!”
Chu Mạn không rảnh để quan tâm nó: “Không phải chuyện của con.”
Bà ta trực tiếp vào nhà đi lên lầu, gọi Chu Trì đi vào phòng sách nói chuyện.
Tri Tri nép ở bên cạnh cầu thang lén nhìn, hăng hái chạy đến phòng của Giang Tùy báo tin hot, có chút hăng say “xem náo nhiệt không chê chuyện lớn”: “Nhất định là bị giáo huấn rồi, hơn nữa còn bị cắt tiền tiêu vặt, lần này xem ra mẹ em đã báo thù giúp cho hai chị em mình rồi, đây chính là báo ứng! Con người cậu ta chính là chỉ biết ức hiếp kẻ yếu ớt, thật quá xấu xa…”
“Tri Tri,” Giang Tùy cau mày ngắt lời cậu ta, “Cậu ấy không xấu xa như em nghĩ đâu.”
“Chị không bị bệnh gì chứ, chị đã quên cậu ấy hôm đó kiếm cớ ức hiếp chị rồi sao?” Tri Tri thật không thể hiểu nổi, nhìn kĩ lại thì thấy sắc mặt của cô rất tệ.
“Chị, chị không sao chứ, sao nhìn cứ là lạ sao đấy,” Cậu ta nghi hoặc, “Đôi mắt có chút sưng lên? Chị đã khóc sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Tùy vốn không muốn nói với cậu ta, trong lòng khó chịu đi đến ôm lấy cái bụng của con ếch.
Tri Tri chạy đến, sốt ruột lên nói: “Có chuyện gì vậy chứ, chị nói cho em biết đi, thêm một người thì thêm một chút sức lực mà, em sẽ nghĩ cách giúp chị!”
“Không sao rồi, Chu Trì đã giúp chị rồi.” Giang Tùy thả con ếch xuống, nhẹ nhàng nói, “Tri Tri, cậu nhỏ của em không phải là người xấu, trong lòng cậu ấy rất tốt.”
Tri Tri: “……”
Sao mà mới một ngày mà cục diện đã thay đổi như thế này?
Mãi cho đến lúc ăn cơm tối, Chu Mạn mới xuống lầu. Một lúc sau thì Chu Trì cũng đi xuống.
Giang Tùy giúp dì Đào bưng thức ăn, liếc nhìn một cái, vẻ mặt hắn vẫn như thường ngày, không có gì thay đổi, chỉ là cái gò má bên phải sưng bầm tím lên dữ quá thôi.
Lúc ăn cơm,hắn vẫn không nói gì, ăn xong một chén cơm, chưa kịp húp canh thì đã đi lên lầu.
Dì Đào khuyên Chu Mạn: “Tính tình nóng nảy của em một khi bộc phát ra thật dữ dằn quá, nhìn thằng bé bị em giáo huấn cho kia kìa.”
“Em không có giáo huấn nó.” Chu Mạn gắp lên một miếng đậu phụ, “Có quá lắm thì cũng chỉ là nói chuyện nghiêm túc một chút thôi, thằng nhóc này giống như tính tình của ba em lúc còn trẻ vậy, thật lì lợm, hỏi cả nửa ngày rồi, có chết cũng không nói cho em biết tại vì sao lại đánh nhau, em cũng chịu thua rồi.”
Dì Đào thở dài một tiếng, “Nó cũng là đứa đã lớn rồi, có phải chuyện nào cũng phải nói cho em biết đâu? Cũng đã rất đáng thương rồi, không cha không mẹ, chỉ có em là người chị duy nhất thôi.”
“Đúng vậy, cho nên em thật buồn bực quá đi mà, nếu mà không quản thì thật dễ để nó đi sai lệch quá. Hai thằng nhóc thối này nếu như có được một nửa phần ngoan ngoãn của A Tùy thì em cũng đã đỡ lo lắng hơn nhiều rồi.”
Bị kêu tên nên Giang Tùy giật mình dừng đũa lại.
Tri Tri lại không khuất phục: “Con mà không ngoan nữa sao, mẹ cắt tiền tiêu vặt của con bao lâu rồi, con cũng đâu có làm gì đâu.”
“Con còn muốn làm gì nữa? Chu Mạn cười nói, “Thì ra con còn muốn tạo phản nữa sao?”
“Con nào đâu dám.” Tri Tri lằm bằm.
Ăn cơm xong, Giang Tùy ở lại dưới lầu nói chuyện với Chu Mạn một lúc rồi lên lầu đi tắm.
Hôm nay bài tập không ít, tất cả các môn đều bắt đầu ôn tập để thi học kì rồi, bị giao nhiều đề để ôn tập. Cô làm bài được hai trang, nhưng không thể nào tập trung được, mở máy tính lên lướt vào trang của khối 11 nhìn thấy một số bài đăng mới trong đó.
Bài đăng ác ý đó quả thật đã không còn nữa, nhưng vào buổi chiều thì lại có tin tức mới được tung ra, vấn đề được đem ra bàn luận chính là vụ ẩu đả vào chiều nay. Giang Tùy xem một lúc, trong phần comment cái gì cũng được nhắc đến nhưng không có ai nhắc đến cô.
Xem ra biết rõ tận tình sự việc thì không được mấy người, chủ yếu chỉ là nhóm vài người của Trương Hoán Minh thôi.
Giang Tùy biết rằng Chu Trì không nói cho ai biết nguyên nhân đánh nhau là gì, ngay trước mặt Chu Mạn hắn cũng không nói.
Cô tắt trang mạng, đăng nhập vào QQ, nhìn thấy Chu Trì đang online.
Trong đầu suy nghĩ, gõ vài chữ nhắn cho hắn: “Vẫn chưa ngủ sao?”
Đợi một lúc lâu không thấy trả lời lại, cô tắt hộp thư trò chuyện, nghĩ có lẽ hắn chỉ là không tắt máy tính, đang chuẩn bị đăng xuất thì góc bên phải màn hình nhảy ra hình đại diện của hắn.
Giang Tùy kích vào, nhìn thấy tin nhắn của hắn.
“Tí nữa ngủ, sao vậy?”
Ngón tay của Giang Tùy đang đặt trên bàn phím, cúi đầu lục ở trong ngăn bàn ra một cái thẻ ngân hàng, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đã qua hai phút rồi mà không thấy cô trả lời, Chu Trì nhắn một dấu chấm hỏi.
Lúc đó nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
“Chu Trì, là tôi.” Là giọng nói của Giang Tùy.
Hắn cảm thấy có chút kì lạ, đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Giang Tùy đứng ở bên ngoài cửa, đầu tóc vừa mới gội xong rất mượt mà, trên người mang một bộ ngủ có mũ làm bằng vải lụa, màu trắng sữa, rộng thùng thình, cả con người nhỏ tí tẹo, nhìn như con nít vậy.
Chu Trì chuẩn bị mở miệng hỏi cô sao lại lên đây rồi thì nhìn thấy cô lôi từ trong túi ra thứ gì đó.
Giang Tùy lấy tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay của hắn, nói nhỏ: “Mật mã là sinh nhật của tôi, 920616.”
“……”
Chu Trì lần đầu tiên bị cô khiến cho sững sờ.
“Tri Tri nói, dì Chu muốn cắt tiền tiêu vặt của cậu tận ba tháng, tôi không biết chừng đó tiền có đủ cho cậu xài ba tháng không nữa.” Đôi lông mày hình trăng lưỡi liềm nhìn rầu rĩ rõ rệt.
Chu Trì bần thần, cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng màu xanh ở trong tay, bây giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Miệng của hắn nhếch lên cười một tiếng, quơ quơ thẻ ngân hàng ở trước mặt cô: “Được bao nhiêu tiền ở trong vậy.”
“Hình như là hơn sáu nghìn tệ.” Cụ thể là bao nhiêu thì Giang Tùy cũng không nhớ nữa, tấm thẻ này không dùng đến, cô chỉ dùng để tiết kiệm tiền rất lâu rồi, chỉ có thể nhớ là khoảng chừng đó tiền mà thôi.
“Cũng không ít nhỉ, cậu có nhiều tiền thật đấy.” Chu Trì lạnh nhạt hỏi: “Cậu đưa cho tôi thì lấy gì mà xài?”
“Tôi vẫn còn tiền đây.” Giang Tùy nói, “Cậu cứ dùng tạm đi, nếu không đủ thì tôi nghĩ cách khác.”
“Cậu nghĩ được cách gì chứ?” Chu Trì dựa vào khung cửa, ánh mắt đen kịt dò xét cô, “Thằng quỷ đó nói gì cậu cũng tin sao? Cậu có ngốc không vậy?”
Giang Tùy sững sốt.
“Tiền tiêu vặt của tôi không phải dì Chu của cậu quản, hiểu chưa?” Hắn lấy tấm thẻ nhét lại vào tay cô, “Cầm lấy đi.”
Giang Tùy cau màu, “Cho nên Tri Tri nói bậy sao?”
“Chứ gì nữa.” Hắn him mắt lại cười lên, có vẻ trêu chọc, “Ngốc như vậy mà còn muốn vào Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh?”
Giang Tùy không thể nói gì hơn.
Mặt của hắn giương lên, dường như đang rất phấn khích, chọc tiếp: “Cậu thật biết có hiếu với trưởng bối đấy, được, khi nào tôi thật sắp đói chết rồi nhất định sẽ đợi cậu đến cứu.”
“……”
Giang Tùy cảm thấy rất ngại ngùng, định đi xuống đánh Tri Tri mới được.
“Cậu ngủ sớm đi, đừng có thức khuya nữa, cẩn thận kẻo bị chảy máu lại đấy…… Tôi đi đây.”
Cô quay người lại, nhưng lại bước không tới được.
Chu Trì kéo cái mũ áo ngủ của cô lại, “Sáng mai đợi tôi đi học cùng với.”
“……Ừm.”
Buổi sáng hôm sau, Giang Tùy giữ lời hứa đợi Chu Trì cùng đi học, không ngờ rằng hắn lại ngủ mà không dậy, Giang Tùy đứng gõ cửa một hồi mới gọi hắn dậy nổi, sau đó đợi hắn mặc áo quần rửa mặt, cứ đợi, cứ đợi như vậy……
Cả hai người đi học trễ rồi giống như trước đây vậy, tiết đọc bài buổi sáng bị phạt đứng ở ngoài hành lang.
Sóng gió lần này đã qua được một tuần, đa phần thì yên ắng lại rồi, qua thêm vài ngày nữa thì liên tục xuất hiện thêm những vấn đề mới, mọi người đều không thảo luận chuyện này nữa, nhưng vết thương trên đầu Chu Trì vẫn không lành, còn phải đổi thuốc, thay băng gạt.
Giang Tùy thỉnh thoảng có đi phòng y tế với hắn, thật ra ban đầu thầy giáo y tế đã bảo tốt nhất là phải khâu lại, nhưng Chu Trì không thích, chỉ băng bó lại thôi. Lúc lột cái băng gạt ra, Giang Tùy nhìn thấy vết thương thì giật cả mình.
Nhưng Chu Trì xem như không có chuyện gì cả, ngày nào cũng đi đánh bóng với mọi người hết.
Có lúc hắn sẽ bảo Giang Tùy đợi rồi đánh bóng xong thì gọi điện cho Giang Tùy, cô đi từ lớp học xuống rồi cùng nhau đi về.
Tống Húc Phi đang tính kế hoạch lớn để tỏ tình nên có ý chơi thân với Chu Trì hơn, đám con trai đã nhìn ra được ý đồ của cậu ta rồi, lần nào cũng biết thời biết thế mà giúp đỡ, lúc nào trên bàn cơm cũng phụ họa trêu chọc thêm vài câu, nói câu gì mà “sớm muộn gì cũng là người một nhà” , cái kiểu nói mà hàm ý rất rõ ràng. Nhìn thấy Chu Trì không có phản ứng gì nên mọi người cứ nghĩ là hắn đã ngầm thừa nhận rồi.
Chỉ có Trương Hoán Minh tương đối lanh lợi, thấp thoáng nhận thấy thái độ của Chu Trì rất khó hiểu.
Hôm đó đánh bóng xong, lúc đi về Trương Hoán Minh giả bộ dò xét một câu: “Thật lòng mà nói, cậu thấy Tống Húc Phi như thế nào? Thật ra con người của nó rất thật thà.”
“Không biết.” Chu Trì vừa đi vừa ngẩng đầu uống nước, “Thật thà chính là ưu điểm à?”
“Cũng xem là ưu điểm đi.” Trương Hoán Minh liếc nhìn sắc mặt của hắn, “Nói thật lòng thì cậu với Giang Tùy là người một nhà, có phải cậu không muốn cô ấy yêu sớm phải không? Tớ nhìn thấy người lớn các nhà khác đều thích quan tâm, lo lắng hậu bối một chút, không lẽ nào cậu cũng có cái thói quen của đám người lớn đó chứ?”
“Nếu là phải thì đã làm sao,” Chu Trì mặt không chút thay đổi, bước đi rất nhanh, “Cô ấy lớn được chừng nào chứ, chưa đến mười sáu tuổi nữa, như đứa con nít vậy thì yêu sớm con mẹ gì.”
Trương Hoán Minh nghĩ lại, tuổi của Giang Tùy có vẻ như nhỏ nhất lớp rồi.
Nhưng mà yêu sớm thì phải nhỏ chứ, nếu không thì sao lại gọi là sớm chứ, đợi qua mười tám tuổi rồi thì đến tư cách yêu sớm cũng không có nữa.
Trương Hoán Minh bất giác thấy bản thân đã bị Chu Trì cuốn vào câu nói của hắn rồi, “Cái quỷ gì vậy, cậu mà cũng dám nói mấy lời đó sao, nói như cậu là đứa học sinh ngoan chưa từng yêu sớm bao giờ ấy.”
Chu Trì mặc kệ cậu ta.
Trương Hoán Minh đi theo, “Dù gì Tống Húc Phi cũng yêu đơn phương rất lâu rồi, cậu ta thật lòng với Giang Tùy mà, tớ còn rất mong là nó có thể theo đuổi được cô ấy, cũng cho chúng ta nở mày nở mặt với mấy thằng ở bảng xếp hạng phía dưới chứ, không biết nó chuẩn bị như thế nào rồi, ngày mai sẽ tiến hành tỏ tình rồi……”
Con người ở phía trước đột nhiên dừng lại, Trương Hoán Minh xém chút nữa đụng vào hắn, “Cậu làm gì vậy?”
“Cậu vừa nói gì vậy?”
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
88 chương
96 chương
64 chương
571 chương
501 chương