Trẻ Và Vụng Về

Chương 36 : Thư gửi những người đã từng là học sinh cá biệt:

Đừng để một khoảnh khắc sai lầm trong đời quyết định 80 năm còn lại của bạn. Cứ sai đi, nhưng hãy làm lại. Hãy sống tốt. Mình cần bạn sống thật tốt.   Trước đây, mình có nghe được một câu thế này: "tưởng là ra gì hóa ra lại không ra gì. - tưởng là không ra gì, hóa ra lại ra gì."  Nghe thì ấu trĩ, nhưng các bạn hiền thử đảo mắt một vòng xem, những người đã từng học rất giỏi, thành tích đạt được kéo dài cả km ấy chứ (nói cách khác, là những con nhà ngưòi ta teong truyền thuyết ấy) hiện giờ đang ở đâu? Có bao nhiêu người đang ở trên đỉnh thế hệ của bạn hiền, và cí bao nhiêu ngưòi biến mất như thể chưa từng ở đó để bạn ghen tị?   Và có bao nhiêu kẻ "không ra gì" giờ đây đang vượt mặt bạn xa đến cả dặm, xuất hiện trên báo đài và khiến bạn có cảm giác như sẽ không bao giờ đuổi kịp họ?   Rốt cuộc thì, bạn tự hỏi, mình đã sai ở đâu nhỉ? Mình đã sai ở đâu khi àm dù "mình đã giỏi hơn nó, mình đã làm mọi thứ đúng, nhưng nó vẫn vượt mặt mình. Mình đã cố gắng nhiều hơn nó, mình tư duy tốt hơn nó, nhưng bây giờ nó lại hiện mình về mọi thứ!", hoặc là: "tại sao mình không cố hơn một chút, để có thể đi đúng hướng và bằng nó?"  À, nhưng đây là bức thư dành cho các bạn đã từng một lần trong đời là học sinh cá biệt cơ mà nhỉ, và có lẽ là cả những bạn đang là học sinh cá biệt nữa.   Mình đã từng là một học sinh cá biệt, vậy nên mình hiểu cảm giác thua kém mọi bạn bè là như thế nào, hiểu luôn cả cảm giác một tuần vài lần phải đưa giấy mời cho phụ huynh, hiểu luôn chuyện phải cắt tóc ngắn đến gáy vì bị phạt do quá nghịch. Hiểu luôn cả việc nhìn vào học bạ của mình và ngán ngẩm... Mình rất hiểu khi đọc được những tin nhắn như: "chị Quỳnh ơi, em không thể bằng các bạn khác được, em chẳng có cái gì đưọc như ngưòi ta..."  Thực ra ngưòi duy nhất đã quyết định bạn "ra gì" hay không lại là bạn, chứ không phải xã hội, gai đình hay là bất cứ ai bên cạnh bạn hiền cả.   Bản thân mình, luôn nhìn những học sinh cá biệt như một điều gì đó đẹp đẽ. Lạ nhỉ, nhưng bạn hiền biết không, chẳng phải ai trong cuộc đời này cũng có gan quậy phá đến mức không coi trời đất ra gì. Và đối với các trường hợp mà người Việt Nam hay dùng từ "mất dạy" để miêu tả ấy mà, mình tin là các bạn ấy đã nhìn thấy nhiều thứ hơn chúng ta rất nhiều ở độ tuổi đồng trang lứa. Những ngưòi ngã sớm hơn, mà đứng dậy được thì thưòng rất mạnh mẽ và trưởng thành.   Chúng ta, đều đã có quyền lựa chọn.   Chính những người liều lĩnh hơn, từng trải hơn, ngã nhiều hơn, ít nghĩ hơn, lại vô cùng thành công - chỉ cần bạn chịu khó cố gắng. Bạn có thể nghịch, có thể điểm số bấp bênh, cảm thấy thế giới chẳng ai hiểu mình cũng được, nhưng hãy dùng những kinh nghiệm đó để đáp trả những lời xỉa xói và dị nghị. Đừng chỉ vì những cám dỗ hay vui sướng tủi mủn nhất thời mà quên đi rằng, ở cái độ tuổi khi còn rất trẻ mà dám thể hiện mình, dám sống cho vui một chút thì đã kà can đảm lắm rồi.  Học sinh cá biệt thường chia làm hai hướng: một là hỏng hẳn, hai là thành đạt vô cùng. Hãy cố gắng trở thành loại thứ hai. Không bao giờ là quá trễ, và đừng bao giờ hối hận vì đã sống theo ý muốn của mình. _________________