Trong đầu Cầu Thiên Dương phát ra tiếng ong ong. Nước mắt người kia còn sắc bén hơn dao, đâm từng nhát từng nhát vào lồng ngực hắn. Mùi vị đắng cay, đau đớn trào dâng tới cổ họng, cảm giác tội lỗi mãnh liệt khiến hốc mắt hắn cũng đỏ lên. "... Không còn ai... dám động tới căn nhà đó nữa." Hắn nghẹn ngào nói. "Vĩnh viễn không còn..." Thẩm Nhạn nghe được câu này, cả người khẽ run rẩy, tiếng thở hổn hển chậm dần. Hai tay hắn buông lỏng khiến Cầu Thiên Dương ngồi phịch xuống ghế. Trải qua sự bùng nộ tâm trạng dồn nén lâu ngày vừa rồi, Thẩm Nhạn như kiệt sức, lòng bàn chân dẫm lên vũng nước dưới mất đặt, mất hồn mất vía lùi về phía sau, yếu ớt ngồi về chỗ cũ, sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ ửng, hai tay úp vào mặt không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng chà sát. Trong toàn bộ quá trình đó, Cầu Thiên Dương ngồi im như tảng đá, cà vạt và cổ áo rối loạn, bộ dáng sa sút nhưng không chủ động chỉnh trang lại, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một tiêu điểm không hề tồn tại trên mặt đất. "Năm đó... tôi đã gửi cho cậu một bức thư, cậu chưa từng mở ra, đúng không?" Hắn bỗng nhiên thẫn thờ hỏi một câu. Tay Thẩm Nhạn ngừng lại, vẫn im lặng. Năm đó, hắn khóa mình trong căn nhà không còn ông nội, không nói lời nào, cũng không gặp ai, nhất là người của nhà họ Thẩm. Rút dây điện thoại, tháo hết phần mềm SK và QQ trong máy tính, hoàn toàn khép mình khỏi thế giới, yên lặng ngắm nhìn di vật của ông nội qua từng ngày. Trái tim như tro tàn. Hắn biết ngoài cửa có người gõ, cũng biết đó là ai, nhưng hắn không mở. Sau khi cắm lại dây điện thoại, hắn biết có người liên tục gọi tới, cũng biết có một dãy số Bắc Kinh ngày nào cũng gọi, nhưng hắn không nghe. Một tháng sau đó, hắn bước ra ngoài lần nữa, mở hòm thư dưới lầu. Trong xấp thư có một bức thư nặng trích gửi cho hắn. Từ trước tới nay, tất cả thư từ gửi tới đây đều là gửi cho ông nội, không có ai biết hắn sống ở đây, cũng không có ai viết thư cho hắn. Vì vậy hắn biết ai là người gửi bức thư kia, nhưng hắn chưa từng mở ra, cất sâu không ngăn kéo, khóa lại. "Quả nhiên cậu không thèm mở ra xem." Cầu Thiên Dương cười khổ, ngẩng đầu lên dưới ánh đèn, vươn một tay cào cào tóc, khiến bộ dạng chán chường càng thêm sa sút. "... Cậu không muốn đọc nội dung thư, không muốn nhìn thấy từ "xin lỗi, đúng không? Có phải việc đã tới nước này mới nói lời xin lỗi quả thật rất dối trả, đúng không?" Hắn không đáp. Ít nhiều gì hắn cũng có thể đoán được nội dung thư, ít nhiều gì cũng sẽ có hai từ kia. Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đó là dối trả, mà chỉ vì hắn không muốn qua lại với những người trong nhà cha hắn. "Năm đó, nếu cậu không đưa tôi tới bệnh viện, tôi sẽ không biết được ông đang trong tình trạng nguy kịch. Nếu cậu không giúp tôi giữ những người đó lại, tôi sẽ không thể gặp được ông lần cuối... Trong chuyện này, tôi phải cảm ơn cậu." Thẩm Nhạn chậm rãi nói, giọng nói khàn khàn như bị bão cát mài mòn. "Nếu như lời của cậu là dối trả... vậy thì cũng không cần biểu hiện bằng hành động." Cầu Thiên Dương nghe đến đây, không tài nào ngăn nổi nước mắt xúc động, kinh ngạc rơi lệ. Hắn vội vã hít sâu, lau nước mắt. "Bởi vì, chính miệng cậu tôi đã nói cho tôi biết." Hô hấp của hắn rối loạn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được, hít mũi một cái. "Ông ấy phát hiện ra tôi và mợ lén lút hợp tác với nhau, định cản trở cậu. Chính ông ấy đã tới tìm tôi, nói hết sự thật năm đó." Ông ta là một người vô cùng kiêu ngạo. Một kẻ kiêu ngạo sẽ không nói dối những chuyện vụn vặt. Ông ta còn là nhân vật chính của năm đó. Vì vậy, những gì ông ta nói... là sự thật. "Khi tôi biết mẹ cậu không phải kẻ thứ ba, khi tôi biết... cậu vô tội, tôi mới là kẻ khốn nạn, tất cả đã quá muộn." Khi đó, Thẩm Nhạn thực tập ở xa một mình, ông nội không muốn nói chuyện mình bị bệnh nặng cho cháu trai biết, vì một khi ông nằm xuống, cháu trai ông sẽ không còn nơi nương tựa nữa rồi, nó nhất định sẽ đau khổ, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Toàn bộ người nhà họ Thẩm không có một ai thông báo cho Thẩm Nhạn, vợ chính thức của cha hắn còn muốn nhân lúc Thẩm Nhạn ở xa, ông nội đang hấp hối mà giở trò, để đuổi Thẩm Nhạn ra khỏi nhà họ Thẩm. Khi nghe được tin này, người đàn ông kia mới vội vã bay từ Bắc Kinh tới, hỏi thăm từng người ở thành phố xa lạ này, hỏi rất nhiều lần, tìm rất nhiều nơi mới có thể tìm thấy Thẩm Nhạn đang làm bác sĩ thú y thực tập ở một sở kiểm dịch động vật nho nhỏ. Nhưng điều đó chẳng khác nào thẳng thắn nói ra thân phận thật sự của hắn. "Khi cậu biết được thân phận của tôi ở bệnh viện, ánh mắt cậu nhìn tôi khi ấy... Cả cuộc đời này, tôi cũng không thể quên được." Cả đời đều ghi nhớ tội lỗi của mình. Cả đời đều đeo lương tâm cắn rứt mà sống. Cầu Thiên Dương cười thê thảm: "Tôi đã tưởng cậu vĩnh viễn sẽ không nói chuyện với tôi nữa." Cho dù tới đó bao nhiêu lần, cánh cửa kia vẫn đóng chặt. Cho dù gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, số máy vẫn lặng thinh. Cho dù nhắn bao nhiêu tin trên QQ và SK, cũng không có ai trả lời. Cho dù hoảng sợ gửi bức thư này đi, vẫn như đá chìm dưới đáy biển. Từ trước tới nay, Thẩm Nhạn luôn là một người ai muốn gì cho nấy. Cho tới khi hắn không còn "cho đi" nữa... tức là đã một đao đoạn tuyệt. Thẩm Nhạn đi rồi, hắn không có dũng khí nói rõ sự thật cho nhóm Dương Giới, không dám xuất hiện. Nhóm phối âm dần dần mất đi các thành viên gắn bó nhất, mỗi người đều không thể tháo gánh nặng cuộc sống xuống, đành phải tan rã. Cho dù một mình hắn tiếp tục nhận kịch trong giới võng phối, nhưng chuyện phối âm khiến hắn càng cảm thấy áy náy với Thẩm Nhạn, dần dần không thể phối âm được nữa, tất cả đều trở nên trống rỗng, kết thúc thời đại đầy huy hoàng của "Khoái Mã Khinh Cầu" mà hắn từng kiêu ngạo. "Hai năm sau... cậu tôi tới tìm tôi, nhờ tôi giao cái này cho cậu." Cầu Thiên Dương thì thào, rút ra một chùm chìa khóa trong túi áo. Thẩm Nhạn nhìn chùm chìa khóa kia, khẽ nhíu mày y như năm đó. "Ông ấy nói, chắc chắn cậu không muốn gặp ông ấy, nhưng có lẽ tôi vẫn có thể gặp được cậu..." Ngón cái Cầu Thiên Dương cong lại, mài mài trên chìa khóa, cào vào rãnh khóa cao thấp lên xuống giống như tâm trạng thấp thỏm của hắn lúc đó. "Tôi đã đứng trước cửa nhà cậu, tôi đã nghĩ cậu sẽ không mở cửa gặp tôi một lần, nhưng tôi sai rồi." Mở cửa, chỉ là mở cửa mà thôi. Cách nhau vài cm ngắn ngủi, người đã lâu không gặp yên lặng đứng sau cánh cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, và chùm chìa khóa nằm trong tay hắn. Cậu tới đây để nói cho tôi biết, rằng tôi không thể tiếp tục ở đây, muốn đuổi tôi đi chỗ khác đúng không? Không phải đâu... Cậu đi đi. Ba câu nói ngắn ngủi, ngay cả cơ hội để hắn cầu xin cũng không có, cánh cửa kia lại nặng nề đóng lại. "Nhưng ít nhất thì từ thái độ không thèm nhìn mặt của cậu trước đây, đã trở thành bằng lòng gặp tôi một lần." Cầu Thiên Dương cười chua chát. "Tôi nghĩ... Có lẽ sẽ có một ngày, tôi có thể ngồi xuống nói chuyện với cậu lần nữa." Thẩm Nhạn nhẹ giọng nói: "Hiện tại, tôi đồng ý nghe. Cậu cứ nói đi." Cầu Thiên Dương giật mình, sau đó khẽ cắn môi, dường như đang cố gắng đè nén sự run rẩy rồi mới lên tiếng. "Hôm nay tôi không tới đây để giải thích cho chính mình. Sai thì đã sai rồi, tôi không còn gì để nói." "... Năm đó, cậu có lập trường của cậu, hơn nữa cậu không biết sự thật." Thẩm Nhạn nói rất lạnh nhạt, cũng rất bình tĩnh, dường như cảm xúc bộc phát lúc nãy như sóng biển đánh lên đá ngầm rồi từ từ rút đi, chỉ để lại bãi cát bằng phẳng. "So với một người xa lạ như tôi, đương nhiên cậu sẽ đứng về phe người thân của mình. Điều này rất bình thường." Cầu Thiên Dương không lập tức thừa nhận, chỉ yên lặng ngồi một hồi, sau đó vươn tay rót cho Thẩm Nhạn một chén nước. Tay hắn vẫn còn run, nhưng cầm bình nước rất vững vàng, chậm rãi rót đầy. Hiện tai, trong lòng hắn cũng có cái gì đó dần dần tràn đầy. "Bức thư đó." Hắn bỗng nhiên quay lại đề tài này, tiếng nói nhẹ bẫng như động tác rót nước vậy. "Sau khi về, cậu mở ra xem thử đi. Trong đó ngoại trừ những lời tôi viết cho cậu, còn có bản sao giấy chứng nhận bất động sản của căn nhà cũ đó." Thẩm Nhạn ngẩn người, bất chợt ngẩng đầu nhìn hắn. Cầu Thiên Dương cười nhạt: "Sau khi ông ngoại qua đời, cậu tôi bất chấp sự phản đối của mợ, đổi tên người sở hữu căn nhà đó thành cậu. Tôi chỉ muốn đưa cậu cái đó mà thôi. Vì căn nhà đó mà từ trước tới giờ cậu luôn đề phòng tôi khắp nơi, tôi biết cậu chưa từng xem bức thư kia." Thẩm Nhạn bình tĩnh nhìn hắn một lát, sau đó mới khẽ rũ mắt, không đáp lại. Lúc này, Cầu Thiên Dương đặt chùm chìa khóa trong tay lên bàn, để bên cạnh chén nước đầy kia, trưng bày trước mặt Thẩm Nhạn: "Còn cái này. Hai năm trước, tôi không thể nào nói rõ ràng cho cậu biết... Hai năm trước chắc chắn cậu sẽ không nhận, vì vậy hôm nay tôi mang nó tới." Chìa khóa này là khóa nhà bình thường, chia làm hai cái, phản chiếu ánh sáng bạc trắng dưới ánh đèn. "Ngoại trừ căn nhà cũ, đây cũng là thứ cậu tôi gửi cho cậu." Cầu Thiên Dương chậm rãi nói. "Ông ấy mua một căn nhà ở Bắc Kinh. Vì không muốn để mợ biết, căn nhà này luôn để dưới tên tôi, mong rằng có một ngày có thể mượn tay tôi lặng lẽ chuyển sang cho cậu." "Tôi không cần." Thẩm Nhạn trả lời rất nhẹ nhàng, cũng rất kiên quyết. Hắn không cần. Hắn chỉ cần căn nhà cũ kia, hắn đã nghĩ cho dù tốn cả đời làm việc khổ cực cũng muốn kiếm đủ tiền mua lại căn nhà đó từ trong tay người nhà họ Thẩm, nhưng bây giờ không cần phải làm vậy nữa. Trừ cái đó, hắn không cần bất cứ thứ gì người đàn ông kia cho, nhất là những thứ vật chất này... Cầu Thiên Dương đã dự đoán được thái độ của hắn, không quá bất ngờ, chỉ cúi đầu thở dài một hơi. "Có những lời tôi muốn nói..." Mặc dù không có tư cách để nói, nhưng nếu không nói ra thì có lỗi với lòng mình. "Trông cái này có vẻ như cậu tôi đang dùng tiền để mua cậu, bố thí cho cậu, nhưng tôi muốn nói... Có những việc không hoàn toàn như cậu nghĩ đâu. Trên đời này thật sự có một số người không biết phải mở miệng biểu đạt sự hổ thẹn của mình như thế nào, đặc biệt là người kiêu ngạo như ông ấy, trong quan niệm của ông ấy, đối với giá trị quan cả đời của ông ấy, có những lời nói không thể nói ra được, đành phải dùng vật chất để thể hiện, điều đó không có nghĩ là ông ấy dùng tiền để giải quyết. Ông ấy chỉ... không biết phải nói "xin lỗi" như thế nào." Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, thay đổi rất nhiều người. Đôi khi, con người phải đến tuổi nào đó mới quay đầu nhìn lại xem suốt cuộc đời mình đã làm ra những chuyện hoang đường tới mức nào. "Năm nay cậu tôi đã hơn năm mươi tôi, đã đi qua nửa đời người. Mặc dù ông ấy chưa từng nói ra, nhưng tôi biết ông ấy đã từng hối hận." Cầu Thiên Dương chậm rãi nói. "Đương nhiên, chỉ "hối hận" bằng lời nói thì không thể xóa bỏ mọi nợ nần, nhưng cách thể hiện sự "hối hận" của mỗi người khác nhau." Thẩm Nhạn yên lặng nghe, không nói lời nào. Cẩu Thiên Dương tiếp tục nói: "Tôi... từng nghe cô Bồ nói với thầy Viên rằng muốn mời cậu tới trường của cô học chính quy, hôm nay tôi nói chuyện với Ngày Về cũng biết đầu năm mới, cậu ấy sẽ chuyển tới Bắc Kinh làm việc, tới lúc đó, chắc chắn các cậu... cần tìm một chỗ ở, đúng không?" Nhắc tới Tề Tĩnh, vẻ mặt Thẩm Nhạn hơi đổi, há miệng nhưng không lên tiếng. "Tiền thuê nhà ở Bắc Kinh rất đắt, nhà ở chỗ giao thông thuận lợi càng đắt. Nếu như sống ở nơi cách xa trung tâm thành phố, mỗi ngày đi làm sẽ tốn rất nhiều thời gian và sức lực. Căn nhà này có vị trí khá tốt, gần ga tàu, hơn nữa ở ngay trong thành phố, cơ sở vật chất khá hoàn thiện." Cầu Thiên Dương thật lòng thật dạ nói những lời này, hoàn toàn không có ý ép buộc. "Nếu như cậu đồng ý nhận lấy... Dù chỉ là tạm thời nhận lấy cũng được, coi như tiết kiệm tiền thuê nhà, cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho Ngày Về." Ánh mắt Thẩm Nhạn dừng lại trên chùm chìa khóa một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi vươn tay cầm lấy, nắm chặt trong tay. Nhưng trên nguyên tác, không có gì thay đổi. "Ngày Về thực tập ba năm, tôi đi học cũng mất ba năm rồi tốt nghiệp." Hắn nói. "Ba năm sau, tôi sẽ trả lại chùm chìa khóa này cho cậu, lúc đó cậu thích cho ai thì cho." Nói xong, hắn nhẹ nhàng nâng chén nước kia, im lặng ngửa đầu cạn sạch. Cầu Thiên Dương nhìn nước trong chén dần cạn, bỗng thấy cõi lòng ngổn ngang trăm mối, kinh ngạc nhìn tới khi Thẩm Nhạn đặt chén không xuống. Qua nhiều năm như vậy, không ngờ cuối cùng cũng có ngày Thẩm Nhạn "chấp nhận". Chấp nhận chùm chìa khóa kia. Chấp nhận chén nước hắn rót. Như vậy, cái thứ ba mà hắn chần chờ mãi không dám giao ra, liệu Thẩm Nhạn có chấp nhận không? "Thẩm Nhạn, xin lỗi." Có thể vì áp lực tâm lí trên hai từ này quá lớn, thanh âm hắn càng ngày càng trầm, còn hơi nghẹn ngào. "Xin lỗi, vì tất cả... Xin lỗi." Người nói cay đắng đau đớn, người nghe lại trở lại như ban đầu, cứ như một người ngoài cuộc không vui không buồn, tĩnh lặng như mặt nước. Hắn nhẹ nhàng đặt chén không xuống. Buông tay là một động tác rất đơn giản, nhưng phải mất cả đời người mới có thể hoàn thành được. Một người chỉ sống một lần, dùng cả đời chỉ để buông tay thật quá lãng phí. Vậy nên... "Tôi tha thứ cho cậu." Hắn nói. Cuối cùng, chính hắn cũng khẽ thở dài, nhắm hai mắt lại, buông lỏng vài như buông bỏ được gánh nặng nào đó, dùng tư thế vô cùng tự tại ngồi dựa vào lưng ghế, tay trái nhẹ nhàng giơ lên, chạm vào cúc áo đeo trên cổ. Chợt, người kia kề sát vào bên hắn, ôm lấy hắn thật chặt. Bờ vai đã buông lỏng lại trở nên nặng nề, nhưng không khiến người ta mệt mỏi, chán ghét. Tuy rằng đầu người kia chôn trên vai hắn đang run rẩy, còn có một thứ ấm áp, ẩm ướt liên tiếp rơi trên áo sơ mi hắn, nhưng hắn không thấy phiền. Người kia chỉ thì thào: "Cảm ơn cậu, cảm ơn..." Hắn cũng nhẹ nhàng đáp: "Ừ." Đúng khoảnh khắc này, cửa phòng riêng bỗng nhiên mở ra, hai người ở ngoài cùng nhau bước vào, nhìn thấy khung cảnh này. Tề Tĩnh ngẩn người. Thẩm Nhạn ngẩn người. Cầu Thiên Dương cũng ngẩn người. Đàm Tử Hiền không hề giật mình, chỉ là đuôi lông mày hơi nhướng lên một chút. Khung cảnh này... sao lại kì quặc như vậy?... Rõ ràng... giống như... bắt gian... Cầu Thiên Dương vẫn duy trì tư thế đó, hai tay chưa kịp rụt lại từ trên người Thẩm Nhạn, không biết phải làm sao, chỉ có thể trợn mắt nhìn. Đảm Tử Hiền thấy hắn ôm chặt lấy Thẩm Nhạn như con gấu túi Koala, cậu không nói gì, chỉ ung dung quay người, bất thình lình giang hai tay ôm chầm Tề Tĩnh ở bên cạnh, tư thế khiêu khích trắng trợn như muốn nói "anh ôm được, tôi cũng ôm được", còn thoải mái dựa đầu lên vai Tề Tĩnh. Bộ dạng "yêu thương, nhung nhớ", tình tứ vô cùng được diễn rất sống động. Sắc mặt Cầu Thiên Dương trắng bệch, bi thương tới mức muốn nói cũng không nói nên lời. Tề Tĩnh bị cái ôm của Đàm Tử Hiền dọa hết hồn, nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt suy sụp của Cầu Thiên Dương, anh ngẩn người, bật cười thành tiếng. Thẩm Nhạn còn đang run sợ, thấy Tề Tĩnh cười, đôi mày cũng giãn ra, im lặng mỉm cười. Đúng vậy. Cả cuộc đời hắn chỉ có một lần, dùng cả đời để "buông tay", chẳng bằng dùng để "trân trọng hiện tại".