Trước khi mở cửa, tay Thẩm Nhạn đặt lên nắm cửa, hỏi lại lần nữa. "Thật sự không cần anh tiễn em tới sân bay sao?" "Không cần." Tề Tĩnh đang cúi đầu chỉnh cà vạt, nghe thấy câu này, anh ngẩng đầu cười nhẹ. Hôm nay vẫn là ngày làm việc, Thẩm Nhạn đã dùng hết ngày nghỉ phép vì chuyện của mẹ hắn, không thể tiếp tục bỏ bê công việc nữa. Thẩm Nhạn không lên tiếng, ánh mắt lặng yên dừng ở trên người Tề Tĩnh, lộ rõ vẻ áy náy khi không thể đi tiễn anh. Để làm dịu bầu không khí, Tề Tĩnh cố ý cười hỏi: "Thế nào, em mặc âu phục xấu lắm à?" Tây trang màu đen, cà vạt màu xám nhạt, áo sơ mi trắng, thứ tự rõ ràng. Đi phỏng vấn, cho dù chỉ làm lấy lệ cũng phải ăn mặc nghiêm túc một chút. Bình thường anh lên ti vi đa phần mặc áo sơ mi trắng, trong trường hợp chính thức thì đeo thêm cà vạt là được, chỉ những tình huống đặc biệt như phỏng vấn các lãnh đạo cấp cao hoặc nhân vật cực kì nổi tiếng mới cần mặc âu phục, thế nên anh có hai bộ treo trong tủ quần áo. Nhưng anh chưa từng mặc trước mặt Thẩm Nhạn, đây là lần đầu tiên. Vốn tưởng đùa một chút thôi, không ngờ Thẩm Nhạn thật sự nhìn anh không chớp mắt một lúc lâu, nhỏ nhẹ nói: "Không... Rất đẹp trai." Tề Tĩnh ngẩn người, định trêu chọc Thẩm Nhạn mà bị hắn trêu ngược lại khiến anh ngượng ngùng, nhất thời không biết đáp sao, chỉ đành cúi đầu cười cười. Lúc này, Thẩm Nhạn bỗng nhiên vươn tay ôm lấy anh, hai cánh tay mạnh mẽ hơn bình thường, vững vàng không rời. Tề Tĩnh không hề giãy dụa, thuận thế nhẹ nhàng chôn đầu trên vai hắn như điều hiển nhiên, cũng không thèm quan tâm tây trang có bị nhăn hay không, vươn hai tay ôm ngược lại hắn. Lát nữa phải ra ngoài, bên ngoài chắc chắn rất lạnh, anh phải tranh thủ hiện tại sưởi ấm lâu thêm chút nữa. Tề Tĩnh nghĩ thầm, càng cố gắng tham lam đòi lấy nhiệt độ cơ thể từ người kia. "Không ngờ tới trận chung kết thì chúng ta lại phải xa nhau..." Anh lẩm bẩm. Tuy rằng có thể kịp giờ tham dự, nhưng chắc phải tiến hành ở trong phòng khách sạn, mong rằng tốc độ mạng ở chỗ đó không quá chậm. "Công việc quan trọng hơn." "Ừ." "Bắc Kinh rất lạnh, đừng để bị ốm." "Ừ." "Lúc tới nơi nhớ báo bình an cho anh." "Ừ." Những điều lặt vặt đã dặn dò từ hôm qua, giờ đứng ở trước cửa nhắc đi nhắc lại cũng chỉ có vài câu ấy, Thẩm Nhạn không nói gì nữa, yên lặng ôm anh. "Đi đường cẩn thận." Lát sau, hắn mở miệng lần nữa, thanh âm hơi khàn, trầm thấp, ngón tay kiên định đặt ở gáy anh, bụng ngón tay chậm rãi xoa nhẹ, trước khi buông tay có thể để anh cảm nhận được hắn không nỡ tới nhường nào. "Anh sẽ ở bên cạnh cổ vũ em... Phỏng vấn thành công, thi đấu cũng thành công." "Ừ." Tề Tĩnh cười nhợt nhạt, nhẹ giọng đáp ứng, "Tối nay gặp trên mạng." "Buổi tối gặp lại." Sau đó, Tề Tĩnh mất hơn nửa ngày phải di chuyển. Khi anh ở trên máy bay, thỉnh thoảng sẽ giơ tay lên nhìn đồng hồ, tính thời gian. Còn chín tiếng nữa sẽ tới trận chung kết. Còn một tiếng nữa sẽ tới sân bay thủ đô, điều kiện tiên quyết là máy bay không bị delay. Vị trí của anh sát cửa sổ, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn lại, đáng tiếc phía dưới là biển mây trắng xóa như bông, tia sáng mờ nhạt chiếu lên, hoàn toàn không thấy được mặt đất. Anh thôi không nhìn nữa, chậm rãi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Từ khi đăng kí tới giờ, anh đã tốn rất nhiều thời gian để ôn tập tài liệu phỏng vấn, viết đại cương, phát biểu, luyện tập tự giới thiệu, hiện tại cả người mệt mỏi rã rời. Anh đeo tai nghe lên, vừa nghỉ ngơi vừa nghe bản ghi âm cuộc thi "Tru thiên lệnh", bổ sung những phần mình không nghe. Cuộc thi "Phương Di Thanh" hôm đó, anh rời mạng ngay sau Bún qua cầu nên chưa nghe phần biểu diễn của hai mươi mấy thí sinh phía sau, bao gồm cả lời bình của Bồ Ngọc Chi. Đây là phần đấu vòng loại vai nam chính, hơn nữa còn thuộc thể loại "giọng thanh niên" phổ biến nhất, có thể nói cao thủ nhiều như mây cũng không ngoa. Sau anh và Bún qua cầu, các thí sinh khác cũng phát huy vô cùng xuất sắc, top 10 chênh lệch không nhiều, thậm chí còn có hai người vượt qua bọn anh. Cuối cùng, tính theo tổng điểm, Tề Tĩnh rơi xuống hạng bốn, Bún qua cầu hạng ba, chứng tỏ cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Nhưng người đạt hạng nhất và hạng hai theo thứ tự là chuyên gia lồng tiếng đương thời và CV đại thần phái thực lực của bên ngôn tình, vậy nên Tề Tĩnh không quá chán nản. Dù sao, có đối thủ mạnh thì cuộc thi mới có ý nghĩa. Hơn nữa, cái anh quan tâm hơn cả đối thủ là đánh giá của Bồ Ngọc Chi về anh. "Số 7 Chẳng hỏi ngày về không phải xuất hiện lần đầu tiên, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận xét về cậu ấy." Giọng của Bồ Ngọc không có vẻ hờ hững, trái lại còn hơi mỉm cười, vô cùng thân thiết. Hơn nữa, nghe ý của cô thì có vẻ khá ấn tượng với hai màn biểu diễn trước của anh. Quả nhiên, tiếp theo cô nói: "Ở phần thi "Xương đế" và "Tần Thác", số 7 có biểu hiện không tầm thường, hơn nữa lời dạo đầu rất cá tính. Đương nhiên, lời dạo đầu của "Phương Di Thanh" lần này cũng rất mới lạ." Đang nói tới lời dạo đầu mà anh hợp tác với Bún qua cầu hả? Tề Tĩnh bật cười. Nhờ ơn đại thần, Bươm Bướm Ngọc và đám anti fan, anh sắp trở thành chuyên gia sáng tạo lời dạo đầu rồi. "Trong phần diễn "Tần Thác", số 7 đã bị lão khỉ kia phê bình, tôi nghĩ các vấn đề trong cách phối âm của cậu ấy đều được nói rõ ràng, bây giờ sẽ không nhắc lại." Tề Tĩnh nhíu mày. Cô Bồ gọi thẳng thầy Viên là lão khỉ kia, nhưng trong lời nói lại khẳng định năng lực đánh giá của ông ấy... Bị gọi lão khỉ cũng đáng. Lúc này, Viên Tranh Minh chẳng hiểu tại sao đột nhiên hắt xì một cái. Bồ Ngọc Chi tiếp tục nói: "Nếu số 7 và số 8 cùng thực hiện lời dạo đầu, vậy tôi sẽ nhận xét chung với nhau. Như tôi đã nói, trong lòng mỗi người đều có một "Phương Di Thanh", tôi cũng vậy. Nhưng tôi không chờ mong một cách biểu diễn hoàn toàn trùng khớp với tưởng tượng của mình. Bởi nhân vật này được miêu tả dưới góc nhìn của người khác, hình tượng không có giới hạn cố định, khoảng không phát huy lớn, tạo cơ hội hiếm có cho các thí sinh phát huy năng lực của mình... Rất tuyệt vời." Lúc này, cô nhẹ nhàng bật cười. "Nhưng điều tuyệt vời nhất là số 7 và số 8 đều dựa theo góc nhìn của họ để cực đoan hóa vai diễn mà không rời xa nguyên tác... Số 7 cường điệu sự cao ngạo, không sờn, số 8 nhấn mạnh vẻ quạnh quẽ, thong dong. Họ đã phát huy tối đa sự đặc sắc cá nhân trong chất giọng và giảm thiểu tối đa những khuyết điểm vốn có." "Ái chà, bị nhìn thấu rồi." Anh cẩn thận tới vậy mà vẫn không thoát khỏi lỗ tai của chuyên gia. "Ví dụ như chất giọng của số 7 khá ấm áp, vì vậy cậu ấy đã tăng cường độ sắc bén và khả năng tạo áp lực. Chất giọng số 8 trẻ trung nên cậu ấy đã chú ý nhấn mạnh hơi thở trầm ổn, tăng cảm giác tuổi tác..." Ngay cả ví dụ cũng có thể đưa ra, Tề Tĩnh không thể không phục. Mà Bồ Ngọc Chi còn tỏ vẻ công nhận cách trốn tránh công khai này, "Nói thật, phương pháp biểu diễn cực đoan này rất mạo hiểm, nhưng hai thí sinh đều làm rất thành công." Tiếp đo, Bồ Ngọc Chi nhắc tới một bước ngoặt mà Tề Tĩnh không ngờ tới: "Sau khi nghe xong, tôi chợt cảm thấy lo lắng vì trận chung kết của họ." Tề Tĩnh ngẩn ra, lo lắng ư? Anh cho rằng mình và Bún qua cầu đã diễn nhân vật "Phương Di Thanh" rất tốt, phản ứng của người nghe lúc đó cũng không tệ, chẳng lẽ vẫn chưa đủ thành công sao? Bồ Ngọc Chi phủ nhận suy đoán này của anh: "Không phải bởi vì họ không thành công, mà bởi vì bản thân mỗi người họ đều có cách xử lí của riêng mình, phong cách cá nhân quá mạnh mẽ, nếu không gặp được người phối hợp được với phong cách của họ, chắc chắn sẽ thất bại." Tề Tĩnh nghe vậy, lập tức ngồi thẳng dậy. Đúng vậy... Sao anh lại quên mất? Điểm yếu trí mạng của anh chính là CV ngang tài ngang sức để đối kịch quá ít, một khi bị kẹt ở đây thì hoàn toàn không thể phối tiếp. Ngược lại, nếu anh giữ khư khư phong cách đặc biệt của mình, đối phương không thể thấu hiểu, cũng không thể đối đáp, cả hai sẽ cùng bị knock out. "Đấu vòng loại chỉ là đấu vòng loại, chỉ kiểm tra kiến thức cơ bản của cá nhân thí sinh. Mọi người thích phát huy thế nào cũng được. Nhưng tới vòng quyết đấu, phải có "tinh thần hợp tác". Bồ Ngọc Chi chậm rãi thu lại nụ cười, từng câu nói ra đều vô cùng mạnh mẽ. "Không chỉ là số 7 và số 8, tất cả các thí sinh đều nhớ kỹ... Trận chung kết quý nhất ở chữ "hợp". Không hợp người, chắc chắn sẽ thua." Những lời của Bồ Ngọc Chi cứ quanh quẩn bên tai anh, mãi không tiêu tan, cho tới khi máy bay chạm đất, Tề Tĩnh vẫn đang hốt hoảng phỏng đoán ý nghĩa sâu sắc trong đó. Ra khỏi máy bay, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Nhạn: Đã tới Bắc Kinh bình an, không cần trả lời em, cứ ngoan ngoãn đi làm, ngoan ngoãn nhớ em đi ^_^ Sau khi gửi tin này, anh nghĩ một chút, sau đó bổ sung một chữ "chụt". Đôi mắt anh cong cong, im lặng mỉm cười. Liệu người kia có hiểu hay không... cần phải dựa vào khả năng thấu hiểu của chính hắn. Hai ngày trước anh đã đặt phòng khách sạn ở bên cạnh đài truyền hình, chỉ cần đi tàu điện ngầm tới cầu Tam Nguyên, sau đó đổi tuyến số mười đi tiếp tới trước cửa CCTV là tới, vô cùng tiện lợi. Thừa dịp tàu điện ngầm còn mấy phút nữa mới tới, anh bắt wifi trong sân bay, mở mạng ra xem, kết quả phân nhóm trong trận chung kết vai nam của "Tru thiên lệnh" đã được công bố. Tề Tĩnh vội vàng nhìn xem. Trận chung kết diễn ra trong ba ngày. Ngày đầu tiên thi vai nữ đã kết thúc. Ngày thứ hai tức là hôm nay thi vai nam, ngày thư ba là trận chung kết tập thể. Trận thi vai nam chỉ giới hạn ở nhóm nhân vật nam, dựa theo độ quan trọng mà phân loại vai chính, vai phụ và NPC. Vì vậy số lượng buổi diễn cũng khác nhau. Nhân vật chính: Ba buổi diễn. Tần Thác – Liễu Tố Ngọc, Bạch Kha, Tiêu sơn lão tẩu. Phương Di Thanh – Bạch Kha, Lô Vi, Diêm Bất Lưu Nhân vật phụ: Hai buổi diễn Xương đế – Thuận Dương Hầu, Diêm Bất Lưu Thuận Dương Hầu – Xương đế, ông chủ quán trọ Diêm Bất Lưu – Xương đế, Phương Di Thanh Bạch Kha – Phương Di Thanh, Tần Thác NPC: Một buổi diễn (bởi vì số lượng lời thoại của NPC ít, qua buổi thi nhóm các nhân vật nam này sẽ chỉ định quán quân, không cần tham gia trận chung kết tập thể) Liễu Tố Ngọc – Tần Thác Ông chủ quán trọ – Thuận Dương Hầu Tiêu sơn lão tẩu – Tần Thác Lô Vi – Phương Di Thanh "Á..." Tề Tĩnh bấm đốt tay tính toán tổng số buổi diễn một chút, sau đó hít sâu một hơi, "Một mình mình phải thi năm lần." May là số lượng thí sinh đông đảo, mỗi nhóm chỉ có một màn, mỗi màn chỉ kéo dài một phút, vì vậy thời lượng phối âm của anh tính ra cũng chỉ năm phút mà thôi. Không sợ thời gian dài, chỉ sợ vào nhầm đội. Hiện nay đã công bố danh sách biểu diễn, nhưng thông tin cụ thể từng nhóm vẫn là một bí ẩn, bởi vì ban tổ chức dùng máy tính sắp xếp trình tự thi đấu ngẫu nhiên để xếp nhóm, vậy nên chưa tới lúc đó thì chưa biết được. Kết quả bất ngờ sẽ khiến người ta hồi hộp và khẩn tưởng, đó mới là điểm hấp dẫn của trận chung kết. Giữa lúc anh đang trầm tư trước màn hình điện thoại, tàu điện ngầm tới. Tề Tĩnh tạm thời dẹp chuyện này sang một bên, vội vã chen chúc vào dòng người. Giữa tháng mười hai, nhiệt độ Bắc Kinh là 0 độ rưỡi. Trong tàu điện ngầm có hệ thống sưởi hơi nên không quá lạnh. Nhưng người đi tàu điện vào nội thành quá đông, căn bản không có chỗ ngồi trống, Tề Tĩnh đành phải tìm một chỗ dựa mà lẳng lặng đứng. Trong khi anh cúi đầu lướt mạng, hai cô gái ngồi cách anh không xa đột nhiên thốt lên tên anh làm anh giật mình. "Chẳng hỏi ngày về đúng không?" "Đúng rồi, đúng rồi." Tề Tĩnh bị họ dọa sợ, nghe thấy ID của mình thì ngẩng đầu nhìn theo phản xạ có điều kiện. Nhưng dường như đối phương hoàn toàn không chú ý tới anh. Lúc này, Tề Tĩnh mới nhận ra họ không nói anh, mà đang chụm đầu cùng nhìn diễn đàn trong điện thoại di động. Hơn nữa, đó còn là diễn đàn mà anh hay xem – diễn đàn võng phối. May quá, may quá, suýt nữa đổ cả mồ hôi lạnh. Anh âm thầm thở phào một hơi, lòng hiếu kì bị nhốt trong phòng tối lâu ngày không được phơi nắng bắt đầu ngứa ngáy, mở khóa, vểnh tai lắng nghe. "Anh ta thật sự không phải bạn trai của Bún qua cầu sao? Tiếc quá..." "Tớ cũng thấy tiếc, rõ ràng rất đáng yêu mà~" Cái gì, trước khi tới đây sao không ai nói với anh rằng Bắc Kinh là đại bản doanh của đảng Kỳ Hạn? "Nhưng rất CP trên mạng là thật, bạn trai của Bún chắc là người quen ngoài đời." Ừ, những lời này rất chuẩn. Xem ra hai cô bé này vẫn còn lí trí... "Không sao, ngoài đời là ngoài đời, trên mạng vẫn có thể tiếp tục ship. Không thể công khai thì có thể mờ ám, bị Bún thu vào hậu cung." Này này này... "Á, hậu cung? Hóa ra cậu thích NP sao?" "Tớ thích ALL Bún, càng nhiều công càng tốt, như vậy Bún có thể mỗi đêm đổi một người, mỗi ngày đổi một khẩu vị khác nhau. He he!" Các cô ảo tượng như vậy Bún qua cầu nhà các cô có biết không hả? Có biết không? Tề Tĩnh yên lặng nuốt một ngụm máu, tiện thể mặc niệm ba giây cho Bún qua cầu. Có fan như vậy không biết nên cười hay nên khóc. Trong lúc anh đang dở khóc dở cười, lời tiếp theo của họ lại khiến anh cứng đờ, bị đánh trở về hiện thực. "Nhắc tới Chẳng hỏi ngày về, lúc anh ta rời khỏi tổ kịch "Cạm bẫy, hình như tổ kịch đang tìm người thay thế anh ta khắp nơi. Nghe các CV khác trong giới nói, có một cô trong tổ kịch bảo "nếu Bún qua cầu không đứng về phe Chẳng hỏi ngày về thì vai diễn này sẽ mời anh ấy tới phối..." "Hết cách rồi, Bún về phe đó. Mấy chuyện CV đấu nhau thế này, tám phần mười sẽ giả vờ không biết, giả ngu, sợ đắc tội với đại thần và đám fan của đại thần. Bún qua cầu công khai ủng hộ Chẳng hỏi ngày về, chẳng khác nào tuyên bố không muốn hợp tác với đại thần." "Đâu chỉ mình đại thần, tất cả các CV và STAFF cũng sẽ từ chối hợp tác với Bún để lấy lòng đại thần." Quả nhiên... Tề Tĩnh khẽ chau mày. Anh đã từng khuyên Bún qua cầu đừng công khai bày tỏ quan điểm, nhưng cậu không nghe, chuyện bị "cô lập" đã xảy ra đúng như anh dự đoán. Bởi vì anh chủ động rời khỏi tổ kịch, các staff của "Cạm bẫy" sẽ không liên lạc với anh nữa, chắc họ cũng rất buồn phiền. Nghĩ vậy, Tề Tĩnh cũng phiền lòng, không để ý xem hai cô gái kia ríu rít cái gì nữa. Ra khỏi tàu điện ngầm, anh đi tới khách sạn đã đặt phòng, bỏ hành lí xuống, nghỉ ngơi một lát rồi đi đến tòa nhà CCTV. Lúc anh tới, vừa đúng buổi trưa. Nhân viên phụ trách tiếp đón anh rất nhiệt tình, đưa anh đi ăn cơm làm quen, giới thiệu với các đồng nghiệp sau này sẽ cùng làm việc. Tề Tĩnh có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành truyền thông, am hiểu nhất là dẫn dắt đối thoại, chỉ cần một bữa cơm cũng đủ lưu lại ấn tượng tốt, rất có lợi. Cuộc phỏng vấn buổi chiều chỉ là hình thức để ra mắt lãnh đạo và những người phụ trách các phòng ban, giới thiệu trình độ học vấn và kinh nghiệm công tác, không có gì khó khăn mà còn diễn ra khá thuận lợi. Vị trí thực tập là "biên tập chương trình", nghe có vẻ khác với nghề phóng viên, nhưng thật ra nội dung công việc hơi giống nhau, chẳng qua phạm vi hoạt động chủ yếu ở trong Bắc Kinh, không cần phải đi công khác xa, hơn nữa, còn có cơ hội được làm dẫn chương trình sau này. Bởi vì đang cuối năm, mọi người đều chuẩn bị các tiết mục mừng năm mới, bất kể điều động vào vị trí gì cũng phải đợi qua tháng giêng, vậy nên bây giờ Tề Tĩnh chỉ cần bàn bạc, ít nhất phải sang tháng ba năm sau mới chính thức thực tập, anh có thể từ từ chuẩn bị. "Có muốn cùng ra ngoài ăn cơm tối không?" Sau khi phỏng vấn xong, người phụ trách phòng anh nhiệt tình mời. "À." Tề Tĩnh nhìn đồng hồ, vội vã khách khí cười, nửa thật nửa giả lừa người ta: "Tôi có một người bạn cũ lâu không gặp sống ở Bắc Kinh, nghe nói tôi tới đây, cậu ấy đã nấu sẵn cơm nước chờ tôi rồi. Tối nay, ngại quá..." "Ồ, bạn cũ quan trọng hơn. Bạn cũ quan trọng hơn." May mà đối phương chấp nhận lí do này. "Sáng mai sau khi kiến tập kết thúc, chúng ta có thể cùng đi ăn trưa, như vậy sẽ không làm lỡ giờ tan tầm của mọi người." Tề Tĩnh đề nghị, nhanh chóng nhận được sự tán thành của đối phương. Ra khỏi CCTV, đã sắp sáu giờ. Lớp tuyết mỏng trên mặt đất cũng bị hoàng hôn nhuộm thành màu xám trắng. Tề Tĩnh gọi bừa một phần ăn, không thèm nhìn qua đã vội vã đạp tuyết quay về khách sạn. Vào phòng, áo khoác còn chưa kịp cởi, anh đã mở máy tính xách tay ra, đăng nhập QQ. "Bạn cũ" mà anh nhắc tới chính là... Bình thường vào lúc này, trên mặt bàn gỗ đã bày cơm canh nóng hổi, hương thơm ngào ngạt, đồ nhà làm vừa ngon miệng vừa đủ dinh dưỡng... Đáng tiếc, hôm nay anh không thể ăn. Trong lòng đầy tiếc nuối, Tề Tĩnh yên lặng cười, mở danh sách bạn bè ra xem. Ava hình chim bay đã lâu không thấy kia đang online, vẫn sáng. Hơn nữa, chữ kí của hắn không biết đổi từ lúc nào, thành bốn từ vô cùng đơn giản lại làm cho lòng anh ấm áp khôn cùng: Chờ em trở về.