Trao Quyền Duy Nhất
Chương 100
Nói tạm biệt, tức là không hẹn gặp lại.
Ba chữ "Đồng Tước Đài" trong mắt Tề Tĩnh giờ đây đã trở thành vi khuẩn, nếu như trên thế giới có loại thuốc sát trùng nào giết được con vi khuẩn này, anh rất muốn phun lên máy tính từ trong ra ngoài.
Đương nhiên, trên thực tế không thể có loại thuốc đó, nhưng việc xóa sạch sẽ tất cả những thứ có liên quan đến Đồng Tước Đài trong bộ nhớ máy tính thì anh vẫn làm được.
Tề Tĩnh mở file liên quan tới phối âm ra.
Cái khiến bọn họ bắt đầu xuất hiện cùng nhau chính là kịch "Cạm bẫy", mà tất cả những file liên quan tới kịch này đều được lưu trong file "Tổ kịch Cạm bẫy".
Dù sao anh đã thông báo rời khỏi tổ kịch với staff từ trước, anh và Đồng Tước Đài không thể tiếp tục hợp tác được nữa, các file trong đó gồm có âm thô kỳ một, kịch bản, và quà tặng, vân vân đều trở thành thứ không cần thiết, ngay cả âm thô kỳ hai đã ghi âm xong cũng trở thành rác rưởi.
"Mấy cái này cũng tặng không luôn." Anh dứt lời, tự châm biếm một câu, "Nhưng chắc chắn anh chả cần đến đâu."
Trong đầu vẫn đang sung sướng bấm bấm, hưng phấn chưa thôi, động tác của ngón tay rất nhanh, liên tiếp xóa bỏ không cần nghĩ.
Đúng lúc anh đang xóa cả thùng rách cho sạch sẽ, khiến mất file này vĩnh viến biến mất, bỗng nhiên giật mình.
Anh chợt nhớ ra một thứ vô cùng quan trọng.
"Á..."
Tề Tĩnh hít ngược một hơi, khi lấy lại tinh thần thì vội vội vàng vàng mở thùng rác, tìm lại file suýt chút nữa bị mình xóa mất, khôi phục trở lại, sau đó nhấn hai cái, mở ra. Tới khi file mang tên "Ghi âm để tham khảo" hiện ra trước mắt, anh mới kiệt sức rũ người ngồi lại ghế.
Toát hết cả mồ hôi lạnh.
May là không nhất thời xúc động xóa nhầm cái này, nếu không thì vĩnh viễn không lấy lại được nữa.
File này được tạo ra từ nửa năm trước, thông tin chi tiết của file vẫn còn ghi lại một trong những ngày quan trọng nhất cuộc đời anh.
Chỉ nhờ điểm này thôi cũng đủ quý giá.
Ánh mắt Tề Tĩnh dừng lại ở đó, nhất thời lưu luyến không nỡ dời ra.
Anh kéo file này ra riêng, nhẹ nhàng mở ra, trong đó chỉ có hai file ghi âm cô đơn.
Một cái là âm thô "Kỳ một "Cạm bẫy" – CV Chẳng hỏi ngày về" bị hậu kỳ từ chối.
Một cái là âm thô tham khảo "Đối kịch kỳ một "Cạm bẫy" – Nhạn Bắc Hướng X Chẳng hỏi ngày về".
"A..."
Anh bất giác cười. Kỳ quái, suy nghĩ nóng máu mấy phút trước dần nguội xuống, lí trí khôi phục, trở về như bình thường.
Đã lâu lắm rồi không nghe lại file này, bởi vì người đã bên anh, không cần bỏ gần tìm xa.
"Nhưng thật khiến người ta hoài niệm..." Tề Tĩnh lẩm bẩm vời file ghi âm, ánh mắt hiện ý cười. May là khi đó ma xui quỷ khiến anh nhấn vào nút ghi âm, lưu lại lần đầu tiên thanh âm gặp thanh âm. Hiện tại, hai trái tim đã đập chung một nhịp, cảm giác khi xem lại đã không còn như cũ.
Tề Tĩnh lẳng lặng nhìn một hồi, bỗng nhiên ôm máy tính và tai nghe lên, từ phòng ngủ đi đến phòng sách.
Anh mở loa ngoài, bắt đầu bật đoạn ghi âm, sau đó nhẹ nhàng ngửa về sau, nằm lên chiếc giường nhỏ hẹp.
Những dấu vết trên giường vẫn không thay đổi. Vốn Thẩm Nhạn định đem đi giặt, nhưng bị anh kiếm cớ ngăn cản hết lần này tới lần khác, cố tình thúc giục Thẩm Nhạn đi làm, nói rằng mấy thứ này cuối tuần rảnh rỗi có thể giặt sau. Thật ra anh có ý xấu, muốn giữ nguyên hiện trạng thêm mấy ngày mà thôi.
Hiện quả của loa ngoài kém xa tai nghe, âm thanh phát ra hơi rè, có cả tạp âm, khiến thanh âm của người kia thêm phần thâm trầm.
"Từ đầu anh đã biết, em làm tất cả, chẳng qua chỉ để giăng bẫy anh—-"
"Phối quá hay..." Anh nhịn không được nhỏ giọng than một câu.
Nằm ở nơi hôm qua hai người đã triền miên thân mật, nhắm mắt lại, nhiệt độ cơ thể của chủ nhân thanh âm kia dường như vẫn ở bên, giống như tiếng hắn, chậm rãi phủ lên anh. Anh dán sát lưng vào ga giường, hơi nóng xuyên qua từng lớp quần áo, quả thật tựa như... được hai tay của người dịu dàng ôm lấy từ phía sau, nhẹ nhàng ấm áp.
Loại liên tưởng này khiến anh bất tri bất giác muốn tiếp tục, im lặng túm một góc chăn, vùi mặt vào đó.
Lúc này đang đến đoạn đối thoại trước khi hai nhân vật chính trong "Cạm bẫy" kết hợp thân thể lần đầu tiên, không thể phủ nhận cực kì thích hợp nghe trên chiếc giường này. Từng cảnh đêm qua hiện lên trong đầu, bất kể là thị giác hay thính giác, vị giác, xúc giác đều khiến người ta không chống cự nổi, tim đập điên cuồng.
Ghi âm kéo dài hai tiếng.
Nếu như không phải muốn nghe lời nhận xét cuối phần thi của giám khảo, Tề Tĩnh còn muốn chui vào chăn nghe lại ghi âm từ đầu tới cuối.
Nghe được một phần ba, anh nhìn đồng hồ, đoán chừng đã đến giờ, đành phải lười biến dậy khỏi giường, tạm ngừng file ghi âm, trở lại kênh thi đấu.
Tin tức là một thứ có tốc độ vô cùng nhanh, mới qua một lúc đã chạy hết một vòng giới võng phối.
Lúc Tề Tĩnh trở lại, chuyện anh bỏ follow đại thần trên weibo, chuyện rời khỏi QQ tổ kịch, đồng thời sửa kí tên ám chỉ lui giới đã truyền khắp nơi.
Ngoại trừ cuộc thi, đó là những chuyện được thính giả tích cực bình luận nhất.
Người nghe 1: Nghe nói Chẳng hỏi ngày về đã rời khỏi tổ kịch "Cạm bẫy", thật sao?
Người nghe 2: ┭┮﹏┭┮Thật đó... Vừa rồi tôi nhờ người hỏi thăm staff tổ kịch, nghe nói là thật...
Người nghe 3: ┭┮﹏┭┮Hơn nữa dường như anh ấy định lui giới a a a a a... (fan luôn lặng lẽ thích Ngày về tan nát cõi lòng)
Người nghe 4: Σ(っ °Д °)っThật... sao? (sét đánh ngang tai) Tôi còn định chờ anh ấy thi xong sẽ mời nhận vai chính đó!! (tâm trạng của chuẩn bị còn đau khổ hơn!!)
Người nghe 5: Nhưng mà tôi hiểu được. Vai chính trong kịch kia là Đồng Tước Đài, đã lật mặt với nhau rồi làm sao cùng phối kịch được nữa, huống chi là làm CP. Trong kỳ hai có rất nhiều H... Nếu như tôi là anh ấy, bắt tôi phối H với người như thế, tôi sẽ nôn...
Người nghe 6: Hiểu thì hiểu, nhưng vẫn thấy đáng tiếc... _(:з" ∠)_
...
...
Tề Tĩnh cười khổ một tiếng: "Xin lỗi, tôi cũng không muốn đi tới bước này."
Làm vậy cũng vì đại thần ép tôi.
Sau khi thành tâm thành ý biểu đạt nỗi hổ thẹn, anh tập trung vào cuộc thi, xem lại điểm số của các thí sinh sau khi anh bỏ cuộc.
Không biết Đồng Tước Đài gặp may hay ỷ vào ưu thế chất giọng, số fan nhiều, tỷ lệ phiếu bầu cao, mấy thí sinh sau cũng có người kéo dài được hơn hắn, nhưng tổng điểm vẫn hơi kém hơn, bị hắn đè phía dưới. Cho tới giờ, Đồng Tước Đài vẫn ngồi chễm chệ trên top đầu.
Đúng lúc này, thí sinh số 29 vừa mới thi xong, chỉ còn lại một người. Có thể nói thắng lợi của đại thần đang ở trong tầm mắt.
"Chúc mừng." Tề Tĩnh ôn hòa nói.
"Các vị thính giả đã liên tục nghe mấy tiếng rồi, hiện tại chỉ còn một thí sinh cuối cùng. Tôi xin nhắc nhở nhẹ nhàng một chút, sau khi thí sinh số 30 kết thúc, chúc ta lập tức tiến vào giai đoạn bình luận. Người phụ trách phần này sẽ là thầy Viên Tranh Minh, tổng đạo diễn tổ lồng tiếng "Tru thiên lệnh". Mọi người nhất định đừng bỏ qua!"
Sau khi số 29 kết thúc, Khúc nhạc dương xuân tranh thủ thời gian thông báo.
Bởi vì tất cả mọi người đều bị CUT nửa chừng, từ đầu tới giờ không có ai hoàn thành toàn bộ ba màn thi, vậy nên tiến trình thi đấu bị đẩy nhanh, cô có đủ thời gian để giới thiệu từng thí sinh.
"Tiếp theo, xin mời thí sinh số 30." Khúc nhạc dương xuân đang định thông báo tên thí sinh theo thông lệ thì ngừng lại, dường như phải xác nhận ba, bốn lần mới ngượng ngừng đọc cái tên này lên, "À... Thí sinh số 30, bạn "Đồ khốn, phối âm tử tế cho tôi". Xin mời!"
"Phụt..."
Tề Tĩnh vốn không để ý tới ID người lên mic, nghe Khúc nhạc dương xuân thông báo như vậy thì ngẩn người, đưa mắt nhìn lên quả nhiên nhìn thấy cái tên này, nhất thời không nhịn được cười.
Những người nghe khác cũng cười ầm lên.
Người nghe 1: Ha ha ha ha ha ha ha ha đây là ID gì vậy? Cứu với!!
Người nghe 2: Ha ha ha ha ID này trông rất đơn giản mà dễ hiểu!! Phụt... Giơ ngón cái!!
Người nghe 3: ╰(*°▽°*)╯Không ngờ giữa các thí sinh lại có người đặt ID không đứng đắn như thầy vượn!
Người nghe 4: ╰(*°▽°*)╯Lầu trên, sao cô... có thể nói thẳng ra tiếng lòng của tôi như vậy? (này này này)
Người nghe 5: ≧▽≦Một người đẹp có phong cách đoan trang như chị MC đọc ra cái tên này nghe càng buồn cười hơn, phụt...
Người nghe 6: ≧▽≦Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy! Chuyện thí sinh số 12 bỏ quyền thi đấu đã khiến tôi buồn bực vô cùng (hu hu hu hu số 12, anh làm tôi không biết nên nói gì...), cuối cùng thì tâm trạng cũng tốt lên một chút...
...
...
Người nghe hiện trường còn chưa cười xong, trong tai nghe chợt truyền đến tiếng "răng rắc". Mọi người ngẩn ra, tiếng "răng rắc" lại tiếp tục vang lên.
Loại thanh âm này vô cùng quen thuộc với mọi người, nhất là những thánh ham ăn... Tiếng răng cắn vào snack khoai.
"Răng rắc..." Trên màn hình đầy icon bất lực, người này vẫn tiếp tục ăn không chút xấu hổ.
"Á... Ừm... Thí sinh số 30, trước khi bắt đầu, anh có muốn nói gì không?" Khúc nhạc dương xuân vẫn cố gắng nhẹ nhàng hỏi, thanh âm cô bị tiếng "răng rắc" kia át lại, gần như không nghe rõ.
"Có." Bởi vì đang ăn, tiếng đáp lại của thanh niên nghe không rõ ràng, giọng điệu xa cách, còn hùng hồn yêu cầu, "Nhưng chờ chút đi... Chờ tôi ăn xong snack đã."
Tiếng "răng rắc" lại tiếp tục vang lên.
Người nghe 1: = =... Tôi còn tưởng chỉ có ID của anh ta là không đứng đắn.
Người nghe 2: = =... Nào ngờ cả người thật cũng không đứng đắn, thật thất vọng... Anh ta đặt ID là "phối âm tử tế", nhưng bản thân lại cà lơ phất phơ như vậy... vô dụng!
Người nghe 3: = =... Người này có biết mình đang ở hiện trường thi đấu không vậy? Này này, các thí sinh khác lên diễn đều căng thẳng đến run giọng, anh lại coi như chẳng có chuyện gì, thản nhiên ăn snack! Cả ngàn vạn người đang nghe đó! Mau chia cho tôi một túi! (a, hình như tôi nhầm trọng điểm)
...
...
Khi trên khung chat liên tục hiện ra hơn một trăm biểu tình "= =", cuối cùng tiếng ăn uống cũng dừng lại.
Khúc nhạc dương xuân nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lịch sự nhắc nhở hắn chú ý thời gian: "Thí sinh số 30, bây giờ vẫn đang trong cuộc thi, xin anh mau chóng..."
Nào ngờ một tiếng "bịch" bất thình lình vang lên, mạnh mẽ ngắt lời cô khiến nửa câu sau phải nuốt trở lại.
Là tiếng túi khoai bị nặng nề đặt xuống bàn, không biết có phải do MC thúc giục hay không, dường như thí sinh số 30 đang giận, hơn nữa khá nóng tính.
Người kia cũng hắng giọng một cái, giọng điệu như một người tức giận khủng khiếp khi đang ngủ ngon mà bị gọi dậy, giận dữ vô cớ, vừa mở miệng đã sặc mùi thuốc súng, âm trầm nói: "Dám để tôi xếp thứ tự cuối cùng, nhịn chết tôi rồi đó biết không? Mãi mới có cơ hội, không chửi không chịu được."
... Trước đó anh vẫn có tinh thần thanh thản ăn snack mà!!
Tề Tĩnh oán thầm.
Không ngờ đối phương lại nhắm mũi nhọn vào anh: "Quên đi. Số 10, số 12, chính là hai người. Tôi cực kì muốn chửi hai người."
Này này...
Đây có phải là "nằm không cũng trúng đạn" hay không?
Tề Tĩnh không tức giận, chỉ ngác nhiên tự chỉ mình, hoang mang tột cùng. Chửi Đồng Tước Đài là hợp tình hợp lí, nhưng sao lại chửi anh?
Sau đó, người này thật sự chửi ầm lên.
"Trước tiên là nói về số 10. Đồ thần kinh!" Hắn vừa đọc số thứ tự xong lập tức định nghĩa đối phương, khiến người nghe kinh ngạc kêu ầm lên. Nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm phản ứng của mọi người, khinh bỉ nói: "Dẫn theo một đám con gái ngu si, xấu tính đã đủ khiến người ta khó chịu, lại còn bất tài vô dụng, chạy đi bắt chước người ta, xong lại mặt dày làm trò giả vờ vô tội trước mặt nhiều người như vậy... Da gà da vịt của tôi nổi hết lên rồi đây này. Rốt cuộc anh có biết những lời anh nói ghê tởm tới mức nào, tôi nghe mà muốn ói."
Hiện tại, trên khung chat đồng loạt thay đổi biểu tình từ "= =" sang "=口=".
Tễ Tĩnh cũng ngây dại, miệng mấp máy mà không biết nên nói gì. Nếu như anh mắng người cũng sẽ mắng một cách lịch sự, thì người này mắng... thô lỗ như một tên côn đồ đầu đường xó chợ, độc mồm độc miệng, chắc hẳn mặt mũi Đồng Tước Đài đang tái mét.
"Hì..."
Nhưng không thể không nói những lời của hắn quả thật là tiếng lòng anh. Tề Tĩnh bật cười.
Nhưng tiếp theo đến phiên anh bị mắng.
"Còn số 12." Người kia công khai chỉ mặt phê bình, chẳng hề cố kị điều gì. "Số 12, có phải đầu anh chỉ để mọc tóc hay không? Rõ ràng phối âm không tệ lắm, nhưng thái độ lại vớ vẩn, thích tới thì tới, thích đi thì đi. Trông thì có vẻ phóng khoáng đấy, nhưng thật ra chẳng có hay ho cả. Sao anh không hạ gục kẻ thù, khiến hắn vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy? Cần phải dìm hắn đến chết chứ. Dù sao loại người số 10 rất thối, nhét bồn cầu xả nước là được rồi, còn để lại trên mặt đất để thối chết người khác à?"
...Quá... ác...
Tề Tĩnh nghe xong, sửng sốt một hồi, quả thật dở khóc dở cười.
Nhưng người kia vẫn tiếp tục mắng: "Tuy rằng số 10 quá vô sỉ, không biết lượng sức mình, tư duy ăn cắp, chỉ biết dỗ dành con gái, khiến người ta buồn nôn, nhưng việc động chút đã đòi rời đi của anh cũng khiến người ta điên tiết không kém."
Dừng một chút, tiếng mắng của hắn bớt đi chút nóng giận, thêm chút chất vấn.
"Số 12, anh vốn có rất nhiều cách để phản kích. Anh có thể kích động fan hâm mộ, có thể lên diễn đàn ăn vạ, có thể đăng weibo, nhưng anh lại chọn cách đường đường chính chính quyết đấu bằng phối âm, điều này rất quyết đoán, vì sao không phối đến cùng, thắng đến cùng? Nếu anh không thật lòng yêu phối âm, việc gì phải đứng ở nơi này? Nếu anh thật lòng yêu phối âm, cần gì phải vì loại rác rưởi kia mà từ bỏ. Anh thật sự muốn buông bỏ thứ mình thật sự yêu thích hay sao?"
Tề Tĩnh nao nao, chợt thấy hoảng hốt.
Thứ mình thật sự yêu thích...
Nghĩ như vậy, trong đầu anh bỗng hiện ra bóng dáng Thẩm Nhạn. Tuy rằng không phải cùng một điều mà số 30 nói, nhưng cảm xúc giống nhau.
Buông bỏ? Chỉ mới nghĩ tới giả thiết, này, trái tim anh đã nặng nề không chịu nổi.
Thật ra, anh không quá nổi tiếng trong giới võng phối, lượng fan cũng thua xa đại thần, nhưng dẫu vậy, anh vẫn kiên trì phối âm ba năm, sao có thể không thích? Ý nghĩ lui giới sinh ra trong đầu cũng vì cuộc sống ngoài đời, không hoàn toàn vì Đồng Tước Đài, mâu thuẫn lần này chỉ là mồi lửa.
Nói thật, nếu vội vã từ bỏ như vậy, anh... luyến tiếc.
Ánh mắt anh bất giác nhìn về phía file "Ghi âm để tham khảo" kia. Lần thứ hai mở ra, lần thứ hai nhìn kỹ lại file ghi âm của hai người.
Trăm mối tơ vò.
Người kia dường như nhìn thấy hành vi của anh, tự dưng lạnh lùng tuyên bố: "Nếu tôi là anh, tôi sẽ không nhường thứ mình thích cho ai, đừng hòng mơ tưởng! Nhất là loại người số 10 thì khỏi nghĩ, bởi vì tôi sẽ không từ thủ đoạn mà đoạt lại!"
Tề Tĩnh nghe vậy, cõi lòng dao động kịch liệt, vô cùng bàng hoàng.
Thật lòng mà nói, anh không có hứng thú với vai nam chính số một "Tần Thác", trước đây đăng kí thi đấu cũng vì muốn cạnh tranh với Đồng Tước Đài.
Nhưng vở kịch "Cạm bẫy" này đối với anh, đối với Thẩm Nhạn đều có ý nghĩa đặc thù... Anh thật sự muốn từ bỏ sao?
Còn phối âm?
Cũng muốn từ bỏ sao?
"Số 12, anh nghe cho kỹ đây." Lúc này, thanh âm của thanh niên kia vang lên, bén nhọn, mạnh nhẽ giống như cách hắn dùng từ, thậm chí còn vô cùng kiêu ngạo, "Tài năng của anh không tệ, đáng tiếc, còn chưa tới mức cho phép anh tùy tiện làm mình làm mẩy, đòi lui giới...Anh tưởng là anh giỏi lắm à, đạt đến đỉnh cao rồi nên mới lui giới à? Đùa gì thế?"
Hắn khẽ hừ một tiếng, bộ dáng cực kì khinh thường, từ trên cao nhìn xuống mà nói.
"Mấy chuyện như từ bỏ không tiếp tục phối âm, chờ tới khi anh thắng được tôi rồi hay nói."
Tề Tĩnh chấn động vô cùng, không nói nên lời.
Người nghe 1: Emma! Anh ta đang hạ chiến thư với số 12 sao? Oh oh oh oh gáy đê! Gáy đê!!~(≧▽≦)/~
Người nghe 2: A a a a bạn trẻ số 30 nói toàn lời độc ác (khụ khụ) nhưng có những câu rất có lý, xếp hàng ủng hộ! Thân là một người nghe bình thường, tôi rất thích Chẳng hỏi ngày về, anh đừng đi mà a a a a, tiếp tục thi đấu đi....┭┮﹏┭┮
Người nghe 3: Cùng cầu Ngày về trở lại!!┭┮﹏┭┮
Người nghe 4: Tuyên ngôn của số 30 thật táo bạo!! Tuy rằng không biết có phải anh ta đang tuyên chiến hay không, nhưng nếu khuyên Ngày về trở lại được thì tốt! Mong rằng số 12 có thể suy nghĩ lại~ (tôi biết anh từ cuộc thi "Xương đế", cực kì thích anh, từ bỏ quá đáng tiếc)
Người nghe 5: (sờ cằm) ID của số 30 khó gọi mà... Cũng không thể cứ gọi là số 30 được?? Bởi vì trong các cuộc thi khác cũng có số 30, lúc thảo luận chung dễ lẫn lộn nên dùng ID sẽ dễ bàn hơn. Nhưng ID của anh ta... phụt phụt...
Người nghe 6: (sờ cằm) Đó là một vấn đề nan giải, tôi cũng đang vất vả tự hỏi...
...
...
Chính xác.
Gọi là thí sinh "Cho ta" nghe hơi kì lạ...
Gọi là thí sinh "Đồ khốn" thì như đang mắng người.
Gọi toàn bộ tên thí sinh "Đồ khốn, phối âm tử tế cho tôi" thì căn bản là đang mắng người phiên bản thăng cấp, hơn nữa thật sự quá dài...
"Á..." Khúc nhạc dương xuân cũng nhận ra nỗi băn khoăn của mọi người, vì vậy rón rén chen lời, "Thí sinh số 30, anh có nick name nào ngắn hơn, dễ nhớ hơn không?"
"Nick name ư?" Thanh niên nghe được câu hỏi của MC, dường như trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng lạnh lùng ném ra bốn từ, "Gọi là "Lão nhị"."
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
30 chương
14 chương