Sáng hôm sau, Vưu Trí là người đầu tiên đến công ty. Tinh thần phấn khởi ngâm nga khúc hát bước vào cửa phòng kỹ thuật, vui vẻ kéo ghế ra toan ngồi xuống bàn làm việc, chợt khóe mắt trông thấy cửa kính phòng họp đang mở, vậy là anh ta lập tức dựng tai lên nghe ngóng, hình như bên trong có tiếng gõ bàn phím thì phải. Vưu Trí đột nhiên quay đầu lại, phát hiện người đàn ông sau cửa sổ lá lách còn đến sớm hơn cả mình. Có điều Vưu Trí không lạ gì, trước kia khi mới vào công ty, vì buổi tối phòng máy khá vắng người, và để không làm ảnh hưởng đến số liệu vận hành trong công ty, nên nếu bọn họ cần phải làm phần mềm khảo sát thì sẽ chỉ làm lúc nửa đêm, bởi vậy mọi người thường xuyên tăng ca đến bốn năm giờ sáng. Vào giờ đó rồi thì về nhà làm gì nữa, thế là đồ vệ sinh cá nhân đều để cả trong phòng nghỉ, chuẩn bị cho một ngày mai đi làm tươm tất. Nhưng vì mấy năm nay có Từ Thành Lễ, nên Từ Yến Thời rất ít khi ở lại công ty suốt đêm. Vưu Trí đi vào, nhìn người đàn ông ngồi đối diện đã tháo kính, tay áo được xắn lên, vùi mình trên ghế gõ bàn phím lạch cạch, anh ta chậm rãi kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó mở điện thoại lên chơi game, thuận miệng hỏi: “Tối qua anh không về à? Để Từ Thành Lễ ở nhà một mình hả?” Từ Yến Thời nhìn máy tính gõ tạch tạch, đầu không cử động: “Về Bắc Kinh rồi.” Vưu Trí ngạc nhiên, “Sao tự dưng lại chịu về Bắc Kinh vậy, không phải lúc trước khăng khăng bám dính lấy anh à?” Từ Yến Thời: “Dù gì vẫn phải đi học.” Vưu Trí nghĩ cũng phải, trước kia bị bệnh dày vò rất lâu, bây giờ vất vả lắm mới đỡ lên được, cũng nên về đi học thôi. Anh ta gật đầu, mở game Vương Giả ra đợi tải game, rồi đưa tay xoa cổ nhìn anh mà nói: “Ở lại cũng không tiện lắm, anh còn phải dành thời gian chăm sóc cho nó, làm phiền dì hàng xóm cả ngày cũng không tiện.” Từ Yến Thời ‘ừ’ một tiếng, tay bỗng dừng lại, lưng dựa ra sau, tiện tay cầm điếu thuốc bên cạnh ngậm vào miệng, bật bật lửa cái ‘tách’, ngọn lửa phừng lên châm thuốc. Vưu Trí đang chọn tướng để chơi, vô thức ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện bên cạnh laptop toàn tàn thuốc, kinh ngạc hỏi: “Anh hút hết nhiêu đó hả? Cả đêm?” Từ Yến Thời không để ý anh ta, hút một hơi rồi mệt mỏi dựa vào thành ghế, ngón tay kẹp thuốc, tùy ý gõ xuống bàn phím, từ từ nhả khói. “Mất trinh hả anh?” Vưu Trí suy nghĩ, chắc chỉ có khả năng này mới khiến anh hút nhiều thuốc lá đến vậy, nhỉ? Cuối cùng Từ Yến Thời cũng quay qua nhìn anh ta một cái rồi im lặng quay đầu về, mắt dán chặt vào màn hình laptop, thờ ơ dùng tay gõ thuốc, nhếch mép, thờ ơ nói: “Không có.” Vưu Trí đau lòng nhìn anh, thấy anh nom có vẻ có chuyện thật thì lại hỏi: “Gặp chuyện phiền lòng à? Thiếu tiền?” Từ Yến Thời liếc anh ta, “Cậu cho tôi mượn không?” Vưu Trí lại càng không có tiền, thời gian đi làm của anh ta không lâu bằng Từ Yến Thời, tiền lương đều chi cả vào game, ngay tới xe cũng không mua. Dẫu sao Từ Yến Thời cũng có nhà có xe, mặc dù là vay tiền mua nhưng còn giàu hơn anh ta. Có điều là anh em với nhau, nếu lão đại thật lòng muốn mượn tiền anh ta, dù có phải bán tài khoản game anh ta cũng phải cho mượn, vậy là e dè hỏi một câu: “Anh muốn mượn bao nhiêu?” Từ Yến Thời cười không đáp. Đoán chừng không phải chuyện tiền nong, lòng hiếu kỳ của anh ta lần nữa bị khơi dậy, nhân vật Gia Cát Lượng thường ngày đánh rất hăng say nay cũng có vẻ mất tập trung, “Rốt cuộc anh sao vậy, sao lại ở lại cả đêm tăng ca rồi hút thuốc?” “Không phải tăng ca,” Từ Yến Thời gảy tàn thuốc, “Ở lại tính nợ.” “Tính nợ gì cơ?” “Xem lúc nào thì có thể trả hết nợ.” Anh nói. “Sau đó thì sao?” Vưu Trí cúi đầu nói tiếp. “Dồn tiền cưới vợ.” “…” Vưu Trí đờ đẫn, như sét đánh ngang tai, “Anh thoát kiếp FA rồi hả?” “Không, vẫn đang theo đuổi.” Câu này đã khiến Vưu Trí vô cùng kinh ngạc, anh ra tay mà còn cần theo đuổi ư? Anh ta từng thảo luận chuyện này với Thi Thiên Hữu, nếu như mình là phụ nữ, còn người đàn ông đang theo đuổi mình vừa đẹp trai lại có năng lực như lão đại đây, nhưng gia cảnh không được ưu tú cho lắm, thì liệu có nên từ chối không? Hai người còn đặt mình vào tình huống, cuối cùng rối rít bày tỏ, không thể nào có chuyện từ chối được. Đặc biệt là Thi Thiên Hữu, anh ta còn đỏ mặt nữa chứ, nhập vai sâu thật đấy. Vậy là Vưu Trí lập tức dừng đề tài này, cảm thấy không thể tiếp tục bàn luận được nữa. Nhưng vào công ty đã lâu, chơi trò Nói Thật Hay Mạo Hiểm đã vô số lần, anh ta cũng muốn hỏi xem lão đại có để ý đến cô gái nào trong công ty không, nhưng lại phát hiện Từ Yến Thời lạnh lùng tới mức không thể lạnh lùng hơn được, ngay cả Ứng Nhân Nhân được xem như là nữ thần có nhiều người theo đuổi, mà anh còn chẳng động lòng. Mắt nhìn quả là cao mà. Cao Lãnh cũng từng thật lòng khuyên anh nên hạ tiêu chuẩn xuống, dù gì tình hình kinh tế cũng không bì được với vẻ đẹp trai của anh, đã đẹp lại còn có tiền, chưa chắc người ta đã thích anh đâu. Dù vô thức trong đầu Vưu Trí hiện lên cái tên Hướng Viên, nhưng vẫn không chắc chắn hỏi: “Ai vậy?” Anh không nói, chỉ im lặng hút thuốc. Xem ra đã gặp khó khăn rồi, Vưu Trí lại cảm thấy tổ trưởng Hướng không phải là người khó theo đuổi, chẳng lẽ còn có người khác? Mọi người lục tục kéo đến công ty, Từ Yến Thời bắt đầu cài nút rồi đến phòng nghỉ thay quần áo. Áo sơ mi được là sạch sẽ, còn tóc thì vừa gội lúc sáng nên vẫn chưa khô, trước trán hơi ướt, tôn lên góc cạnh rõ ràng. Anh cài đến nút thứ hai thì ngừng lại, bỗng nói với Vưu Trí đang định bước ra: “Lý Trì đến chưa, bảo cậu ta vào gặp tôi.” *** Hôm nay Hướng Viên tới trễ, có lẽ vì cô đơn lâu quá rồi, nên tối qua khi gặp chuyện đó, cô đã phấn khởi tới tận nửa đêm, trằn trọc mất ngủ đến bốn năm giờ mới thiếp đi, kết quả mở mắt ra thì đã là tám giờ rưỡi. Cô hốt hoảng chạy đến công ty rồi chạy ù vào thang máy, đúng lúc gặp Trần Thư đang gõ đôi giày cao gót bước ra, Trần Thư lạnh lùng nhìn cô: “Không cần chạy, Từ Yến Thời xin nghỉ giùm em rồi.” Gì cơ? Trần Thư nói: “Bọn chị đoán chắc hẳn hôm qua em ngủ quên, nên sáng nay cậu ấy đã đến văn phòng của giám đốc Lý xin nghỉ cho em rồi.” Cảm tạ trời đất. Hướng Viên thở phào nhẹ nhõm. Trần Thư còn nói: “Ngày hôm qua cậu ấy không về nhà, sáng nay còn gọi Lý Trì vào phòng làm việc đầu tiên. Em lên xem chút đi, con người Lý Trì khá cực đoan, đừng để đánh nhau đấy.” “…” Hướng Viên còn chưa tới cửa phòng kỹ thuật thì đã cảm nhận được bầu không khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây. Thường ngày, thời điểm này là lúc nhân viên trong phòng kỹ thuật hay làm chuyện riêng. Chẳng hạn như, Cao Lãnh và Thi Thiên Hữu sẽ thảo luận sôi nổi về nội dung bộ phim Hàn mới xem hôm qua, Vưu Trí ngồi trước bàn làm việc chơi game, Trương Tuấn nhẫn nhịn chịu khó, ân cần đi pha cafe cho các đàn anh, còn Lâm Khanh Khanh thì lướt Taobao. Kết quả, hôm nay, tất cả mọi người đều nghiêm túc. Cao Lãnh nhìn vào dữ liệu báo cáo hàng tháng trên màn hình máy tính, nhưng mãi không qua trang mới, cứ chốc chốc lại liếc mắt nhìn qua cửa sổ lá lách được đóng chặt Thi Thiên Hữu pha cafe, còn Trương Tuấn thì đang thương lượng có thể cho cậu ấy một gói Thái Thái Tĩnh Tâm Khẩu Phục Dịch được không. Thi Thiên Hữu như lâm phải đại địch, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cả cậu cũng muốn có ý đồ với tôi à?” Trương Tuấn gãi đầu nói: “Em pha cho lão đại uống, em thấy hôm nay anh ấy hơi khó chịu. Vừa rồi em thấy Vưu Trí đi ra khỏi phòng, lão đại tức giận đến mức không cho cậu ta chơi game nữa, còn bây giờ thì là Lý Trì, liệu có thể lát nữa là hai anh em mình không? Em cứ có cảm giác kỳ lạ, từ khi từ Bắc Kinh về đây, anh ấy bắt đầu tính sổ…” Thi Thiên Hữu không chút do dự lấy một hộp từ ngăn kéo ra: “Pha đi.” Vưu Trí thì đang dựa vào ghế đọc “Cơ sở điều tra hình sự tâm lý học tội phạm”, có điều cầm ngược. Hướng Viên đi tới, nhắc nhở anh ta, “Cầm ngược kìa, có phải là bài kiểm tra về tư duy logic không?” Vưu Trí vội bừng tỉnh, lật đật xoay sách lại, ho khan một tiếng, lặng lẽ lại gần thấp giọng nói: “Tổ trưởng Hướng tới trễ vậy.” Hướng Viên đặt túi xách xuống, ừ một tiếng rồi uống hớp nước, thuận miệng bịa chuyện: “Ừ, lúc băng qua đường thuận tiện giúp một bà lão.” Vưu Trí: “Nhưng lão đại nói ‘dì cả’ chị đến.” Suýt nữa Hướng Viên đã phun nước ra ngoài. Thật ra thì nguyên văn Từ Yến Thời nói với Lý Vĩnh Tiêu là, “Cơ thể Hướng Viên không thoải mái, buổi sáng sẽ đến trễ.” Nhưng có điều các cô gái trong công ty đều lấy lý do này xin nghỉ hễ đến kỳ, cho nên Lý Vĩnh Tiêu cũng nghĩ như vậy, bèn bảo: “Phụ nữ thật sự khổ quá, mỗi lần vợ tôi đến kỳ đều kêu đau thảm thiết. Tháng sau có đợt đưa ý kiến của nhân viên, tôi cảm thấy có thể sẽ xin tổng công ty, cho chị em phụ nữ nghỉ một ngày khi ‘dì cả’ đến.” “…” Lời đến đây, đầu óc Hướng Viên vội xoay chuyển, đặt ly cafe xuống cái “cạch”, hết sức phối hợp ôm bụng ngồi xuống, nhìn Vưu Trí làm bộ tội nghiệp: “Cậu vừa nói, tôi lại thấy đau bụng nữa rồi, a… đau quá đi.” “…” Vưu Trí uống nước, “Chị à em sai rồi, đừng kêu nữa, người không biết còn tưởng em ăn hiếp chị đấy.” Vưu Trí là định để Hướng Viên biết, đừng tưởng lão đại giấu giếm giúp cô thì anh ta cũng không biết sự thật cô ngủ quên. Đi trễ là đi trễ, vậy mà còn dùng lý do nham hiểm như thế, anh ấy cảm thấy mình quá bất công. Kết quả Hướng Viên còn thất đức tương kế tựu kế diễn kịch nữa chứ, người phụ nữ này sao sao… sao có thể thay đổi xoành xoạch như vậy được? Đương lúc hai người đang ầm ĩ, thì đúng lúc đó trong văn phòng truyền ra tiếng quát khàn cả giọng! “Mẹ kiếp, có phải từ lâu anh đã khó chịu với tôi rồi không?!” Là giọng của Lý Trì, ngay sau đó là âm thanh rít qua kẽ răng, “Anh thì cao quý hơn tôi bao nhiêu hả, không phải cha anh còn nợ bọn vay nặng lãi hả?!” Phảng phất như sấm sét san bằng đất đai, cuồng phong nổi lên xé tan vẻ nghiêm trang đạo mạo trong sáng sớm, mưa to gió lớn đột nhiên trút xuống, không nói lời nào đổ ập xuống đầu bọn họ. Cả phòng kỹ thuật bỗng yên lặng lạ thường, trong nháy mắt không khí đông cứng như đóng băng, mọi người không ai dám cử động dù chỉ là một cử động nhỏ, Thi Thiên Hữu đang pha cafe cũng dừng lại, nước trong ly nổi lên vòng xoáy nhỏ, chuyển động không biết mệt mỏi. Những người khác thì trố mắt nhìn nhau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Hình như bên trong vang lên tiếng cười khẽ. “Cậu nghĩ nhiều rồi, người có thể làm tôi khó chịu không nhiều, cậu chưa đủ tư cách.” Giọng anh trầm thấp lạnh lùng hơn bất cứ lúc nào, song lại không có vẻ tức giận, so với bộ dạng điên cuồng thất thố của Lý Trì thì trông anh ung dung hơn nhiều. Quả thật không để người ta vào mắt. Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng động lớn. Giây tiếp theo, một bóng người từ trong lao ra. Lý Trì đập cửa chạy ra, cửa phòng họp vỗ mạnh liên hồi, mà qua đó —— thỉnh thoảng Hướng Viên lại có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong, mặt mày lạnh lùng cúi đầu cài nút áo sơ mi. Yết hầu chuyển động như lưỡi nhọn trên giày trượt, cả người toát ra giá rét. Đoán chừng có lẽ tầm mắt cô quá nóng bỏng, anh gài nút áo xong rồi tắt laptop, ánh mắt lơ đãng quét đến. Sau chuyện vô tình tối qua, sau nụ hôn không có độ ấm ấy. Hai người lần nữa mắt đối mắt, trong đôi mắt anh vẫn hờ hững như thường. Có thể vì vừa gây gổ với người ta nên trên mặt anh có vẻ bực dọc. Trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, anh thẳng thừng dựa vào ghế nhìn cô không chút né tránh, trong không khí dường như có thứ gì đó đang cháy… mãi cho tới khi cánh cửa chậm rãi khép lại, hoàn toàn che khuất gương mặt nặng nề của anh. Trong nháy mắt trước khi cửa khép lại, ánh mắt bên trong vẫn cứ nhìn thẳng vào cô không che giấu.