Hướng Viên xoay người rời đi, Từ Yến Thời mỉm cười, trái lại cũng chẳng bất ngờ mấy. Ngắm sao cùng một người đàn ông đã say, có quỷ mới biết trong lòng anh ta nghĩ gì. Mấy năm nay Tây An có mật độ sương khói nhiều thứ ba cả nước, đừng nói ngắm sao, đến mặt trăng lớn như thế mà cũng chỉ thấp thoáng trên trời. Có điều bên Lật Châu còn ổn, chỉ số sương khói toàn thành phố không nghiêm trọng như những thành phố khác, vẫn ở mức nhẹ. Ở thị trấn lân cận có một nông trường cỏ, là thánh địa để ngắm sao, mỗi năm có rất nhiều du khách đổ xô về đây ngắm mưa sao sa, tháng bảy tháng tám là mùa đông nhất. Từ Yến Thời vừa kiểm tra chỉ số tối nay xong, ở mức bình thường. Có điều vẫn đáng tiếc. Trời sao thế này, chẳng biết đến bao lâu mới có thể được nhìn thấy. Năm phút sau, Hướng Viên quay về, trên tay có thêm một ly nước. Lúc cô đẩy cửa phòng họp đi vào, Từ Yến Thời vẫn là dáng vẻ kia, cổ áo phanh ra tay áo để hở, trên chỗ ngồi bên cạnh đặt chiếc laptop, người dựa vào mép bàn, ngón tay đè lên nút nguồn, hình như là chuẩn bị tắt máy. Nghe thấy tiếng động, tay anh dừng lại không nhấn xuống nữa, từ tư thế đang nửa dựa vào bàn dứt khoát ngồi xuống, điện thoại đặt trên bàn, thong thả đút tay vào túi, mắt nhìn cô đầy hài lòng. Hướng Viên đi đến trước mặt anh, đưa cốc nước trong tay qua. Anh cúi đầu nhìn. Hướng Viên nói: “Uống vào sẽ dễ chịu hơn.” Từ Yến Thời nhận lấy, chợt hai tay chạm vào nhau, ngón tay lạnh băng khiến da đầu Hướng Viên tê rần. Cô đột ngột rụt tay về, dặn dò một câu: “Sau này anh đừng uống rượu nữa, anh uống rượu không đỏ mặt, chứng tỏ trong cơ thể không có enzyme chuyển hóa cồn, rượu cồn sẽ được phân giải qua gan, nguy hiểm chết người đấy.” Từ Yến Thời bật cười, cầm cốc nước cúi đầu nhìn cô đăm đăm, nhưng Hướng Viên không nhìn anh mà nhìn đi nơi khác. Rốt cuộc cũng không bắt bẻ cô, rất nể mặt vừa uống nước vừa gật đầu thấp giọng đáp “ừ”. Nước vào miệng hơi chát, lúc xuống cổ họng thì lại có vị chua, anh không khỏi nhíu mày, “Đây là gì thế?” “Nước giấm gừng, hữu hiệu hơn thuốc giải rượu, bao giờ bố tôi say cũng đều uống cái này cả.” Hướng Viên nói rõ cho anh biết, “Có điều vì không tìm thấy giấm nên tôi dùng chanh thay, cũng không kém mấy đâu.” Cô không xác định bổ sung. “Chanh lấy đâu ra?” Hướng Viên chỉ ra sau lưng, “Trên bàn Thi Thiên Hữu.” … Một giây sau, Từ Yến Thời lập tức đặt ly xuống, anh vốn không buồn nôn, nhưng bây giờ dạ dày đã bắt đầu nao nao cồn cào, anh bất đắc dĩ xoa sống mũi giữa chân mày, cố bình tĩnh lại, nhưng cảm giác kia lại như mãnh hổ xổng chuồng, nhảy lên nhảy xuống tung hoành loạn xạ trong dạ dày anh. Hướng Viên thấy sắc mặt anh không đúng, bụng dạ sốt ruột, “Sao thế?” Cả phòng kỹ thuật đều biết, Thi Thiên Hữu là người đến ly nước cũng lười rửa, trái cây ăn không hết thối rữa cũng không chịu vất đi. Có lần Cao Lãnh không biết, lỡ ăn quả quýt của anh ta, cái vị ôi thiu kia… Cả đời này anh ta thề mình không dám động đến đồ của Thi Thiên Hữu lần nào nữa. “Không sao.” Từ Yến Thời sợ cô tự trách mình nên cố dằn cảm giác chịu đựng. Hướng Viên: “Có tác dụng chậm hả? Buồn nôn à?” “Hơi hơi.” Gương mặt tuấn tú của anh trắng bệch, còn tai thì ửng đỏ, trong chớp mắt Hướng Viên đã nghĩ, rượu anh uống thì ra là tên tai. Không đợi cô nghĩ nhiều, Từ Yến Thời cúi người xuống, chống hai tay lên đầu gối, định hóa giải cơn trào ngược cuồn cuộn trong dạ dày. Hướng Viên chăm chú nhìn anh, sơ mi phẳng phớm, đường cong sau sống lưng bả vai phác họa rõ ràng, gần như có thể nhìn thấy cơ thể đàn ông bắp thịt rõ ràng của anh. “Tôi vào nhà vệ sinh với anh nhé?” Theo bản năng cô nói. Từ Yến Thời ngẩng đầu nhìn cô, cười khẽ rồi quay đầu đi, một tay nhấn vào dạ dày, một tay nắm chặt đặt trước miệng, giọng lấy lại vẻ lạnh lùng của ngày thường: “Không cần, cô ở đây đợi tôi đi.” … Cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra. Từ Yến Thời nôn thốc nôn tháo, vị chua trong dạ dày lúc có lúc không xộc lên, anh nằm sấp trên bồn cầu, một tay khóa cửa lại. Hướng Viên không đi vào mà đứng ở ngoài cửa chờ, nghe thấy bên trong là tiếng ói đào tâm móc phổi liên tiếp. Lòng cô chua xót cứ như thể người ăn chanh là cô vậy. Một giây sau đó, cô chợt nhớ lại lời Trần Thư nói. Hướng Viên châm một điếu thuốc, tựa vào cửa nhà vệ sinh hút. Trong hành lang mờ mờ, cách một cánh cửa nhà vệ sinh, một người ngẩng đầu hút thuốc còn một người gập bụng nôn mửa. Cô dựa lưng vào tường, mùi nicotin bao phủ đầu lưỡi chóp mũi. Hướng Viên không hề nghiện thuốc lá, bao giờ mọi người chia thuốc thì cô mới hút cùng, còn bản thân không thèm lắm, chỉ những khi tâm phiền ý loạn hay áy náy tự trách thì mới cần một điếu để giải tỏa. Còn bây giờ. Cô áy náy thật sự. Khói trắng lượn quanh trong không trung, cuối hành lang ánh sáng mờ mờ như chỗ sâu trong mây mù, một bóng người đứng thẳng nơi đó, đang chìm vào hồi ức. Thật ra hồi cấp ba, người cô thích nhất chính là anh. Mùa hè năm ấy, cô vừa nhập học thì đã nghe bạn học thường xuyên nhắc đến cái tên Từ Yến Thời, sau đó trong sân trường, trên cầu thang, trong lớp học, hễ vô tình gặp phải ở mọi nơi, cô đều không tự chủ được nhìn anh nhiều hơn. Nói thế nào nhỉ, chính là rất hợp gu cô, dù là tướng mạo vóc dáng hay khí chất, bao gồm cả vẻ lạnh nhạt khi nói chuyện cùng người khác nữa. Trùng hợp sao còn là một học bá. Từ nhỏ Hướng Viên đã ngỗ nghịch, bản thân là chúa học dở, chỉ thích những người xa không với tới xem thường kẻ khác, bởi vì rất có cảm giác kích thích kéo người xuống ngựa về lại phàm trần. Cho tới nay, khi theo đuổi người ta cô không nói thẳng là tôi thích cậu hay viết thư tỏ tình sến rện làm gì. Chủ yếu cô toàn trêu đùa là chính, đợi khi sự mập mờ tăng lên thì lại giữ khoảng cách thích hợp, duy trì mỹ cảm, phần lớn nam sinh cuối cùng đều không nén nổi chủ động tỏ tình trước. Lần nào dùng chiêu này cũng hữu hiệu cả. Nhưng Từ Yến Thời là người duy nhất cô không chờ nổi, chủ động nói ra miệng trước, lại còn bị từ chối. Hơn nữa còn bị từ chối ngay trước mặt Chung Linh, đây chính là chuyện cô canh cánh nhất. Cô Chung là giáo viên Anh văn của các cô, tiếng Anh của Hướng Viên rất dở, cho nên hai ngày nghỉ cuối tuần cô cùng mấy người bạn khác đến bổ túc ở nhà cô Chung. Thỉnh thoảng Từ Yến Thời cũng sẽ đi, nhưng không phải anh đến học thêm, mà con người cô Chung vừa ham rẻ lại muốn kiếm tiền, bản thân còn lười, có lúc sẽ để học sinh giỏi trong lớp đến hỗ trợ dạy giùm. Từ Yến Thời là trùm tiếng Anh toàn trường, thường bị sai vặt nhất. Đợt đấy cô khá ghen, vì Từ Yến Thời đến nhà cô Chung để dạy thêm cho Chung Linh. Kỳ thực khi đó hai người bọn họ chưa hề tồn tại sự mập mờ nào, đấy là lần đầu tiên Hướng Viên theo đuổi một người lâu như thế, đối phương lại còn không có phản ứng. Dần dà cô cũng thấy mệt, ở dưới nhà Chung Linh chặn người lại, sau một hồi oán trách giận dỗi, bỗng cô như quả bóng xì hơi, uể oải nói: “Hình như tôi không theo đuổi nổi cậu rồi, Từ Yến Thời.” Từ Yến Thời bình tĩnh trả lời: “Vậy thì đừng theo đuổi nữa.” Đúng lúc này Chung Linh chạy ra, trả ví tiền Từ Yến Thời làm rơi. Hai người còn chưa nói hết, Chung Linh nghe thấy rất rõ ràng, còn ra vẻ vô cùng vô tội, nhẹ nhàng đưa tay ra, “Từ thần, ví tiền của cậu này.” Sau đó còn giả vờ ngạc nhiên nhìn Hướng Viên, lại nhìn Từ Yến Thời: “Hai cậu đang nói gì thế.” Mùa đông năm ấy, Bắc Kinh đón ba trận tuyết, bông tuyết bay lượn dưới đèn đường, xoay vòng không biết mệt giữa tinh không, trong ánh đèn lấp lánh long lanh. Hướng Viên cảm thấy nhức mắt, lần đầu tiên cô thấy đau lòng đến vậy, một cơn rùng mình xộc thẳng vào tim, tựa như máu dịch trong người đều ngừng chảy. Cô khép hai mắt lại, “Được. Tạm biệt.” Nói đoạn, cô vòng qua hai người trực tiếp đi thẳng. Cô rất ghét phải đi chậm, nhanh chóng đi hai bước rồi chạy hết sức, tuy thế cô vẫn nghe thấy tiếng cười trên đau khổ của Chung Linh sau lưng. “Cậu từ chối cô ấy rồi à?” “Tiếc thế, cô ấy đẹp vậy mà.” “Có điều thông minh như cậu, chắc chắn sau này bạn gái của cậu còn đẹp hơn cô ấy.” Hình như cô loáng thoáng nghe thấy Từ Yến Thời trả lời: “Cám ơn.” … Hướng Viên là người cầm được thì buông được. Từ nhỏ bà nội đã nói với cô thế này, rất nhiều cô gái có mối tình đầu phức tạp, cho rằng mình ở độ tuổi mới biết yêu, chàng trai đầu tiên làm mình rung động thì chính là người cả đời này không gặp lại nữa. Thậm chí còn có cả người chung tình, thích một người nhất định phải thích rất lâu rất lâu thì mới gọi là yêu. Tuy nhiên những điều ấy chỉ là gông cùm đạo đức mà xã hội này áp đặt lên phụ nữ chúng ta mà thôi. Cả đời này cháu có thể thích rất nhiều người, thậm chí sẽ vì một động tác, một câu nói mà yêu người này, đó là điều hoàn toàn bình thường, không phải lăng nhăng gì cả. Chỉ cần con nghiêm túc chân thành trong mỗi mối tình, không làm tổn thương đến đối phương thì sao không thể? Có câu nói thế này, phụ nữ quan tâm tỉ mỉ mới có vị phụ nữ nhất. Nên sau khi bị Từ Yến Thời từ chối, cô cũng chỉ đau lòng một thời gian rồi nhanh chóng hoạt bát đầy sức sống lại. Đúng lúc này, trong lớp có người mới chuyển đến, quan hệ của cả hai nhanh chóng thân thiết. Cậu nam sinh kia cũng coi như là một tiểu lưu manh, học tập không tốt, lúc tỏ tình còn náo động toàn trường, suýt nữa bị mời phụ huynh. Từ sau lần đó, cô cũng rất ít khi nhớ đến Từ Yến Thời. Cho đến bây giờ gặp lại, cô cứ ngỡ lòng mình đã bình phẳng như nước, vậy mà không ngờ, người đàn ông trước kia từng thu hút mình vẫn còn sức quyến rũ đến thế. Ngày trước còn trẻ không hiểu chuyện, không che giấu được tâm trạng bản thân, dù là tinh tú trên trời cao, thì chỉ cần cô thích, cô cũng sẽ nghĩ đủ cách hái xuống. Nhưng bây giờ, cô chẳng còn cái sức lực không sợ trời không sợ đất của năm xưa nữa rồi, băn khoăn nhiều cũng vì những chuyện trải qua lúc trước, thế nên mới chùn bước với anh. Thậm chí còn không cảm thấy, Từ Yến Thời sẽ thích cô trong một thời gian ngắn. Cô rất vui, đêm đó ở Bắc Kinh, câu “đã vào tuổi này rồi, thích thì được gì” của Từ Yến Thời đã một gậy đánh thức cô. Chứ nếu không, trong bầu không khí nỏng bỏng tối ấy, cô không biết liệu mình có nóng đầu lên nói ra lời gì không nữa. Trái tim thiếu nữ cùng mập mờ rung động trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói. Chỉ chớp mắt, lý trí và tỉnh táo lần nữa quay về. Vì bố mẹ nên từ nhỏ cô đã theo chủ nghĩa không cưới gả. Cộng thêm mấy năm gần đây, ông nội cứ không ngừng truyền thụ lợi ích tập đoàn cao hơn lợi ích cá nhân, lợi ích quốc gia lại cao hơn lợi ích tập đoàn cho cô. Lúc cần thiết thì hy sinh lợi ích cá nhân vì lợi ích tập đoàn, hoặc là lợi ích quốc gia cao hơn tất cả. Quan tâm gì lợi ích tập đoàn hay lợi ích cá nhân, dẫu sao cô cũng quyết định sẽ không kết hôn, làm một phú bà xinh đẹp ‘giữa vạn hoa sắc thắm, lá nào vương tới lòng’*, là một thần long thấy đầu không thấy đuôi dãi nắng dầm mưa, muốn yêu thì yêu, muốn chia tay thì chia tay. Tự tại biết bao. Không ai có thể quả thúc tính tình bướng bỉnh của cô được. (*Cụm này chỉ người vô cùng đào hoa, yêu đương khắp chốn nhưng không yêu ai thật lòng.) Nên đối với Từ Yến Thời cũng thế. Cách tốt nhất bảo vệ tình cảm chính là không yêu anh, nếu không cuối cùng sẽ có ngày trở thành bạn trai cũ… Đến lúc đó cô lại cảm thấy tiếc nuối. Huống hồ, cô và anh đã không còn là những cô cậu vô tri đơn thuần nữa rồi. Ở độ tuổi trong lành nhất, thuần túy nhất, rõ ràng anh đã từ chối cô, thì vì sao lại yêu cô ở cái tuổi phức tạp nhất rối loạn nhất này được đây. *** Trên tầng thượng gió lớn, Từ Yến Thời không mặc áo khoác, hai người đi tới ban công ngoài phòng họp. Sợ Từ Yến Thời bị cảm, Hướng Viên hoàn toàn phớt lờ tác phong tiết kiệm ngày thường của Lý Vĩnh Tiêu, mở hẳn ba máy điều hòa. Đây là một phần mềm đang thử nghiệm, người không hiểu về tinh vân, thiên hà hay bản đồ sao vẫn có thể đọc được, bởi vì nó rất trực quan, chỉ cần giơ camera điện thoại lên trời thì sẽ xuất hiện lời chú giải tương ứng. Năm đó quá rảnh rỗi, vì làm phần mềm này mà anh đã tìm hiểu hết về tinh vân cũng như thiên hà, còn lập bảng cùng lão Khánh, đưa hết mọi thứ này vào đó. Tuy nhiên vẫn chưa làm xong, vốn còn có cả chức năng tìm kiếm nữa nhưng anh chưa kịp thêm vào, tối nay uống rượu, đầu óc nặng trịch, không phù hợp làm việc, nên mới muốn đưa cô đi xem trước. Ai ngờ, Hướng Viên đã bị những chòm sao thiên hà trên trời thu hút đến mê mẩn, cô ngẩng mặt lên dựa vào lan can, giơ điện thoại của anh về phía màn đêm tĩnh lặng, nghiên cứu trong điện thoại một hồi lâu, mắt càng lúc càng phát sáng, cuối cùng vừa vui mừng lẫn kinh ngạc quay qua nhìn anh: “Đây là chòm Thiên Lang sao? Hình như còn sáng hơn cả chòm bên cạnh nữa.” Cô cũng chẳng để ý anh có trả lời không, tiếp tục giơ điện thoại lên tìm kiếm những chòm sao quen thuộc. Chòm sao thợ săn Orion, chòm sao Thiên Mã… cô đều tìm thấy cả. “Chòm Song Tử của tôi gần mặt trăng nhất nè, quả nhiên là chòm sao được nữ thần ánh trăng quan tâm mà.” … Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, Từ Yến Thời thỏa mãn dựa vào lan can, cúi đầu cài lại nút áo, nhếch mép cười khẽ, “Kéo lên trên qua trái chút, có thể nhìn thấy thiên hà.” Anh vừa cài vừa thờ ơ nói: “Sao Tinh, sao Mộc, vân vân.” Hướng Viên không kéo được, cô dùng Iphone quen rồi nên không quen thao tác trên hệ điều hành Android, không thuận tay lắm, ngón tay di trên màn hình cả buổi cũng không có phản ứng, cô sốt ruột nói: “Điện thoại của anh sao tệ thế ——” Còn chưa dứt lời thì bóng người bên cạnh chợt lóe lên, người đàn ông chồm đến, vòng cô vào lòng. Đầu tiên Hướng Viên ngửi thấy mùi rượu, sau đó là mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh, hơi thở trên anh xâm nhập mọi phía. “Cầm điện thoại cao lên.” Giọng nói truyền đến từ đỉnh đầu. Cả người Hướng Viên bỗng cứng đờ, sống lưng không dám nhúc nhích dù chỉ một cử động nhỏ. Anh cúi người, một tay chống lên lan can, tay khác vòng trên đầu cô khẽ cử động, hơi thở nóng rực phả vào tai cô. Không biết có phải vì quá yên lặng hay là do anh uống rượu, mà hơi thở nặng hơn bình thường. Anh chẳng hề hay biết cô nàng trong lòng đang suy nghĩ miên man, điều chỉnh góc độ xong thì đứng thẳng người dậy, một tay cài nút áo sơ mi, thấp giọng nói: “Nhìn thấy chưa?” Hướng Viên hít sâu một hơi, lần nữa dồn sự chú ý vào bản đồ sao. Một lúc lâu sau, cô quay đầu lại khen ngợi hết lời. “Có thật nè, cái này còn dễ dùng hơn cả kính viễn vọng thiên văn nữa, hơn nữa còn kèm cả chú giải, anh nhìn đi nhìn nè, đây là… sao Thổ, sao tôi không thấy vành đai đâu nhỉ…” Nói rồi lại xoay qua chỗ khác. Từ Yến Thời nghe thấy tiếng thì cúi đầu, không nhịn được bật cười, dù cô có nhìn qua kính viễn vọng cũng không thấy được vành đai đâu, không biết trong quả đầu dưa này chứa gì nữa. Thế là anh cúi người xuống định giải thích cho cô. Kết quả, Hướng Viên đột ngột nghĩ gì đó, đột nhiên ngoái đầu: “Anh là chòm sao gì ——” Chóp mũi đau xót, hơi thở phái nam đập vào mặt bao trùm lấy cô. Cánh môi dịu dàng chạm vào nhau. Trong nháy mắt cả hai sửng sốt. Chẳng biết anh cúi xuống lúc nào, tầm mắt nóng như lửa chạm vào nhau, chóp mũi chạm nhẹ, hơi thở vừa lạnh vừa nóng phả vào mặt cô. Lúc này như có căn phòng bơm đầy khí ga đang nổ ầm ầm trong đầu cô! Cả hai đều ngạc nhiên trợn mắt nhìn nhau, đằng sau là trời sao xán lạn, hai bên bờ sông đèn đuốc sáng choang, cả thành phố lung linh muôn màu muôn vẻ. Lúc này đây, đôi mắt trong veo của Từ Yến Thời của đang nhìn cô đầy thâm trầm, như một giếng sâu muốn hút cô vào. Sự kiềm chế trong mắt anh chẳng thể nào nói rõ, như một hòn đá cuội cuội ném xuống hồ, kích thích gợn sóng trong đáy lòng cô. Môi anh vừa lạnh lại có hơi say, cứ thế đè lên môi cô. Không có nhiệt độ mà cũng thật mềm, cả người Hướng Viên như tê dại, toàn bộ máu huyết chảy cả lên đầu, cô nín thở, đương lúc đầu óc quay cuồng thì anh lại tách người ra, lý trí quay về. “Hướng Viên ——” Trong mắt anh mang theo chút cảm xúc khó nói nên lời, cũng có phần nào kìm nén. Hướng Viên bình tĩnh ngắt lời, “Tôi biết rồi, không cần giải thích.”