Đây rõ ràng là giọng điệu đùa giỡn. Thẩm Trầm mà cũng biết nói đùa sao? Ninh Tiểu Tinh cảm thấy cực mới lạ. Từ lúc quyết định bắt đầu lại một lần nữa, Thẩm Trầm luôn cho cô thấy một mặt rất khác của anh. Cô cong khóe môi, khẽ cười hỏi: “Khác nhau sao?” Đôi mắt đen láy của Thẩm Trầm ánh lên sự vui vẻ, “Ừ, không giống nhau. Ngày trước đều là em quyết định, nếu…”, anh nắm lấy một bàn tay cô, khẽ siết lại, “Nếu là bạn gái anh, anh thích được tự vào bếp hơn.” … Cả đêm Ninh Tiểu Tinh không sao ngon giấc, hai mắt còn chưa hết sưng giờ lại thêm một bọc quầng thâm. Lên tầng, cô cố tình không mang chìa khóa mà ấn chuông cửa. Thẩm Trầm ra mở cửa, vừa nhìn thấy cô đã bật cười, “Không ngủ được à?” “Đâu có.”, Ninh Tiểu Tinh vẫn mạnh miệng. Thẩm Trầm không hỏi thêm, lùi lại cho cô đi vào. Anh mặc quần áo ở nhà, một tay cầm xẻng nấu ăn, trên người đeo chiếc tạp dề hoa màu hồng nhạt. Ninh Tiểu Tinh muốn cười nhưng lại cắn môi cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được. “Cười gì?” Ninh Tiểu Tinh lảng sang chuyện khác, “Anh nấu gì đấy?” “Bánh trứng gà. Hồi nhỏ anh làm bánh trứng gà là ngon nhất đấy.” Rõ ràng chỉ là một câu bình thường, nhưng Ninh Tiểu Tinh lại cảm thấy vô cùng dễ nghe, không kiềm chế được lại nhoẻn miệng cười. “Còn gì nữa không? Không phải là hết rồi đấy chứ?” Thẩm Trầm dẫn cô vào phòng bếp. “Cháo sườn.” “Cháo sườn?”, Ninh Tiểu Tinh lại cười, “Mới sáng ngày ra đã ăn phong phú thế rồi.” “Hồi anh còn nhỏ, mỗi lần bị ốm, ông nội Lương đều bảo…” Trong phòng bếp, chiếc bát thủy tinh đựng bột bánh được đặt trên kệ, chảo đã được bắc lên bếp, cái bánh trứng mỏng đã rán được một mặt. “Bảo gì cơ?” “Ông bảo, đang tuổi lớn…”, Thẩm Trầm thuần thục lật miếng bánh, “…Trẻ con bị ốm phải ăn nhiều thịt vào.” Ninh Tiểu Tinh phì cười thành tiếng, “Ai ốm? Chẳng ai đang tuổi lớn cả nhỉ?” “Em.”, Thẩm Trầm nghiêm túc nhìn cô, “Gầy thế này. Người ta làm đầu bếp thì mập mạp, sao em lại gầy vậy?” Ninh Tiểu Tinh: … Cô không muốn béo đâu. Ninh Tiểu Tinh ăn hai bát cháo, một cái bánh, cái bụng đã căng phồng ra rồi. Thẩm Trầm hỏi: “No chưa?” Cô gật đầu lia lịa, “Ừm! No quá rồi! Em dọn dẹp cho anh…” Thẩm Trầm chợt ngăn cô lại, “Không cần, để anh làm được rồi.” Ninh Tiểu Tinh vẫn khăng khăng, “Không sao mà, em quen rồi.” Thẩm Trầm chống một tay xuống mặt bàn, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên. “Thế thì sau này ở nhà, em phải làm quen với việc nhìn người khác làm đi.”, thấy cô có vẻ không hiểu, anh giải thích luôn, “Nếu coi nấu ăn là công việc chuyên nghiệp của em, thì không thể để em ngày nào về nhà cũng phải tăng ca được.” Ninh Tiểu Tinh: ??? Cô cảm thấy Thẩm Trầm có gì đó không bình thường cho lắm. Đương nhiên, nhìn bề ngoài thì anh vẫn là Thẩm Trầm của trước kia, không nói quá nhiều, thái độ khiến người ta cảm thấy anh lạnh lùng, ngay cả khi nói đùa thì giọng điệu vẫn thản nhiên như không, nhưng Ninh Tiểu Tinh cảm thấy… cảm giác lạnh giá trên người anh đã không còn, thay vào đó là cảm giác như được tắm trong gió xuân, ôn hòa hơn rất nhiều. Ninh Tiểu Tinh ngồi thừ ra một lát rồi đi vào phòng bếp. Thẩm Trầm đang cúi đầu, thành thục rửa bát dưới vòi nước chảy ào ào, anh xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ ra hai cẳng tay vô cùng rắn chắc. “Mấy hôm trước em làm món cuối cùng mời khách rồi, chắc là cũng sắp tốt nghiệp thôi.” Thẩm Trầm ngoảnh đầu lại, trên mặt hiện vẻ vui mừng tự nhiên, “Sắp tốt nghiệp ư?” “Ừm.” “Đã chốt ngày chưa?” “Vẫn chưa. Nhưng mà, Thẩm Trầm, sau này… em không nấu cơm cho anh được nữa đâu.”. Sợ anh hiểu nhầm, cô vội nói: “Vốn đã tính như thế từ trước rồi, không liên quan đến…chuyện đấy của bọn mình.” “Chuyện nào của bọn mình?”, Thẩm Trầm cười hỏi lại, trong mắt rõ ràng là vẻ trêu chọc. Khuôn mặt Ninh Tiểu Tinh bất giác nóng lên. Thẩm Trầm tỏ ra nghiêm túc đúng thời điểm, “Sau này định thế nào? Vẫn muốn làm blogger ẩm thực à?” Ninh Tiểu Tinh hơi kinh ngạc, vì không nhớ mình đã từng đề cập đến kế hoạch trong tương lai với anh. Có lẽ trong một lúc lơ đễnh nào đó cô đã nói ra, nhưng dù thế, chuyện mà ngay cả cô còn không nhớ rõ, sao anh lại có thể nhớ đến vậy? Ninh Tiểu Tinh đáp: “Phải.” “Đã có phương án chưa?” Ninh Tiểu Tinh gật đầu, “Đại khái là có hai phương án. Một là phát huy những gì thầy đã dạy, hai là làm thứ em cảm thấy hứng thú, về sự thay đổi của ẩm thực qua các thời đại. Nhưng mà, còn nhiều chi tiết em vẫn chưa tính xong.” Thẩm Trầm úp bát lên giá cho ráo nước rồi lấy khăn lau khô. “Ừm, lấy kinh nghiệm trước kia làm về mảng game của anh mà nói, thì có hai điểm quan trọng. Một là chọn ra đối tượng, sau đó quảng cáo một cách triệt để trong phạm vi cho phép. Hai là, khai thác tối đa những gì nhóm đối tượng đó cần. Đương nhiên, việc đẩy mạnh marketing cũng là một phương pháp cực kỳ phổ thông.” Ninh Tiểu Tinh thầm oán trong lòng: Lý thuyết thì em đều hiểu, nhưng em không biết nên cụ thể hóa nó thế nào. Thẩm Trầm như hiểu được suy nghĩ của cô, anh cất bát vào tủ rồi đi đến bên cạnh cô. “Quá rộng quá mông lung, đúng không?” Ninh Tiểu Tinh bĩu môi cười vẻ chán nản, “Có một chút.” Thẩm Trầm vỗ nhẹ lên vai cô, “Em chờ một chút, anh đi lấy cái này cho em.” Thẩm Trầm vào phòng làm việc, lấy một tập tài liệu ra. “Em xem thử đi, có thể sẽ có gợi ý cho em đấy.” Là một bản kế hoạch. Ninh Tiểu Tinh không có kinh nghiệm đi làm văn phòng, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với thứ này. Cô giở nhanh một lượt rồi ngây người. “Cái này… chuẩn bị cho em à?” Thẩm Trầm gật đầu. Trông anh thoải mái như không hề có ý khoe công. “Lần trước nằm viện rảnh quá nên tranh thủ làm.” Thẩm Trầm nằm viện, là chuyện của cuối năm ngoái. Thời điểm đó, anh đã giúp cô chuẩn bị thứ này rồi ư? “Nội dung cụ thể thì lát nữa em từ từ xem sau, nói tóm gọn đơn giản thế này, chỉ có bốn chữ “thỏa mãn nhu cầu”. Rõ hơn nữa thì là, chỉ cần vẻ ngoài xinh đẹp của em, là đã đủ để thu hút một bộ phận không nhỏ những người thích ngắm gương mặt đẹp. Đây là một kiểu thỏa mãn nhu cầu.” Ninh Tiểu Tinh: … Thẩm Trầm cười, “Không quá lời đâu, em xinh lắm. Lúc nào cũng thế.” Ninh Tiểu Tinh hơi cảm thấy xấu hổ. Chợt nhớ lại hồi cấp Ba, cô thật sự rất kiêu hãnh, lúc nào cũng tóm lấy vạt áo của Thẩm Trầm hỏi: “Thẩm Trầm, tôi có xinh không? Tôi xinh lắm, đúng không? Mọi người đều bảo kiểu tóc này cực kỳ hợp với tôi.”. Hoặc là, “Thẩm Trầm, Thẩm Trầm, màu son này đẹp không? Tôn da lắm đúng không?”, nói xong, cô còn không biết ngượng mà chu môi lên cho Thẩm Trầm xem. Mà phản ứng của Thẩm Trầm là: Không có phản ứng gì. Đến nhìn cô một cái mà anh cũng không chịu. “Lúc nào cũng thế làm sao được, ngày trước anh còn chẳng thèm nhìn em.” Thẩm Trầm mím môi im lặng. Ninh Tiểu Tinh tự ý thức được rằng mình lỡ lời. Tuy đây là lời nói thật, nhưng hiện giờ nói vậy chẳng khác nào bảo Thẩm Trầm nói dối. Nếu hai người muốn bình yên ở bên nhau, thì không nên nói ra những câu như vậy. Cô xấu hổ gượng cười, chủ động đổi đề tài, “Xinh cũng chẳng có tác dụng. Bật ứng dụng làm đẹp lên, giờ có blogger nào mà không xinh đâu. Về vấn đề là tự nhiên hay nhân tạo, căn bản là không quan trọng.” Người trong lòng Thẩm Trầm, hẳn là cũng xinh lắm nhỉ? Không biết họ quen nhau từ khi nào? Nếu quen trước khi vào Trung học, vậy lúc cô đeo bám anh, không biết Thẩm Trầm có đem hai người ra so sánh hay không? Không đúng, có lẽ nào người kia là bạn học cùng với họ không? Đột nhiên, Ninh Tiểu Tinh rất muốn biết về cô gái kia, muốn biết cô ấy là người thế nào. Chỉ là, không thể hỏi được. Hiện giờ mà hỏi, thì chỉ khiến mình không thoải mái mà thôi. Nhưng không hỏi thì trong lòng lại khó chịu. Vì cô biết rõ, mình là lựa chọn thứ hai của Thẩm Trầm mà thôi, cô chẳng thể nào xếp vị trí số một được. Những lời Thẩm Trầm nói ngày hôm đó, có lẽ không phải là gạt cô, mà là an ủi. “Anh chỉ lấy ví dụ thế thôi.”, Thẩm Trầm nói, “Nhu cầu thật sự chắc chắn nằm trên nhiều phương diện. Anh đã xem thử hai blogger được yêu thích nhất hiện nay rồi, một người dựa vào những nội dung tạo cảm giác mạnh, có lẽ đánh vào tâm lý người xem một cách trực tiếp nhất, còn một người khác thì thiên về hướng nông thôn bình yên. Suy cho cùng, hiện giờ cuộc sống áp lực, rất nhiều người xem mấy thứ đấy để thư giãn…” Đột nhiên cô lại không muốn nghe Thẩm Trầm nói những chuyện này nữa. Loại cảm giác tiêu cực ủ lâu ngày lại dâng lên, Ninh Tiểu Tinh bỗng thấy dần hết hứng thú. Cô chính là kiểu bùn loãng không trát được tường. Giống như hồi cấp Ba nhờ Thẩm Trầm giảng bài cho, đều chỉ là để tiếp cận anh chứ không phải vì thật sự muốn học vậy. Cô đúng là một đứa không có năng lực, không có trí tiến thủ, một khi không còn gia thế hùng hậu nữa thì cũng chẳng là gì cả. Ninh Tiểu Tinh vô thức vuốt ve tập tài liệu, “Ừm, để em suy nghĩ.” Dường như Thẩm Trầm phát hiện ra sự rầu rĩ của cô, anh sờ trán cô rồi dịu dàng hỏi: “Sao thế, không thoải mái ở đâu à?” Ninh Tiểu Tinh nặn ra một nụ cười, “Không phải. Dù sao cũng phải để em tiêu hóa một chút đã. Từ ngày xưa em đã không phải là đứa thông minh rồi, anh quên à?” Bàn tay Thẩm Trầm vẫn đang áp trên trán cô, nghe thế, khóe mắt anh cong lên, “Không, thật ra em rất thông minh. Chỉ tại ngày xưa em chưa bao giờ để tâm vào chuyện học hành thôi.” Lại là một câu nói dối mang tính chất an ủi. Ninh Tiểu Tinh không muốn làm Thẩm Trầm cụt hứng, bèn nhận lấy “lời an ủi” này. “Cảm ơn lời khen nhé. Phải rồi, trưa nay anh muốn ăn gì?” Thẩm Trầm bỏ tay ra khỏi trán cô, “Không phải lo đâu, trưa nay anh không ăn cơm ở nhà. Anh hẹn Chương Việt Lĩnh với Kỳ Chân Chân rồi.” Kỳ Chân Chân? Ninh Tiểu Tinh chợt thấy căng thẳng. Xuất phát từ trực giác của phụ nữ, Ninh Tiểu Tinh có thể cảm nhận được Kỳ Chân Chân thích Thẩm Trầm, thậm chí còn có ý thù địch mơ hồ với cô nữa. Đương nhiên, Ninh Tiểu Tinh cũng vô thức không thích Kỳ Chân Chân. Không, chính xác mà nói, không phải là không thích, mà là ghen tỵ và hâm mộ. Cùng Thẩm Trầm học Đại học, thông minh, có năng lực, cùng anh gây dựng sự nghiệp, Kỳ Chân Chân là người mà Ninh Tiểu Tinh muốn noi gương nhưng không thể. “Tối qua ba người mới ăn cơm với nhau cơ mà?”, cô làm như lơ đễnh hỏi. “Chuyện tối qua vẫn chưa bàn xong, hôm nay…”, Thẩm Trầm như sực nghĩ ra, “Hay là, em đi cùng anh đi?”