Ác phu cản đường
Chương 1 : Là nghiệt duyên? hay thiện duyên?
Mùa đông qua đi, Thiên Địa vạn vật chợt tỉnh lại. Núi rừng cây cối nảy mầm xanh tươi, trăm hoa đua nở, vịt đàn cười huyên náo vui mừng báo hiệu một mùa xuân đang đến.
Thời Yên quốc năm thứ ba mươi lăm, tháng ba, thành Hoàng Đô tọa lạc dưới chân thiên tử, phố lớn ngõ nhỏ, hễ tới giờ uống trà sau bữa cơm, đều đề cập tới việc đại hôn của Phiêu Kỵ tướng quân.
Thời gian trôi như nước, hồi tưởng năm đó, tiên hoàng tự mình ban hôn cho trấn quốc tướng quân phủ cùng Tả tướng phủ, đến nay, hôn sự mới được tiến hành, 2 nhà kết thành thông gia.
Nói chuyện xưa của trấn quốc tướng quân phủ, toàn bộ người trong thiên hạ, kể cả con nít, ai ai cũng nói 3 ngày 3 đêm không hết, vô cùng cảm động.
Mộ thị cả nhà trung liệt, đời đời xả thân vì nước, vì dân, vì quân, đến cuối cùng đều là da ngựa bọc thây! Hương khói trong Mộ phủ nối tiếp kết đại thụ, cành lá càng hi linh. Nhận hoàng ân của vua, nên tận trung vì vua, loạn thế tạo nên anh hùng, cũng hủy đi anh hùng.
Đến trấn quốc công Mộ Kỷ Niên, thế hệ Mộ lão tướng quân, chiến công hiển hách tôn quý. Lão tướng quân dưới gối chỉ có một nữ hài nhi. Trưởng nữ, Mộ Uyển Nghi là hoàng hậu nương nương được vạn dân kính yêu, kính ngưỡng. Trưởng tử, Mộ Bảo Quốc, thân là hộ quốc tướng quân, một đời ở biên giới biên cảnh, chỉ có một người con trai độc nhất Mộ Trì Tuấn. Khi con trai đến 5 tuổi, vợ của Mộ Bảo Quốc, chứng kiến trượng phu đứng chết ở biên cảnh, lại không kêu không khóc, biểu tình vẫn như cũ ôn nhu thanh nhã, đem tiểu nhi phó thác Phó tướng đem về kinh thành giao cho trấn quốc lão tướng quân, bà không thể sống thiếu phu quân nên tự sát theo chồng.
Vì vậy, Mộ Trì Tuấn đối với Mộ gia, đối với lão tướng quân không cần nói cũng biếtlà một bảo bối vô cùng quý giá và quan trọng. Lão tướng tướng quân đối con trai yêu thương, đối con dâu áy náy, toàn bộ tình thương đều dành cho Mộ Trì Tuấn, bề ngoài thì tỏ ra nghiêm khắc nhưng trong lòng lại rất yêu thương. Lão tướng quân nói rõ ràng, Mộ gia nhất môn trung liệt, chỉ có tướng tài, tuyệt đối không có loại ngu ngốc, bại hoại.
Mặc dù mới chỉ 5 tuổi nhưng tiểu hài nhi rất biết chuyện, tài trí cùng thân thể vô cùng tốt. Tuy tiểu hài nhi đối với Mộ gia là đứa cháu độc nhất nhưng lão tướng quân không có nuông chiều, nên học phải học, không nên học, có thể không học , Mộ Trì Tuấn hắn so với người khác hiểu biết nhiều. Bái danh sư, được tiến học ngự thư viện hoàng gia, Tàng Thư Các hoàng gia, vài năm công phu, lão tướng quân đã đào tạo được một khối sinh thạch (đá thường) thành khối Bảo Ngọc trong suốt.
Hoàng hậu nương nương đối đứa cháu trai duy nhất này hết mực thương yêu, cả triều văn võ thậm chí toàn bộ Hoàng thành đều biết Mộ Trì Tuấn có thể còn được sủng ái sánh bằng thân nhi tử của người. Hoàng thượng đối chuyện này càng tán thưởng không ngừng, Mộ Trì Tuấn mười tám tuổi năm đó, được nhận hoàng ân, ngoại lệ ban thưởng danh hiệu Phiêu Kỵ tướng quân, thuộc hàng tứ phẩm. Mộ Trì Tuấn đến cũng không cần nhún nhường, quỳ xuống đất, thống khoái tiếp chỉ. Chuyện này dẫn đến một phen tranh luận, nếu không phải tại giáo trường tỉ thí võ công, Mộ Trì Tuấn dựa vào thực lực của bản thân mà chiến thắng mới không bị đàm tiếu, càng về sau, trong triều đình không quan quân nào dám khinh đãi hắn, không có việc gì quan trọng cũng không dám đến tìm hắn vì hắn luôn có bộ mặt lạnh như băng.
Không biết vị Phiêu Kỵ tướng quân này giống ai , tuy rằng trấn quốc công dung nhan uy vũ, đức cao vọng trọng nhưng hành vi, cử chỉ cũng không khiến người khác trong lòng khiếp sợ vậy mà tiểu tử cháu của lão lại làm không mấy ai dám gần .Tuy rằng hắn có 1 khuôn mặt cực kì tuấn tú nhưng chính vì khí thế kia của hắn lại làm cho người ta trong lòng khiếp sợ không dám xúc phạm.
Mộ Trì Tuấn kia phúc hắc cáu kỉnh, hắn muốn xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất,ngẫm lại thì cũng thấy đúng vì hắn có mộ tướng quân đứng ở phía sau, danh hiệu thứ nhất kia làm sao ai dam tranh với hắn. Thật không hiểu, lão tướng quân như thế nào có thể ở chung với hắn.
Hiện thời yến trạch, có thể cùng Tả tướng phủ so sánh chỉ có phi trấn quốc tướng quân phủ, đủ thấy năm đó tiên hoàng ánh mắt xa.
Tướng quân phủ có vị hoàng hậu nương nương làm hậu thuẫn, Tả tướng phủ thì có một vị hoàng quý phi. Vì vậy danh môn vọng tộc có việc vui, tất nhiên có chút phô trương, đôi vợ chồng trẻ sau này không muốn nổi bật hơn người cũng không được. Một người là lãnh ngôn ác mặt tiểu tướng quân, một người là thiên kim ngang ngược nhưng cũng là một người rất khả ái, quan trọng nhất, vị nhị tiểu thư này thanh danh cũng không được tốt cho mấy, tuy rằng là tin vịt, nhưng không có lửa làm sao có khói, sau này không cần lo sẽ không có chuyện náo nhiệt để xem.
Có tiếng tăm cũng tốt, thế nhưng nghĩ đến chuyện động phòng người ngoài lại muốn đi nghe lén, nhưng không phải vì muốn nghe ngóng chuyện động phòng ra sao, mà là muốn đi nghiệm chứng, vị thiên kim thanh danh không tốt kia không biết còn là tấm thân xử nữ không? Nếu là như vậy, không biết vị tiểu tướng quân kia sẽ xử trí như thế nào? Trấn quốc công lão nhân gia như thế nào làm khó dễ cho Mai phủ? Tả tướng lão hồ ly kia là lại nên nói năng ra sao với Hoàng thượng, hoàng hậu, trấn quốc công, thậm chí là với tiên hoàng đây?
Hôm nay trong những người hạ nhân chẳng những có có người không sợ nhiễu loạn đại nhân, cũng muốn xem có chuyện tốt gì, hận không thể càng loạn càng tốt .
Do trời định, không biết Mộ Trì Tuấn cùng Mai Tâm Phỉ bướng bỉnh sẽ là nghiệt duyên hay thiện duyên? Lúc động phòng hoa chúc khiến nhiều người chờ mong.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
292 chương
51 chương
67 chương
103 chương
42 chương
27 chương