Tranh tài chi vị
Chương 6 : Thành lập công ty hàng đầu it 2
“Không phải nó thì là ai? Phế cháu đi, còn ai có thể được lợi?” – Trên khuôn mặt gầy yếu của Quân Bắc Cảnh hiện lên vẻ oán hận và không cam. Y từ lâu đã phát hiện ra, hảo cảm của cậu mình đối với Quân Bắc Hàn đang càng ngày càng tăng lên, hơn nữa không hiểu sao còn đặc biệt chú ý. Có một lần, y phát hiện ra rất nhiều ảnh chụp Quân Bắc Hàn trong tủ đầu giường của cậu mình, trông góc độ bức nào cũng là chụp lén, ý cảnh duy mĩ, mặt mày sinh động.
Ngoại hình của Quân Bắc Hàn tuy rằng không anh tuấn bằng y, nhưng đường nét khuôn mặt có hơi hướm mềm mại lại mang theo một lực hấp dẫn kỳ lạ. Đặc biệt là đôi mắt trong trẻo như vầng trăng sáng trong nước đó, quả thực có thể trực tiếp câu trái tim người ta ra khỏi lồng ngực. Phần góc trên cùng của bức ảnh đều bị mài mòn, bởi vậy có thể thấy được người giữ yêu thích không nỡ buông tay đến thế nào. Nếu như không phải để ý đến y, Quân Bắc Cảnh tin tưởng cậu mình chắc chắn sẽ cho ảnh chụp vào khung ảnh, sau đó treo kín một mặt tường.
Y không biết sự chú ý này từ đâu mà có, chẳng lẽ chỉ vì mẹ Quân Bắc Hàn trước đây từng gửi cho cậu mấy món đồ chơi, mấy bộ quần áo? Cậu rời khỏi cô nhi viện từ khi mới năm tuổi, có thể nhận được bao nhiêu ơn huệ của bà ta? Dù bà ta giúp đỡ mẹ mình, mẹ đã dùng sinh mạng để bồi thường tất cả những gì đã nợ bà ta, chẳng lẽ còn chưa đủ? Đúng vậy, Quân Bắc Cảnh đã ý thức được—— không phải mẹ Quân Bắc Hàn bức tử mẹ mình, mà là chính mẹ mình bức tử mẹ Quân Bắc Hàn. Lúc ban đầu, y một mực tin rằng mẹ rạch cổ tay chết trong bồn tắm của Dương Hi là vì trả thù, cho đến ngày Quân Bắc Hàn mắng chửi y một trận trong hẻm tối hôm đó, mới khiến y hiểu ra, mẹ mình lương thiện như vậy, chắc chắn trong lòng rất áy náy với Dương Hi. Sở dĩ mẹ chết trong bồn tắm của Dương Hi là vì muốn nói với bà ấy—— cháu trả cô tất cả những gì cháu đã nợ.
Nhưng suy nghĩ của cô ta thực sự rất mù quáng, không ngờ được rằng cái chết của mình lại gián tiếp dẫn đến cái chết của Dương Hi, sau đó khiến cho con của họ đi lên con đường thù hận, đến cuối cùng cũng không thể nào gỡ bỏ. Dù y chịu buông tha cho Quân Bắc Hàn , Quân Bắc Hàn cũng tuyệt đối không chịu buông tha cho y.
Lục Cận Thần nhíu mày, rất bất mãn với sự cực đoan và tính ngoan cố không chịu thay đổi của cháu mình, trầm giọng nói – “Cháu có thể nghi ngờ bất kỳ ai, trừ Bắc Hàn. Còn ai có thể được lợi, chẳng lẽ cháu không biết động não suy nghĩ à?”
Bắc Hàn ? Từ bao giờ mà ngay cả xưng hô cũng đã trở nên thân mật như vậy? Trên khuôn mặt Quân Bắc Cảnh không giấu nổi sự ghen tị, nhìn thấy ánh mắt sắc bén mà lạnh lẽo của cậu mình mới nghiêm túc suy tư, sau đó nghĩ đến Quân Bắc Ngang. Không, sẽ không phải là Quân Bắc Ngang. Cậu ấy là người duy nhất đưa ra thiện ý với mình khi mình mới đến nhà họ Quân. Cậu ấy đã từng vụng trộm đưa thuốc trị thương cho mình, vụng trộm chúc mừng sinh nhật mình, vụng trộm đi tảo mộ mẹ với mình, làm sao có thể là cậu ấy được? Cha từng nói cậu ấy đã kế thừa di sản của Dương Hi, tập đoàn nhà họ Quân không có phần của cậu ấy từ lâu rồi. Cậu ấy và mình không có xung đột về lợi ích, vì sao phải hại mình?
Quân BắcCảnh lắc đầu phủ định suy nghĩ này, khổ não suy tư một vòng, vẫn cảm thấy Quân Bắc Hàn mới là kẻ đầu sỏ phía sau màn.
Lục Cận Thần thấy y mãi mà vẫn chưa thông suốt, cũng lười nói thêm gì. Đợi hộ lí vừa đến thì trở về phòng làm việc, bật điện thoại camera (1) trên bàn lên. “Tìm tôi có việc gì?” – Trên màn hình hiện lên một gương mặt tuấn tú biếng nhác, bởi vì thức đêm mà xung quanh vành mắt hơi đỏ lên.
“Còn đang làm việc? Bây giờ đã hai rưỡi sáng rồi, nên đi ngủ.” – Lục Cận Thần nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, trong giọng nói có vẻ như bình thản ẩn giấu mấy phần thân thiết. “Ngủ ngay bây giờ đây.” – Quân Bắc Hàn ngửa đầu, nhỏ vài giọt thuốc chống khô mắt vào mắt.
Thanh niên lau giọt nước tràn ra khỏi khóe mắt đi, hơi nheo đôi mắt gợn nước lấp lánh lay động lòng người lại, khiến hô hấp của Lục Cận Thần hơi hỗn loạn theo. Hắn ra vẻ thoải mái dựa lưng vào ghế, bắt chéo đôi chân thon dài, đợi hô hấp và nhịp tim bình thường trở lại mới khàn giọng mở miệng – “Bắc Cảnh bây giờ đang cai nghiện. Cậu có biết Elsa không?”
Elsa chính là ả đàn bà đã dụ dỗ Quân Bắc Cảnh hít thuốc phiện kia. Quân Bắc Hàn lập tức cười rộ lên – “Sớm có ngày nó sẽ chết trên bụng đàn bà.” – Dứt lời bưng cốc sữa nóng hôi hổi lên uống cạn trong một hơi, liếm môi tiếp tục nói – “Tôi biết, mấy tháng trước ả còn cho tôi một điếu thuốc tổng hợp. Anh biết đấy, mũi tôi rất thính, cho nên tôi từ chối.” Thuốc lá của Elsa còn chưa đưa đến tay, hắn đã ngửi được mùi gay mũi của thuốc phiện.
Lục Cận Thần vừa thả lỏng trái tim căng thẳng, lại nghe thấy người đối diện nói – “Chẳng phải anh vẫn luôn cho người theo dõi tôi sao? Sự thật như thế nào anh phải biết rõ chứ. Tôi sẽ không hại cháu anh, anh có thể yên tâm.”
“Sao tôi có thể theo dõi cậu được chứ? Tay tôi không vươn dài như vậy được.” – Con ngươi Lục Cận Thần hơi co lại, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện bình thường. Hắn bây giờ vẫn dùng thân phận giả, ngay cả Quân Bắc Hàn cũng không biết cậu mình là người cai quản tập đoàn tài phiệt nhà họ Lục, chỉ nghĩ là sau khi từ chức hắn đến Nhật lập nghiệp, hiện đang là nhân viên quản lý tầng giữa của một công ty nào đó, có chút tiền, nhưng không có thế lực.
“Trên thế giới này không có chỗ nào mà Quân Bắc Hàn anh không thể với đến. Nhìn cái này xem.” – Quân Bắc Hàn lấy một bức ảnh từ trong ngăn kéo ra, lại gần màn hình. Đây là tấm ảnh duy nhất chụp gia chủ của gia tộc họ Lục mà truyền thông chụp được. Bởi vì bị tầng tầng vệ sĩ ngăn cách, màn ảnh chụp từ rất xa, chỉ chụp được một nửa khuôn mặt, hơn nữa rất mơ hồ. Đừng nói người ngoài, e rằng ngay cả chính Lục Cận Thần cũng chưa chắc đã nhận ra đó là ai. Cho nên sau khi được phát hành, bức ảnh này vẫn chưa bị tập đoàn tài phiệt nhà họ Lục tiêu hủy.
“Có ai có thể ngờ được Lục Cận Thần này chính là Lục Cận Thần ở Nhật kia chứ? Chỉ khác có một chữ, vậy mà chân tướng gần với sự thật nhất lại chẳng có ai nghi ngờ. Ông chủ Lục, mấy năm nay anh đã chơi đủ chưa?” – Quân Bắc Hàn bỏ bức ảnh xuống, hơi nhướng mày.
Lục Cận Thần cố gắng giãy chết – “Ảnh chụp mơ hồ như vậy, sao cậu có thể khẳng định được người nọ là tôi?” “Quên nói cho anh, công ty chúng tôi vừa mới phát minh ra một phần mềm nhận diện. Đừng nói là nửa khuôn mặt, dù chỉ chụp được cái gáy, căn cứ vào các nhân tố như khung xương, chiều cao, tạng người, dáng đi vân vân là có thể phân tích ra thân phận thật của người này. Hiện nay bộ quốc phòng Mỹ đang chuẩn bị lấy giá cao mua phần mềm này để truy lùng phần tử khủng bố. Có muốn tôi biểu diễn cho anh ngay bây giờ không?” – Quân Bắc Hàn cầm máy quét, chuẩn bị quét bức ảnh lên máy tính so sánh với người thật.
Hắn biết, quan hệ giữa mình với Vũ Trụ Noah tuyệt đối không thể lừa được Lục Cận Thần tai mắt thông thiên, cho nên không hề che giấu trước mặt hắn. “Không cần, tôi chính là Lục Cận Thần.” – Lục Cận Thần bất đắc dĩ cười rộ lên, hỏi – “Biết từ khi nào?” – Đã phát hiện ra thân phận thật của mình mà còn có thể nói chuyện thoải mái tự nhiên với mình như vậy, không hiểu sao, hắn cảm thấy tâm tình rất sung sướng.
“Gần hai năm. Anh thích chơi thì tôi chơi với anh, anh vừa lòng không?” – Quân Bắc Hàn thò tay muốn tắt video.
“Đừng tắt, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.” – Lục Cận Thần vô thức nghiêng người, nhìn chằm chằm màn hình nghiêm túc mở miệng – “Không phải tôi theo dõi cậu, cũng không nghi ngờ cậu, mà là đang bảo vệ cậu. Cậu có biết trong mấy năm nay tôi đã giúp cậu ngăn cản bao nhiêu phiền toái không? Hai ngày trước vệ sĩ đi theo cậu bắt được một tên côn đồ chuẩn bị cướp đầu của cậu, trên người gã mang súng, đạn đã lên nòng. Cậu có biết như thế có nghĩa là gì không?”
Quân Bắc Hàn rút tay về, cười lạnh nói – “Có người muốn mạng của tôi, là ai?” “Chính cậu không biết?” – Lục Cận Thần rút một điếu thuốc lá từ trong túi ra châm lửa, làn khói màu trắng làm mờ đi nét hung tàn trong mắt hắn.
Công ty của Quân Bắc Hàn càng ngày càng lớn, không tránh khỏi việc đắc tội vài người, nhưng người thực sự muốn mạng hắn, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Quân Bắc Ngang. Hắn suy tư một lát, trong mắt nhoáng lên nét sáng tỏ.
Lục Cận Thần phun ra một hơi, mềm giọng khuyên nhủ – “Cậu hãy về đi. Về nước, nó sẽ không đối phó với cậu mà không chút kiêng dè gì như vậy nữa. Có ông bà, chú bác bên ngoại của cậu theo dõi, ít nhất an toàn hơn ở nước ngoài nhiều. Muộn thêm mấy năm nữa e rằng nhà họ Quân sẽ không có chỗ cho cậu sống yên ổn. Đó là gia nghiệp của cậu, không ai có tư cách tranh giành với cậu.”
“Ngay cả Quân Bắc Cảnh cũng không có tư cách?” – Quân Bắc Hàn theo bản năng hỏi lại. “Bắc Cảnh cũng không có tư cách.” – Lục Cận Thần gật đầu khẳng định. Có lẽ xuất phát từ tâm lý bồi thường, có lẽ xuất phát từ đồng tình, Lục Cận Thần trước kia vốn nhận định nhà họ Quân cũng có một phần của Bắc Cảnh, nay lại thay đổi suy nghĩ. Hắn có thể giúp Bắc Cảnh tự gây dựng sự nghiệp, nhưng nhà họ Quân nhất định phải là của Quân Bắc Hàn.
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
72 chương
91 chương
77 chương
10 chương
53 chương
89 chương
59 chương