Tranh sủng đoạt giang sơn

Chương 127 : yên chi

Hai hoạn quan lập tức tiến vào điện. Ngay trước đó, họ và Trương Xương còn là đồng liêu nhưng bây giờ trong mắt hắn, họ như những sứ giả địa ngục đến đòi mạng vậy. Dường như Trương Xương vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn chấn kinh này, cứ trố mắt ra đó. Mãi đến khi một người bước tới đưa tay kiềm chế hắn, hắn mới giật mình, nhào tới chỗ Ninh Nguyên. “Điện hạ… điện hạ cứu nô tài với! Điện hạ!” Ngay lúc Trương Xương chạm tới vạt áo của Ninh Nguyên, Phàn Ưng Đức kịp thời chặn lại, sau đó đá văng hắn ra. “Không biết phép tắc! Mau giải đi!” Gần như ngay tức khắc, Trương Xương bị đè lại, bịt miệng, không thể kêu gào gì, chỉ có thể vừa giãy giụa vừa phát ra tiếng “ưm… ưm…” rồi bị giải ra ngoài. Tình cảnh này rất dễ khiến các cung nhân thấy đồng cảm, thở dài xót xa rằng ngay cả cung nhân lâu năm mà nói trói là trói thì mạng của mình có đáng gì đâu. Nhưng đối với chủ tử trong cung thì cảm xúc ấy lại rất có ích, ai cũng muốn cung nhân bên cạnh mình phải biết điều. Vì thế Hạ Vân Tự vờ như không cảm nhận được sự thay đổi của không khí xung quanh, chỉ có thần sắc là hơi hoảng hốt, ngây ra một chặp rồi ngẩn ngơ nhìn hoàng đế. “Hôm qua hoàng thượng nói vậy thần thiếp cứ tưởng là Ninh Nguyên nhạy cảm quá mức, không ngờ có kẻ dám thò tay đến chỗ của người thật.” Hoàng đế cũng nhíu mày, lắc đầu thở dài. “Đúng là khó mà lường được.” Hạ Vân Tự khó nhọc nở một nụ cười. “Ngay cả chỗ hoàng thượng mà cũng nhúng tay vào được, bất luận là ai thì kẻ này quả là đáng sợ. Nếu không tra ra được, e là thần thiếp không thể ngủ ngon giấc.” Hoàng đế gật đầu. “Trẫm biết.” Nói xong cầm đũa gắp một miếng bánh củ từ hương hoa hồng đưa đến bên miệng nàng. “Chân tướng sẽ tự khắc lộ ra.” Hạ Vân Tự nhấm nháp miếng bánh, im lặng gật đầu. Dù y đã nghi ngờ Đức Phi nhưng trong lúc trò chuyện, nàng không hề nhắc đến nàng ta, chỉ “khách quan” chỉ ra những điểm đáng sợ trong chuyện này rồi yêu cầu điều tra thật nghiêm minh. Điều này cũng giống như làm bánh củ từ hương hoa hồng vậy. Bên ngoài là lớp vỏ bánh bằng bột củ từ, mềm mại, ngọt thanh; hoa hồng bên trong cũng phải thật vừa vặn, tốt nhất là lặng lẽ tỏa hương trong miệng người ta chứ thơm nồng quá cũng không hay. Ninh Nguyên thì lại tỏ vẻ nghiêm túc hồi tưởng lại, mày nhíu nhíu, do dự nói: “Xem ra… người xúi giục nhi thần hại lục đệ trước đó chính là hắn.” Hoàng đế nhìn nó, nó vẫn tự lẩm bẩm: “Mỗi lần hắn nhắc đến chuyện này, nhi thần đều cảm thấy nham hiểm đáng sợ, không dám nhìn thẳng vào hắn luôn, chỉ ứng đối qua loa. Cái hôm hắn kín đáo đề cập đến việc có một loại thuốc giết người không để lại dấu vết có thể cho nhi thần dùng, lúc nhi thần bẩm báo lại phụ hoàng không không thể nào nhớ nỗi hắn trông như thế nào. Bây giờ xem ra chính là hắn, giọng cũng rất giống.” Những lời này, nếu vài năm sau Ninh Nguyên nghe sẽ thấy rất giả dối nhưng bây giờ thằng bé mới mười ba tuổi, gặp phải chuyện mình không thể ứng phó thì né tranh theo bản năng là rất bình thường. Hạ Vân Tự lắc đầu thở dài: “Ta cũng không biết nói gì luôn. Chuyện lớn thế này mà không nói với ta.” “Con sợ làm di mẫu hoảng sợ.” Ninh Nguyên áy náy cúi đầu. Hạ Vân Tự lại hỏi nó: “Nhưng loại thuốc giết người không dấu vết kia là thuốc gì? Con có đưa cho phụ hoàng chưa?” Hoàng đế lắc đầu, Ninh Nguyên đáp: “Hắn không hề đưa cho con… Lúc đó con sợ chết khiếp, không nghĩ được nhiều. Sớm biết thì đã nhận lời hắn, thế là nhân chứng vật chứng đủ cả.” Vì thế việc này đến đây là coi như xong. Lúc đầu chuyện là do Ninh Nguyên bẩm báo với hoàng đế, y sẽ không tự dưng cảm thấy nó có gì giấu giếm mình trong vụ thuốc độc. —— Sáng hôm sau, Hạ Vân Tự đến Cung Chính Ti. Nàng không giấu điều này, sáng dậy là cố tình báo với hoàng đế. “Thần thiếp càng nghĩ đến việc người bên cạnh hoàng thượng mà cũng bị mua chuộc thì càng thấy bất an nên muốn đích thân hỏi chuyện hắn xem có phải Vĩnh Tín Cung cũng có tai mắt của kẻ khác hay không. Nếu có thể quét sạch sẽ thì sau này đỡ lo hơn.” Hôm qua nàng vô cùng tiều tụy, hôm nay cũng chỉ khôi phục lại vài phần, khí sắc trông vẫn khá tệ, làm người ta thấy mà đau lòng. Hoàng đế đương nhiên sẽ không bác bỏ yêu cầu này của nàng, gật đầu bảo nàng muốn thì cứ đi, lại căn dặn Oanh Thời phải chú ý hầu hạ, đừng để cảnh tượng trong phòng tra tấn của Cung Chính Ti làm nàng hoảng sợ. Hạ Vân Tự dùng bữa sáng xong là qua đó. Thật ra nàng thừa biết Đức Phi không thể cài người vào Vĩnh Tín Cung, ngược lại phía Cung Chính Ti, từ sau khi thay máu thì có vài người là của nàng và Hiền Phi. Nhưng vì muốn che giấu nên bình thường không hay qua lại, tuy nhiên họ đều nắm giữ những chức vụ trọng yếu. Vì thế khi nàng bước chân vào phòng thẩm vấn, nữ quan đứng đầu bèn ra hiệu một cái, lặng lẽ dẫn thuộc hạ lui ra ngoài hết. Phòng thẩm vấn im ắng như tờ, người bị giải đến đây đêm qua đang bị trói trên giá gỗ, yên lặng như một cái xác. Trong phòng chỉ có bụi bặm và mùi máu tươi lượn lờ dưới ánh sáng tù mù khiến cho nơi này thoạt trông rất giống với chốn địa ngục được viết trong những cuốn sách truyền kỳ. Hạ Vân Tự nhìn kỹ hơn, Trương Xương tuy đang gục đầu, mắt cũng vô hồn nhưng vẫn còn chớp, không hề bị ngất đi. Nàng bèn cười bảo: “Trương công công, tội danh độc hại hoàng tử này ngay cả chủ nhân đằng sau ngươi cũng không gánh nổi, nếu đổ lên đầu ngươi thì e là không tránh khỏi nỗi khổ lăng trì đâu.” Trương Xương không hề nhúc nhích, chỉ đờ đẫn há miệng. “Đại hoàng tử…” Trong giọng nói khàn khàn có mang theo vẻ không cam tâm xen lẫn hoảng loạn. Hạ Vân Tự cười khẽ. “Đại hoàng tử? Đại hoàng tử là con trai của tỷ tỷ, là cháu ruột của bản cung, ngươi thật sự cho rằng bản cung sẽ vì có con trai của mình mà mù quáng, đối xử không tốt với nó sao? Hơn ai hết nó hiểu rằng lục hoàng tử của bản cung là người không có khả năng tranh giành ngôi báu với nó nhất. Đùa giỡn với các ngươi đến giờ chẳng qua là dùng các ngươi để luyện tập mà thôi.” Trương Xương đã không còn sức động đậy nhưng ánh mắt không thể nào che giấu được vẻ kinh ngạc. Hạ Vân Tự cười xùy. “Bị một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi đùa bỡn trong tay, các ngươi nói xem bản cung nên nói gì đây nhỉ?” Nàng vừa nói vừa đi tới trước. “Công công, lúc này ngươi đã trong tình thế không thể nào cứu được rồi.” Đôi môi đỏ cong lên. Trong phòng thẩm vấn hệt như chốn địa ngục này, khuôn mặt nàng trông thật ma mị. “Chậc, cho nên ta không cứu được ngươi, nhưng ta có thể miễn cho ngươi nỗi đau bị lăng trì. Ngươi thấy sao?” Nói xong nàng đưa tay vào túi, lúc rút ra thì giữa hai ngón tay kẹp một gói giấy nho nhỏ. “Quen không?” Nàng mỉm cười. “Ngươi uống cái này là có thể êm đềm ra đi, thoải mái hơn so với việc bị lăng trì nhiều.” “Nhưng ngươi phải nhớ, những gì không nên nói thì không được nói dù chỉ một từ. Nếu ngươi có ý kéo bản cung xuống bùn, bản cung sẽ bắt cả nhà người phải chôn theo.” Nàng ung dung mở gói giấy ra, để lộ bột thuốc màu đỏ tươi. Nàng ngắm nghía kỹ rồi “à” lên một tiếng như vừa nhớ ra điều gì, sau đó cười càng tươi hơn. “Quên mất, trong này có thêm chút xíu thứ khác nhưng bản cung có thể thề là hiệu quả không thay đổi, chẳng qua là màu sắc không giống mà thôi. Ngươi đợi đến tối hãy uống, nếu không bản cung vừa đi mà ngươi chết ngay thì lại giống bản cung độc chết ngươi, thế lại chuốc lấy phiền toái cho người nhà ngươi.” Nói xong nàng nâng gói thuốc trên tay mình lên. “Cần hay không, ngươi nói một tiếng đi.” —— Đêm ấy, hoàng đế vẫn ở chỗ Thần Phi. Chuyện quan trọng còn chưa xử lý xong, hai người đều không có lòng dạ nào mà “gần gũi” nhau, chỉ nằm trên giường nói chuyện một lát rồi ngủ. Đến nửa đêm, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào. Hạ Vân Tự tỉnh giấc trước, mở mắt nhìn thì thấy Phàn Ưng Đức đang bước vội về phía này. “Hoàng thượng.” Hắn đi vội đến bên giường, gọi một tiếng. hoàng đế rất tỉn ngủ, nghe gọi là thức ngay. Phàn Ưng Đức cúi người bẩm: “Người bên Cung Chính Ti đến báo là… Trương Xương chết rồi.” Hoàng đế nhướng mày. “Thế là thế nào?” Phàn Ưng Đức trả lời: “Cung Chính Ti tra hỏi đúng một ngày một đêm, tối qua sợ tra tấn thêm thì hắn chịu không nổi nên tạm thời cho hắn về phòng giam nghỉ ngơi. Thái ý đã xem qua, nói tình hình vẫn ổn. Nhưng ai ngờ… ai ngờ nửa đêm đi tuần thì phát hiện hắn đã tắt thở.” Hạ Vân Tự cau mày. “Tự vẫn à?” Phàn Ưng Đức lắc đầu. “Trong đống rơm trong phòng giam phát hiện một tờ giấy gói thuốc. Nhưng trước khi thẩm vấn Cung Chính Ti đã lục soát kỹ người hắn, vì thế gói thuốc này hẳn là được đưa vào sau đó. Giống như là… có người muốn giết người diệt khẩu.” Mắt hoàng đế lập tức lạnh đi. “Những ai từng đến gặp hắn?” Phàn Ưng Đức chần chừ nhìn Hạ Vân Tự một lát rồi chắp tay bẩm: “Ngoại trừ sáng nay Thần Phi sang đó một chuyến thì không còn ai nữa cả.” “Vô lý!” Hạ Vân Tự lập tức bật dậy. “Sao bản cung lại hại hắn? Ta còn đợi hắn khai ra kẻ chủ mưu để được yên tâm đây!” “Vâng… vâng.” Phàn Ưng Đức cười làm lành. “Dù người có muốn diệt khẩu thì cũng không cần đích thân đi một chuyến như vậy. Nô tài chỉ bẩm báo tình hình thực tế thôi chứ không có ý gì khác.” Hoàng đế thở dài mệt mỏi. “Truyền vào đi.” Phàn Ưng Đức vâng khẽ một tiếng rồi lui ra ngoài điện. Không lâu sau nữ quan của Cung Chính Ti một mình đi vào, cung kính quỳ lạy. “Hoàng thượng vạn an.” Hoàng đế ngồi dậy, thần sắc hơi uể oải. “Nói đi.” Nữ quan lại dập dầu rồi bẩm: “Là nô tỳ sơ suất, đã để cho Trương Xương chết mất. Nhưng nô tỳ đã kiểm tra thuốc còn sót lại trong gói giấy, là một thứ rất lạ.” Hoàng đế hỏi: “Lạ thế nào?” Nữ quan đáp: “Không có mùi hương gì, hơn nữa trên cái xác không có chút vết tích nào, thần sắc cũng không có vẻ gì là đau đớn, giống như là giết người không dấu vết vậy.” “Giết người không dấu vết.” Lại là năm từ này, ánh mắt hoàng đế thoắt run lên. Y thở dài. “Sai mật thám đi điều tra xem thuốc này bắt nguồn từ tay ai.” “Vâng.” Nữ quan của Cung Chính Ti lại dập đầu rồi đứng dậy, sau đó bẩm báo thêm. “Trước giờ nô tỳ chưa bao giờ thấy loại thuốc nào như vậy nhưng nhìn màu sắc của thuốc này thì bỗng nhớ đến một lời đồn đãi.” Hoàng đế hỏi: “Lời đồn gì?” Hạ Vân Tự cũng ở bên cạnh lắng nghe, ánh mắt có sự thay đổi rất nhỏ, yên lặng chờ đợi. Nữ quan kia kể rành rọt từng câu. “Nghe đồn lúc vua Thần Tông của triều trước còn tại vị, hậu cung tranh đấu rất quyết liệt, sau đó xuất hiện loại thuốc giết người không dấu vết này, rất nhiều phi tần và hoàng tử công chúa đều bỗng dưng mất mạng. Sau đó rất lâu chuyện này mới vô tình được làm rõ, trong cung bèn thanh trừng loại thuốc này, từ đó mới được bình yên.” “Nghe nói thuốc này là thuốc bí truyền trên giang hồ nên mới lợi hại như thế. Vua Thần Tông tra xét sạch sẽ trong cung, tuy nhiên lại cảm thấy thuốc này cũng có lợi ích nên bèn niêm phong cất kỹ, phòng những tình huống cần kíp.” “Sau này Thái Tổ hoàng đế dẫn binh đánh vào, thiên hạ đổi chủ, thuốc này không cánh mà bay. Nô tỳ đã tra thư tịch trong Cung Chính Ti, lúc đó trong cung cũng từng vì chuyện này mà điều tra qua một lượt nhưng vẫn không tìm thấy.” Nữ quan kia nói chuyện rất khách quan, từng câu từng chữ đều không đặt tình cảm riêng vào, chỉ từ tốn trần thuật lại chuyện năm xưa. Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu lên, giọng càng thêm mạnh mẽ chắc chắn. “Thuốc này có màu đỏ như son môi, vì thế được gọi là Yên Chi.” “Sách còn ghi lại rằng có một cung nhân già của triều trước nói là thuốc này do người trong hoàng tộc lấy đi, nhưng vì đó chỉ là tin đồn, lại cách đây đã hơn trăm năm nên khó mà biết là thật hay giả.”