Tranh Phong
Chương 2
Ánh nắng mặt trời buổi sáng chan hòa ấm áp len qua rèm cửa màu trắng xuyên vào trong phòng, bò chậm chậm trên sàn gỗ, len lén leo lên cái giường lớn trải khăn màu xám tro, lướt qua hai thân thể đang dùng cả tứ chi ôm chặt lấy nhau như bạch tuộc.
Làn mi mỏng không che được ánh sáng rực rỡ buổi sớm mai, hàng lông mi đen dày rậm hơi rung rinh, Trương Thiệu Hoài cục cựa cái lưng một cái, “Uhm…” Mở mắt ra, đập vào trong mắt chính là người hoàn toàn đang vùi cả thân thể vào trong lòng hắn – Chung Tư Lâm.
Nghĩ đến tình cảm mãnh liệt đêm qua, Trương Thiệu Hoài không tự chủ được mà cười, cười giống như là tận hưởng sau lúc cơm no rượu say, nằm dưới ánh mặt trời ấm áp ngủ gà ngủ gật giống như mèo lười đang thỏa mãn… Tư Lâm hẳn là mệt muốn chết rồi, để cho y ngủ thêm một chút nữa nào.
Nhìn Chung Tư Lâm đang ngủ say trên gối, hàng lông mi dài trên mắt đổ bóng xuống dưới, cái mũi thẳng tắp tinh tế hô hấp đều đều, đôi môi bị tàn phá trong đêm qua, bây giờ hơi sưng cùng một màu đỏ son cong lên thành hình cung nhàn nhạt của một nụ cười tinh khiết ngọt ngào. Chung Tư Lâm ngủ rất bình yên, Trương Thiệu Hoài cũng không động đậy, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn Chung Tư Lâm.
Một loại cảm giác nhen nhóm, khi mắt Trương Thiệu Hoài thu lấy hình ảnh kia, chậm rãi, chậm rãi khuếch tán đến yết hầu, lan tràn đến chân tay, đi vào trong trái tim, đó là một loại cảm giác điềm tĩnh, ấm áp, bình yên. Trương Thiệu Hoài nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Chung Tư Lâm đặt ở trên gối, cảm thấy thăng hoa đến tột đỉnh. Trong lòng bây giờ chỉ cảm thấy hạnh phúc, giống như là thiên trường địa cửu, một loại hạnh phúc vĩnh viễn không thể tách rời, bao mưa gió trải dài qua gần mười năm, rốt cuộc hai người bọn họ cuối cùng vẫn nắm tay nhau, rốt cuộc nắm giữ được hạnh phúc thuộc về hai người.
…
Ngay ngày đầu tiên báo danh ở trường huấn luyện cảnh sát, hắn đã quen biết Chung Tư Lâm. Nghiêm túc mà nói, là hắn đụng vào Trung Tư Lâm, hơn nữa cú va chạm đó còn làm cho người bị tông trúng bất tỉnh luôn.
Ngày đó bởi vì hắn ngủ quên, hoảng hốt lẫn bối rối chạy như bay tới phòng đào tạo báo danh, nhưng trong lúc vội vàng chạy vào trong phòng ghi danh, một kẻ xớn xác, đụng vào một người toàn thân đen thui, vội vội vàng vàng nói tiếng xin lỗi với đối phương, đồng thời cái người bị hắn tông vào thì mặt mũi trắng bệch, chẳng thể đứng vững mà ngất xỉu ngay trong lòng hắn!
Người chính là do mình đụng trúng, họa mình sẽ phải tự gánh vác, Trương Thiệu Hoài mặc dù rất nóng lòng vụ ghi danh, nhưng cũng chỉ có thể cõng cái kẻ đang bất tỉnh trong lòng mình cùng với hành lí của người kia đi tới phòng y tế cứu người.
Đi tới phòng y tế mới biết được, cái người bị mình tông “nhẹ” một cái kia liền ngất xỉu bởi vì đang bị sốt cao. Bởi vì ngươi kia ngay cả lúc bất tỉnh chân mày chưa từng thả lỏng ra, làm cho Trương Thiệu Hoài không cách nào nhẫn tâm mặc kệ y, liền ở bên cạnh chăm sóc y, mãi đến hơn ba tiếng sau, người kia lo lắng tỉnh dậy, Trương Thiệu Hoài mới biết được y tên là Chung Tư Lâm, là sinh viên mới cũng đến báo danh ngày hôm nay.
Kết quả, hắn với y, Trương Thiệu Hoài cùng Chung Tư Lâm, trở thành hai nhân vật cuối cùng chưa báo danh, liền được giáo viên liệt vào trong danh sách đen suốt quá trình huấn luyện. Trời xui đất khiến thế nào mà hai người bọn họ bị đưa vào cùng một đội, mã số sinh viên cũng sát nhau, cứ tự nhiên như vậy mà trở thành bạn cùng phòng chiếm lấy một cái giường tầng kẻ trên người dưới, cộng thêm hỗ trợ lẫn nhau khi huấn luyện.
Cú va chạm đó, là điểm bắt đầu cho cuộc sống trong tương lai của hai người, cùng những dây dưa không rõ…
Trong mười bảy tuần tiếp theo, có mười chín con người không còn được xem là người cùng nếm trải cái gọi là “đặc biệt chiếu cố” trong quá trình huấn luyện, hai người từ chỗ hỗ trợ lẫn nhau lại trở thành “thủy hỏa bất dung” càng nhìn càng thấy ghét. Trương Thiệu Hoài không thể không thừa nhận, Chung Tư Lâm chính là đối thủ cạnh tranh tốt nhất, mặc kệ là trong lĩnh vực nào.
Hắn ban đầu cho rằng Chung Tư Lâm cơ thể yếu ớt nhiều bệnh chẳng thể nào chịu nổi một kích, thế nhưng lại hoàn toàn chẳng có cái nào giống với tưởng tượng của hắn, mặc kệ là huấn luyện thể chất hay là huấn luyện tinh thần, chỉ có hắn mới đuổi kịp tốc độ của y khi chạy đua đến trạm canh gác, hoàn thành yêu cầu của huấn luyện viên; trong phương diện chiến thuật, cấp cứu, Chung Tư Lâm luôn luôn vừa bảo trì tỉnh táo vừa nhanh chóng đưa ra những phán đoán chính xác.
Chỉ là, cá tính của người kia thật sự làm cho người ta không hiểu được mà nổi điên, luôn luôn độc lai độc vãng một mình, không cùng giao lưu tiếp xúc với những người khác, cũng hoàn toàn không hòa nhập vào trong tập thể.
Chung Tư Lâm, phảng phất giống như là được lập trình sẵn, không lộ ra một tia ấm áp, lạnh lùng như người máy, có thể hoàn thành tất cả các hạng mục yêu cầu, nhưng không mang theo bất kì sự nhiệt tình hay cảm xúc nào.
Cây to gió lớn, súng bắn chim đầu đàn, một người có biểu hiện như vậy, tự nhiên rất dễ bị người khác đố kị, hơn nữa cá tính của y lãnh khốc không thân cận người khác, càng làm cho người khác đối với y khó chịu. Ngay cả một lần huấn luyện tập thể cần phải làm lô cốt, tất cả đội viên trong đội đều hùa lại trêu cợt y, mặc dù bản thân mình cũng không đồng ý cách làm của những người đó, nhưng cũng không có sức ngăn cản ác tâm muốn chỉnh y của những người kia.
Một lần đó, y thân là chỉ huy của đội, thật sự bị chỉnh rất bi thảm, chẳng những trước mặt mọi người bị huấn luyện viên mắng đến chó cũng muốn chảy máu đầu, còn bị huấn luyện viên yêu cầu trực tiếp rút khỏi khóa huấn luyện! Kết quả y không muốn từ bỏ chương trình huấn luyện, bị huấn luyện viên trừng phạt phải chạy trong thao trường dưới cơn mưa đến khi nào tỉnh táo lại mới thôi, kì thật, chính là muốn buộc y phải tự động xin thôi tham gia huấn luyện.
Xuyên qua cửa sổ, Trương Thiệu Hoài nhìn thấy thân ảnh gầy gầy của Chung Tư Lâm ẩn ẩn hiện hiện dưới màn mưa to, chạy một vòng lại thêm một vòng. Hắn không hiểu tại sao ngực lại đau đớn như vậy… Đau lòng… Ngay cả bản thân hắn cũng không thể hiểu rõ được tại sao lại có cảm giác này, khi nhìn thấy Chung Tư Lâm té ngã, thân hình Trương Thiệu Hoài đã có phản ứng. Hắn nhảy vào trong mưa, ra sức giữ chặt Chung Tư Lâm đang miễn cưỡng bò dậy muốn tiếp tục chạy nữa.
Độ ấm từ ngón tay truyền lại, làm cho Trương Thiệu Hoài rùng mình một cái. Trương Thiệu Hoài vội vàng kéo Chung Tư Lâm đi về kí túc xá: “Cậu điên à? Đừng chạy nữa!”
“Ba!” một tiếng, Chung Tư Lâm hất tay Trương Thiệu Hoài ra, lời nói so với nhiệt độ cơ thể chẳng khác gì băng của y còn muốn lạnh hơn: “Không liên quan đến chuyện của cậu!” Lại lảo đảo chạy về phía trước.
Tay của Trương Thiệu Hoài bị Chung Tư Lâm hất ra, cả người sửng sốt, một cơn tức từ trong đáy lòng dâng lên. Thầm nghĩ tốt bụng chẳng bao giờ có được kết quả tốt, mi cho ta thật rảnh quá muốn đi trông nom chuyện dở hơi sao? Liền cũng chẳng ngăn cản hay cản trở Chung Tư Lâm nữa, đi một nước quay lại kí túc xá.
Sau lưng lại vọng đến tiếng “Bịch”, Trương Thiệu Hoài ngoảnh lại, chỉ thấy Chung Tư Lâm lại ngã xuống đất, chân mày nhíu lại thành một đường thẳng, vẫn đi về chỗ Chung Tư lâm, kéo người kia dậy: “Cậu rốt cuộc có cần mạng hay không hả? Đừng chạy nữa!”
Trương Thiệu Hoài chụp lấy áo của Chung Tư Lâm, chuẩn bị đem người kéo về, Chung Tư Lâm cong tay, dùng sức đẩy Trương Thiệu Hoài ra: “Cút ngay! Không cần cậu nhiều chuyện!”
Nhìn thấy Chung Tư Lâm lại muốn miễn cưỡng di chuyển thân hình, trong ngực Trương Thiệu Hoài tự nhiên buồn bực không nói được, đột nhiên xông lên bổ nhào vào Chung Tư Lâm. Chung Tư Lâm không ngờ tới Trương Thiệu Hoài lại đột ngột nhảy xổ lại, bị Trương Thiệu Hoài đẩy mạnh một cái ngã thẳng xuống đất. Chung Tư Lâm lập tức phản ứng lại, khởi động thân thể tống thẳng một đấm vào Trương Thiệu Hoài.
Trương Thiệu Hoài trong chương trình huấn luyện võ thuận đã từng cùng Chung Tư Lâm giao thủ, biết một đấm của Chung Tư Lâm không phải chuyện giỡn chơi, liền xốc lại tinh thần đối phó với nắm đấm của Chung Tư lâm, trong nháy mắt trở tay ra chiêu tiểu cầm nã thủ, chụp lấy cổ tay của Chung Tư Lâm. Chung Tư Lâm lấy chiêu phá chiêu, khi cổ tay bị chụp liền cong lại, dùng khuỷu tay giật cùi chỏ vào ngực Trương Thiệu Hoài. Xoay người qua một bên, Trương Thiệu Hoài nương theo lực đạo của Chung Tư Lâm, hoàn thành đầy đủ động tác tiểu cầm nã thủ, đem Chung Tư Lâm đè xuống trên mặt đất.
“Đủ rồi! Cậu muốn chết ở đây sao?” Trương Thiệu Hoài quát to: “Chỉ cần đến gặp huấn luyện viên xin lỗi không phải là xong sao, tính tình cứng rắn không phải để dùng ở chỗ này!”
“Tôi không sai!” Chung Tư Lâm bị Trương Thiệu Hoài đè trên mặt đất, cằm dính sát xuống đất, mở miệng phản bác Trương Thiệu Hoài: “Tôi sai chỗ nào? Tất cả mệnh lệnh tôi đưa ra đều chính xác, là bọn họ cố tình chỉnh tôi!”
Trương Thiệu Hoài túm lấy áo Chung Tư Lâm, mặt đối mặt, trợn to mắt nhìn Chung Tư Lâm: “Cậu tại sao không suy nghĩ một chút, bọn họ tại sao muốn chỉnh cậu?”
Chung Tư Lâm lạnh lùng cười: “Cậu ít ở đây giả mù sa mưa đi, cậu cũng chẳng phải là một trong những người đó sao? Sao vậy, nhìn thấy tôi như bây giờ, không phải các người rất thích sao!” Đôi mắt trở nên sắc bén, Chung Tư Lâm cứng rắn nói: “Cút ngay, cậu cho rằng bây giờ cậu là cái gì? Là đại hiệp với tấm lòng nhân nghĩa trong cổ trang sao? Ít ra dáng đại hiệp ở đây chút đi, Chung Tư Lâm tôi chính là kẻ mà người hiệp nghĩa không vừa mắt đó! Cút đi, đừng cản đường tôi!”
Lời nói bén ngót của Chung Tư Lâm như một dao hung hăng chém vào trong lòng Trương Thiệu Hoài. Đúng vậy, y lúc này phải chạy hết một vòng lại phải thêm một vòng dưới mưa, xét tới cùng chính là vì bọn hắn ác ý chỉnh y…
Ngoại trừ im lặng, Trương Thiệu Hoài hoàn toàn không biết hắn còn có thể nói cái gì.
Chung Tư Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn Trương Thiệu Hoài thêm cái nào nữa, áp chế cảm giác nặng nề vào lòng, lại một lần nữa ép bản thân phải cất bước.
Không biết có phải liên quan đến cơn mưa càng lúc càng lớn hay không, y đã không thể thấy rõ được con đường phía trước, y chỉ biết là cần phải chạy, có chết cũng phải chạy về phía trước, không thể dừng… Y không thể, không thể bị buộc rút khỏi khóa huấn luyện…
Dưới cơn mưa như trút nước trong thao trường có một người lảo đảo chạy, một người im lặng mà đứng…
Khi Chung Tư Lâm lại ngã xuống đất thêm một lần nữa, chậm rãi cắn răng đứng dậy, Trương Thiệu Hoài cũng không nhịn được, vọt lại. “Đừng chạy nữa, nếu chạy nữa cậu cũng không sống nổi đâu!” Trương Thiệu Hoài hét lên: “Giữ được núi, không sợ không có củi đốt. Rút khỏi huấn luyện thì sao chứ, tôi với cậu cùng nhau rút!”
Chung Tư Lâm túm lấy y phục của Trương Thiệu Hoài, lôi hắn đến trước mặt mình, mở to hai mắt trừng trừng nhìn Trương Thiệu Hoài: “Tôi không thể bị rút khỏi huấn luyện được! Cậu có biết tôi tuyệt đối không thể bị gạch tên được! Tôi đã không còn bất kì cái gì rồi, tôi tuyệt đối không thể để bị ép phải rút lui khỏi huấn luyện được…”
Sau khi nói xong, Chung Tư Lâm lại một phát đẩy Trương Thiệu Hoài ra, lảo đa lảo đảo muốn chạy về phía trước.
Thân hình gầy gầy của Chung Tư Lâm trong cơn mưa lại càng lộ vẻ đơn bạc, mang theo một cỗ ý chí không thể khuất phục.
Tại sao? Trương Thiệu Hoài tự hỏi mình, người kia tại sao lại có thể hành hạ bản thân đến tình trạng như vậy?
Hốc mắt giống như nóng lên, Trương Thiệu Hoài chạy nhanh đuổi theo thân ảnh đơn bạc kia…
Vươn tay đem tay phải của Chung Tư Lâm giật lại, đem tay quàng lên vai của mình, Trương Thiệu Hoài hòa theo bước chân của Chung Tư Lâm: “Nếu mệt thì dựa vào người tôi nghỉ một chút đi. Tôi cùng chạy với cậu, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu bị buộc rút khỏi khóa huấn luyện này.”
Chung Tư Lâm quay đầu nhìn Trương Thiệu Hoài, miệng mở ra, trước sau cũng không thể cất tiếng. Chính y cũng hiểu rõ thân thể của mình đã đến cực hạn rồi, còn có thể chống đỡ đến bây giờ toàn bộ đều dựa vào một chút cốt khí còn lại của bản thân.
Chung Tư Lâm quay đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, không nói một lời.
Trương Thiệu Hoài cùng chạy với Chung Tư Lâm, cảm giác được bên vai càng lúc càng nặng, làm cho đôi chân mày nhíu chặt của hắn lúc này mới chậm rãi giãn ra.
Trong cơn mưa, hai người yên lặng chạy cùng nhau.
Khi Chung Tư Lâm tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trương Thiệu Hoài, thì ra hôm đó rốt cuộc mình không chỉ ngất xỉu, thiếu chút nữa trở thành viêm phổi, phải nằm trong bệnh viện vài ngày.
Sau đó, Trương Thiệu Hoài mới từ một dì nào đó trong bệnh viện Chung Tư Lâm đang nằm mà biết được thì ra trước hôm nhập học một ngày, chính là lễ tang của mẹ Chung Tư Lâm.
Hôm đó, cả người y đều mặc đồ đen thì ra là tang phục.
Sau đó, Trương Thiệu Hoài cùng Chung Tư Lâm không ai bị buộc phải rút khỏi khóa huấn luyện, trong mười tuần tiếp theo, hai người trở thành đồng đội hợp tác ăn ý đến tuyệt hảo, cả hai đều có thành tích ưu việt, đều trở thành người xướng danh nhận thưởng trong lễ tốt nghiệp, hơn nữa đều trúng tuyển trở thành đội viên đội đặc nhiệm HongKong.
…
Có tiếng rên nhẹ khàn khàn vô thức: “Uhm…”
Chung Tư Lâm ở trong ổ chăn rốt cuộc cũng cục cựa trở mình, chuyển từ nằm nghiêng sang nằm ngửa, bị ánh sáng làm cho chói mắt, khiến cho mi mắt của Chung Tư Lâm có chút run rẩy, tự nhiên mà đưa tay muốn kéo chăn qua đầu, che khuất đi ánh sáng đang quấy rầy đến giấc ngủ của y.
Thuận tay kéo kéo, uhm, tại sao không động đậy gì cả? Lại tăng thêm một chút sức, tại sao chăn vẫn không chịu nhúc nhích?
Bất đắc dĩ, Chung Tư Lâm rốt cuộc cũng hé mắt ra một chút, mở mắt ra chậm rì, nhìn vào trong đó, đều thể hiện ra bộ dáng còn buồn ngủ vô cùng. Chớp chớp mấy cái, kéo ra một khoảng cách nhỏ nhỏ, trong tầm mắt ngập tràn hình ảnh của khuôn mặt quen thuộc cùng nụ cười tươi lộ ra má lúm đồng tiền. Lười biếng co duỗi tay chân, Chung Tư Lâm quay đầu lại, đem nửaa người nằm lên cơ thể của Trương Thiệu Hoài, nói khàn khàn: “Chào…”
Nhìn bộ dáng mơ hồ còn chưa tỉnh ngủ của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài lật lại, ôm lấy người mình yêu, vuốt vuốt những sợi tóc rối của y.
“Ngủ tiếp đi, khó có được ngày nghỉ, cố gắng ngủ thêm chút nữa đi.”
Nhưng Chung Tư Lâm lại lắc đầu, dụi dụi mắt, bởi vì sáng quá mà giọng nói hơi khàn khàn, nói cũng hàm hồ không rõ: “Không… Ngủ đủ rồi. Em đi tắm…”
Nói chuyện xong, Chung Tư Lâm đứng dậy, nhưng mà vùng eo lại không còn một chút sức nào đau đến tê dại, trên hai chân vẫn còn đọng lại dấu vết dịch ái…
Buồn bực hừ một tiếng, lại nằm trở về giường. Đem mặt vùi vào trong gối, Chung Tư Lâm nghiêng mắt trừng trừng liếc về Trương Thiệu Hoài nằm bên cạnh. Đều là tại tên hỗn đãn không biết kềm chế này.
Nhìn thấy ánh mắt bén ngót của Chung Tư Lâm chém tới, Trương Thiệu Hoài cúi người hôn lên cái trán trắng mềm của Chung Tư Lâm, thấp giọng nói: “Anh đi giúp em xả nước, đợi lát nữa “anh Hai” hãy vào tắm sau.”
Có người muốn hầu hạ mình, Chung Tư Lâm cũng không khách sáo, tùy tiện gật đầu, đem mắt nhắm lại, chờ Trương Thiệu Hoài chuẩn bị cho tốt.
Chỉ một lát sau, Trương Thiệu Hoài lay lay Chung Tư Lâm đang trên đường đi gặp Chu Công, nhẹ giọng dỗ dành: “Nước xong rồi, đi tắm nào.” Chung Tư Lâm mắt nhắm mắt mở, nhìn Trương Thiệu Hoài, chỉ miễn cưỡng vươn một tay đưa cho hắn.
Thở dài, Trương Thiệu Hoài tự động ôm lấy người nằm trên giường dậy, cưng chiều nỉ non: “Mèo lười…”
Chung Tư Lâm hừ lạnh một tiếng, há miệng cắn lên vai Trương Thiệu Hoài, thoạt nhìn giống như là dùng sức, nhưng chỉ nhẹ nhàng cắn, để lại dấu răng nhàn nhạt, hàm hồ mà oán giận: “Là ai làm hại hả?”
Nói vừa xong, đầu lưỡi lại rê theo dấu răng, giống như liếm qua mà cũng không giống, kích thích lửa nóng trong bụng Trương Thiệu Hoài dâng thẳng lên tận não, trái tim đập bịch bịch. Từ trong yết hầu phát ra tiếng rít nhẹ, Trương Thiệu Hoài bắt đầu hô hấp đứt quãng cảnh cáo Chung Tư Lâm đang cuộn trong lòng: “Đừng chơi với lửa! Còn chơi đùa nữa, anh liền đem em ném lại lên giường!” Chung Tư Lâm hứ một tiếng, nhưng cũng không chọc ghẹo Trương Thiệu Hoài nữa.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên tràn ngập, Chung Tư Lâm nằm ngửa trong bồn tắm, ngâm mình trong nước ấm, cảm giác cơ thể chậm rãi buông lỏng, thân thể mệt mỏi cùng cơn bủn rủn nơi eo cũng dần dần thư giãn, người cứ thế mà lười biếng nằm lì ở trong bồn tắm.
Vẫn không thấy Chung Tư Lâm ra khỏi phòng tắm, Trương Thiệu Hoài đã chuẩn bị xong cơm trưa không khỏi nhíu mày. Người kia đừng nói lại…
Không thể tránh được mà phải thở dài một hơi, Trương Thiệu Hoài cởi tạp dề trên người ra, đi về phía phòng tắm, đứng bên ngoài cửa gọi gọi: “Tư Lâm à?”
Kêu mấy tiếng gõ cửa mấy cái, không thấy Chung Tư Lâm trả lời trả vốn lần nào, bên trong phòng tắm lại không vọng ra bất kì tiếng động nào, Trương Thiệu Hoài chỉ có thể đẩy cửa đi vào. Liền thấy Chung Tư Lâm ngâm mình trong nước ấm, đầu tựa vào thành bồn tắm, đang ngủ mơ màng.
Trương Thiệu Hoài cười không thành tiếng, còn nói là ngủ đủ rồi mới ghê, căn bản là còn chưa có tỉnh ngủ mà, thật là…
Trương Thiệu Hoài đến bên cạnh Chung Tư Lâm, nhẹ giọng kêu: “Tư Lâm, dậy nào, nước lạnh rồi.”
Nhưng Chung Tư Lâm chỉ nhíu mi lại, ngay cả hai mắt cũng không có mở ra, thì thào lẩm bẩm nhỏ xíu: “Đừng làm ồn em…”
Chung Tư Lâm tùy tiện như vậy, làm cho Trương Thiệu Hoài không khỏi mỉm cười. Quên đi, tối hôm qua cũng làm y mệt chết rồi. Cẩn thận ôm lấy người đang nằm trong bồn tắm ra ngoài, thuận tay lấy khăn tắm bao lại, ôm ai kia quay lại về giường.
Có lẽ là bởi vì thân thể bị đem ra khỏi nơi ấm áp quen thuộc trong nước, chân mày Chung Tư Lâm cau lại, đột nhiên mở mắt, chỉ thấy bản thân đã được ôm ra khỏi bồn tắm, đang cuộn người trong lòng Trương Thiệu Hoài.
Trương Thiệu Hoài còn chưa kịp quấn hết khăn tắm cho Chung Tư Lâm, đã nhìn thấy Chung Tư Lâm mở mắt, ánh mắt mơ mơ màng màng, biết người kia còn chưa tỉnh ngủ, liền cười với y, dỗ dành: “Nếu vẫn còn mệt, vậy ngủ tiếp đi.”
Nhưng Chung Tư Lâm không có nhắm mắt lại, cứ sững sờ nhìn khuôn mặt tươi cười của Trương Thiệu Hoài.
Hình như, mỗi lần khi mình tỉnh lại, đều bên cạnh người này, đập vào trong mắt mình chính là khuôn mặt này, đôi mắt to tròn này, nụ cười này, hai lúm đồng tiền này.
Cái ngày báo danh ở trường huấn luyện cảnh sát đó, khi tỉnh lại trong phòng y tế chính là nhìn thấy anh.
Trong cái đêm mưa to gió lớn chạy bộ trong thao trường rồi ngất xỉu, khi mở mắt ra trong bệnh viện cũng nhìn thấy anh.
Khi thi hành nhiệm vụ ở đội đặc nhiệm rồi bị thương nặng, khi ý thức được phục hồi lại trên giường bệnh cũng nhìn thấy anh.
Khi Đình Đình rời đi, tinh thần ý chí lẫn bản thân đều sa sút, sống mà như chết, trong phòng tắm bị một người hung hăng dội nước lạnh, khi tỉnh táo lại, trước mắt vẫn chính là anh.
Là anh, chính là anh, lần nào cũng đều là anh!
Chính là nụ cười này, hai lúm đồng tiền này, đôi mắt to này, khuôn mặt này, chính là Trương Thiệu Hoài. Luôn bên cạnh giúp đỡ y, vĩnh viễn đều là anh.
…
Ngày đó, khi Chung Tư Lâm bởi vì thể lực không tốt lại dầm mưa mà ngất xỉu, lúc mở mắt ra được, đập vào trong mắt chính là trần nhà trắng toát của bệnh viện, đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy cô độc đến tột cùng. Y cái gì cũng không còn nữa rồi, không ai cần y cả, ngay cả người mẹ cùng y sống nương tựa vào nhau cũng bỏ y mà đi…
Hốc mắt chua chát, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
“Làm sao vậy? Có phải đau chỗ nào không hay có chỗ nào không thoải mái?” Đột nhiên, bên cạnh vang lên giọng nói của một người rất quen thuộc, làm cho Chung Tư Lâm ngay cả việc phải che dấu đi bản thân rơi nước mắt cũng quên mất, chỉ có thể kinh ngạc nhìn khuôn mặt ngày càng gần của Trương Thiệu Hoài.
Vẻ mặt Trương Thiệu Hoài thật sốt ruột nhìn Chung Tư Lâm, hắn không nghĩ khi hắn đi rót li nước quay lại, liền nhìn thấy Chung Tư Lâm đã hôn mê ba ngày đã tỉnh lại, nhưng mà… rơi lệ rồi. Hắn sợ đến không biết phải làm như thế nào, vốn định làm bộ không nhìn thấy, bất quá khi hắn nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Chung Tư Lâm, lại không kịp hỏi gì nhiều, hắn liền mở miệng ra.
Bất quá, khi Chung Tư Lâm giương lên đôi mắt lóng lánh nước nhìn về phía mình, tại sao trái tim của mình lại đập nhanh đến như vậy? Nhất định là tại bởi vì đôi mắt rất giống nai con Bambi, thật sự làm cho người ta trìu mến…
Hai người cứ như vậy ngốc lăng nhìn lẫn nhau, một hồi lâu, Chung Tư Lâm phục hồi tinh thần lại trước, nhanh tay quẹt đi nước mắt của mình, hung tợn mà mở miệng, nhưng bởi vì cổ họng quá khô khốc, thành ra những lời tàn nhẫn định nói ban đầu lại trở thành những tiếng vỡ vụn đứt quãng.
Thanh âm đứt quãng của Chung Tư Lâm, làm cho Trương Thiệu Hoài tỉnh táo lại, vội vàng đưa li nước ấm, êm ái đỡ Chung Tư Lâm ngồi dậy, cẩn thận cần li nước giúp y uống.
Chung Tư Lâm uống xuống một cách từ tốn, Trương Thiệu Hoài nhìn thấy y uống nước thì vui mừng nói: “Được rồi, cậu không cần lo lắng đến chuyện bị ép thôi huấn luyện nữa, đợi thân thể cậu khỏe lại, có thể quay về đội tiếp tục chịu đựng huấn luyện rồi.”
Nghe thấy Trương Thiệu Hoài nói, Chung Tư Lâm hơi chút phân tâm, liền bị sặc nước: “Khụ! Khụ! Khụ! Khụ…” Trương Thiệu Hoài vội vàng vuốt lưng giúp y dễ thở hơn, rồi lại sợ lỡ tay làm Chung Tư Lâm mới tỉnh lại bị thương, bởi vậy động tác có vẻ vụng về kinh khủng.
Trong cơn ho khan dồn dập, Trương Thiệu Hoài nghe thấy một câu nói đứt quãng: “Cảm ơn… Cảm ơn… Cảm ơn cậu.”
Một câu cảm ơn rất mơ hồ, nhưng Trương Thiệu Hoài nghe được, nghe rất rõ ràng, cái miệng của hắn không hiểu thế nào mà cong lên.
Từ hôm đó trở đi, trong lòng Trương Thiện Hoài cùng Chung Tư Lâm cũng hiểu rõ, có những sự thay đổi trong bọn họ, bọn họ không chỉ là bạn học, là bạn cùng phòng, là bạn thân, cũng là đồng đội rất tốt.
Trải qua thêm hai mươi bảy tuần huấn luyện trong trường cảnh sát, Chung Tư Lâm cùng Trương Thiệu Hoài bởi vì cả hai đều có biểu hiện ưu việt, trúng tuyển vào đội đặc nhiệm HongKong, trở thành là thành viên của đội Phi Hổ.
Trong tám tháng chịu huấn luyện trong đội Phi Hổ, hai người Chung Tư Lâm cùng Trương Thiệu Hoài càng ngày càng ăn ý, khi phối hợp làm nhiệm vụ cũng càng lúc càng tâm lí tương thông, bình thường chỉ cần dùng một ánh mắt, cũng biết phải phối hợp như thế nào.
Trong tình cảm cá nhân, cảm tình giữa hai người cũng càng ngày càng tốt, hai người trở thành bạn thân của nhau, là anh em tốt, là tri kỉ.
Mãi cho đến khi bọn họ cùng chấp hành một nhiệm vụ của đội Phi Hổ hai năm trước, Trương Thiệu Hoài và Chung Tư Lâm vẫn là anh em tốt, không chỉ khi ra ngoài làm thực hiện nhiệm vụ, khi nghỉ phép cơ hồ hai người cũng dính lấy nhau giống như là than không rời khỏi lò, lò không tách khỏi than, thường xuyên bị đồng đội chọc ghẹo, thoạt nhìn bọn họ kiểu gì cũng giống một đôi, Chung Tư Lâm thì muôn đời mặt không chút thay đổi, mà Trương Thiệu Hoài cũng chỉ cười hi hi ha ha bỏ qua.
Trong một lần tiếp nhận nhiệm vụ giải cứu con tin, Chung Tư Lâm quen với Phó Đình Đình, sau đó, những lúc nghỉ phép Trương Thiệu Hoài càng ngày càng ít xuất hiện cạnh Chung Tư Lâm. Thẳng đến chiều một ngày nghỉ phép nọ, Trương Thiệu Hoài một mình lang thang đi dạo trên đường, nhìn thấy phía bên kia đường là Chung Tư Lâm cùng Phó tiểu thư nói cười, tay trong tay.
Trương Thiệu Hoài không biết tại sao, đầu óc bỗng nhiên trở nên trống rỗng, đợi đến khi lấy lại được tinh thần, thì trời đã tối mịt…
Trương Thiệu Hoài chậm chạp đi đến ga tàu điện, hai mắt nhìn thấy những ánh đèn nê ông rực rỡ, đầu ngẩng rất cao, bởi vì hắn biết, nếu như không ngẩng cao đầu, dòng nước nóng trong hốc mắt sẽ tràn ra ngoài.
Từ ngày đó, Trương Thiệu Hoài khi nghỉ phép cũng không hẹn Chung Tư Lâm đi đây đó nữa.
Trong lúc Chung Tư Lâm càng lúc càng buồn bực, Trương Thiệu Hoài ngày nào nghỉ phép thì ngay từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu, một lần đội Phi Hổ tụ tập với nhau, Trương Thiệu Hoài dẫn đến một cô cái dong dỏng cao rất xinh đẹp, giới thiệu mới mọi người cô ấy là Tịch Hồng Quân, là bạn gái của hắn.
Nhìn nụ cười sáng lạn của Trương Thiệu Hoài cùng những cử chỉ thân mật với Tịch Hồng Quân, Chung Tư Lâm cuộc cũng hiểu được tại sao Trương Thiệu Hoài khi nghỉ phép cũng không quấn lấy mình lôi ra ngoài nữa.
Ngồi trong một góc mà mọi người không nhìn thấy, Chung Tư Lâm nhìn bầu trời xanh thẳm, đếm từ một đến mười, mỉm cười bình thản, cười trào phúng bản thân. Y đang chờ mong cái gì chứ? Hết thảy chỉ là những lời nói trong lúc vui đùa mà thôi…
Hít một hơi thật sâu, Chung Tư Lâm vẫn duy trì nụ cười hoàn mĩ như cũ, tự giới thiệu với Tịch Hồng Quân: “Tôi là Chung Tư Lâm, cô có thể gọi tôi là Sid, tôi là bạn học cũng là đồng nghiệp của Sean.”
Đúng vậy, y bất quá chỉ là bạn học cùng trường huấn luyện cảnh sát với Trương Thiệu Hoài, là đồng nghiệp trong đội Phi Hổ, bọn họ có lẽ chính là bạn bè, có lẽ chính là anh em, còn lại, bọn họ cũng chẳng là cái gì…
Trương Thiệu Hoài sau khi giới thiệu Tịch Hồng Quân cho mọi người làm quen, mọi người cũng không còn ghép đôi hắn với Chung Tư Lâm nữa. Lâu lâu mới nghỉ phép, Trương Thiệu Hoài đương nhiên muốn bên cạnh bạn gái của mình, tự nhiên cũng càng lúc càng chung một chỗ với Chung Tư Lâm.
Chậm rãi, giữa hai người có cái gì đó không giống như trước, mặc dù khi thi hành nhiệm vụ vẫn hợp tác mười phần ăn ý, mặc dù hai người ngày thường vẫn sẽ nói chuyện phiếm với nhau, nhưng mà… những động chạm thân thể cũng ít đi, hữu ý vô ý, Trương Thiệu Hoài không còn kề vai sát cánh với Chung Tư Lâm nữa, Chung Tư Lâm đối với Trương Thiệu Hoài cũng sẽ bảo trì khoảng cách nhất định.
Dần dần, bề ngoài không nhìn thấy khoảng cách giữa hai người, nhưng trong tận đáy lòng đều vạch ra giới tuyến, nhưng bất quá, cũng chẳng thể quay lại như trước.
…
Cuộc sống cứ thế ngày nối ngày trôi qua, rất nhanh rồi một năm lại một năm trôi qua, Trương Thiệu Hoài hẹn họ với Tịch Hồng Quân, mặc dù thi thoảng cũng có xào xáo, tranh cãi này nọ, nhưng đại khái vẫn rất ổn, hơn nữa người lớn hai nhà đều rất vừa ý, thường thúc dục bọn họ nhanh nhanh tính chuyện hôn nhân, Trương Thiệu Hoài bị ép đến nóng nảy, chỉ đáp ứng trước mắt sẽ đính hôn, Chung Tư Lâm cũng đồng ý làm phù rể cho Trương Thiệu Hoài.
Đồng thời, cũng có lệnh điều động Chung Tư Lâm đến nước Đức huấn luyện, trong lúc mọi người vây quanh chúc mừng Chung Tư Lâm, trong lòng Trương Thiệu Hoài có cảm giác phức tạp không nói thành lời, chua xót cay đắng, đau đớn xót xa…
Lúc này đây, bọn họ thật sự đã rất miễn cưỡng. Cũng chỉ có thể gượng gạo bày ra một nụ cười nói chúc mừng với Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài căn bản không biết được nụ cười kia của mình có bao nhiêu khó coi.
Hết thảy biến hóa diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt. Bảy ngày trước ngày Trương Thiệu Hoài đính hôn, bọn họ nhận lệnh tiêu diệt một nhóm sản xuất súng lục phi pháp trong một xưởng ngầm, cái xưởng đó nằm ở giữa sườn núi Đại Sơn Tự, vị trí ẩn mật ít người để ý. Bọn họ nằm trong tổ năm người phụ trách tấn công đợt đầu, quá trình đột kích diễn ra rất thuận lợi, rất nhanh đều không chế được sáu gã tội phạm, nắm giữ cục diện trong tay.
Ngay lúc bọn họ chia nhau lục soát xung quanh, Trương Thiệu Hoài phát hiện có một bóng người lủi vào trong căn phòng nhỏ phía sau, lập tức đuổi theo, Chung Tư Lâm phát hiện Trương Thiệu Hoài đơn độc truy lùng, cũng vội vàng đuổi theo trợ giúp. Khi đi vào trong căn phòng kia, bất ngờ phát hiện căn phòng này chính là kho nguyên liệu, tất cả đều là thuốc nổ. Tên tội phạm thấy không có đường thoát, đến đó khai hỏa, dĩ nhiên mang theo ý đồ kéo nhau cùng chết.
Hai người phá cửa sổ, rời xa căn phòng đầy thuốc nổ đang bị đốt kia, bởi vì số lượng thuốc nổ trong căn phòng đó rất nhiều, áp lực khi nổ trở nên cực kì kinh người. Ngay lúc bọn họ lao ra ngoài rơi xuống đất, khóe mắt Chung Tư Lâm nhìn thấy từ trong căn phòng đó một mảnh thép lao thẳng về phía Trương Thiệu Hoài, trực tiếp phản ứng bằng cách dùng tay ra sức đẩy Trương Thiệu Hoài ra. Khi áp lực của trận nổ trôi qua, Trương Thiệu Hoài vội vàng bò dậy tìm kiếm Chung Tư Lâm, trong khói bụi đầy trời, Trương Thiệu Hoài nhìn thấy mảnh thép dính trên tay Chung Tư Lâm, những thứ khác đều vị chôn vùi trong đất đá.
Trương Thiệu Hoài hoảng loạn bới Chung Tư Lâm lên, người kia vẫn còn hấp hối, cả người đầy máu.
Cánh tay Chung Tư Lâm bị cắt nát lộ cả xương thịt! Trương Thiệu Hoài còn chưa kịp có bất kì phản ứng gì, áp lực từ đợt nổ mạnh thứ hai đã ép tới, Trương Thiệu Hoài lấy người che chắn cho Chung Tư Lâm, đem cả người y gắt gao bảo hộ trong lòng mình.
Khi Trương Thiệu Hoài tỉnh lại, người đã nằm trong bệnh viện. Vừa tỉnh lại Trương Thiệu Hoài liền đòi gặp Chung Tư Lâm, Tịch Hồng Quân đợi một bên cũng không lay chuyển được hắn, chẳng thể làm gì khác hơn là dìu hắn đến phòng bệnh của Chung Tư Lâm, để cho hắn nhìn Chung Tư Lâm một cái.
Tịch Hồng Quân đỡ Chương Thiệu Hoài đi đến phòng điều trị đặc biệt của Chung Tư Lâm, hắn từ trong miệng Hồng Quân biết được thương tích của Chung Tư Lâm: đầu bị chấn thương nghiêm trọng dẫn tới xuất huyết não, xương sườn bị gãy, phổi dập chảy máu, cánh tay bị thương nghiêm trọng, thần kinh có thể bị tổn thương…
Cứ nghe thêm một vết thương mới, trái tim Trương Thiệu Hoài lại vỡ ra.
Đi nhanh đến trước phòng bệnh của Chung Tư Lâm, chỉ thấy Phó Đình Đình khóc đến đôi mắt hạnh đào sưng đỏ, rúc vào trong lòng một người đàn ông cao lớn mặc âu phục, ngoài khóc cũng chỉ có khóc. Khi nhìn thấy Trương Thiệu Hoài, cô liền lao đến, níu chặt Trương Thiệu Hoài hỏi: “Anh của tôi tại sao lại lại bị thương đến như vậy? Anh nói đi! Anh ấy tại sao lại bị thương nặng như vậy?”
Trương Thiệu Hoài rất kinh ngạc. Anh? Tư Lâm là anh của cô Phó này sao? Hắn mở miệng khàn khàn hỏi: “Tư Lâm… Cậu ấy là anh cô?”
Người đàn ông mặc âu phục bên cạnh vội vàng kéo Đình Đình lại, thấp giọng trấn an: “Đình Đình… Đừng như vậy, bình tĩnh một chút, chuyện này không phải lỗi của anh Trương.” Đình Đình lại gục trong lòng người đàn ông kia nghẹn ngào.
Người đàn ông quay sang Trương Thiệu Hoài, lịch sự nói: “Xin lỗi, anh Chung vốn là anh cùng mẹ khác cha với Đình Đình, thật vất vả năm ngoái mới nhận ra nhau, cho nên Đình Đình mới phản ứng kích động như vậy.”
Anh cùng mẹ khác cha? Trong lòng Trương Thiệu Hoài co rút, đau đớn.
Cường ngạnh đem cảm giác đau lòng chế trụ lại, Trương Thiệu Hoài hỏi người đàn ông kia: “Tôi có thể đi vào… nhìn Sid một chút không?”
Người đàn ông gật đầu, chừa ra một đường để cho Trương Thiệu Hoài đi vào.
Từ chối đồng hành với Tịch Hồng Quân, Trương Thiệu Hoài một mình đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy toàn thân Chung Tư Lâm quấn đầy băng gạc, phải dùng đến máy hỗ trợ hô hấp, nằm ở trên giường không hề có bất kì phản ứng nào, Trương Thiệu Hoài chỉ cảm thấy không thể thở được.
Ngồi lên cái ghế đặt cạnh giường bệnh của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài cẩn thận nhìn Chung Tư Lâm, hai mắt nhắm chặt, đôi môi tái nhợt, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc, tức giận cũng mất đi. Trương Thiệu Hoài nhẹ nhàng nắm tay trái của Chung Tư Lâm, cúi đầu xuống, nghẹn ngào cất tiếng, giọng nói vỡ vụn: “Tư Lâm…”
Trương Thiệu Hoài rốt cuộc đã hiểu rồi, hiểu tại sao mình mỗi khi nhìn thấy Chung Tư Lâm bên cạnh Phó Đình Đình trong lòng lại như bị khoét một lỗ; hiểu rõ tại sao khi biết Chung Tư Lâm muốn đi Đức tập huấn hai năm bản thân liền không thể cười nổi; hiểu rõ tại sao khi mình nhìn thấy Chung Tư Lâm bị chôn vùi trong đất đá liền cảm thấy mình sắp điên rồi. Hắn cũng đã hiểu, hiểu rất rõ rồi…
Bởi vì hắn muốn độc chiếm y, bởi vì hắn không muốn để Chung Tư Lâm rời khỏi mình, bởi vì hắn muốn được cùng y một chỗ, bên cạnh y, bởi vì hắn thương y…
Trương Thiệu Hoài yêu Chung Tư Lâm…
Tiếng nói khàn khàn mang theo điểm áp lực, tiếng khóc cố nén lại, thì thào nói bên cạnh Chung Tư Lâm: “Tư Lâm, đừng ngủ… Mở mắt ra đi. Anh là Sean này, là Trương Thiệu Hoài này… Là anh hại em bị thương, em mau đứng dậy đánh anh một trận đi. Đừng ngủ… Tư Lâm…” Đừng nên bỏ anh lại một mình, đừng để khi anh vừa hiểu ra rằng anh yêu em thì anh chỉ còn lại một mình, Tư Lâm…
Một giọt nước mắt của Trương Thiệu Hoài vô thanh vô thức rơi lên trên cánh tay tái nhợt của Chung Tư Lâm.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
22 chương
42 chương
7 chương
27 chương
83 chương
21 chương