Trăng dưới hiên

Chương 27 : Trăng dưới hiên

Chương 27: Nghĩ lại Nhìn tình huống bây giờ, chẳng cần nói gì nhiều nữa Cố Diêm thắng chắc rồi. Yến Hạ Nguyệt cũng không quá ngoài ý muốn, nàng biết trình độ của mình ‘tốt’ thế nào, nàng đi đến trước mặt Cố Diêm, dứt khoát nói: “Đi thôi.” Cố Diêm muốn nói gì đó để xoay chuyển tình thế: “Công chúa, nếu không chơi thêm ván nữa?” Yến Hạ Nguyệt dừng lại, ngoái đầu nhìn nhìn hắn một cái. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cố Diêm bị nàng liếc mắt một cái lập tức im lặng đuổi theo nàng, muốn nắm lấy tay nàng. Yến Hạ Nguyệt lại nhìn hắn một cái, đem tay khoanh ở trước ngực lập tức trở về phòng ngủ. Cố Diêm bất đắc dĩ, đi theo. Hắn đẩy cửa ra, công chúa đã đứng ở bên cạnh bàn, thấy hắn tiến vào, hơi hơi ngước mắt: “Ngồi đi.” Cố Diêm không dám ngồi, hắn cẩn thận nói: “Công chúa, ta……” Yến Hạ Nguyệt đi lên phía trước, đem hắn túm đem ấn xuống ghế. “Kêu ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi, bổn cung chẳng lẽ thua không chịu phạt nổi sao?” Cố Diêm nhìn Yến Hạ Nguyệt ngồi ở cái ghé nhỏ mà Bình Bình vừa chuyển đến, đứng ngồi không yên: “Công chúa, ta cũng không……” Yến Hạ Nguyệt cầm lấy cây búa nhỏ, ở đầu gối hắn gõ một chút: “Cố Diêm, nghe lời.” Cố Diêm nhìn cây búa nhỏ được làm rất tinh xảo kia, sửng sốt một chút: “Dùng nó sao?” Yến Hạ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt hắn tràn ngập thất vọng, nở nụ cười: “Bằng không thì sao?” Cố Diêm suốt ngày đều suy nghĩ cái gì đâu? Chẳng lẽ bảo nàng tự mình dùng tay sao? Cố Diêm xoa xoa chóp mũi không tiếp tục nói chuyện. Nói như vậy nếu hắn có thua, thì cũng phải dùng cây búa nhỏ này sao? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hắn còn tưởng rằng có thể…… Yến Hạ Nguyệt dù sao cũng là thua, trong lòng kỳ thật vẫn là có chút không cao hứng, nàng tùy tiện ở trên đùi hắn gõ hai cái rồi xuông cây búa xuống: “Tốt, xong rồi đấy.” Nàng ngồi vào giường, nghiêng nghiêng người, tay chống đầu: “Cố Diêm, mũi tên thứ nhất và thứ ba ngươi ném đi có phải cố tình nén rớt hay không?” Cố Diêm bình tĩnh trả lời: “Không có.” Yến Hạ Nguyệt làm sao mà tin hắn cho nổi: “Ta thấy mũi tên thứ hai ngươi ném chuẩn như vậy, chắc chắn hai mũi tên kia là cố ý ném lệch.” Cố Diêm không dám tiếp tục dây dưa sự việc này, hắn đứng dậy đi đến mép giường, từ dưới gối lấy ra quyển sách. Yến Hạ Nguyệt tùy ý liếc mắt một cái, kéo lại vạt áo nói: “Ngươi lấy cái gì a?” Cố Diêm đem quyển sách đưa cho nàng cầm, cũng ngồi xuống bên giường: “Bây giờ không có việc gì làm, không bằng công chúa cùng ta nghiên cứu quyển sách này.” Yến Hạ Nguyệt nhận lấy, đôi mắt nhìn thoáng qua mặt bìa, nhất thời theo bản năng muốn đem nó ném đi. Cố Diêm đem quyển sách kia nhặt lại, làm bộ muốn mở ra, Yến Hạ Nguyệt cả người nhổm dậy đè tay hắn: “Không bằng chúng ta tâm sự một chút đi? Đọc sách nhiều không thú vị a, ngươi nói đúng không, phu quân?” Một tiếng phu quân này kêu rất uyển chuyển lại khẩn thiết, Cố Diêm trong lòng đơ ra, động tác cũng dừng lại. Yến Hạ Nguyệt thấy hắn ngơ ngẩn, đem quyển sách cầm về, lại làm một đường cong hoàn mỹ ném nó ra một góc phòng, nàng tủm tỉm cười, kéo tay hắn lại: “Phu quân?” Phò mã nàng hiện giờ chỉ cần được nghe tiếng phu quân lại ngây ngẩn thành cái dạng này, cũng thảm quá đi mà, nàng nhịn không được yêu thương hắn nhiều hơn, thanh âm cũng phá lệ mềm mại. Cố Diêm kẽ nhích tròng mắt, nhìn về phía tay bọn họ đang ở một chỗ, lại nhìn Yến Hạ Nguyệt khuôn mặt ôn nhu. Thanh âm hắn rất nhẹ, nói chuyện cũng rất cẩn thận: “Ta đang ở trong mộng sao?” Hắn đây có phải đang sợ nói lớn một chút thì giấc mộng này liền biến mất có phải không? Yến Hạ Nguyệt mũi có chút chua xót, nàng dùng sức nhéo nhéo ngón tay Cố Diêm, ra vẻ mê man: “Cái gì trong mộng cơ?” Cố Diêm khẽ nhúc nhích ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng. Công chúa của hắn kim chi ngọc diệp, cả người chỗ nào cũng mềm mại, ngày thường nhìn lúc nào cũng nghiêm, nhưng trên tay lại không có chút khí lực nào, nàng vừa mới nhéo hắn hai cái, nhưng với hắn trình độ của nàng cũng chỉ tương đương gãi ngứa cho hắn. Cố Diêm kẽ dùng lực, nhẹ nhàng đem công chúa ôm vào lồng ngực mình. Yến Hạ Nguyệt theo lực kéo của hắn mà thuận thế dựa vào, không nói một lời. Thời khắc yên tĩnh như vậy, với phu thê bọn họ cũng là khó có được. Trước đây Cố Diêm không đủ thẳng thắn đối diện với nàng, mà nàng lại không đủ săn sóc, thời điểm tình cảm bọn họ tốt một chút thì toàn là hắn chủ động trước, hắn căn bản không cần nàng lúc nào cũng để hắn ở trong lòng. Cái hắn muốn cũng chỉ là nàng có thể làm thê tử hắn, hai người bọn họ có thể bạch đầu giai lão, công chúa của hắn có hiểu tình yêu hay không, có biết cái gọi là hoạn nạn thì giúp đỡ nhau, tình thâm bất hối hay không, tất cả đều không quan trọng. Yến Hạ Nguyệt không hiểu, nàng tất nhiên sẽ không trở thành một con rối gỗ ở dậu viện, không dây dưa không phiền nhiễu, sẽ không tự biến mình thành một oán phụ khuê phòng, nhưng cuối cùng nàng cũng đã trở thành một người như vậy, một đêm nào đó nàng tỉnh dậy, trong lòng nàng toàn oán niệm với Cố Diêm, suốt bao nhiêu lâu cuối cùng nàng cũng đã dứt ra được. Hoàng huynh nàng muốn tìm cho nàng một vị phò mã, nàng cũng đồng ý, chỉ là khi nàng ngồi cùng người khác mặt đối mặt, trong lòng nàng luôn tự nhiên mà nhớ tới Cố Diêm, nghĩ hắn ở Thanh Châu có phải hay không cũng được phụ mẫu an bài xem mắt với nữ nhân khác như vậy. Một lần rồi hai lần, vẫn luôn là như vậy, năm lần bảy lượt, nàng cũng không muốn nhìn người khác nữa. Một chữ tình, thật sự nó như ma trảo đối với con người. Thời điểm nàng hòa li cũng không nghĩ tới về sau nàng sẽ trở thành bộ dáng như thế nào. Có lẽ lúc đấy nàng đã cố tình không nghĩ đến vẫn đề liệu về sau nàng sẽ hội hận hay không. Nàng thông suốt rồi, nành bất đầu cảm thấy hối hận, hận mình ngày đấy đã nghĩ một cách phiến diện, ban đêm nàng bắt đầu ngủ không yên, nhìn chằm màn giường, thình thoảng nàng sẽ nhớ tới Cố Diêm, ngày mà hắn vẫn còn nằm trên giường này, vẫn còn ôm nàng. Nghĩ càng nhiều càng thấy chán nản. Chuyện cũ nhiều khi cũng đã không thể hổi tượng lại nữa rồi, bên trên cũng đã xuất hiện những vết úa vàng, cũng chỉ có nàng mãi không chịu quên, cùng với cái vẻ không muốn thỏa hiệp trước đây của nàng thù thật đáng buồn cười. Nàng không chịu tự nhận mình là đã yêu Cố Diêm, chỉ là sau khi hòa li nàng mới có thể hiểu được. Cả người Yến Hạ Nguyệt đột nhiên nhợt nhạt đau thương, Cố Diêm nhận thấy được điều đó, hắn nhẹ nhàng cầm sợi tóc nàng vuốt ve, ngữ điệu mềm mại: “Công chúa làm sao vậy?” Dù chỉ là một cảm xúc nhỏ trên khuôn nàng hắn vẫn luôn không bao giờ bỏ qua, công chúa trước nay chưa từng như thế này. Yến Hạ Nguyệt hơi hơi lắc lắc đầu, vẫn dựa của người vào lồng ngực hắn, không nói gì. Cố Diêm đem nàng ôm chặt thêm một chút, cũng không có hỏi lại. Có một số việc chỉ có thể giấu ở đáy lòng, không thể cùng người khác nói qua. Hắn bao nhiêu năm nay vẫn luôn chung tình với nàng, tất nhiên hắn cũng chẳng muốn để nàng biết những cái này làm gì. Công chúa của hắn trước nay đều ngoan ngoãn, không giống hai muội muội nàng hay trốn ra khỏi cung chơi, duy nhất chỉ có một lần hành động khác người đó chính là hôm nàng lẻn ra ngoài trộm đi xem nhưng người tham tự tuyển phò mã. Nàng chưa tình có một mảnh tình vắt vai, lúc gả cho hắn vẫn là một bộ dáng ngây thơ, thuần khiết như là một viên ngọc quý rơi từ trên trời xuống, nưng hết thảy tình cảm của nàng như thế nào, nông hay sâu đều do hắn mà ra. Nàng đã là thê tử của hắn, chỉ cần nàng không muốn nói với hắn thì tự nhiên hắn cũng sẽ không hỏi. Chỉ cần nàng coi hắn là phò mã, là phu quân của nàng là đủ rồi. Bình Bình nghe hạ nhân biệt viện dò hỏi, lại nhìn nhìn cửa phòng đang đóng, trong lòng chần chừ trong chốc lát, vẫn là giơ tay gõ gõ cửa: “Công chúa, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, người với phò mã bao giờ thì ăn ạ?” Bình Bình nói chuyện thì âm thanh cực nhỏ, Yến Hạ Nguyệt không có nghe rõ, nàng ngồi thẳng dậy, đang định hỏi nàng nói cái gì, Cố Diêm đưa tay xoa xoa eo nàng, nói: “Bữa tối xong rồi, công chúa đã đói chưa?” Yến Hạ Nguyệt hơi giãy giụa một chút, cất cao giọng nói: “Dâng lên đi.” Dù cho tay hắn trên éo nàng cách lớp quần áo, nhưng độ ấm của hắn vẫn có thể truyền đến trên eo nàng. Nàng ngại a. Nàng đem tay tay kéo ra xa eo mình, xuống giường đeo giày, ngoái lại nhìn hắn nói: “Đi thôi, phải dùng bữa tối.” Cố Diêm cũng xuống dưới, hắn đứng ở bên người Yến Hạ Nguyệt, lại tiếp tục ôm lấy eo nàng, nửa ôm nàng đi tới trước cửa mới buông ra. Yến Hạ Nguyệt không rõ hắn làm sao, chỉ đi có vài bước cũng muốn ‘động chạm da thịt’ một chút mới chịu, mà hắn lại làm rất là tự nhiên, nàng cũng đành thu hồi tầm mắt không nhìn hắn nữa, bày ra một khuôn mặt như chẳng có chuyện gì xảy ra. Mặt trời bây giờ cũng chỉ vừa mới khuất sau núi, trăng cũng chưa lên, Yến Hạ Nguyệt đang ăn cơm, tính thời gian, nhịn không được thúc giục Cố Diêm: “Ngươi ăn nhanh lên đi, chờ lát nữa cấm quân làm việc ngươi không vào cửa thành nữa thì làm sao bây giờ?” Không vào được thành có nghĩ là sẽ bị trễ buổi thượng triều. Cố Diêm vẫn ăn như bình thường, hắn còn giúp Yến Hạ Nguyệt gắp một miếng ngó sen bỏ bào bát nàng, nói: “Công chúa chẳng lẽ không có một tia luyến tiếc nào với ta sao? Liên tục thúc giục ta trở về như vậy.” Hắn bận tâm đến mặt mũi Yến Hạ Nguyệt, không đem tất cả lời hắn nghĩ nói ra. Yến Hạ Nguyệt đã quen với viện hắn thỉnh thoảng cũng sẽ làm ra vẻ, nàng thật sợ lo lặng Cố Diêm về không kịp, vì vậy liền nhẹ nhàng nói: “Ta tất nhiên làm sao bỏ được ngươi, nhưng còn buổi thượng triều thì sao, ngươi ngày mau làm xong sớm rồi quay lại đây với ta, được không?” Cố Diêm trầm mặc một lát, buồn bã nói: “Công chúa đang dùng mỹ nhân kế sao?” Yến Hạ Nguyệt cứng họng, nàng buông chiếc đũa: “Cố Diêm, ngươi có thể nói chuyện cho tử tế được không?” Cố Diêm cười: “Được rồi, công chúa kêu ta về ta liền về.” Sủng nịch lại ôn hòa. Yến Hạ Nguyệt nhìn Cố Diêm hành lễ rồi đi ra ngoài, trong lòng cũng có chút luyến tiếc, nàng cũng chẳng muốn ăn nữa, vẫy vẫy kêu người hầu thu dọn. Nàng ngồi ở hành lang gấp khúc, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, than nhẹ. Thật tuyệt khi có khoảng thời gian như thế này, nàng có thể làm lại từ đầu. Nàng đã không còn nhớ rõ tâm tình của mình lúc ngồi ở hành lang mà uống rượu nữa rồi. Có lẽ là buồn bã vì Cố Diêm sẽ cưới một thê tử mới, có lẽ là cảm thấy nàng không cần sống làm gì nữa cho phí thời gian. Hoàng huynh thấy trạng thái nàng thật sự là không được tốt, thậm chí còn ban thưởng nam sủng cho nàng. Bọn họ cho rằng nàng là bị Cố Diêm làm tổn thương, cho nên khiến cho tâm nàng chết lặng, nhưng người được ban thưởng xuống đều là những nam nhân nho nhã lễ độ. Không có một ai giống với Cố Diêm hết. Nàng cũng lười đến xem bọn họ tròn méo ra sao, tùy tiện đem hết nhét vào một viện nào đó sâu trong góc phủ. Cố Diêm khi đó ở Thanh Châu đang làm gì chứ? Liệu hắn có đang nhìn ánh trăng mà vô tình nhớ tới nàng hay không? Ánh trăng Thanh Châu cùng ánh trăng ở kinh thành có giống nhau hay không? Chắc hẳn là cũng giống nhau đi. Yến Quy Xuân nhỉn ra được trong lòng nàng chôn bi thương, giúp nàng đánh ra một cái chủ ý, bả nàng cho người đi Thanh Châu hỏi thăm, hoặc là trực tiếp thỉnh chỉ hồi đất phong, rồi từ đất phong đi theo đường vòng đến Thanh Châu, tự mình đi tìm Cố Diêm. Xuân Nhi cảm thấy nếu đã nhớ mãi không quên thì chi bằng lấy dung khí làm lại một lần nữa. Nàng lúc đấy đã không thể ống rượu, rượu được mở ra thì toàn bộ đều vào trong bụng Xuân Nhi. Nàng nhìn Xuân Nhi, giống như là cũng bị say, tay chống mặt che hết đôi mắt, trước nay nàng đều kiên cường nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, từng giọt nước mắt nóng hổi xuyên qua kẽ tay nàng trượt dài trên khuôn mặt rồi rơi xuống bàn đá, nàng tuyệt vọng, thanh âm cũng chua xót run rẩy: “Xuân Nhi, không có khả năng, hắn sẽ không….. tất cả đều đã kết thúc rồi.” Nếu hắn còn yêu nàng thì sao hắn có thể đồng ý hòa li? Rõ rang hắn đã làm căng lâu như vậy rồi cũng không có đồng ý mà. Hắn có lẽ đã cảm thấy quá mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục đi cùng nàng nữa rồi. Hắn không nghĩ sẽ lại cùng Khang Dương công chúa Yến Hạ Nguyệt dây dưa tiếp tục nữa rồi. Thỉnh chỉ hồi Thanh Châu, ước chừng cũng là muốn mọi thứ chấm dứt hoàn toàn. Hắn bị nàng tra tấn lâu như vậy, đã sớm muốn buông tay, làm sao có thể dễ dàng trở lại như vậy chứ. Nàng đi, nói không chừng hắn cũng chẳng muốn thấy mặt nàng. Hắn cũng nên có một cuộc sống mới, cùng một nữ tình tình đầu ý hợp nắm tay cả đời. Không bị nàng quấy rầy, quãng đời còn lại của hắn chắc chắc sẽ được yên bình. Xuân Nhi tửu lượng cũng không tốt, cũng đá ghé nằm trên bàn đá, không tiếp tục nói chuyện nữa rồi. Nàng khóc một hồi rồi cũng thôi. Nước mắt khô cạn, khuôn mặt nàng cũng càng trở nên tiều tụy. Đều là nàng tự làm tự chịu, có cái gì tốt mà khóc. Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland. -------------------------------------------- Nguyệt Nhi: Hắn đồng ý hòa li, chính là muốn cùng ta cắt đứt mọi thứ. Cố Diêm: Công chúa…… Người có thể đoán đúng được đáp án chính xác sao? Editor: Nay không có gì để nói, lặn đây, bái bai.