Trăng dưới hiên
Chương 19 : Trăng dưới hiên
Chương 19: Không đề
Bình Bình có chút lo lắng, đứng ở trước mặt Yến Hạ Nguyệt, nói: “Công chúa?”
Yến Hạ Nguyệt chỉ bụm mặt: “Bình Bình, có băng không?”
Yêu cầu vô lý như vậy, cho dù là mùa hè Bình Bình cũng sẽ không đáp ứng, huống chi là hiện tại: “Công chúa làm sao vậy?”
Yến Hạ Nguyệt hiện tại thực sự rất muốn đem Yến Tuyết Thanh xách đến trước mặt nàng, kêu nàng đem mấy cái loại thư tịch lung tung không ra đâu vào đâu đó mang đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng Khang Dương công chúa một đời anh danh, liền hủy bởi quyển sách 《 Thanh Bình Ký 》 kia.
Yến Hạ Nguyệt uể oải, nhớ tới Yến Tuyết Thanh, lại hỏi: “Thanh Nhi khi nào đi?”
Nếu còn ở trong phủ nàng, sao lúc nàng trở về không thấy lại đây.
Bình Bình nói: “Hôm nay lúc công chúa đi không bao lâu thì Thọ Dương công chúa cùng Vu đại nhân liền rời đi rồi.”
Xem ra Vu Diệp thật sự là đã xin nghỉ, lúc nàng đi đã sớm qua thời gian thượng triều.
Nghĩ đến Yến Tuyết Thanh chắc là đã được dỗ tốt, bằng không cũng sẽ không theo Vu đại nhân rời đi.
Nàng muốn đem 《 Thanh Bình Ký 》 lấy ra ngoài, kêu Bình Bình đưa sang phủ Thọ Dương công chúa, lại nhớ tới nàng mới chỉ đọc có một nửa quyển, cốt truyện sau của quyển nàng còn chưa biết đâu.
Nàng ngồi dậy, khó xử nhấp môi, không biết xử lý《 Thanh Bình Ký 》làm sao bây giờ.
Bình Bình thấy công chúa không có ý tứ muốn nói cái gì, bưng đĩa trái cấy đã được xử lý tốt đặt ở trên án: “Phò mãi ngày mai không phải đã có tính toán gì sao?”
Yến Hạ Nguyệt nghe nàng nhắc tới Cố Diêm, lại đỏ mặt: “Hắn có tính toán gì hay không, cùng ta có quan hệ gì đâu?”
Bình Bình không biết không biết phu thê bọn họ lại có chuyện gì, nhưng thấy Yến Hạ Nguyệt không có nét phản cảm trên mặt, khẽ mỉm cười nói: “Nếu công chúa không để ý tới, thì phò mã hắn khả năng lớn cũng không có tính toán gì đâu.”
Lời này nói cứ như thế Cố Diêm sẽ nghe tất cả những lời nàng nói vậy.
Cố Diêm đi thẳng tới tiền viện mới tỉnh táo lại, Cố Tả vừa mới từ bên ngoài trở về, thấy thần sắc hắn vội vàng, có chút nghi hoặc: “Gia ngài hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?”
Đây mà là về sớm á?
Cố Diêm liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Tả đi theo hắn đến vỡ trường tập luyện, ở bên ngoài ngồi xuống.
Cố Diêm đao pháp rất tốt, thương pháp cũng không tồi, kiếm sử giống nhau, Cố Tả nhìn gia nhà hắn cầm kiếm như cầm đao, chẳng có chút đẹp mắt nào cả. Gia hắn vẫn nên đổi đao mà dùng đi thôi.
Người ta cầm kiếm thì linh động phiêu dật như tiên, nhìn gia nhà hắn một cái mà xem, cầm cái chuôi kiếm mềm mại của người ta như cầm đao thế kia, một nhát kiếm tàn nhẫn như một nhát đao vung ra, đâu còn cái gọi là mỹ quan phiên dật, cảnh đẹp tựa tiên nào đó đâu.
Nếu công chúa ở chỗ này, nhà hắn gia khẳng định sẽ không tùy ý như vậy.
Cố Tả chờ phát nhàm chán, bắt đầu ngồm xổm trên mặt đắt đếm mấy con kiến, đếm đến con thứ một trăm mười ba thì có người đứng trước mặt hắn đem khăn vải lấy đi.
Cố Tả đứng lên, Cố Diêm đem khan vải ướt ném trở về, kiếm cũng để trở lại chỗ treo vũ khí, nói: “Đi mua một quyển 《 Thanh Bình Ký 》.”
Cố Tả đầu óc tạm thời vẫn chưa dùng được: “Đó là cái gì? Thoại bản? Thư tịch, sách văn học hay binh pháp a?”
Cố Diêm thả lỏng một chút, bước chân cũng chậm lại, tâm tình cũng tốt lên trả lời vấn đề của Cố Tả: “Thoại bản, cái loại chuyên về tình yêu nam nữ ấy, ngươi đi tìm xem.”
Cố Tả nhớ kỹ, nhìn phương hướng Cố Diêm đi không đúng, lại nói: “Gia, ngài đi nhầm rồi, chỗ công chúa có phải ở bên đấy đâu.”
Cố Diêm lười quay đầu nhìn hắn: “Đi thư phòng, ngươi đi theo mài mực cho ta.” Hừ, chỗ phu nhân nhà mình làm sao đi sai được, chỉ là tạm thời chưa đến đấy thôi.
Cố Tả trong lòng cảm thấy như là mặt trời mọc từ hướng Tây.
Gia nhà hắn, từ nhỏ liền không thích đọc sách, lúc đi học thì ngồi im một chỗ còn khó mà có thể ngồi được, sau lại đầu quân, lúc đấy có thể là đã thấy tầm quan trong của văn chương chữ nghĩa gì đấy, bấy giờ mới cho xây một thư phòng trong phủ tướng quân, bên trong bày chút binh thư, bút giấy đều là tùy tiện mua ở bên đường.
Tuy rằng có thư phòng rồi đấy, nhưng có thấy gia nhà hắn đến bao giờ đâu, lúc nào cũng sai hắn mang thư tịch tin tức các thứ vào phòng ngủ, bây giờ lại thấy tích cực đi thư phòng như vậy, ha, hiếm có khó tìm nha.
Yến Hạ Nguyệt kêu Bình Bình canh giữ ở cửa không cho ai vào, chính mình lại đi đem《 Thanh Bình Ký 》 mang ra, nhanh chóng xem xong quần sau của cuốn sách, cũng không cần lo lắng bị người khác thấy mà xấu hổ nữa, đọc xong lại kêu Bình Bình tiến vào: “Bình Bình!”
Bình Bình không thể hiếu công chúa đang muốn làm gì, nàng tiến vào, Yến Hạ Nguyệt không quan tâm hình tượng là cái gì nữa, đem một bao đồ vật đưa cho nàng, nhanh chóng nói: “Đưa đi cho Thọ Dương, nhớ, đừng để người khác xem.”
Bình Bình trong lòng rùng mình, nghiêm túc gật đầu hẳn ra.
Yến Hạ Nguyệt nhìn Bình Bình đi ra ngoài, mới thả lỏng người, nàng dựa đầu ngồi ở trên giường, cảm thấy cả người thư thái.
Lần sau Cố Diêm lại nhắc tới, nàng có thể quang minh chính đại phủ nhận hơn nữa còn có thể nói trả đũa, ngẫm lại liền có chút kích động.
Nàng trong lòng nghĩ mình cao cao tại thượng trách cứ Cố Diêm nói hươu nói vượn, mà Cố Diêm lại không thể phản bác, đột nhiên liền nhớ tới một tình tiết mà nàng vừa xem.
Nữ chính kia hình như cũng làm tương tự với nam chính như vậy và đã thành công…… Hơn nữa…… có vẻ là có nhiều cái….
Trong đầu Yến Hạ Nguyệt đột nhiên đấu tranh tư tưởng trong đầu, bắt đầu không muốn học hỏi mấy cái loại phương pháp của nữ chính, xem xét lại tính khả thi của nó.
Cố Diêm có thể so nam chủ kia còn muốn ác hơn nhiều, sợ đến lúc đó không phải nàng tháng mà là bị Cố Diêm ăn sạch sành sanh.
Mất nhiều hơn được, mất nhiều hơn được.
Cố Diêm trở lại lúc chuẩn bị dùng cơm, hắn đem phong thư đưa cho Yến Hạ Nguyệt, nhìn nhìn chung quanh, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, ngữ khí bình tĩnh: “Bình Bình đâu?”
Bình Bình cùng Yến Hạ Nguyệt cơ hồ coi như là như hình với bóng.
Yến Hạ Nguyệt đương nhiên sẽ không nói bản thân đã kêu Bình Bình đưa đồ đi, cúi người đem đôi đũa đưa cho hắn.
Cố Diêm thụ sủng nhược kinh, lập tức quên đi cái đề tài mình vừa nói kia, đôi tay tiếp nhận cặp đũa bạc.
Hắn nhìn, cô hồ có chút không muốn dùng đôi đũa nàng tự tay đưa cho mình này, Yến Hạ Nguyệt không thẻ nhìn nổi hắn như thế này, như thể một hành động của nàng là ban ân cho hắn vậy. Nàng không thích như vậy chút nào, mím môi, nói: “Ngươi không phải bảo ngày mai được nghỉ phép sao?”
Cố Diêm đem đôi đũa buông, nói: “Công chúa có tính toán gì sao?”
Yến Hạ Nguyệt không có tính toán gì cả, không phải là Cố Diêm có an bài hết rồi sao?
Nàng nhấp một ngụm canh, không nói gì.
Cố Diêm nhìn nàng trầm mặc, nhớ tới mấy lời hắn nói trước đó.
Hắn như thể không có việc gì nói tiếp: “Công chúa nếu có tính toán gì, thì có nguyện cùng ta lên núi Càn Sơ ngắm cảnh không?”
Đất phong của Yến Hạ Nguyệt là ở Nguyễn Song, nàng cũng có đất phong của mình, nên không thích mua đất, bởi vậy ở kinh thành thôn trang của nàng cũng không quá nhiều, hầu hết đều là trang trại.
Núi Càn Sơ ở kinh thành vốn rất nổi tiếng, trên núi có chùa Đức Huệ cực kỳ linh thiêng, hương khói cực vượng.
Nàng không rõ tính toán của Cố Diêm, chần chờ nói: “Ngươi là muốn đi bái phật?”
Cố Diêm nhìn qua cũng không phải là người sẽ đi tin phật a.
Cố Diêm nghe vậy có chút bất đắc dĩ: “Ta ở chân núi Càn Sơ có một tòa sơn trang, phong cảnh ở đó rất tốt.”
Này…… Như vậy sao……
Yến Hạ Nguyệt có chút xấu hổ, nàng đành cười ha ha nói: “Là như thế này a, ở đấy có cái gì a?”
Cố Diêm liền từ từ kể ra, trong đó làm Yến Hạ Nguyệt tâm động nhất chính là nơi đó thế nhưng lại có suối nước nóng, lại còn được dẫn ra từ ôn tuyền.
Trong lòng lập tức liền đồng ý kế hoạch của Cố Diêm, nàng đang tính nói chuyện tiếp, thì Bình Bình lại vào.
Yến Hạ Nguyệt theo bản năng trong lòng căng thẳng, Bình Bình để sát vào, thấp giọng nói: “Nô tỳ lúc đến liền gặp được Thọ Dương công chúa cùng Vu đại nhân ở một chỗ, Thọ Dương công chúa tiếp nhận đồ vật, không biết vì sao còn trừng mắt nhìn nô tỳ một cái.”
Yến Hạ Nguyệt: “……”
Có thể không trừng sao…… Này chỉ sợ là Bình Bình đã vô tình đem Yến Tuyết Thanh xào xáo nấu nướng thành thức ăn dâng tới tận miệng tên Vu Diệp kia nha…… Yến Tuyết Thanh có thể cao hứng mới là lạ.
Nàng an ủi Bình Bình: “Có thể là Vu Diệp lại chọc Thanh Nhi tức giận, ngươi vừa lúc tới chọc trúng họng súng, Thanh Nhi ngày thường cũng không như vậy đâu.”
Bình Bình cũng không cảm thấy ủy khuất gì cả, chỉ là sợ đồ vật công chúa nhà nàng đưa sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của Thọ Dương công chúa cùng công chúa nhà nàng thôi.
Cố Diêm cũng không biết Bình Bình đi làm cái gì, chỉ nói tiếp: “Nếu công chúa cảm thấy thích thì ta sẽ truyền lời cho người ở bên đấy dọn dẹp trước.”
Yến Hạ Nguyệt gật đầu, Cố Tả liền lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Bình Bình biết được Yến Hạ Nguyệt muốn đi suối nước nóng rất là cao hứng, nàng cũng không đứng giúp công chúa dùng cơm nữa mà đem đưa đũa cho tiểu nha hoàn rồi tự mình đi vào phòng ngủ dọn dẹp.
Yến Hạ Nguyệt khẽ lắc đầu: “Ta chỉ là đi một ngày thôi, Bình Bình cao hứng như vậy, chỉ sợ là thu thập không ít đồ vật mang ra a.”
Cố Diêm ngước mắt: “Công chúa nếu đến đó thấy thích thì có thể ở thêm vài ngày.”
Yến Hạ Nguyệt không đồng ý lắc đầu: “Núi Càn Sơ xa như vậy, mỗi ngày ngươi đều phải đi thượng triều thì chắc giờ Tí đã phải dậy rồi, huống hồ còn có luật cấm đi lại vào ban đêm.”
Cố Diêm nghe vậy nở nụ cười: “Công chúa là muốn cho ta cùng công chúa cùng ở lại đó sao?”
Yến Hạ Nguyệt dừng lại, đúng nha, nàng ở lại nơi đó, Cố Diêm thì về cũng được mà.
Cố Diêm nói chuyện rất nhẹ nhàng: “Công chúa không cần lo lắng, Núi Càn Sơ cách đại doanh Kinh Ngô Vệ khá gần, ta khi xong việc còn có thẻ bồi công chúa một lúc lâu, đợi trước khi đến giờ giới nghiêm ban đêm trở lại phủ là được.”
Yến Hạ Nguyệt không thể so da dày mặt béo với hắn được, nàng buông chiếc đũa đứng dậy, ngẩng cằm: “Bổn cung ăn xong rồi, phò mã tự mình dùng cơm tiếp đi.”
Cố Diêm nhìn nàng đáng yêu giống như một con mèo nhỏ xù lông, cầm chặt đôi đũa có nghẹn cười nhìn nàng rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt hắn, không nhìn được nữa lại cười rộ lên.
Công chúa của hắn a, thật là, quá đáng yêu, hơi chọc tí là liền trở mặt, nhưng nếu mềm mại nói mấy câu dỗ dành, giả vờ yếu đuối một chút, nàng lại sẽ tự động chạy lại trước mặt mình, sau đó sẽ làm bộ tha thứ rồi hởi người có sao không, có việc gì không.
Hán thì làm sao có việc gì được?
Hắn trước nay đều đang ngụy trang.
Một công chúa mềm mại tốt bụng như vậy, lai kiên quyết muốn hòa li với hắn.
Bởi vì hắn dùng chút thủ đoạn nhỏ để có được nàng kia sao?
Cố Diêm thu lại sắc mặt, nhanh chóng dùng xong cơm.
Yến Hạ Nguyệt đi được nửa đường liền bắt đầu hối hận.
Làm ra động tác như vậy giống như nành đang chạy trối triết vậy.
Hơn nữa nàng còn không có ăn no a.
Yến Hạ Nguyệt đi nhanh một chút, thời điểm nàng đến phòng ngủ, Bình Bình mới vừa thu thập xong một nửa, thấy nàng trở về nhanh như vậy, có chút kinh ngạc: “Công chúa ăn cơm xong rồi sao?”
Yến Hạ Nguyệt tùy tiện ậm ừ một tiếng, ngồi xuống ở trên giường.
Nàng hôm nay nàng không nghĩ sẽ đi ngủ sớm, bởi vì nửa đêm nàng nhất định sẽ đói tỉnh.
Vì vậy không bằng nàng đi ngủ muộn một chút, cũng tìm được cái cớ mà ăn bữa khuya, Bình Bình chắc chắn sẽ không có hoài nghi.
Nàng ra chủ ý như vậy xong liền ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu tự mình tháo búi tóc.
Sau khi Cố diêm đi nàng liền gọi người vào tháo cái búi tóc cao kia ra rồi chải một kiểu tóc bình thường khác.
Bình Bình thấy nàng tháo búi tóc gian nan quá liền kêu tiểu nha hoàn khác vào làm việc nàng đang làm dở, tiến lên giúp Yến Hạ Nguyệt chải tóc.
Yến Hạ Nguyệt nhìn ngón tay Bình Bình xuyên qua mái tóc của chính mình qua gương, ôm lấy mặt nói: “Bình Bình, nếu không tí nữa gội đầu luôn đi?”
Bình Bình nhăn mi: “Công chúa, đã không còn sớm nữa rồi.”
Lúc này mà gội đầu thì chỉ sợ đến lúc ngủ tóc cũng chưa khô, để tóc ướt mà ngủ ngày công chúa kiểu gì cũng đau đầu.
Yến Hạ Nguyệt cười mỉa: “Vậy không gội nữa, Bình Bình ngươi đừng nhìn ta như vậy.”
Nàng vén tóc, không đi tịnh thất nữa, dựa vào trên giường, lại gọi tiểu nha hoàn cầm mấy quyển thoải bản ‘đứng đắn’ tới, câu được câu chăng mà đọc.
Cố Diêm cũng trở về rất nhanh, hắn vén rèm lên, đập vào mắt đó là đôi chân thẳng trắng như ngọc của công chúa nhà hắn.
Hai cái chân xếp chồng lên nhau, quần tơ lụa chỉ che đến qua đầu gối một ít, mấy ngón chân như phấn bạch ngọc theo tâm tình của chủ nhân nó mà kẽ cuộc cuộn lại, khi thì lại thả lỏng ra.
Chúng khi ở trên lưng hắn liệu có phải cũng như thế này?
Cố Diêm kéo kéo cổ áo, chậm rãi ngồi xuống, nhìn Yến Hạ Nguyệt hoàn toàn không biết gì đang nằm bồ trên giường lật sách, vẫn không nhúc nhích.
Yến Hạ Nguyệt xem qua mấy quyển thoại bản ‘kích thích’, bây giờ đến quyển “Triền miên lâm li” nói về mấy câu chuyện tình yêu này, liền có chút cảm thấy nhàm chán, nàng tính nâng cánh tay, muốn kêu Bình Bình lấy cho nàng một quyển thoại bản khác tới.
Không ngờ vừa nhấc đầu, khóe mắt lại liếc tới một đôi ủng màu đen ở đằng kia.
Yến Hạ Nguyệt nhanh chóng lại thong dong ngồi dậy, khuỷu tay chống đỡ cả người dậy, biểu tình đặc biệt bình tĩnh: “Ngươi đã trở lại? Ta hôm nay không buồn ngủ lắm, ngươi tắm trước đi.”
Cố Diêm nhìn chằm chằm vào nàng, kiến nàng có chút hoảng hốt, thanh âm to hơn: “Cố Diêm?”
Cố Diêm cười nhàn nhạt, chỉ là thoáng qua, nếu không phải Yến Hạ Nguyệt vẫn luôn chú ý hắn, khả năng sẽ không nhìn thấy.
Nụ cười kia làm Yến Hạ Nguyệt theo bản năng cảm thấy không có ý gì tốt, nàng kẽ nuốt nước bọt, cười cũng không có cười nổi: “Ngươi làm sao vậy? Cố Diêm?”
Cố Diêm đứng lên, giống như chuyện gì cũng chưa có xảy ra, cởi ra đai lưng đặt ở trên bình phong, nhìn bộ dáng nàng giống như có chút sợ hãi, trong lòng lại trầm trầm, ngữ điệu vững vàng: “Ta không có việc gì, công chúa không cần lo lắng.”
Hắn chỉ đem đai lưng tháo xuống, ngay sau đó liền đi tịnh thất, Yến Hạ Nguyệt nhìn bước chân hắn vững vàng, nhíu mày.
Biểu tình của Cố Diêm vừa rồi không quá tốt lắm.
Hắn lúc trước còn tốt mà, sao tự nhiên lại như vậy?
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
------------------------------------------------------
Mọi người đoán xem anh nhà ta lại có trò gì mới nào (๑´ڡ`๑)
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
360 chương
10 chương
100 chương
116 chương