Trăng dưới hiên

Chương 18 : Trăng dưới hiên

Chương 18: Thanh Bình Ký Yến Hạ Nguyệt mơ thấy bản thân đang ở một cánh đồng khi nàng nằm xuống thì thảm cỏ liền giống như biến thành da lông mềm mại, ấm áp. Nàng đưa tay sờ sờ, không tự chủ được lại cọ cọ thêm vài cái, không ngờ mềm mại không bao lâu thì lại cảm thấy trở nên cứng rắn. Yến Hạ Nguyệt có chút không thoải mái, nàng muốn đổi cái gối đầu khác. Ngô…… Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Yến Hạ Nguyệt trợn tròn mắt, mê mang nhìn về phía mặt Cố Diêm, cho rằng bản thân mình đang nằm mơ. Nàng một lần nữa nhắm hai mắt lại, mọi lực chú ý lại bị cảm giác dưới đầu hấp dẫn. Đó là Cố Diêm đùi đi? Đúng không?? Trước nay nàng ngủ hình như đều là gối mềm a?? Cố Diêm nhìn mí mắt nàng đang cố gắng nhắm chặt, có chút buồn cười: “Công chúa tỉnh?” Không không không! Nàng không tỉnh! Nàng đang trong mơ, chưa hề có tỉnh. Cố Diêm liền than một tiếng, ý cười bị che lại: “Nếu công chúa không có tỉnh, kia ta đành phải đem công chúa ôm xuống, hy vọng công chúa không trách ta mạo phạm nha. Do công chúa không chịu tỉnh thôi á.” Hắn chỉ là muốn trêu Yến Hạ Nguyệt, bởi vì lúc trước mà có trường hợp như vậy, nàng hẳn là sẽ đột nhiên tỉnh lại, sau đó tức giận liếc hắn một cái rồi tự mình xuống xe. Cố Diêm đợi một lát, công chúa của hắn cũng không có mở mắt ra. Hắn nhìn lông mi kia nhẹ nhàng rung động, trong lòng bỗng nhiên có cái suy đoán không có khả năng nào đó nảy ra. Nàng là muốn cho hắn ôm nàng đi xuống sao? Rõ rang là đã tỉnh. Cố Diêm cật lực làm chính mình bình tĩnh lại, hắn thử duỗi tay tới rồi vòng ra phía sau lưng Yến Hạ Nguyệt, đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Cái này như một quá trình dài lâu, động tác Cố Diêm làm từng chút từng chút một. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hắn đây là đang cho nàng cơ hội đổi ý nha. Cố Diêm vuốt ve lưng Yến Hạ Nguyệt, đè xuống mấy cái suy nghĩ xằng bậy, lý trí yên lặng. Nàng thực sự thuận theo. Cố Diêm một tay khác xuyên qua bên dưới đầu gối nàng, thoáng dùng sức liền đem nàng ôm lên. Bình Bình vẫn luôn chờ ở bên ngoài xe, nàng thấy mành chớp động, muốn duỗi tay đỡ Yến Hạ Nguyệt, không nghĩ người ra trước lại chính là Cố Diêm. Nàng thu hồi tay, nhìn thấy công chúa nhà nàng ngủ ở trong lồng ngực phò mã. Bình Bình đem mỏng áo choàng đắp ở trên người Yến Hạ Nguyệt, thành thật đi theo sau Cố Diêm. Yến Hạ Nguyệt lúc này đã hối hận. Quá xấu hổ rồi đi. Mặc dù những người khác không biết nàng giả bộ ngủ, nhưng nàng cũng vẫn là xấu hổ. Sớm biết như vậy nàng liền tỉnh luôn cho xong. Trong lòng Cố Diêm không biết là nghĩ như thế nào a? Chắc là đang chê cười nàng đi. Sẽ không, Cố Diêm chắc chắn không bao giờ ở trong lòng cười trộm nàng. Yến Hạ Nguyệt an ủi chính mình, hướng lồng ngực Cố Diêm cọ cọ. Cố Diêm không có phản ứng gì khác thường, hắn vững vàng một đường đem Yến Hạ Nguyệt ôm tới phòng ngủ, Bình Bình hỗ trợ xốc chăn lên, hắn cúi người, đem nàng thả xuống dưới. Hắn đưa mắt ra hiệu cho Bình Bình, Bình Bình uốn khúc đầu gối, lui ra ngoài còn rất tiện tay đem cánh cửa đóng chặt lại. Cố Diêm nghe tiếng đóng cửa, nhìn Yến Hạ Nguyệt đang cố gắng giả bộ cho thật giống kia, kề sát người vào. Yến Hạ Nguyệt cảm giác được hắn càng ngày càng tiến lại gần, hô hấp giống như đánh vào mặt nàng, làm nàng không khống chế được đỏ mặt lên. Nhìn thật đẹp mắt nha. Như là một bông hoa đào duy nhất trong bức trang phong thủy dây đầy mực. Cố Diêm rốt cuộc nhịn không được cười nhẹ lên. Hơi thời nặng nè phả trên mặt nàng, hắn cảm thấy thật sung sướng a. Yến Hạ Nguyệt cảm thấy Cố Diêm chính là cố ý. Hắn làm động tác như vậy, nàng có thể không lộ tẩy sao??? “Công chúa còn không chịu tỉnh lại sao?” Yến Hạ Nguyệt nhắm mắt càng chặt. Tay Cố Diêm nhẹ nhàng đặt trên cổ tay nàng: “Công chúa, nàng mặc áo ngoài nhiều như vậy mà ngủ không thấy khó chịu sao? Ta giúp công chúa cởi ra nhé, công chúa chắc sẽ không để ý đi?” Hắn nói, tay hướng bên cạnh mà di chuyển, đặt ở bên hông nàng. Hắn tay chậm rãi bắt đầu cởi đai lưng nàng!!! Yến Hạ Nguyệt bỗng nhiên ngồi dậy đẩy hắn ra, giọng điệu nũng nịu lại thêm vài phần hung dữ: “Ngươi sao lại làm như thế a!!” Yến Hạ Nguyệt chỉ là một nữ tử yếu đuối, có thể có bao nhiêu sức lực a? Nhưng Cố Diêm lại chính là bị đẩy đến trên mặt đất, hắn ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn Yến Hạ Nguyệt, khóe môi càng ngày càng giơ cao lên, tiếng cười càng lúc càng lớn. Yến Hạ Nguyệt bây giờ không có một suy nghĩ nào khác, chỉ là muốn đem phò mã nàng tìm một cái lỗ mà nhét vào, còn tại sao nàng không tự tìm lỗ mà chui xuống á? Thì chắc là do nàng thấy nếu nàng chui xuống thật thì phò mã nhà nàng kiểu gì cũng nhấc nàng lên rồi chui xuống thay nàng mà thôi. Hừ, ke tủ kia cũng hợp lí đấy, đừng để cho nàng nhìn thấy hắn nữa aaa! Nàng đem áo khoác ngoài kéo xuống, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Cố Diêm, tức không nói lên lời: “Ngươi lại cười!” Cố Diêm nhìn nàng, trong ánh mắt đều là ý cười, thanh âm lại nói không có. Yến Hạ Nguyệt nghe được thanh âm hắn run rẩy nói “Ta không cười”. Không có cái quỷ a! Có lẽ là nhìn nàng quá dữ, Cố Diêm thu liễm ý cười, nghiêm túc lại nói một lần: “Ta không cười, công chúa.” Yến Hạ Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, trong lòng như là bị ánh mắt hắn thiêu cháy vào tận trong tim, có chút mất tự nhiên dời đi tầm mắt: “Ngươi cứ như vậy mà trở lại sao?” Cố Diêm đứng dậy, trên mặt một lần nữa treo lên ý cười nhàn nhạt: “Bắt đạo tặc vốn không phải là chức trách của ta, Kinh Triệu Doãn đem người đưa cho ta là bởi vì chỉ có ta mới thấy người kia mặt, lúc gặp công chúa thì họa sư của Kinh Triệu Doãn đã đem tranh vẽ ra, cho nên ta đi cùng hay không cũng giống nhau, không quan trọng.” Yến Hạ Nguyệt ngô một tiếng, ngồi xuống trên giường: “Thế còn Kinh Ngô Vệ kia?” Cố Diêm nhìn nàng: “Nhiệm vụ đều đưa ra rồi, có Chu Sơn nhìn bọ họ là đủ.” Hắn ngồi vào bên cạnh bàn, thoạt nhìn thập phần tự tại: “Công chúa, ngày mai là ngày nghỉ của ta, hôm nay về sớm trong chốc lát như vậy, bệ hạ sẽ thông cảm thôi.” Yến Hạ Nguyệt: “……” Đối với loại võ tướng như Cố Diêm này mà nói, ước chừng chỉ có bại trận thì phía trên mới không thông cảm đi? Nói đến võ tướng, Yến Hạ Nguyệt nhớ tới thỉnh cầu của An Vương phi. Nàng ngồi thẳng, xắp xếp lại câu chữ, rồi nói: “Cố Diêm.” Cố Diêm ngước mắt: “Công chúa có chuyện gì muốn phân phó?” Yến Hạ Nguyệt phồng phồng má, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Ngươi sao biết ta có việc?” Cố Diêm cười khẽ, công chúa của hắn nếu không có việc gì, thì sắc mặt sẽ không dao động như vậy, đốt ngón tay cũng không tự giác mà cong cong, phảng phất có chút do dự. Yến Hạ Nguyệt thấy hắn không nói lời nào, cũng mặc kệ hắn, nói tiếp: “Các ngươi ở Kinh Ngô Vệ có cái gì khảo hạch hay không?” Cố Diêm nhướng mày: “Công chúa muốn làm cái gì?” Yến Hạ Nguyệt lần đầu tiên làm việc như vậy, còn có chút ngượng ngùng, nàng vẫy vẫy tay, ý bảo Cố Diêm tiến lên. Cố Diêm liền như nàng mong muốn ngồi vào bên cạnh nàng. Bước chân hắn to, cứ như vậy mà đi tới, thẳng tắp mang lại đây một cơn gió nhẹ, Yến Hạ Nguyệt không tự giác kéo nhẹ lại vạt áo, lúc này mới nhìn về phía hắn, nói: “Là như thế này, ngươi biết ta có đường muội kêu Yến Dung không?” Đường muội của Yến Hạ Nguyệt thật sự rất nhiều, lúc bọn họ vừa mới thành thân, các nàng luôn quấn lấy phụ mẫu nhà mình theo tới phủ công chúa, đều là mấy cái tiểu nha đầu khoảng mười mấy tuổi, hắn làm sao có thể nhớ rõ ai với ai. Nhớ rõ công chúa của mình là được rồi, hừ. Thấy Cố Diêm nhíu mày, Yến Hạ Nguyệt bổ sung: “Phong hào Hoa Dung.” Hoa Dung quận chúa, Cố Diêm nghĩ tới, chính là cái người tổ chức yến hội mời công chúa nhà hắn, kết quả đụng phải một đám thổ phỉ đúng không nhỉ? Chỉ mang xui xẻo cho công chúa của hắn là giỏi thôi. Nhắc tới sự việc này hắn liền có chút không thoải mái: “Nàng làm sao vậy?” Yến Hạ Nguyệt biết hắn vì cái gì mà không cao hứng, tận lực không đề cập tới Yến Dung: “Mẫu thân nàng, chính là An Vương phi, muốn cho nàng chọn chồng.” Cố Diêm có chút không nghĩ ra: “Chọn từ trong Kinh Ngô Vệ?” Tất cả các quý gia trong kinh thành, đặc biệt là hoàng thân quốc thích muốn kết hôn không phải đều chọn từ thế gia đại tộc sao? An Vương phủ chẳng lẽ thích chọn lối đi riêng? Yến Hạ Nguyệt gật đầu: “An Vương phi muốn một danh sách các người nổi bật trong Kinh Ngô Vệ.” Kinh Ngô Vệ một năm khảo hạch bốn lần, cưỡi ngựa bắn cung, đao thương, bày trận, tác chiến, lý luận, các phương diện đều có đại biểu kiệt xuất, chỉ là nếu muốn nói nổi bật nhất thì cũng thật khó nói. Cố Diêm trầm ngâm một lát, nói: “Lần trước khảo hạch có một người tất cả các phương diện đề tốt, là tiểu tử của Uy Vũ tướng quân dung mãnh.” Uy vũ tướng quân mười mấy năm trước trong trận chiến ở Bạch Thủy trung dung hy sinh cho tổ quốc, phu nhân tướng quân nghe được tin dữ cũng không chịu nổi bệnh nặng chẳng lâu sau cũng theo phu quân mà từ biệt dương gian, trong phủ chỉ còn một công tử chưa tới nhược quán bị tật ở chân cùng với một tiểu công tử vẫn chưa hiểu chữ ‘chết’ là gì. (Nhược quán: là con trai chưa đủ 20 tuổi) Đại công tử năm nay tuổi cùng Cố Diêm không sai biệt lắm, đến nay vẫn chưa hôn phối, tiểu công tử so với Yến Tuyết Thanh còn nhở hơn một chút, còn chưa có cập quan. (Cập quan: giống với khái niệm cập kê ở nữ. Nữ 15 cập kê, nam 17 cập quan) Yến Hạ Nguyệt nhíu mày, Yến Dung năm nay mười sáu, tiểu công tử kia chỉ sợ so Yến Dung lớn hơn không được bao nhiêu, tuổi tác như này, có phải hay không có chút không thích hợp? Cố Diêm thấy nàng có chút để bụng, liền nói: “Còn có vài người khác cũng không tồi, chờ tí nữa ta liệt kê ra, cũng không phải chỉ có mỗi hắn.” Yến Hạ Nguyệt gật đầu, lại thúc giục hắn: “Ngươi hiện tại lại không có việc gì, không bằng liền viết luôn đi, xong ta kêu Bình Bình đưa qua.” Tam thư lục lễ, tam môi lục sính, những cái này chuẩn bị cũng tốn không ít thời gian, huống chi lại còn muốn xem người như thế nào. Yến Hạ Nguyệt là bởi vì được Hoàng tổ mẫu yêu thích nàng, liền giữ bên người hai năm mới thu xếp cho nàng tuyển phò mã, bởi vậy nàng 17 tuổi mới thành hôn, nàng giống như các nữ nhi nhà khác, cập kê xong liền muốn xem nhưng công tử nhà khác như thế nào. Cố Diêm dừng lại, hắn nhìn Yến Hạ Nguyệt, khóe môi lại gợi lên cười: “Công chúa, ai nói ta không có chuyện?” Yến Hạ Nguyệt a một tiếng, có điểm mờ mịt: “Ngươi có việc gì bây giờ sao?” Mọi việc không phải đề bị hắn bỏ qua hết rồi sao? Cố Diêm liền cúi người, Yến Hạ Nguyệt theo bản năng ưỡn người ra sau một ít, nàng cố gắng trấn định, vững vàng thanh âm nói: “Có chuyện gì người liền mói luôn đi, ngươi dựa gần như vậy làm cái gì?” Ra vẻ uy nghiêm a. Cố Diêm lại cười lên tiếng, hắn ngồi trở về, trong mắt đều là Yến Hạ Nguyệt: “Công chúa, ta muốn bồi ngài a, chỗ nào rảnh để viết cái danh sách gì kia?” Yến Hạ Nguyệt trừng hắn: “Bổn cung không cần ngươi bồi.” Cố Diêm hiếm khi ngồi mà dựa vào gối dựa sau lưng, tư thái thả lỏng: “Công chúa không cần ta bồi nàng sao? Quyển《 Thanh Bình Ký 》 kia công chúa xem xong rồi sao? Không cần ta bồi ngài xem tiếp à?” Thảo nê mã????? (Một từ chửi bậy, giống cụm cái đ gì thế =))) ) Cố Diêm sao lại có thể nhớ rõ 《 Thanh Bình Ký 》?? Nàng trước nay đều chư có nói qua nó cơ mà Yến Tuyết Thanh cũng chỉ là vô tình to giọng hô một tiếng, Cố Diêm như thế nào lại nhớ rõ như thế??? Nàng trước đây xem những thư tịch các thứ đều thấy hắn có thể nhớ được quyển nào đâu??!! Như thế nào cố tình nhớ kỹ quyển này??? Yến Hạ Nguyệt mặt đỏ từ má cho đến lỗ tai, lại từ lỗ tai đỏ cho đến cổ, thanh âm nàng phảng phất có chút mờ mịt cùng thẹn thùng, cả người đều nóng lên: “Ngươi nói bậy gì đó!” Cái gì mà quả phụ làm thanh quan cuối cùng cũng gặp được chân ái《 Thanh Bình Ký 》! Nàng mới không biết! Nàng không biết gì hết, cái gì cung không biết!!! Khang Dương công chúa như nàng không thể nào mà xem loại sách như này aaaaa! Không có khả năng! Cố Diêm nhìn nàng cả mặt liền một màu đỏ tươi, hầu kết kẽ trượt lên trượt xuống mấy cái, rũ mắt: “Công chúa nói ta nói bậy, ta chính là nói bậy.” Yến Hạ Nguyệt đã lâm vào thế cục cực kì ngượng ngùng, căn bản không có chú ý tới thanh âm hắn có chút khàn khàn, nàng ôm cái gối, che ở trước mặt, thanh âm đầy sự thẹn thùng: “Mau viết danh sách đi. Nhanh lên!” Cố Diêm nghe được, nhưng vẫn không đi, hắn nhìn ngón tay Yến Hạ Nguyệt ôm chặt cái gối, hồng nhuận lại thon dài, giờ phút này đầu ngón tay giống như mặt nàng, được đắp một tầng phấn màu hồng đẹp đẽ. So với màu hồng của hoa sen còn động lòng người hơn, so với bạch ngọc còn muốn thuần khiết hơn. Dụ hoặc như vậy a —— Cố Diêm ở cái lúc chính mình đã không nhịn được mà kề sát lại tỉnh táo, hắn xuống giường, vô cùng bình tĩnh hành lễ, nói câu “Ta đi trước” liền sải bước xốc mành ra ngoài. Yến Hạ Nguyệt khóe mắt đều có chút ửng hồng, nàng nhìn Cố Diêm biến mất, mới giống như người bị rút hết sức lực buông gối ra. Bình Bình thấy Cố Diêm đi nhanh ra ngoài, cho rằng hắn có việc, nghĩ công chúa đang ngủ không thể để công chúa một mình như vậy trong phòng được, xốc mành tiến vào lại phát hiện công chúa đã tỉnh, còn ngồi ở trên giường, dường như có chút thất thần. Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland. ------------------------------------- Nhịn lâu quá nên nhìn ngón tay vợ cũng ‘hứng được’ =)))). Haizz thương anh.