Sáng hôm sau, tôi và Ân Thượng dậy sớm, ăn sáng xong Ân Thượng chuẩn bị đồ ra ngoài một chút. Tôi nhìn gã cầm hai cái cần câu mà nghi ngờ. Ân Thượng thấy thế, nói với tôi: - Mình đi câu cá ha? – Hình như gã nhớ ra chuyện gì, mỉm cười – Lần này câu thật đó. Không lừa em. Rồi Ân Thượng tôi ra hằng ghế sau, đồ cất vào cốp xe. Xe lăn bánh tầm hai tiếng, đến sơn trang. Trong sơn trang này có khu vực câu cá, cá câu được có thể tự nướng tự ăn. Ân Thượng dọn ghế, dọn cần câu, rồi đòi thi câu cá với tôi xem ai câu nhiều hơn, người thua phải nướng cá. Lúc đầu tôi còn hào hứng chơi. Nửa giờ sau tôi trơ mắt nhìn thùng của mình toàn nước, thùng của Ân Thượng có bốn con rồi, thắng thua rành mạch. Cuối cùng gã câu được bảy con, còn tôi hai. Tôi chán nản, chả thèm thu dây câu với thùng cá nữa, gọi gã: - Ân Thượng ơi. - Tôi đây. - Tôi bị thương tật. - Thì? - Tôi không nghĩ...!tôi...!nướng... - Chơi bẩn? - Dạ... Ân Thượng nghe xong, cong môi cười. Tôi nhìn gã đổ hết cá bên thùng gã qua thùng tôi, sau đó chống tay lên hai bên chỗ để tay trên xe lăn của tôi, nói: - Như này thì không tính là chơi bẩn nữa. Em thắng rồi, bé què ạ. Nói rồi Ân Thượng mang thùng cá đến bếp. Lát sau, gã quay lại với hai phần sushi. Gã gắp một miếng cho tôi ăn. Tôi vừa nhai hai vòng thì bị cay sặc, hắt xì mấy cái liên tục rồi nhả sushi ra, xoa mũi mình. Gã đưa tôi một chai nước khoáng, tôi thấy gã vẫn còn cười, vừa cười vừa nói: - Tôi thêm chút mù tạt...!haha cay lắm hả? Tôi cạn lời trước hành vi ấu trĩ này của gã. Kế đó gã lại gắp thêm miếng sushi khác cho tôi: - Nào, miếng này không có mù tạt. Tôi sợ gã lại trêu tôi, tôi từ chối: - Tôi không ăn đâu. - Lần này không lừa em. – Ân Thượng dỗ tôi như dỗ con nít – Vị thanh cua, ngon lắm. Tôi không tin. - Không có mù tạt, thật đấy. Em không ăn thử à? Nom Ân Thượng thành khẩn, tôi gắp miếng sushi đó vào bát. Rút kinh nghiệm, tôi cắn từng miếng nhỏ. Gã nhìn dáng ăn đó của tôi, cảm thán: - Bé què ăn như hamster nhỏ gặm hạt vậy. Giờ mà gã trêu tôi, tôi cũng kệ, tôi cứ ăn từng miếng nhỏ đấy. Nhưng mà lần này gã không lừa tôi, sushi này không có mù tạt thật, còn ngon nữa. Chúng tôi ăn sushi xong thì bếp mang cá sơ chế ra. Nướng BBQ khá tốn thời gian, tốc độ nướng chín cá không lại với tốc độ tôi ăn nữa. Ân Thượng nhìn tôi ăn ngon lành, ăn không chừa miếng nào cho gã, gã thoải mái hỏi: - Ngon không, bé hamster? - Cũng tạm, không ngon lắm. - Tôi thấy em ăn ngon lành. - Cho anh mặt mũi đó. - Thế hả em? - Đúng vậy ạ. - Khẩu thị tâm phi. Đến lúc Ân Thượng bắt đầu ăn thì tôi no tám phần rồi. Nãy lỡ uống nước hơi nhiều nên tôi muốn đi xả nước. Chỉ là lúc này tôi không ngồi trên xe lăn, cái nạng thì nằm trong góc. Tôi gọi: - Ân Thượng ơi. - Tôi đây. - Anh lấy nạng cho tôi với. - Em muốn đi đâu? - Đi vệ sinh. - Ừm...!– Gã ứng thanh nhưng không nói gì nữa, cũng không lấy nạng cho tôi. - Ân Thượng... - Tôi ăn xong thì tôi lấy cho em. – Nói rồi gã cúi đầu, ung dung gỡ xương cá. Tôi chờ tầm hai mươi phút, thấy gã còn chưa ăn xong nửa con cá. Tôi nhận ra gã cố ý, tôi có việc cần người khác giúp gấp nên lại gọi gã: - Ân Thượng ơi. - Tôi đây. - Không chịu nổi nữa... - Tôi nướng cá ngon không? Đàn ông biết co biết giãn, chưa kể tôi còn cần người ta giúp, tôi gật đầu thừa nhận: - Ngon ạ. - Hửm? Ngon thật hay là cho tôi mặt mũi? - Không phải, ngon thật ạ. – Gã thù dai thật. Ân Thượng nghe câu trả lời gã ưng ý, tâm tình tốt hẳn lên, lấy cây nạng trong góc cho tôi, còn dìu tôi đi vệ sinh. Tôi đi xong thì bế tôi lên xe lăn, đẩy tôi dạo khắp sơn trang. Đi mệt, gã ngồi nghỉ trên một cái ghế đá, giữ xe lăn đối diện gã. Gã làm điếu thuốc, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, nói: - Ngày mai sẽ có bạn tôi ghé đây chơi, mấy khứa mà em gặp hôm qua ấy. Tụi tôi lớn lên với nhau, trừ mồm thối – thích đùa dai, họ không có ác ý gì đâu. Tôi cúi đầu, nhìn đầu gối mình, không nói gì. Gã nói tiếp: - Nếu em muốn gặp người ta thì đừng trốn tránh nữa. - Dạ. Tầm 2 giờ chiều, tôi thấy mệt. Ân Thượng thuê hai phòng. Gã đưa tôi về phòng xong đóng cửa, rời đi. Tôi ngủ tầm nửa tiếng thì tỉnh, khó chịu khắp người. Đùi phải tôi vẫn còn bó bột, không được để dính nước nên mỗi lần tắm rửa như một lần tôi chịu cực hình vậy. Lúc trước cả tuần không ra ngoài, tôi nhịn được. Nay nướng BBQ giữa trưa, cả người nhơ nhớp mùi khói dầu, trời nóng nữa, dù lúc nãy có lau người rồi nhưng tôi vẫn khó chịu, tôi vẫn thấy rít rít. Tổn thương xương cốt cần trăm ngày, chờ vết thương lành lại cũng không phải chuyện một sớm một chiều, nên tôi không thường tắm rửa đều đặn. Tôi nghĩ một lúc, rồi lôi điện thoại Ân Thượng mua cho tôi ra gọi gã, nhưng gã từ chối. Một phút sau có người gõ cửa phòng tôi. Tôi nghe giọng gã hỏi: - Bé què ơi, sao thế em? Tôi đứng dậy, chống nạng đi mở cửa. Ân Thượng vào phòng hỏi tôi: - Em nhọc mà? Sao không ngủ thêm một lúc? - Ân Thượng. - Tôi đây. - Tôi muốn...!tắm...!tôi có một mình...!không tiện lắm...!– Tôi nghĩ người tôi đỏ ửng như tôm luộc mất thôi, tôi cúi đầu, không dám nhìn gã. - Cần tôi giúp em hả? - Dạ... Ân Thượng chạy ra quầy lễ tân yêu cầu một cuộn màng bọc thực phẩm, bọc phần thạch cao trên đùi phải tôi thật kĩ. Rồi gã đưa tôi tới phòng tắm, cởi áo tôi ra. Gã thấy vết sẹo trên ngực tôi, cau mày nhưng cũng chẳng nói gì. Tôi đứng trần như nhộng, chờ Ân Thượng. Gã nhìn tôi một cái rồi bế tôi như bế công chúa. Từ lúc chân tôi bị thương, gã vẫn thường bế tôi như vậy, có điều đây là lần đầu tôi bị bế trong tình trạng lõa lồ như này. Tôi mấp môi, không nói được gì, vòng tay qua cổ gã. Gã khẽ đặt tôi vào bồn tắm đã chứa nước ấm sẵn, rồi thấp giọng dặn: - Tắm sạch đi. Tôi chờ em ở ngoài. Ân Thượng ra ngoài, tôi cẩn thận nhấc đùi phải lên, tránh để nó dính nước. Tắm xong, tôi gọi gã: - Ân Thượng. - Ơi? - Tôi tắm xong rồi. Ân Thượng mở cửa, đi vào, bế ngang tôi, tôi ôm cổ gã. Tôi dán vào người gã, cảm nhận hơi thở nóng hổi phả vào vai tôi. Giọng gã trầm xuống, gợi cảm vô cùng: - Bé què ơi, chẳng những người em trắng mà chim em cũng nhạt màu hơn hẳn..