Tôi cầm cần câu cá, ngồi ngây người trên xe lăn, nhìn mặt hồ trước mắt. Tôi đã ngồi im bốn mươi phút, chưa chú cá nào cắn câu được. Trời tháng Năm chưa quá nóng, nhưng áng nắng chói thật. Ân Thượng đội một cái mũ vành lớn cho tôi. Lưu Võ ngồi gian bên kia so với Ân Thượng, anh ta vẫy tay với tôi: - Bé què ơi, lập đội chiến thôi. - Đừng kéo cậu ấy qua nữa. Cậu bé này chơi chán lắm, dạy cả tuần mà chả tiến bộ chút nào. Hôm qua cho cậu cầm năm tướng, cậu ta đánh cho tôi tụt cấp. – Ân Thượng vẫn bấm điện thoại, không ngẩng đầu lên lần nào – Đánh với tao, đánh xong về. - Mày không mang người cày rank, giờ tụt cấp thì trách bé què hả? Bé què ơi, không sao cả. Ân Thượng không kéo em, anh kéo em. – Lưu Võ lâm trận với Ân Thượng, nhưng vẫn nhắn nhủ – Tụi anh chơi xong ván này rồi cùng về nha. - Dạ. Tôi quay đầu nhìn mặt hồ gợn sóng tiếp. Tôi tự hỏi, chơi King of Glory thì cần kỹ thuật đã đành, câu cá cũng cần nữa hở? Chứ sao cá còn chưa cắn câu nữ? Ân Thượng vừa vào ván không lâu thì có người gọi điện cho gã. Chuông reo một chút, gã ngắt máy luôn. Sau đó chuông điện thoại Lưu Võ cũng vang, anh ta nhận cuộc gọi, mở loa ngoài. Ân Thượng vừa chơi game vừa mắng ầm lên: - Tao bảo mày đó Ôn Cao Trạch. Có chuyện quan trọng hẵng gọi, không tao bắn mày á! - ***, thế Ân Thượng mày đang ở đâu nào? Bố mày đến nhà mày rồi đây. - Tụi tao đang chơi sau núi. Hay là mày đến đây đi. – Lưu Võ ứng lời. - Đợi đấy! – Nói xong người đầu bên kia cúp máy. Tầm mười lăm phút sau, có một anh thanh niên mặc áo sơ mi trắng xuất hiện, y quát: - Ơi là trời, tụi mày kéo nhau ra đây làm gì hả? Cuối tuần hẹn nhậu một bữa mà khó vãi luôn ấy. Kế đó, y đến chỗ Ân Thượng, thấy hắn chơi game, y lại cáu: - Kéo ra đây chơi game? Rảnh quá hả? - Ừ, rảnh quá đó, không được à? – Tay Lưu Võ bận chơi game nên anh giơ chân về phía tôi, giới thiệu – Thấy bé què nhà tao ngồi đó câu cá không? Tụi tao cùng ra đây cho ẻm vui. - Ồ, cùng ra à? Ủa, đây là bạn trai mới của mày hả Thượng? – Thanh niên áo sơ mi trắng nhìn tôi, thấy đôi chân thương tật của tôi thì y quát tiếp – ***, Thượng ơi là Thượng, sao mày chặt chân người ta luôn rồi? Hay quá bạn tao ơi! - Vào trọng tâm giùm tao đi Ôn Cao Trạch. Tìm tao làm gì? – Ân Thượng vẫn tập trung bấm điện thoại. Ôn Cao Trạch không giao lưu với Ân Thượng mà mon men lại gần tôi: - Không câu được cá à? - Không được ạ. - Nói sao đây nhỉ, em câu được cá trong này mới vi diệu ấy. Hồ này làm đéo gì có cá. Ân Thượng bảo em câu hả? Em bị nó lừa rồi. Gì mà cùng ra câu cá với em cho vui, rõ ràng là bắt em ngồi canh tụi nó chơi game. Tôi nhìn Ôn Cao Trạch rồi nhìn qua Ân Thượng, thấy gã mỉm cười, tôi mới biết tôi bị gã lừa thật. Tôi lặng lẽ thu dây câu lại. Đúng nhỉ, sao mà bốn mươi phút mà chẳng có chú cá nào cắn câu cả. Lưu Võ thở dài: - Uầy, tao bảo này Ôn Cao Trạch: mày nhiều chuyện quá. Tụi tao kéo ẻm ra câu cá để giết thời gian mà? Giờ mày nói thế thì sao tụi tao tới đây nữa. Đúng lúc Ân Thượng đánh game xong, gã đứng dậy, không định cho Ôn Cao Trạch nói thêm. Gã ném điện thoại gã vào người tôi rồi đẩy xe lăn cho tôi: - Đi thôi, về nhà ăn cơm nào. Nhà Ân Thượng là một căn biệt thự cách núi này tầm mười lăm phút di chuyển. Trước cổng lớn nhà gã có bậc tam cấp, gã bồng tôi lên như bồng công chúa, còn Lưu Võ xách xe lăn phía sau. Trên bàn ăn tối nay có thêm một anh trai Ôn Cao Trạch và bạn anh ta tới làm khách. Bạn anh ta ngồi trên sofa trong phòng khách, thấy gã bồng tôi lúc vào cửa thì mở mồm trêu gã: - Ấy, vị trong lòng Ân Thượng là vị nào đấy? Kiều trong "kim ốc tàng kiều" à? Ân Thượng không thèm liếc người vừa nói. Gã nhẹ nhàng đặt tôi lên ghế chỗ bàn ăn, rồi lấy lon soda và bình sữa tươi trong tủ lạnh, sữa đưa cho tôi, soda thì gã nhấp một ngụm xong mới liếc người ngồi trên sofa: - Ngọn gió nào đưa Tập Ngọc Tuyền đến nhà tao vậy nè. - Gọi mày tới nhưng mày không tới. Tao đành phải tới chỗ mày thôi. – Tập Ngọc Tuyền đứng dậy, ngó tôi rồi hỏi Ân Thượng – Em trai xinh xắn này là ai đấy? Bạn trai mới của mày hả? Sau khi dì Trung dọn đồ ăn lên bàn xong xuôi, Ân Thượng đẩy chén canh xương đến trước mặt tôi, rồi trả lời Tập Ngọc Tuyền: - Không phải, bạn tao. - Lừa ai vậy hả Ân Thượng? Em trai xinh xắn này mà mày bảo là bạn mày à? Đéo tin. – Ôn Cao Trạch quen cửa quen nẻo trong gian bếp này, tự lấy cơm rồi ngồi bên phải tôi, xong y gắp đồ ăn cho tôi – Nào, em trai xinh xắn ơi? Em muốn được gọi thế nào đây? Tiện kể luôn em qua lại với Ân – tuyệt nhất – Thượng bao lâu rồi? Kỹ năng giường chiếu của hắn ra sao? Mấy giây hả? Ơ mà chân này của em...!bị thương thế rồi mà hắn cũng không biết xấu hổ ra tay được nữa. Quả không phải người mà. - Mày quên uống thuốc trước khi ra khỏi nhà hả Ôn Cao Trạch? Cơm đổ vào mồm mày mà mày vẫn lắm lời thế hả? Tôi tự thấy mình lạc lõng trong cuộc trò chuyện của đám người này. Ân Thượng còn cố tình gắp đồ ăn cho tôi, Ôn Cao Trạch với Tập Ngọc Tuyền thì hóng hớt suốt cả bữa. Lưu Võ nuốt cơm xong giải thích: - Em trai này tao nhặt được nha tụi mày. Em trai tao bị thương ở chân, đang trong quá trình hồi phục ở đây nha. Chuyện không như tụi mày nghĩ đâu bro. - Em trai mày chứ có phải em trai Ân Thượng đâu. Mãnh công cả giới thừa nhận, mày bảo hai người đó đắp chăn bông, nói chuyện phiếm, ai tin nổi chứ. – Ôn Cao Trạch vừa nói, vừa lôi điện thoại ra, y mở một nhóm chat trên WeChat, rồi ấn voicechat – Ân Thượng đang nuôi một em trai xinh xắn nha quí vị. Chưa đến mười giây, âm báo tin nhắn của điện thoại cả đám cùng vang, sau đó tin báo tới dồn dập. Ôn Cao Trạch nhấn mở một chiếc voicechat khác. "Ôn Cao Trạch, mày không quấn Ân Thượng nữa hả?" "Em trai xinh xắn nào? Kêu Ân Thượng cho ngó cái đi." "Chìm trong sự dịu dàng nha." "Thượng ơi, nhớ kiềm chút, đừng lao lực mà chết đấy." "Tuy biết Ân Thượng làm trai, nhưng tao muốn xem trai làm Ân Thượng. Mau gọi em trai xinh xắn đến, hỗ trợ ẻm ít thuốc để ẻm làm Ân Thượng đi mọi người." ... Ôn Cao Trạch nghe đống voicechat đó mà cười tới cười lui, còn tôi đỏ mặt quá trời. Trong khi mặt Ân Thượng không đổi sắc mà ăn cơm. Gã cũng không nhìn bạn gã, nhàn nhã bảo: - Ăn xong thì cút lẹ giùm. Cơm nước xong xuôi, Ân Thượng bế tôi lên xe lăn rồi đẩy tôi vào phòng ngủ. Rồi hắn ngồi xổm xuống trước mặt, nhìn thẳng mắt tôi, dặn dò: - Tôi ra ngoài chút, tầm tối về. Chiều em tự xem vô tuyến, nhọc thì ngủ một giấc. - Dạ. – Tôi gật đầu. - Cần gì thì cứ nói với dì Trung. – Ân Thượng đứng dậy, mở vô tuyến, đặt điều khiển vào tay tôi – Tối nay không cần đợi tôi. Sau khi Ân Thượng đi, tôi xem mấy bộ phim được đánh giá cao, cảm thấy vô vị, tôi xem chán tới nỗi tôi sắp ngủ gật tới nơi. Tôi vớ lấy cái nạng, tự mình đứng dậy, bò lên giường ngủ. Giấc này tôi ngủ khá sâu. Lúc dì Trung gọi tôi dậy ăn tối, trời bên ngoài đen như mực. Ăn xong, tôi ngồi trên xe lăn đọc sách. Tầm 10h20 Ân Thượng về. Thấy cửa phòng ngủ của tôi chưa đóng, gã hỏi: - Chưa ngủ à? Tôi gấp sách rồi đặt xuống, ngẩng đầu nhìn gã. Tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, đáp: - Chiều tôi ngủ nhiều quá nên giờ vẫn chưa buồn ngủ. - Ừ. Ân Thượng kéo ghế, ngồi xuống, lôi hộp thuốc lá với bật lửa trong túi áo ra, làm một điếu rồi nhả khói. Tôi hỏi gã: - Anh uống rượu à? - Ừ. Lâu không uống, giờ hơi đau đầu. - Vậy tôi bảo dì Trung nấu trà giải rượu nhé? - Ừ, bảo dì đi. – Gã nhìn cuốn sách trong tay tôi, hỏi tiếp – Cậu đọc gì đấy? - "Tây Du Kí". Ân Thượng ngồi một lúc, rồi đứng dậy, nhắc: - Ngủ sớm đi. Mai tôi dắt cậu đi chơi. Nói rồi gã đi ra, khép cửa lại giúp tôi. Trước khi cửa phòng đóng lại, tôi nghe gã nói: "Ngủ ngon nhé, bé què.".