Trần Thế

Chương 20 : Chân tướng của vụ tai nạn xe

Trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông đến rất bất ngờ. Mông Mông kéo Lạc Trần ra sân vận động đi dạo, nói là để cô nghe tiếng bước chân mạnh mẽ của mùa đông đang đè bẹp mọi vận xui dưới chân, mang vận may về. Lạc Trần cười, chuyện này thì liên quan gì đến nhau, nhưng vẫn khoác chiếc áo dày nhất vào, cùng Mông Mông ra ngoài. Mông Mông muốn đắp người tuyết, nghe Lạc Trần nói mình chưa từng đắp thử bao giờ, liền dạy cô. Hai người đang chơi rất vui vẻ thì Sở Kinh Dương xuất hiện. Anh ta đi tới, tay nặn một nắm tuyết nhỏ, nghiêm chỉnh đặt lên trên quả bóng tuyết tròn tổng giám đốc mà họ vừa nặn xong, nói với Lạc Trần: “Em đi theo anh, anh có chuyện muốn nói với em”. Lạc Trần gật đầu, gần đây anh biến mất đã giúp cô được yên tĩnh một thời gian. Có lẽ đến cả những lời tỏ tình hôm ấy cũng chỉ là câu nói đùa của anh mà thôi. Sở Kinh Dương dẫn Lạc Trần tới khán đài lộ thiên, đưa tay phủ đám tuyết trên đó rồi ngồi xuống. Lạc Trần đứng ở bậc tam cấp phía dưới, đợi nghe anh nói. “Anh đã tìm ra hung thủ giết cha mẹ em rồi”. Tin này quá bất ngờ, Lạc Trần sững sờ nhìn Sở Kính Dương. “Sau khi nghe nguyên nhân cái chết của họ, anh đã nhờ người điều tra”. Sở Kinh Dương vẫn nói điềm tĩnh. Sau khi nghe nói tới nguyên nhân cái chết của cha mẹ nuôi Lạc Trần, anh liền bắt tay vào điều tra. Mặc dù đã từng sống trong thế giới xã hội đen, tin vào luật rừng mạnh được yếu thua, nhưng Sở Kinh Dương vẫn giữ nguyên tắc sống có đạo lý, bất cứ hành động coi thường tính mạng con người nào cũng khiến anh phẫn nộ. Vì tiền mà cướp đi quyền sống của người khác là việc Sở Kinh Dương không thể chấp nhận được. Anh giúp “Lục Lâm” thống nhất, đưa vào những quy tắc mới cũng chính là muốn những hành động phạm tội điền cuồng kiểu như thế giảm thiểu tới mức thấp nhất. Vụ án năm đó hoàn toàn không có chút manh mối, nhà họ Lâm cũng đã ra mặt nhờ người điều tra. Có điều, vụ án xảy ra ở vùng khác, hơn nữa tai nạn xe đã khiến toàn bộ chứng cứ bị tiêu hủy hoàn toàn, cảnh sát chẳng thu thập được gì nên mặc dù bị cấp trên thúc ép, vụ án đó vẫn dậm chân tại chỗ, tới nay vẫn là một bí ẩn chưa được khám phá. “Vụ án này không phải do người trong giang hồ làm. Nhưng đám người đó đã gây ra vụ án mạng lớn như thế, nếu không dựa vào bọn người xã hội đen thì cũng không thể sống yên ổn cho tới ngày hôm nay”. Sở Kinh Dương giải thích cho Lạc Trần nghe. “Bọn chúng tất cả có ba tên, quen với người lái xe kia nên mới biết việc đi lấy hàng mà lên kế hoạch cướp hết toàn bộ tiền hàng trên xe, sau đó tạo ra vụ tai nạn xe làm hiện trường giả”. “Ý anh là anh đã bắt được chúng rồi?”. Lạc Trần vẫn cảm thấy khó tin. “Đúng, người đang ở trong tay anh. Em định xử lý thế nào?”. “Em thì có thể xử lý thế nào? Tòa phán chúng ngồi tù bao lâu thì ngồi tù bấy lâu, phán giết người đền mạng thì phải chết thôi”. Lạc Trần có chút kích động, đã từ lâu cô mong sớm tóm được lũ người này, mong cha mẹ nuôi có thể yên lòng nhắm mắt dưới suối vàng. Chờ đợi quá lâu, cô đã mất đi sự kiên nhẫn và niềm tin. “Anh nghĩ em sẽ muốn gặp bọn chúng, hoặc ít ra là nghĩ cách để trừng phạt chúng. Anh muốn nghe ý kiến của em rồi mới xem sẽ làm thế nào”. “Không cần đâu. Lạc Sa cũng không còn nghĩ đến nữa, em không muốn làm gì khiến em ấy nhớ lại. Cứ để bọn chúng chịu sự trừng phạt của pháp luật, nhận những gì chúng đáng phải nhận đi”. Lạc Trần đứng im, suy nghĩ một lúc rồi mới nói. “Được, vậy anh sẽ giao chúng cho pháp luật xử lý. Em cũng đừng nhớ tới chuyện này nữa”. Sở Kinh Dương gật đầu. Lạc Trần nhìn Sở Kính Dương, mặc dù anh không nói đã bắt được chúng bằng cách nào nhưng nhất định là không dễ dàng gì. Người nhà họ Lâm cũng luôn theo sát vụ này, tiền thưởng đưa ra ngày một cao nhưng vẫn không có manh mối gì. Chỉ trong một thời gian ngắn như thế đã bắt được người, có thể thấy Sở Kinh Dương đã đầu tư bao nhiêu công sức, đồng thời cũng rất có bản lĩnh. “Cảm ơn anh. Cha mẹ nuôi em có thể yên nghỉ rồi, họ đều là những người rất tốt”. Lạc Trần đi xuống, cúi người cảm ơn Sở Kính Dương, rồi lại hướng về nơi chôn cất cha mẹ vái mấy vái. Thực ra Lạc Trần định nói, anh không cần phải vì em mà làm như thế, nhưng nếu thế thì cô đã quá nhỏ mọn rồi. “Không chỉ là vì em. Anh rất căm hận loại người đó. Em đừng bận tâm quá”. Sở Kinh Dương bước tới, đỡ Lạc Trần dậy. “Bao giờ tòa tuyên án, em cũng muốn đến xem”. “Được. Anh sẽ thu xếp”. Lạc Trần rất muốn nhanh chóng thông báo cho Lạc Sa biết tin vui này, nhưng lại nghĩ có lẽ nên đợi sau khi có phán quyết cuối cùng rồi hãy nói, tránh để em trai phải lo lắng hay suy nghĩ. Lạc Trần quyết định vẫn sẽ đi gặp Lạc Sa, hai chị em tổ chức ăn mừng một chút, nhưng tạm thời không nhắc đến chuyện này vội. Sở Kinh Dương vẫn đứng đó đầy suy tư, ánh mắt nhìn xa xăm. Lạc Trần cảm thấy nếu bây giờ cô bỏ đi thì có vẻ quá thất lễ. “Sở Kinh Dương”. Tiếng gọi đó khiến Sở Kinh Dương như bừng tỉnh, Lạc Trần nói tiếp: “Chuyện lần này thật sự rất cảm ơn anh. Sau này, nếu anh có việc gì cần em giúp xin cứ nói, đừng khách sáo”. Mặc dù đây là một món nợ ân tình quá lớn nhưng Lạc Trần cũng không muốn mắc nợ anh ta, có thể trả được bao nhiêu thì trả. Bị ép phải nhận sự giúp đỡ của Sở Kinh Dương, Lạc Trần vẫn cảm thấy không thoải mái. Cô càng không muốn liên quan đến người này thì anh ta lại càng tiến gần. “Được, vậy Lạc Trần, em… em sẽ cho anh một cơ hội chứ?”. Khi bắt tay vào truy tìm mấy người kia, Sở Kinh Dương còn chưa xác định được tình cảm của mình, chỉ không muốn những kẻ đó ung dung ngoài vòng pháp luật, hoàn toàn không có ý định nhân cơ hội này để kiếm chác thứ gì. Nhưng Lạc Trần đã nói thế mà anh còn làm bộ làm tịch thì chẳng phải là quá giả tạo sao. “Em chẳng có cơ hội gì để cho anh cả”. Lạc Trần có chút chán nản. Sở Kinh Dương đúng là kẻ tiểu nhân, chưa gì đã để lộ dã tâm của mình. “Cho anh làm bạn trai em nhé”. Sở Kinh Dương bất ngờ nói. “Sở Kinh Dương, anh điên rồi!”. Lạc Trần không hiểu tại sao anh ta cứ một mực quấy rầy mình như thế, lẽ nào anh ta không biết đến sự tồn tại của Lâm Tự sao? “Anh không điên, là em ngốc thì đúng hơn”. “Em ngốc?”. “Em còn chưa từng có bạn trai mà vội vàng lấy chồng, còn không phải ngốc?”. Sở Kinh Dương hỏi Lạc Trần. Không biết phải giải thích với Sở Kinh Dương thế nào, hơn nữa cô cũng cho rằng không cần phải giải thích với người ngoài, Lạc Trần mấp máy môi như định nói gì rồi lại thôi. “Em không muốn biết cảm giác có bạn trai là thế nào sao? Em không muốn giống như những người con gái khác, trải qua một tình yêu trong sáng đơn thuần, không phải lo lắng cho tương lai, không phải chịu trách nhiệm gì hay sao?”. Sở Kinh Dương thuyết phục cô. “Không muốn. Cũng không cần thiết”. Lạc Trần không muốn tiếp tục đôi co với anh ta về đề tài này nữa, “Xin anh đừng bao giờ nhắc lại việc này nữa”. “Ít nhất thì chúng ta cũng có thể làm bạn phải không? Người bạn mà anh có thể tới tìm bất cứ khi nào, có thể đến làm phiền cũng như để bị làm phiền ấy”. Sở Kinh Dương nhượng bộ đưa ra lời đề nghị thứ hai. “Em không có bạn”. Đúng là Lạc Trần không có bạn, hơn nữa cũng không muốn làm bạn với anh ta. “Em đang sống ở hoang đảo chắc? Lăng Lạc Trần, sao đến bạn mà em cũng không có?”. Sở Kinh Dương biết cuộc sống của Lạc Trần rất đơn giản những không ngờ cô lại có thể khép kín tới mức này. “Có gì kỳ lạ đâu, em không có điều kiện kết bạn, cũng thấy không cần thiết”. Lạc Trần cho rằng có bạn bè sẽ phải tiêu tốn thời gian, tinh lực và tiền bạc để duy trì mối quan hệ đó, với tinh thần hiện nay của mình, cô không thể quá thân thiết với ai. “Được, không nhắc đến những chuyện đó nữa. Vậy chúng ta lại giống như trước kia, em đừng tránh anh nữa, được không?”. Lạc Trần vốn không thể là đối thủ của Sở Kinh Dương. Lạc Trần nhìn Sở Kinh Dương đang đứng ở đó lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của cô: “Được rồi. Vậy em đi trước đây, em muốn đi đón Lạc Sa”. Người tuyết đã có hình dạng đàng hoàng, đứng sừng sững trong sân vận động, Mông Mông và vài người bạn nữa đang vây xung quanh nó chơi trò ném tuyết. Sở Kinh Dương vì bảo vệ cho Lạc Trần đi qua cũng bị ném trúng mấy quả, trên người còn đọng từng đám tuyết lớn. Anh cười lớn, cúi người xuống vốc tuyết nắm chặt lại, ném trả, Mông Mông và các bạn kêu rú lên nhảy tránh. Sở Kinh Dương vừa phản công vừa kéo Lạc Trần ra ngoài. Anh hơi lơ là, một nắm tuyết đã bay tới đập trúng vào gáy Lạc Trần, bung ra tung tóe. Sở Kinh Dương vội vàng kéo Lạc Trần lên phía trước, dùng thân mình che chở, đưa tay lên phủi đi những hạt tuyết còn vướng trên tóc cô. Lạc Trần bị nắm tuyết ném trúng có hơi choáng. Cô chưa bao giờ chơi trò chơi ném tuyết với người khác. Chỗ tuyết trên đầu bắt đầu tan khiến cô có cảm giác lành lạnh, bàn tay to lớn ấm áp của Sở Kinh Dương đang phủi nhẹ trên đó. Lạc Trần cảm thấy tuyết trên đầu cô đã được phủi hết cả rồi liền giơ tay giữ chặt lấy cánh tay Sở Kinh Dương, Sở Kinh Dương lại giơ tay kia lên, Lạc Trần lại chặn lại. Hai người không nói không rằng, anh giơ tôi chắn, cứ nghịch như thế. Thân hình Sở Kinh Dương vốn cao lớn, Lạc Trần thật có chút lực bất tòng tâm. Sau đó cô giữ chặt cánh tay Sở Kinh Dương, đưa chân ra móc vào sau chân người trước mặt, định đẩy anh ta ngã xuống đất. Sở Kinh Dương thấy Lạc Trần có vẻ tức giận, liền cười cười, để mặc cho Lạc Trần dùng cách thức vụng về đẩy mình, sau đó anh tự ngã ra đất, ngửa mặt nhìn trời cười lớn. Lạc Trần quỳ trên tuyết, giữ chặt cánh tay người nằm dưới đất, nhìn bộ dạng như đang phát điên của anh, cảm thấy chưa hả giận, liền gom một nắm tuyết, nhét hết vào trong áo Sở Kinh Dương, Sở Kinh Dương muốn lật người để rũ tuyết ra, nhưng lại không muốn bỏ lỡ bộ dạng đắc ý của Lạc Trần, thế là cứ nằm đó mà cười như tên ngốc. Lạc Trần giũ giũ găng tay: “Anh cứ ở đấy mà cười ngớ ngẩn đi. Em đi đây”. Con người Sở Kinh Dương, nếu không làm gì xấu xa thì lại trở nên ngốc nghếch. Sau đó, cô đưa tay lên vẫy Mông Mông, vênh vênh tự đắc bước đi. Lạc Trần đột nhiên phát hiện ra, việc đẩy ngã được Sở Kinh Dương đã khiến tâm trạng cô thật vui vẻ. Vẫn còn sớm, Lạc Trần chầm chậm đi về phía trường của Lạc Sa, thầm nghĩ phải cùng Lạc Sa ăn mừng mới được. Cô cảm thấy nếu chỉ ăn cơm đơn thuần thì không đủ, cha mẹ mất từ khi cậu còn nhỏ như thế, cô phải đối xử với cậu tốt hơn nữa, cứ để cậu muốn chơi gì thì chơi đi. Lạc Sa nhìn thấy Lạc Trần, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cứ chị ơi chị à không ngớt. Lạc Trần hỏi xem cậu muốn đi đâu chơi, Lạc Sa mở to hai mắt: “Chị, hôm nay không phải là cuối tuần mà em cũng được ra ngoài chơi ạ?”. “Được, Lạc Sa muốn đi đâu chơi?”. “Tuyết dày thế này, đi trượt tuyết đi chị”. “Em biết trượt tuyết không?”. “Dạ, cũng biết một chút. Môn thể dục ở trường có dạy. Hơn nữa chúng ta có thể dùng ván trượt hoặc phao trượt mà”. “Mùa này trời tối nhanh lắm, khu trượt tuyết mở cửa đến mấy giờ?”. “Đi thôi, chơi một lúc rồi mình đi ăn cơm. Chú ơi, đưa chúng cháu đến khu trượt tuyết, chú đi nhanh nhé”. Lạc Sa vô cùng hưng phấn. Cùng đi chơi với chị là điều cậu đã mong ước từ lâu, chị không thích vận động. “Em gọi điện nói với bác Vương một tiếng, báo chúng ta sẽ về muộn”. “Chị, hôm nay chị về nhà cùng em ạ? Ở lại với em phải không?”. Mắt Lạc Sa sáng bừng lên, kéo tay Lạc Trần hỏi. Trước đây Lạc Trần cũng đã định sẽ về nhà, vì ra ngoài đi chơi với Lạc Sa, quay về trường cũng không tiện lắm. Giờ Lạc Sa muốn cô về nhà với cậu, chuyện này cũng không có gì là không thể, dù sao hôm nay có phải cuối tuần đâu, chưa chắc Lâm Tự đã biết cô về, vì thế cô gật đầu với Lạc Sa. Lạc Sa reo lên sung sướng: “Tốt quá! Chúng ta chơi thật muộn rồi về nhà, chị nhé?”. “Được”. Lạc Trần âu yếm nhìn em, cô cảm thấy trẻ con thì vẫn cứ là trẻ con, vừa nói đến chơi liền vui vẻ vô cùng, hay là vì số lần cô đi chơi cùng em quá ít. Con trai không có cha bên cạnh quả là một khiếm khuyết. Mặc dù Lâm Chiêu thỉnh thoảng cũng nói chuyện, nhưng dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi, không thể chơi cùng với Lạc Sa được. Khu trượt tuyết vẫn đang mở cửa, cũng may buổi tối không có tuyết rơi, nếu không đã đóng cửa từ lâu. Mới chỉ năm giờ mà trời đã bắt đầu tối. Hai chị em Lạc Trần ăn tạm bánh bao, mua quần áo trượt tuyết rồi đi vào trong. Trời sắp tối, lại không phải cuối tuần nên trong khu trượt tuyết rất vắng. Lạc Sa chỉ cho Lạc Trần cách bước đi, cách trượt. Nhưng bởi vì Lạc Trần không điều chỉnh được phương hướng, hai chân cô đứng cách xa nhau, sau đó là ngã xuống đất. Sau vài lần ngã, Lạc Trần nản chí, đành đứng một bên nhìn Lạc Sa chơi. Họ chọn đường trượt tuyết dành cho người mới tập, độ dốc thấp, vì vậy Lạc Trần cũng không phải lo lắng cho em trai. Lạc Sa dần dần nắm được kỹ thuật, càng trượt càng vững. Nhưng cứ để Lạc Trần đứng đợi ở đó một mình lại sợ chị buồn chán, cậu liền nằng nặc đòi chơi trượt tuyết bằng phao với chị. Lạc Trần ngồi sau ôm chặt Lạc Sa, hai người bắt đầu trượt xuống. Lạc Trần hoàn toàn không thấy sợ, nhưng cũng cùng Lạc Sa hét lớn. Đến cuối cùng thì cả hai đều khản cổ. Lúc ăn cơm, Lạc Sa lặp đi lặp lại: “Chơi vui quá”. Lạc Trần cũng cảm thấy rất vui. Nhìn em hào hứng như thế, cô thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra, bữa tiệc mừng ngày hôm nay rất thành công. Cha mẹ, cha mẹ nhìn thấy rồi chứ? Lạc Sa không những đang trưởng thành khỏe mạnh mà còn rất thông minh nữa, cha mẹ hãy yên tâm nhé”. Khi họ về đến nhà là mười một giờ đêm. Lạc Sa tắm rửa xong liền đi ngủ, cậu đã qua cái tuổi đòi chị kể chuyện trước khi ngủ rồi, huống hồ hôm nay lại chơi mệt như thế. Lúc cậu ngủ, Lạc Trần ngồi bên giường cậu nhìn ngắm những bức tranh em trai sưu tập. Thấy chị ngồi bên cạnh, Lạc Sa định nói gì đó lại không còn sức, hai mắt cố mở ra, lại khép vào. Lạc Trần nhìn bộ dạng bối rối không khác mấy với lúc còn nhỏ của cậu, cười nói: “Ngủ đi, ngày mai chị sẽ lại chơi với em”. Lúc này ý thức của Lạc Sa đã không còn minh mẫn nữa, nghe thấy chị nói, lại không hiểu chị vừa nói gì. Nhưng giọng nói của Lạc Trần khiến Lạc Sa cảm thấy vô cùng an tâm, lặng lẽ chìm sâu vào giấc ngủ. Lạc Trần đắp chăn cho Lạc Sa, tắt đèn rồi đi ra ngoài. Thấy bác Vương vẫn còn đợi ngoài phòng khách, Lạc Trần ngại ngùng nói: “Chắc bác lo lắm phải không ạ? Hôm nay bọn cháu đi chơi về muộn quá”. “Cô chủ, cô có chuyện gì vui phải không?”. Bác Vương cười híp mắt. Tính cách của Lạc Trần bác cũng đã hiểu được ít nhiều, nếu không có chuyện gì cô nhất định sẽ không tùy tiện đưa Lạc Sa đi chơi về muộn như thế. “Vâng, bác Vương à, những kẻ hại chết cha mẹ cháu đã bị bắt rồi”. Lạc Trần biết bác Vương thật sự quan tâm đến cô và Lạc Sa, vì vậy cô muốn kể cho bác nghe tin tốt lành này. “Thật không? Tốt quá, tốt quá rồi!”. Bác Vương vốn không phải người hay nói, bác thể hiện niềm vui một cách hết sức chân chất, khóe mắt ươn ướt. Nhìn bác Vương đưa tay lên lau nước mắt, Lạc Trần đột nhiên cảm thấy thật bi thương, nếu cô vẫn còn cha mẹ, nếu cha mẹ còn sống… Lạc Trần đi đến, vỗ nhẹ lên lưng bác Vương như muốn an ủi bà. Bác Vương sụt sịt, “Nhìn tôi xem, đây là chuyện tốt mà, ngày mai tôi phải làm vài món ngon mới được. Cô mau đi ngủ đi. Mai có phải đi học không?”. “Buổi chiều cháu mới có tiết. Bác cũng đi nghỉ sớm đi. Sáng mai còn phải dậy sớm”. Lạc Trần cầm túi đi về phòng dành cho khách để ngủ.