Trảm Xuân

Chương 25

Vừa đến tiền viện đã thấy Thư Tuyển xách một tên hắc y nhân nhẹ nhàng bước đến, tiểu Nam Qua đưa lưng về phía hai người, vẫn đang rướn cổ lên hét: “Người đâu! Cứu với! Đừng mãi núp đằng sau tâm sự tình tự nữa! Chủ tử sắp chết đến nơi rồi!” Thư Tuyển ném thẳng người vào cậu ta: “Ta thấy mi mới là đứa đừng mãi làm mất mặt ta đấy.” Tiểu Nam Qua oan ức đầy mình: “Em cũng chỉ muốn tốt cho Người thôi, đến cả địa bàn của mình rồi mà vẫn chả chiếm được người trong lòng, còn để kẻ khác hời to như vậy.” Thư Tuyển nhìn cậu với vẻ lạ lùng, lại ngó ra sau lưng cậu, không tiếp lời. Dương Thận đứng phía sau khụ một tiếng, thấp giọng hỏi: “Có người đến gây phiền phức cho Thư công tử à?” Da mặt tiểu Nam Qua dày hơn cả tường thành, mặt không đổi sắc xoay người đáp: “Đến chậm quá thể! Tôi đã réo đến mấy chục lần rồi! Nhỡ mà chủ tử bị người ta giết thật thì sao?” Thư Tuyển dứt khoát vung chân đá cậu ta vào phòng, đỡ phải mất mặt thêm. Hắc y nhân bị hắn bắt lúc nãy đã xụi lơ dưới đất, chưa biết sống chết thế nào. Thư Tuyển đưa mũi chân huých huých gã, khẽ nói: “Đến bốn chỉ kịp bắt một. Chó mà Yến Vu Phi nuôi đúng là rất giỏi, vừa bị phát hiện đã cắn thuốc độc tự tử. Tên này ấy mà, nếu chẳng nhanh tay đút tất vào mồm gã, e rằng cũng bắt chẳng kịp.” Dứt lời, hắn bèn lật người nọ lại, quả thật miệng gã đang ngậm một chiếc tất tơ lụa trắng như tuyết, phỏng chừng là của Thư Tuyển vừa cởi ra, chân trái hắn đang để trần, lộ rõ nửa móng chân trong suốt. Ánh mắt Y Xuân bỗng chốc vụt sáng: “Huynh lợi hại thật đó Thư Tuyển, sao dùng tất làm ám khí được hay vậy?” Hắn vênh vang đắc ý: “Con người mà bị ép tới đường cùng, đến tóc cũng có thể làm ám khí, huống chi chỉ là một chiếc tất. Ta bày cho cô một mẹo này, sau này mà tay không vơ được món vũ khí nào, cứ dỡ hết mấy thứ đeo cài trên người xuống mà làm ám khí. Tiền của và quần áo đều chỉ là vật ngoài thân, bảo vệ mạng sống mới là việc quan trọng nhất.” Nếu để mặc cho hai người họ bàn tiếp, thì chẳng biết trọng tâm câu chuyện sẽ được dời đến cái đề tài quỷ quái gì nữa. Dương Thận nhanh chóng ngắt lời: “Nói như vậy, Yến Vu Phi đã bắt đầu gây phiền phức cho Thư công tử rồi?” Thư Tuyển khẽ cười: “Gã có gây sự với ta đâu, gã chỉ muốn thăm hỏi hai người, tiện thể dò xét ta một chút thôi.” Hắn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt của tên hắc y nhân kia, nói nhỏ: Đừng giả chết nữa, ta biết thuốc độc giắt ở hàm trên của mi, một khi huyệt được giải thì lập tức tự sát. Không may là ta vừa khéo biết cách giải độc, ta sẽ giải hết độc mà mi mắc phải, sau đó thì mỗi ngày cắm một cây châm lên mệnh môn luyện võ của mi… Đừng lườm ta thế chứ, ta sẽ không giết mi một cách dễ dàng đâu, có điều, cắm châm vào mệnh môn hẳn là rất đau nhỉ? Có muốn thử xem cảm giác như nào không?” Sắc mặt hắc y nhân xanh hơn cả bí đao, ngỡ ngàng vô tội cứ như chú thỏ con lọt vào bẫy. Thư Tuyển giải huyệt, rút tất ra, chống cằm nhìn gã. Gã đành phải thốt lên đứt quãng: “Thiếu gia căn vặn… thăm dò thủ đoạn của Thư Tuyển trước đã, nếu hắn muốn tiếp tay…” Thư Tuyển ngoái đầu nhìn Y Xuân, cứ như muốn bảo nàng rằng: Cô xem cô kìa, bọn cô dụ dỗ ta, đúng là chuyên gây họa mà. Dương Thận trầm ngâm một chốc, hỏi: “Chuyện giữa Yến Vu Phi và Giảm Lan sơn trang là thế nào? Nghe nói Trang chủ bệnh sắp qua đời, việc này có thật không?” “Thiếu gia tài trợ cho Giảm Lan sơn trang vạn lượng bạc, thế lực Tương Tây đều đã trở thành môn hạ Yến môn. Thiếu gia ra lệnh cho Dương thiếu hiệp về kế thừa Trảm Xuân kiếm, Trang chủ lại kiên quyết cự tuyệt, nói rằng túi gấm của sư phụ ông ta yêu cầu phải đọ sức công bằng gì gì đó… Vị thiếu trang chủ kia chộn rộn muốn xuống núi du ngoạn, bèn đứng ra bảo mình sẽ đến thuyết phục nhị vị…” Dương Thận hừ một tiếng: “Đã sớm biết miệng gã ta toàn phun lời bậy bạ! Còn bảo sao Giảm Lan sơn trang lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay!” Nếu không nhận lời mời của Thư Tuyển, y và Y Xuân đã về Giảm Lan sơn trang từ lâu, dưới thủ đoạn của Yến Vu Phi, sư phụ thể nào cũng sẽ ép bọn y lập tức quyết đấu. Dù kết quả ai thắng ai thua, để giữ đúng di huấn của sư phụ ông, việc người thua phải chết là điều không thể tránh khỏi. Hắc y nhân thấp giọng thưa tiếp: “Dương công tử, thiếu gia thường nói, người sống trên đời, nếu không thể phục thù nợ máu của cha mẹ và người thân, chẳng khác nào chỉ tồn tại lay lất. Nếu đã muốn tồn tại lay lất, chi bằng cứ trốn chui ở một nơi yên tĩnh nào đó, đỡ phải bị người đời phỉ nhổ. Tư cách để làm người còn chẳng có, lại muốn tơ tưởng vẩn vơ đến thứ khác ư…” Gã vẫn chưa dứt lời đã bị Thư Tuyển đâm kim vào ngực, đau đến run rẩy, gã trợn trừng mắt lên nhìn hắn, như đang chất vấn: Chẳng phải nói xong sẽ không bị châm vào mệnh môn à?! Thư Tuyển lạnh nhạt đáp: “Mi già mồm quá, miệng phun đầy phân khiến chẳng ai nghe nổi nữa.” Y Xuân thấy thân người Dương Thận khẽ run, vội vàng bước đến dìu, nhẹ giọng: “Dương Thận, đệ đừng nghe gã nói lung tung. Cha mẹ đệ ở trên trời có linh, nhất định cũng mong đệ sống vui vẻ!” Môi y mấp máy, sắc mặt trắng hơn cả tuyết, chẳng thốt nên lời, bỗng gạt phắt tay nàng ra, quay đầu bỏ chạy. Y Xuân gọi y vài tiếng, y lại như không nghe thấy, thoắt cái đã biến mất. Nàng đành chắp tay tỏ lòng biết ơn qua loa với Thư Tuyển, cất bước liền đuổi theo. Tiểu Nam Qua thò đầu ra từ khe cửa, con ngươi đảo qua đảo lại: “Người vô dụng quá chủ tử ơi, bị vứt một lần thì thôi, giờ lại bị vứt một lần nữa…” Thư Tuyển không phản ứng lại lời của cậu, đứng dậy phủi phủi bụi vương trên tay áo, nói: “Những điều cần thiết đã hỏi xong cả, mi có thể cắn độc rồi, đừng khách sáo.” Vẻ mặt của hắc y nhân khó tin đến nhường nào, cứ như đang hỏi: Ta nói hết rồi mà mi vẫn muốn ta chết hả! Thư Tuyển lơ đãng cười: “Để mi chết thoải mái một chút đã là ơn đức của ta, lầu bầu cái gì?” Hắc y nhân mặt đầy nước mắt. Người ta thường kháo nhau rằng Thư Tuyển là ác quỷ, giờ đây, gã cuối cùng cũng hiểu ác quỷ có nghĩa là gì rồi. *** Nợ máu của cha mẹ và người thân vẫn chưa báo được, y lại sống hỉ hả ung dung, là vô sỉ. Biết rõ kẻ thù là ai, nhưng mãi vẫn không thể giao chiến với chúng chỉ vì chưa tu luyện đủ, là vô dụng. Thân gánh huyết hải thâm cừu lại vẫn ước ao đến những thứ khác, vô tình bị hấp dẫn, quên cả việc rốt cuộc mình có xứng đáng đạt được những thứ ấy hay không, là vô nghĩa. Nỗi đau đớn tựa như một con rắn độc gặm nát trái tim lần này đến lần khác, chẳng phải chỉ vết thương mới biết nhói đau, mà nọc độc lan dần khắp cơ thể ăn mòn xương máu, đau đớn đến độ khiến y phải gập phắt người xuống. Bao tử khó chịu, buồn nôn. Dương Thận bụm chặt mặt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm, không phải nước mắt, là mồ hôi lạnh. Y Xuân đứng ngoài đập cửa ầm ầm, y lại bất động. Y không ngừng tự hỏi bản thân: Mình đang làm gì? Rốt cuộc thì mình đang làm cái gì? Đã lâu như vậy, thế mà y lại không biết mình đang làm gì. Bán mạng luyện võ là để báo thù, muốn sở hữu Trảm Xuân cũng là để báo thù. Nhưng để báo thù, y lại phải nhảy vào một cái bẫy khác: Mình chết, hoặc Y Xuân chết. Với bản lĩnh hiện nay của y, báo thù vốn chỉ là chuyện viển vông, dù luyện võ liều mạng đến mức nào đi nữa, cũng phải đến trên dưới ba mươi mới có thể đơn thân độc mã khiêu chiến Sâm Châu Cự Hạ bang. Nhưng nếu cậy nhờ sự chống lưng của Yến môn hùng mạnh, rửa nhục chỉ là chuyện trong vòng một hai năm. Y Xuân và nợ máu, điều gì quan trọng hơn? Chính y cũng khiếp sợ vấn đề này. Y Xuân cuối cùng đã ngừng đập cửa, bên ngoài tĩnh lặng rất, rất lâu. Im lìm, sự im lìm như bóng tối, cuộn trào lên nhấn chìm y. Giữa màn đêm yêu dị này, con người rất dễ nảy sinh những ý nghĩ khó ngờ và đáng sợ. Dương Thận giơ tay nắm thanh bội kiếm đã cũ, vuốt ve nhiều lần, cứ như đang ép bản thân đưa ra một quyết định. Ngoài cửa sổ bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân, liền sau đó là âm thanh “rầm rầm” vang lên, cánh cửa sổ bằng gỗ đã bị cô gái thô lỗ giẫm nát. Nửa người Y Xuân chui vào, khum tay kề sát miệng, quát to: “Dương Thận! Đệ ở trong đáp một tiếng xem nào! Đừng nghĩ lung tung nữa!” Bỗng hỏa chiết tử(1) được quẹt lên, Dương Thận cầm giá nến, không tỏ vẻ gì đứng trước cửa sổ nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Sư tỷ, đã qua canh ba, ta thực sự rất buồn ngủ.” (1): thứ người xưa dùng để đánh lửa. Y Xuân nhoài người vào khung cửa sổ, quan sát từ đầu đến chân y một lượt, bỗng thấp giọng: “Dương Thận, ta không còn cần Trảm Xuân kiếm nữa. Như đệ đã nói, chúng ta mặc kệ việc của Giảm Lan sơn trang thôi, ngoài kia có biết bao điều thú vị như thế, sao chúng ta cứ phải nhảy xuống hố lửa chứ?” Y không nói gì rất lâu, chỉ gục đầu mím môi. Y Xuân lại hỏi: “Dương Thận, đệ vẫn muốn kế thừa Trảm Xuân kiếm ư?” Y lắc đầu: “Không… Ta chỉ muốn báo thù thôi.” Nàng chần chừ giây lát, đáp: “Vậy ta giúp đệ nhé, chúng ta cùng nhau chăm chỉ luyện võ, cùng nhau đến Cự Hạ bang, báo thù cho gia đình đệ.” Dương Thận xoa xoa thái dương, chợt thấy đáy lòng vô cùng khó chịu, như có một con quái thú cực to bỗng xuất hiện, rạch nát cả người. Cơ thể đúng là sắp bị xé toạc ra rồi. Y thấp giọng hỏi: “Nàng cứ… cứ thế này mà ở cùng với ta? Làm tỷ tỷ của ta? Thứ ta cần không phải là một người chị.” Y Xuân cắn cắn môi, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn y: “Dương Thận, thực sự thì ta rất quan tâm đệ. Đệ bảo thích ta, ta rất vui. Ta chỉ là… Ta vẫn chưa rõ… Nhưng ta sẽ cố gắng thử xem. Rất nhanh thôi, nếu đệ quả quyết muốn có một đáp án, ta sẽ nhanh chóng trả lời.” Y khẽ nói: “Không, ta không cần đáp án gì cả… Ta mệt rồi, nàng đi đi.” Y Xuân đành lùi lại hai bước, thấy y sắp khép cánh cửa sổ tả tơi lại, nàng bất thình lình bước tới siết chặt tay y. “Dương Thận, có rất nhiều điều mà ta chưa hiểu được, cũng chẳng biết cách an ủi người khác. Nhưng cha ta đã từng nói, người sống trên đời, quan trọng là phải không thẹn với lòng mình. Đệ muốn làm gì, ta đều sẽ ủng hộ, vì ta biết rằng đệ sẽ chẳng bao giờ làm việc xấu. Đệ xem, loại người ngốc nghếch như ta đây vẫn sống an nhàn vui vẻ, đệ còn lo lắng chi nữa?” Nàng nhếch môi cười, vỗ hai cái trên mu bàn tay y, bấy giờ mới xoay người rời khỏi. Vì ngây thơ nên bước đi chẳng ngại điều gì. Nàng hào hiệp như thế, chính là do nàng luôn lắng nghe trái tim mình. Dương Thận tạm khép cánh cửa sổ tan nát lại, gió đêm tiến vào từ khe hở thổi tắt nến. Y sững sờ đứng lặng hồi hâu, bỗng tựa như hoảng hốt mà vội vã áp tay lên ngực áo. Trong hà bao đặt nơi ấy, thứ được cất cùng bạc vụn là một quẻ thăm màu đỏ nhạt. Cầu nhân duyên ở chùa Khai Phúc, quẻ thượng thượng. Nước mắt y bỗng chốc đã tuôn trào, có làm cách nào cũng không ngừng lại được.