Trảm Xuân

Chương 24

Y Xuân vừa đuổi kịp đã thấy Dương Thận khoanh tay, đứng một mình ở hậu viện, y cúi đầu, chẳng hay đang nhìn gì dưới đất. Nàng hắng giọng, rụt rè bước sang: “Nè… Dương Thận, cơm tối ngon không?” Y không ngẩng đầu, sau cả nửa ngày mới rầu rĩ đáp: “Tỷ tới đây làm gì, chẳng phải muốn nghe hắn ta gảy đàn à?” Y nhấn cực mạnh vào hai chữ “gảy đàn”, nghe cứ như “tâm tình”(1) ấy. (1): 弹琴 [tán qín] (gảy đàn) và 谈情 [tán qíng] (tâm tình) đọc rất giống nhau. Lạ thế không biết, Y Xuân nghĩ thầm. Nàng dứt khoát ngồi xổm xuống, nhặt cành khô vẽ xuôi ngược trên nền đất, không nói gì nữa cả. Dương Thận khoanh tay nghe tiếng gỗ vạch xuống bùn, lúc đầu ra vẻ không để ý đến, hồi lâu sau lại chẳng kìm nổi, y cúi đầu nhìn thì thấy dưới đất đã xuất hiện một cái mặt người lộn xộn, nhíu mày nhe răng, nom rất hung ác. “Mặt đệ bây giờ đó.” Vẽ xong, nàng híp mắt cười, ngẩng đầu lên, “Xấu xí nhỉ?” Dương Thận lạnh nhạt đáp: “Ta vốn chả được đẹp đẽ thân thiện như kẻ khác, đa tạ tỷ đã nhắc nhở.” Y Xuân thẳng thừng vứt cành khô đi, phủi bụi trên tay: “Sao đệ khó chịu vậy?” Y xoay người bước đi. “Đệ mà cứ như thế, ta giận đấy!” Y Xuân đứng sau lưng hét với lên. Y làm như không nghe. Y Xuân đuổi theo níu tay áo y, đột nhiên y lại ra tay công kích, dùng chiêu thức võ công tóm lấy tay nàng. Nàng nhất thời cả kinh, hét vội: “Này! Muốn đánh nhau hả?!” Dương Thận siết chặt hai cổ tay nàng như đôi vòng bằng sắt, nàng giãy vài cái vẫn không thoát nổi. Trong ấn tượng, sức y có mạnh đến thế không? “… Tỷ quá coi thường đàn ông rồi, chỉ vì võ công của mình tốt mà không hề đề phòng ư?” Chất giọng y lạnh lùng, “Bạn bè? Tỷ muốn làm bạn, nhưng có chắc người khác cũng chỉ muốn làm bạn với tỷ không?” “Ta giận thật rồi đấy!” Đôi mày Y Xuân dựng ngược, chân gạt một cái định đá y ngã xuống, chẳng ngờ gạt hai cú mà y vẫn chẳng suy suyển, trái lại còn cong đầu gối thúc vào xương đùi nàng. Nàng đau đến không đứng thẳng được, lảo đảo về phía trước, Dương Thận thuận thế ôm lấy đầu nàng ngã xuống, sau đó lật người đè lên. “Đến cả ta mà tỷ còn đánh không lại, sao thắng được Thư Tuyển?” Tay y chống hai bên đầu nàng, từ trên cao nhìn xuống, chất vấn. Y Xuân lườm y: “Đệ chắc chắn là ta đánh không lại đệ? Chẳng phải đang nhường đệ đấy à?” Nếu đối phương là kẻ địch, tất nhiên nàng có mấy chục cách để đối phó, thằng nhóc chết tiệt này lại trông mặt mà bắt hình dong! Dương Thận ngắm nàng hồi lâu, ánh mắt sáng rực rồi lại chuyển đi, khẽ nói: “Tóm lại, lần này ta thắng, tỷ có bao biện thế nào đi nữa cũng vô dụng, sau này phải cẩn thận…” Chưa dứt lời đã cảm thấy nàng nắm cổ áo mình, có ý muốn đẩy ra. Y dứt khoát ghì mọp xuống người nàng, bất cẩn thế nào, gò má lại kề sát vào mặt nàng, lòng chợt rung động. “Được rồi, không cãi nữa, sư tỷ.” Y thấp giọng, “Đứng lên nào.” Nói thì nói vậy, song y vẫn không động đậy. Y Xuân níu chặt vạt áo trước của y, bị ép đến đầu tuôn mồ hôi lạnh, cả người không thoải mái. “Đệ đứng dậy trước đã!” Nàng quát. Y đăm chiêu: “Ờ, ta đứng dậy đây.” Dứt lời, đôi tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên hôn. Ánh trăng đẹp đẽ như vậy, lông mi thật dài của y như nhuộm một lớp bạc mỏng, kề rất gần, khe khẽ run. Thế này là sai, không đúng, không nên. Y Xuân từ níu thành đẩy y, gắng sức đẩy. Đôi lông mi ấy lập tức phất lên, ánh mắt như nước, bình thản nhìn nàng. Sau đó —– y mở miệng cắn nhẹ vào môi nàng. Không đau, trái lại còn tê dại, tựa như đã bị y ột liều thuốc mê nho nhỏ, người nàng bỗng mềm nhũn. Liếm láp, mút mát trúc trắc, môi lưỡi triền miên. Hơi thở y nóng bỏng lạ thường, vừa thô vừa nặng, Y Xuân kinh hãi, dường như có một thứ gì đó đã thoát khỏi sự khống chế của mình, lao điên cuồng về hướng nàng chưa từng nghĩ đến. Tay y rất nhẹ rất khẽ nâng mặt nàng, gạt nhẹ mái tóc rối tung trước trán của nàng ra. Cuối cùng y cũng rời khỏi môi nàng, hơi rướn người dậy, ngắm nàng thật kỹ. “… Nàng để lộ trán trông rất xinh.” Y nói. Y Xuân đờ đẫn, hoàn toàn đờ đẫn, ngơ ngác đáp một câu: “Thật à?” Dương Thận bật cười, gật đầu: “Tất nhiên là ta không lừa nàng.” Nàng liền ngẩn ngơ che trán mình như linh hồn vẫn chưa quay lại, đôi mắt đờ đẫn nhìn y. Dương Thận thấp giọng: “Y Xuân, hay là chúng ta trốn đi nhé. Kệ Giản Lam sơn trang, kệ Trảm Xuân kiếm, chẳng cần quan tâm đến bất cứ thứ gì, hai chúng ta cứ thế mà phiêu bạt giang hồ, khám phá những điều thú vị. Bị mê hoặc rồi, nàng chừng như sẽ đồng ý. “Nếu ta không vướng nợ máu, cha mẹ đại ca vẫn còn, ta lập tức đưa nàng đến gặp họ ngay. Tính tình mẹ ta cởi mở thẳng thắn, hẳn sẽ thích nàng. Cha ta hơi khờ, nhưng lại rất hiền. Đại ca nghịch ngợm lắm, thể nào cũng khoe với nàng những cái nồi, chén, gáo, chậu mà huynh ấy sưu tầm… Đúng rồi, nàng thích ăn thịt gà, mẹ ta làm món gà kho ngon nhất đấy, thằng nhóc nhà bên thường cầm bát đến ăn chực. Cơm nước xong, cha ta sẽ lôi nàng đến hậu viện luận bàn kiếm pháp, ta và đại ca đứng cạnh đấy theo dõi…” Y không nói thêm lời nào nữa, vẻ mặt hồi tưởng say sưa dần nhuốm màu tang thương. “Ta phải báo thù.” Y thì thào, “Ta phải báo thù trước đã.” Y kéo Y Xuân từ dưới đất dậy, phủi bụi vương trên y phục, khẽ nói: “Trễ rồi, đi ngủ thôi. Theo ý của nàng, chúng ta ở nhờ chỗ Thư Tuyển ít lâu. Đừng về Giảm Lan sơn trang vội, ta thấy cách nói chuyện của Mặc Vân Khanh hơi lạ, chưa chắc là thật, chúng ta đừng vội vàng mạo hiểm.” Y Xuân trông theo bóng y xoay người đi vài bước, không nén được mà gọi lại: “Dương Thận.” Y ngoái đầu: “Ơi?” “Đệ… còn giận không?” “Ta có giận đâu.” Y chớp chớp mắt, vẻ mặt lạ lùng, “Chỉ là chỗ này khó chịu thôi.” Y chỉ vào ngực mình. Vậy thì có gì khác nhau? Y Xuân cào cào tóc, đầu xoay mòng mòng, phản ứng chậm hơn bình thường đến hai ba nhịp. “Ta không nói, nàng tự mà đoán đi.” Lần này, y rời đi thật. Y Xuân về đến phòng dành cho khách, chiếc gương đồng trên tường phản chiếu hình ảnh mờ ảo của nàng, chỉ có mỗi đôi mắt trong veo, rực rỡ. Mình đã làm gì vậy? Nàng tự hỏi trong mơ màng. Y là sư đệ của nàng, tương đương với thân phận em trai, nhưng nàng đã làm gì thế này? Chỉ một lần thì còn châm chước, lúc ấy y đang đau lòng bức bối, cảm xúc không ổn định, sau chuyện đó, cả hai đều tỏ vẻ chẳng có gì xảy ra. Nhưng hôm nay là sao? Không được suy diễn nữa, nàng thấy cả người mình như bốc cháy, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Đương nhiên nàng không phải là một đứa ngốc, đến nước này mà còn chả hiểu gì thì tiêu rồi. Nhưng, bắt đầu từ lúc nào thế? Y vẫn luôn gọi nàng là sư tỷ sư tỷ, khiến nàng thực sự nghĩ mình là chị gái của y, lại do cảnh đời đau thương nọ, nàng chẳng kìm được mà đối xử tốt với y hơn. Lẽ nào vì tốt quá nên y mới hiểu lầm? Phải giải thích rõ ràng với y, nàng… nàng không có ý kia với y, tuyệt đối không thể tiếp tục lầm lạc nữa, nếu không, nàng sẽ gánh tội đầy mình. Y Xuân thổi tắt nến, đẩy cửa đi sang phòng Dương Thận. “Dương Thận.” Nàng đứng trước cửa khẽ gọi một tiếng, chợt lòng lại dấy lên cơn nhát gan định chạy về, chỉ mong y không nghe được giọng nàng. Cửa nhanh chóng bật mở, Dương Thận chưa ngủ, hình như đang rửa mặt, tay hãy còn cầm một chiếc khăn. “Có chuyện gì à?” Dường như y cũng hơi kinh ngạc khi thấy đã trễ thế rồi mà nàng vẫn đến đây. Y Xuân hít một hơi, gom sự can đảm lại rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y, khẽ nói: “À… Ta có chút chuyện… phải nói với đệ.” Dương Thận cười cười, lách người qua: “Vào đi.” Nàng cảm thấy lông tơ toàn thân sắp dựng lên cả rồi, tiếng sập cửa khiến chân nàng gần như nhũn ra. Trên giường có quần áo của y, chúng được giặt rất sạch, đặt gọn ở đầu giường, hẳn là bộ mà ngày mai y sẽ mặc. Kiếm của y đặt trên bàn, vì thường vuốt chuôi kiếm, được mài đến bóng loáng. Bên cạnh còn một chén trà cạn, có thể là vừa uống xong, rìa chén sót lại một lá trà. Y Xuân thấy sợ, sợ đến nỗi chả hiểu mình sợ cái gì. Một đống lời muốn nói vừa nãy, giờ phút này đã quên chẳng sót lại mảy may. Nàng xoay người đi về phía cửa: “Thôi, ta về ngủ đây.” Dương Thận ghì nàng lại, nâng cằm định hôn, rốt cuộc thì lần này nàng đã kịp phản ứng, gắng sức quay mặt đi, hét vội: “Ta là sư tỷ của đệ! Là chị gái của đệ! Đệ… Đệ như này là loạn luân đấy!” Y “xì” một tiếng khinh thường: “Ta chưa từng có chị gái.” “Ta lớn hơn đệ! Đệ phải kính trọng ta, không được thế nữa!” “Lớn hơn có mỗi một tháng, vả lại đầu óc của nàng lại chậm lụt hơn rất nhiều tháng.” “Dương Thận!” Nàng nạt to, “Rốt cuộc đệ muốn gì?!” “Cát Y Xuân!” Y cũng cao giọng quát, “Nàng là một con heo!” Thế mà Y Xuân lại chợt cứng họng, cả hồi lâu vẫn không thốt nên lời. Dương Thận cười lạnh một tiếng: “Nàng muốn ra vẻ ngốc nghếch, ngây thơ, chẳng biết gì hết phải không? Được thôi, là ta hoang tưởng, ta cũng có phải là chàng công tử hào hoa gia tài bạc triệu đâu, chỉ là một thằng ngốc cả ngày luôn mồm đòi báo thù trả nợ thôi. Thế nên nàng mới có thể giả vờ chẳng biết gì cả, chuyện gì cũng tìm đến ta, song lại giả vờ hỏi ta rốt cuộc muốn gì. Nàng nói xem ta muốn cái gì?” Y Xuân nhìn y thật lâu, chậm rãi nói: “Đệ bây giờ đang xúc động, chúng ta đều phải bình tĩnh lại. Mai nói tiếp.” Nàng đẩy y ra, lập tức bước đi. Dương Thận từ phía sau ôm chặt lấy nàng, khẽ dỗ dành: “Xin lỗi, Y Xuân, ta không cố ý.” Y Xuân lắc đầu: “Đệ nghe ta nói này, Dương Thận. Ta là sư tỷ của đệ…” “Ta chưa từng nghĩ thế bao giờ. Sư tỷ cũng thế mà sư muội cũng vậy. Y Xuân, chúng ta chỉ là hai con người bình thường, có duyên gặp gỡ. Ta thích nàng, chỉ đơn giản thế thôi. Nàng có thể không thích ta, song đừng lấy cái cớ này ra để chống chế.” Nàng im bặt. Dương Thận đỡ vai, xoay nàng lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, khe khẽ hỏi: “Có phải nàng không thích ta?” Y Xuân nghẹn lời cả nửa ngày, hai chữ không thích lại chẳng thốt ra được(1). (1): nguyên văn là ba chữ (不喜欢). Nàng hổ thẹn gục đầu xuống: Dương Thận, ta không biết, ta chưa từng nghĩ đến. Ta vẫn… xem đệ là em trai mình.” Thế rồi, tay y chậm rãi buông ra, lùi một bước. Y Xuân lặng lẽ nhìn y đến giá đặt chậu rửa mặt, bình thản rửa khăn rồi treo lên, bấy giờ mới quay lại nhìn nàng với vẻ thản nhiên, chỉ nói: “Trễ rồi, về ngủ đi nhé.” “Ta…” Nàng chần chừ, song chẳng biết phải nói gì. “Đừng nói nữa.” Y thoáng cười, “Đi thôi, về ngủ. Sư tỷ.” Hai chữ “sư tỷ” sau chót được thốt lên thật khẽ, như hoa tuyết lặng lẽ rơi xuống nền đất, hồ như không nghe thấy. Y Xuân đẩy cửa đi rồi, lòng lại thấy trống trải, cứ như mình vừa phạm phải sai lầm gì lớn lắm. Ngoái đầu nhìn cửa sổ phòng y, ánh nến đã tắt, song đêm nay, y hẳn sẽ không ngon giấc. Bỗng cảm thấy lồng ngực đau nhói, không phải nỗi đau do vết thương thực sự gây ra, mà là cảm giác buồn bã như có một bàn tay vô hình véo một cái, đến cả hô hấp cũng chẳng trôi chảy. Lòng có một nỗi xúc động nào đó mà nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết và tiếp thu được. Tới lúc tỉnh táo lại, nàng đã đang đẩy cửa phòng y ra, hét vội: “Dương Thận! Thật ra ta —–“ Chưa dứt lời lại nghe thấy tiếng thét kinh hãi của tiểu Nam Qua vang vọng ở một nơi thật xa, Dương Thận trở mình bật từ trên giường xuống.