Trảm Xuân

Chương 21

Y Xuân bước đến, cười chẳng nề hà: “Khéo vậy, lại gặp nhau rồi. Các người cũng ở khách điếm này hử?” Tiểu Nam Qua vẫn im lặng, đôi mắt xoay tít đảo qua đảo lại giữa hai người họ, thấy vẻ mặt Y Xuân tự nhiên, thần sắc Dương Thận kỳ lạ, cậu nháy mắt, đáp: “Hóa ra các người không chỉ là sư tỷ đệ bình thường… Đúng là chẳng ngờ đấy…” Nhác thấy Dương Thận nhướng mày, cậu vội vã bật dậy, xua tay liên hồi: “Không dông dài nữa, chủ tử đang gặp rắc rối, tôi phải đi cứu Người ngay đây!” Y Xuân vội tiến lên vài bước, ghé vào lan can hỏi: “Rắc rối gì? Ta giúp được không?” Tiểu Nam Qua ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá một hồi, thành thật lắc đầu: “Chờ cô đẹp hơn hẵng nói.” Nàng chẳng hiểu nổi, kết giao bạn bè và giúp người gặp nạn thì có liên quan gì đến chuyện xinh đẹp. Y Xuân túm tay Dương Thận, kéo xuống lầu: “Đi, chúng ta xem xem Thư Tuyển gặp phải chuyện gì.” Y chần chờ đôi chút rồi rụt tay lại, hơi phật ý: “Ta… vẫn chưa nói xong mà, sao tỷ cứ mãi quan tâm tới tên khốn kia vậy?” Nàng lặng lẽ dừng chân, ngoái đầu lẳng lặng nhìn y. Dương Thận hối hận lắm, do dự hồi lâu, gục đầu nói: “Thôi, cứ coi như ta chưa nói gì, chúng ta đi xem sao đã.” Y Xuân vẫn luôn như thế, hào hiệp lại tự do thẳng thắn, đến đi chẳng vướng bận gì. Y sóng đôi cùng nàng, trái lại cứ như một con chích chòe ba hoa nhiều chuyện, lúc thì không cho nàng làm việc này, lúc thì dặn nàng cẩn thận việc nọ. Đôi khi cũng cảm thấy mình già mồm. Y muốn đôi mắt đen trắng rõ ràng kia có thể ngắm mình nhiều hơn, không tìm kiếm ai khác, chẳng nghĩ đến thứ gì khác. Song y cũng biết rằng, nào ai giữ được bước chân của gió. Tay được nàng nắm lấy, lay nhẹ, mày mắt nàng giãn ra, mỉm cười nhìn y, buông lời: “Dương Thận, đừng để tâm những chuyện nhỏ nhặt nữa.” Lòng y dâng trào nỗi lo lắng, gật gật đầu. Hai người thậm thụt xuống lầu, ló đầu ra lan can quan sát, xem Thư Tuyển đụng phải phiền phức gì. Trời đã vào khuya, khách điếm sớm đã quá giờ đóng cửa, song chẳng ai trong đám tiểu nhị tan ca được, đều do vị công tử vận y phục vải sa đỏ thẫm ngồi trong góc đại sảnh kia. Hắn ngồi đó, thậm chí chẳng cần cất lời cũng đã là một đóa hoa vừa nở rộ trong mắt mọi người, đẹp đẽ ngát hương. Đóa hoa này đã thành công trong việc mời gọi vô vàn ong bướm, các bà các cô vây kín xung quanh, ước chi mình được trò chuyện thêm hai lời cùng hắn, hơi sức đâu mà quan tâm trời tối hay sáng. Chúng tiểu nhị hết khuyên lại nhủ, hết thở lại than, song đôi chân của các bà các cô này như cắm rễ xuống đại sảnh, sống chết gì cũng không lay chuyển nổi. Y Xuân từ xa trông thấy gương mặt Thư Tuyển đã tái đen, không khỏi bật cười: “Hóa ra là gặp rắc rối với phụ nữ. Hắn giận điên lên rồi ấy, nom y như một quả cà to vậy.” Dương Thận cũng chỉ biết gượng cười cùng nàng. “Trời tối thế này rồi, chẳng hay người nào lại để công tử chờ đến tận giờ, thất lễ quá đi mất.” Một cô gái xa lạ, ra vẻ thân quen ướm hỏi. Thư Tuyển chống cằm, cố nén nỗi kích động muốn hắt nước trà vào cô ta, lạnh nhạt đáp: “Trời tối thế này rồi mà các cô vẫn chưa về mjà, đấy mới là thất lễ.” “Ôi nhìn đáng thương thật, sắp khóc rồi kìa…” Các cô gái thấy cơ mặt hắn giật nhẹ, vô cùng đau lòng, “Công tử yên tâm, chúng em chờ cùng chàng, nhất định chờ cho bằng được người kia cùng chàng.” Hắn nhíu đôi mày liễu, xoa ấn đường, thì thào: “Xin các người cút ngay đi, cút càng xa càng tốt…” Chưa dứt lời đã nghe một giọng nói yểu điệu từ trên lầu vọng xuống, cười: “Để lang quân chờ lâu rồi, thiếp thân áy náy biết bao.” Là giọng của tiểu Nam Qua, trên đầu cậu ta mọc thêm một đóa hoa ngọc trai, trang điểm sặc sỡ tựa bướm vờn, bay từ trên cầu thang xuống, ôm cổ Thư Tuyển, đặt mông ngồi lên đùi hắn trước mắt bao người. Sắc mặt Thư Tuyển dịu lại, nhéo lưng cậu, híp mắt, tức giận đáp: “Thằng nhóc chết tiệt này, giờ mới tới à!” Tiểu Nam Qua vô cùng uất ức: “Chủ tử, giả gái cũng cần thời gian mà.” Song, những người xung quanh thì chỉ trông thấy tình ý dằng dặc giữa hai bọn họ, nào cảnh kề tai thỏ thẻ bên nhau, nào chàng thoáng ý quở trách, nào thiếp tươi cười thẹn thùng. Chúng nữ như nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát tựa thủy tinh, vang vọng rõ ràng. “Vị này… lẽ nào là phu nhân của công tử…?” Một cô gái chưa từ bỏ ý định, run giọng hỏi. Tiểu Nam Qua nhập vai ửng đỏ hai gò má, cúi đầu thật thấp, ngượng ngùng e thẹn. Thư Tuyển khẽ cười, vén lọn tóc rơi bên má cậu ra sau tai, dịu dàng đáp: “Xấu hổ thật, nội tử trước giờ rất bốc đồng, nhưng lại sợ người lạ. Giờ đã muộn rồi, chư vị nhanh chóng về nhà thì hơn, tránh để gia đình trông ngóng.” Chúng nữ vừa ao ước vừa ghen tị nhìn dung mạo đẹp đẽ của tiểu Nam Qua, tự thấy tự ti. Tiếc thật, đàn ông nom vừa mắt bây giờ ấy, không phải đồng tính luyến ái thì là hoa đã có chủ, đám hoa vô chủ còn lại cũng chỉ lũ lượt chạy đi tìm bãi phân trâu. Thói đời nay chẳng như xưa… Chúng nữ thở dài, cuối cùng giải tán. Thư Tuyển thở phào nhẹ nhõm, đẩy tiểu Nam Qua ra: “Hôm nay sao chậm quá thể, đụng phải quỷ à?” Tiểu Nam Qua nháy mắt ra hiệu, thấp giọng nhiều chuyện với hắn: “Chủ tử, Người đoán xem em đụng phải ai? Người vẫn còn nhớ cặp sư tỷ đệ kia chứ? Hóa ra họ chẳng phải chỉ là sư tỷ đệ thôi đâu, em thấy hai người họ để ngỏ cửa rồi ôm nhau đấy…” “Thư Tuyển!” Trên cầu thang lại vọng xuống chất giọng sang sảng của Y Xuân, nàng vẫy tay về phía hắn, đi thẳng đến. Tiểu Nam Qua lập tức ngậm miệng lại. Thư Tuyển ôm trán, bỗng rất muốn thở dài: “Sói đi lại rước hổ tới.” “Hóa ra anh vẫn chưa rời khỏi Đàm Châu.” Y Xuân cười dài bước tới, kéo ghế ngồi cạnh hai người họ. Bỗng cảm thấy bên người thiêu thiếu, nhìn lại thì Dương Thận vẫn đứng chỗ cũ, không đến đây. Y giữ nguyên biểu cảm chắp tay chào, rồi xoay người lên lầu một mình. Nàng bật dậy muốn đuổi theo, chẳng ngờ cánh tay bị Thư Tuyển níu lại: “Ngồi đây đi, đừng khách sáo.” Hắn có ý đùa dai, cười đến là thuần khiết. Chờ người chán quá, hắn chẳng nén nổi mà muốn làm vài việc xấu xa, cặp sư tỷ đệ trước mặt này đúng là trò tiêu khiển hay ho. “Mặt nàng dính bụi này.” Thư Tuyển rất tự nhiên, đưa tay lau một đốm đen trên mũi nàng. “Tóc cũng rối nữa.” Thuận thế vuốt xuôi tóc nàng. Quya đầu lại nhìn, thằng nhóc họ Dương kia quả nhiên đen mặt bước lên lầu, e rằng đêm nay ngủ không ngon giấc rồi. Tựa như một đứa bé đạt được mục đích của mình, hắn cười đến hai mắt long lanh. “Ta nghĩ anh đã rời khỏi Đàm Châu từ sớm, chẳng phải rời nhà du sơn ngoạn thủy hay sao?” Y Xuân vốn chả phát hiện cử chỉ mập mờ của hắn, tự rót ình một chén trà. Người đi rồi, Thư Tuyển mất hứng chống cằm: “Cô quan tâm làm gì, ta thích ở thì ở.” Y Xuân cười cười không mấy bận tâm, hớp một ngụm trà, đứng dậy nói: “Trễ rồi, các người cũng nghỉ ngơi sớm đi. Cáo từ.” Thư Tuyển lười biếng buông lời: “Muốn kết giao bạn bè là chính miệng cô nói đấy? Cứ thế này mà cũng gọi là kết giao à?” Y Xuân ngạc nhiên hỏi: “Vậy anh bảo phải làm sao mới được?” Người bực mình là hắn, không muốn người ta tới gần cũng là hắn, giờ lại trách nàng không biết cách kết giao, người này đúng là tùy hứng quá thể. Mắt đảo một vòng, hắn đáp: “Tốt xấu gì cũng phải mời ta ăn cơm uống trà, lúc nào cũng đi theo ta, thấy ta gặp phải chuyện không ổn thì lập tức ra tay tương trợ mới đúng.” Y Xuân cười cười, lắc đầu: “Đấy là anh muốn tìm tùy tùng, không phải bạn bè.” Hắn trợn mắt: “Ai bảo không phải bạn bè? Tục ngữ đã nói là bạn thì không tiếc mạng giúp đỡ nhau, ta cũng có bảo các người chết thay ta đâu.” Nàng vẫn lắc đầu: “Anh tự đề ình quá rồi, trong lòng ta, anh và ta bình đẳng. Tuy ta có thể bán mạng giúp bạn mình, nhưng anh có thể không?” Thư Tuyển lại nghẹn lời trước mặt nàng lần nữa. Nếu thật sự muốn cãi chày cãi cối, hắn ắt sẽ không thua, trước giờ điểm mạnh của hắn là già mồm, song chẳng biết vì sao hôm nay lại không thích tranh luận với nàng. Thế là, hắn chỉ chớp mắt, nói: “Chà, cô phiền thật đấy.” Y Xuân xua tay chúc ngủ ngon, xoay người định đi thì thấy cửa khách điếm bị đẩy ra, một ông già còng lưng, gương mặt hèn mọn cầm một bọc hành trang bước vào. Không để ý đến lời chào mời của chúng tiểu nhị, ông đi thẳng đến trước mặt Thư Tuyển, thả bọc đồ lên bàn, mở lời: “Đi hơn mười ngày, rốt cuộc cũng tìm được thứ cậu muốn.” Thư Tuyển thở dài: “Ta cũng phí hơn mười ngày ở Đàm Châu, nếu ông vẫn chưa chuẩn bị xong thì nên phái người đến báo cho ta một tiếng, để ta còn an tâm mà chờ.” Ông già cười ha hả: “Vẫn nóng vội như trước, chẳng chút kiên nhẫn nào thế à. Cậu xem có phải thứ mình cần không.” Dứt lời liếc mắt nhìn Y Xuân, ngoắc ngoắc nàng: “Cô nương cũng đến đây làm chứng đi, xem có phải hàng thật không nhé.” Nàng tò mò bước đến, nhìn Thư Tuyển mở từng lớp vải gói đồ ra, bên trong chả phải của báu gì, cũng chẳng phải món thần binh lợi khí nào. Vật kia đen nhánh, sũng nước lại nặng trịch, chỉ là một hòn đá có hình dáng kỳ lạ, bề mặt có rất nhiều lỗ hổng tự nhiên do nước ăn mòn. Ánh mắt Thư Tuyển vụt sáng, tựa như nhìn thấy bảo bối của lòng mình, đưa tay nhẹ nhàng ve vuốt. Y Xuân chẳng hiểu gì, khẽ hỏi tiểu Nam Qua: “Đây là thứ gì thế?” Tiểu Nam Qua thấp giọng đáp: “Là đá Thái Hồ mà chủ tử luôn muốn sưu tập, bình thường Người có sở thích sưu tập đá.” Đá Thái Hồ thông linh sáng loáng, muôn hình vạn trạng, là món hang đẹp đẽ mà các gia đình giàu sang thường dùng để trang trí nhà mình. Chỉ có điều đá Thái Hồ thường rất to, khó mà vận chuyển, Thư Tuyển vẫn luôn muốn tìm một viên nho nhỏ, đến tận hôm nay hắn mới đạt thành ước nguyện. Ông già cười: “Chắc chắn là hàng thật, nếu cậu không tin thì mang nó đi tìm hiểu quanh Thái Hồ nhé.” Thư Tuyển vô cùng cẩn thận bọc hòn đá lại, ôm vào lòng, đáp: “Khỏi, ta còn có việc quan trọng phải về. Giá cả vẫn như lần thương lượng cùng ông trước đây —– Tiểu Nam Qua đưa giấy cho lão đi —– Ông tự đến Thông Bảo tiền trang rút bạc nhé.” Dứt lời, hắn vui vẻ, mặt mày sáng láng bước lên lầu lại sực nhớ đến điều gì, cúi đầu nhìn Y Xuân, nói: “Cô nhóc, cẩn thận trong tất cả mọi chuyện nhé, đừng để bị giết.” Đến cả lời dặn dò quan tâm mà cũng khó nghe đến vậy. Y Xuân nối bước lên lầu, nghĩ đến việc Thư Tuyển thế mà lại có sở thích kỳ lạ thích sưu tập đá, bỗng thấy than thiết với hắn hơn. Đẩy cửa phòng, bên trong tối như mực, nàng vừa muốn đến bàn châm đèn, chợt nghe phía sau có tiếng gió như có ai xông tới, nàng giơ tay đỡ theo bản năng —– Cổ tay lại bị siết chặt. Không phải ám sát à?! Phút chốc, trong đầu chỉ hiện lên ý nghĩ ấy, liền theo sau, người nọ kéo nàng một cái, lực cực lớn. Nàng đập vào một khuôn ngực rắn chắc, mùi hương vô cùng quen thuộc. Người nọ nâng mặt nàng lên, hôn mạnh xuống. Có lẽ bởi bóng đêm, cũng có lẽ do căng thẳng và trúc trắc, thứ tiếp xúc với nhau không phải môi mà là răng. Răng hai người đập vào nhau, phát ra tiếng lộp cộp. Y Xuân đau đến la oái lên, người nọ lại không nhượng bộ, bờ môi run rẩy tựa như đói khát mang theo mùi máu, bấy giờ mềm mại nhưng chẳng cho phép kháng cự, ập lên đôi môi cũng đang rỉ máu của nàng.