Trảm tiên " convert"
Chương 17 : Còn ai dám chỉ điểm ngươi.
Sở Hanh hiện tại cơ hồ có thể dùng tức điên người để hình dung, nhưng trước mặt của chấp pháp đường Đỗ Khiêm, Sở Hanh chính là có gan lớn bằng trời thì cũng không dám ở trước mặt Đỗ Khiêm mà động thủ. Chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý tới Dương Thần nữa, trực tiếp vọt tới trước mặt đệ tử bản thân, xem xét thương thế.
Cẩn thận kiểm tra một phen, Sở Hanh cũng không khỏi phải hít một ngụm lãnh khí, vội vàng tìm từ trong túi Càn khôn lấy ra mấy mai đan dược, nhét vào trong miệng Tôn Hải Kính. Sau đó bắt đầu giúp Tôn Hải Kính rửa sạch chỗ gẫy xương. Thời điểm chữa thương cho đệ tử hắn vẫn không quên dùng ánh mắt oán độc hung tợn liếc Dương Thần một cái.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Đỗ Khiêm, không ai nghĩ tới kết quả sẽ là như thế. Dương Thần một phàm nhân, xuất thủ khiêu chiến Tôn Hải Kính một tên đệ tử luyện khí ba tầng, thế nhưng lại toàn thắng? Điều này sao có thể chứ? Nhưng trước mắt nhiều người như vậy, không có khả năng cùng đồng loạt hoa mắt, chuyện tình phát sinh ở ngay trước mắt, bọn họ không thể không tin.
Từ đầu tới cuối, Dương Thần đều là dùng phương thức chiến đấu thế tục, cận thân quyền đầu công kích, không sử dụng một chút pháp lực gì giống như thủ đoạn công kích của người tu hành cả. Mà từ đầu tới cuối, tên Tôn Hải Kính luyện khí ba tầng ngoại sơn môn đệ tử này, cũng chưa từng thi triển ra một lần thủ đoạn của người tu hành nào. Chỉ có một lần công kích Thiên Quân phù, cũng là vô cùng kém cỏi, bị Dương Thần dễ dàng né tránh.
-"Hảo thân thủ, hảo khí lực!"
Đỗ Khiêm đối với Dương Thần có ý muốn dựa vào chấp pháp đường, có một chút hảo cảm, nhưng chỉ là một chút hảo cảm mà thôi, còn chưa tới mức làm cho hắn vì Dương Thần mà cùng Sở Hanh trở mặt. Bất quá, vừa rồi một loạt thủ đoạn công kích của Dương Thần, lại làm cho hắn không khỏi tán thưởng vài câu.
Dương Thần phát huy ưu thế của mình một cách vô cùng tinh tế, trong lúc phóng thích sát khí ảnh hưởng đến tâm thần của Tôn Hải Kính, liền lập tức phi thân lên, động thủ không chút lưu tình đánh gãy thủ đoạn thi pháp của Tôn Hải Kính, sau đó lập tức bẻ gẫy cánh tay Tôn Hải Kính đến cuối cùng đánh ngất xỉu hắn. Quá trình này, Dương Thần thực hiện một cách liên tục, không có điểm nào không lưu loát. Khiến chon gay cả Đỗ khiêm chứng kiến được, cũng không khỏi được tán thưởng một câu.
Đỗ Khiêm tán thưởng, hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, nếu đem Dương Thần đổi thành là chính hắn, ngay cả Đỗ Khiêm cũng không thể cam đoan có thể thuận lợi đánh bại Tôn Hải Kính. Dương Thần chẳng những làm được, còn làm gọn gang sạch sẽ như vậy, tự nhiên là phải chân thành khen ngợi.
Dương Thần lại giống như có chút không buông tha, thoạt nhìn càng giống như là ở trước mặt Sở Hanh hung hăng tát cho hắn một cái, thời điểm Sở Hanh đang cứu trị Tôn Hải Kính, Dương Thần còn ở một bên không ngừng lải nhải:
-"Sở sư thúc, đệ tử có phải hay không đã có thể bắt đầu tu hành, không cần phải làm nô bộc mười năm? Sở sư thúc, lời nói vừa rồi của sư thúc, rốt cuộc có tính hay không?"
Hiển nhiên sau kiểm tra một phen, Tôn Hải Kính chỉ là bị gãy xương cánh tay hơn nữa xương sọ xương mũi đều gãy cộng với một chút ngoại thương không nguy hiểm đến tính mạng , Sở Hanh cũng rốt cục yên lòng. Nghe được Dương Thần lải nhải hỏi mãi một câu, Sở hanh nóng máu thiếu chút nữa bộc phát đương trường. Cuối cùng hắn vẫn còn nhớ rõ bên người mình đang có sự hiện diện của một vị chấp pháp đường đệ tử, vì thế mới không dám quá mức lỗ mãng, chỉ có thể kiên trì gật đầu.
-Không sai, ngươi đã khiêu chiến và đả bại được Tôn Hải Kính thì ngươi tự nhiên là có thể bắt đầu tu hành."
Thời điểm nói ra câu này , Sở Hanh cũng phải gồng mình cắn răng, mạnh mẽ ép chính bản thân không được bùng nổ, thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
-"Tiểu tử, hy vọng ngươi lần sau còn có vận khí tốt như vậy!"
Sở Hanh lại hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ôm lấy tên đệ tử đang trọng thương, nhanh chóng ly khai chỗ sơn môn.
“Sư thúc quá khen, đệ tử chỉ là có chút man lực mà thôi, chưa nói tới vận khí, thật sự là chưa nói tới."
Dương Thần hướng về phía Sở Hanh đang muốn rời đi, lớn tiếng tuôn ra một tràng "quá khiêm tốn", khiến cho thân ảnh của Sở Hanh phải dừng lại một lúc, sau đó mới nhanh chóng biến mất.
"Ngươi làm như thế nào mới né tránh được Thiên Quân phù của Tôn Hải Kính?"
Đỗ Khiêm cảm thấy hứng thú chính là chuyện này, một luyện khí ba tầng cao thủ phát ra Thiên Quân phù, thế nhưng lại bị một phàm nhân dùng thân pháp né tránh, điều này làm cho phần đông người tu hành khó mà tin nổi, cho nên, Đỗ Khiêm rất ngạc nhiên Dương Thần rốt cuộc là như thế nào làm được.
-“Ta cũng không có né tránh, Đỗ sư thúc."
Dương Thần đứng ở Đỗ Khiêm trước mặt, thành thành thật thật hồi đáp.
-"Ngươi không có né tránh?"
Đỗ Khiêm ngay từ đầu chính là vô thức lặp lại, đột nhiên trong lúc đó ý thức được cái gì, đại kinh thất sắc hỏi:
-"Ngươi thế nhưng không có né tránh? Ngươi có biết sau khi trúng Thiên Quân phù sau sẽ bị đè nặng đến cỡ nào sao?"
-"Không biết, sư thúc."
Dương Thần cười cười, ngay sau đó hồi đáp:
"Bất quá nếu tính ra Thiên Quân phù tổng thể hẳn là có sức nặng ngàn cân đi? Nếu không cũng không phải dễ dàng như vậy đem vị Tôn sư huynh kia đè ngã xuống đất chết sống không đứng dậy nổi chứ?"
Đỗ Khiêm rốt cuộc cũng tắt tiếng không biết nên nói cái gì cho tốt. Tôn Hải Kính bị thua rất oan, trước bị sát khí của Dương Thần chấn nhiếp tâm thần thật vất vả phát ra được một đạo Thiên Quân phù, chắc chắn cho rằng có thể áp chế Dương Thần, lại bị Dương Thần chẳng hề để ý tiếp được, còn đè lên trên người hắn, tương đương với chính hắn thừa nhận cả Thiên Quân phù công thêm với thể trọng của Dương Thần.
Nguyên bản Đỗ Khiêm rốt cuộc cũng không còn thấy kỳ quái, Tôn Hải Kính luyện khí ba tầng tu vi, như thế nào cũng so với Dương Thần nhất giới phàm lại có lực lượng lớn hơn? Thật không ngờ duyên cớ lại ở điểm này. Trách không được cánh tay của Tôn Hải Kính lại dễ dàng bị bẻ gẫy như vậy, thì ra là thế.
Bất quá, Dương Thần xuống tay không lưu tình như vậy, lại hợp tính tình của Đỗ Khiêm. Nếu muốn động thủ, liền không nên lưu thủ, sạch sẽ lưu loát giải quyết địch nhân, mới là thượng sách. Nhìn nhìn chung quanh, Đỗ Khiêm phát hiện, ngoại sơn môn đệ tử chọn lựa công tác đã ngừng lại, tất cả các đệ tử luyện khí kỳ này đều đang nhìn chính mình, chờ chính hắn một người bối phận cao nhất hiện trường phân phó.
“Tiếp tục lo chuyện tình các ngươi đi!"
Đỗ Khiêm khoát tay áo, không thèm để ý chút nào nói. Tuyển nhận ngoại sơn môn đệ tử, vốn cũng không phải thuộc bổn phận sự tình của hắn, chỉ là nghe được Sở Hanh đang làm khó người, cho nên mới cố ý đến xem. Hiện tại sự tình đã được giải quyết, tự nhiên không nên lưu lại chỗ này nữa.
Mọi người ầm ầm đồng ý, lại lục tục bắt đầu công việc, không còn ai để ý tới Dương Thần. Đỗ Khiêm thấy thế, nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ là hướng về phía Dương Thần nói một câu đầy thâm ý:
-"Ngươi đã là Thuần Dương cung ta ngoại sơn môn đệ tử thì về sau hãy tự giải quyết cho tốt đi!"
Không cần Đỗ Khiêm nhắc nhở, Dương Thần cũng thấy được tình hình các đệ tử chung quanh . Nếu nói ngay từ đầu bọn họ chứng kiến thời điểm thầy trò Sở Hanh áp chế Dương Thần còn có chút đồng cảm , nhưng đến khi Dương Thần hạ ngoan tay đem Tôn Hải Kính đánh thành bộ dạng như vậy, phỏng chừng cũng khiến cho bọn họ một ít không vui.
Người chính là một loại sinh vật kỳ quái như vậy, phát hiện kẻ giống bọn họ đang khi dễ kẻ yếu hơn thì bọn họ cùng đồng tình kẻ yếu. Nhưng một khi phát hiện kẻ yếu lại phản kháng, thậm chí phản kháng thành công, trực tiếp đả kích đến sự ưu việt cao cao tại thượng của bọn họ, như vậy cảm quan đối với kẻ yếu này lại lập tức trở nên bất đồng. Thỏ tử hồ bi, môi hở răng lạnh, ý nói chính là đạo lý này, nếu mỗi người đều như Dương Thần, bọn họ chẳng phải không thể làm một vị sư huynh du hí sao? Thời điểm này Dương Thần mới chỉ là một kẻ vô danh ai biết được sau khi hắn được vào sư môn thì còn gây ra chuyện gì.
Dương Thần lại chẳng thèm để ý đến, vì một lần nữa bái nhập sư phụ danh nghĩa, cho dù là núi đao biển lửa, Dương Thần cũng sẽ không để ý. Việc gì phải e ngại một đám ngoại sơn môn đệ tử nho nhỏ này. Ngàn vạn đau khổ, cũng chỉ vui vẻ chịu đựng. Sư phụ, người chờ ta, ta đã tiến nhập vào Thuần Dương cung, rất nhanh liền có thể bái sư có thể bái sư!
Nghiệm chứng linh căn tốc độ rất nhanh, chỉ dùng một ngày thời gian, hơn hai ngàn người cũng đã toàn bộ kiểm nghiệm xong. Có được linh căn, cũng bất quá cũng chỉ có hai mươi mấy người mà thôi. Những người này, bao gồm cả Dương Thần ở trong, toàn bộ đều bị Thuần Dương cung thu làm ngoại vi sơn môn đệ tử. Hai mươi mấy tân ngoại vi sơn môn đệ tử này được một nội môn đệ tử dẫn đi dọc theo một sơn lộ khúc triết tiến vào bên trong Mi Thanh sơn. Di chuyển khoảng hơn mười dặm đường trước lúc trời ngả sang tối bọn họ dừng chân tại một trang viện giữa sườn núi
-“Địa phương này sẽ là nơi các ngươi sinh sống và tu hành trong một đoạn thời gian rất dài”.
Đệ tử dẫn đường đưa bọn họ đến một cái đại sảnh, cấp cho mọi người một câu nói:
-"Các ngươi ở chỗ này chờ, sẽ có người lại đây an bài sinh hoạt cho các ngươi. Về sau có thể hay không gia nhập nội sơn môn, chỉ có thể trông vào tạo hóa của chính các ngươi!"
Dứt lời, cũng không để ý tới mọi người, lập tức rời đi.
Hai mươi mấy tân nhân ngươi nhìn tat a nhìn ngươi, đứng nguyên tại chỗ, trừ bỏ dương thần toàn bộ đều không biết phải làm gì. Dương Thần một mình lẳng lặng đứng, trong đầu lại đang nhớ lại từng chuyện từng chuyện từng phát sinh trong sơn trang. Năm đó chính hắn vừa mới gia nhập Thuần Dương cung, cũng là bắt đầu ngay tại trong sơn trang này, vượt qua suốt thời gian ba năm. Việc đồng hành cùng những người này, Dương Thần cơ hồ đều không có ấn tượng. Cũng chẳng có biện pháp, hàng năm các môn phái đều sẽ tìm một ít kẻ thân có linh căn thu làm ngoại vi sơn môn đệ tử. Nhưng mà cũng không phải mỗi một người thân mang linh căn đều có thể tu hành thành công, thậm chí rất nhiều người ngay ở giai đoạn thứ nhất , cũng đã bị đào thải một cách vô tình. Trong số những người có mặt tại nơi này, trừ bỏ Dương Thần, năm đó toàn bộ đều đã bị đào thải, việc Dương Thần không có ấn tượng cũng là thập phần bình thường.
Ung dung ở đại sảnh tìm chỗ ngồi ngồi xuống, Dương Thần bắt đầu lẳng lặng chờ đợi. Mà ngoài hắn ra đám tân đệ tử còn lại đều rụt rè sợ hãi đừng nói đến tìm chỗ ngồi, thậm chí ngay cả lộn xộn một chút cũng không dám. Cùng với Dương thần so sánh bọn họ chính là những tiểu hài tử chưa từng trải.
Chỉ chốc lát, một người có bộ dáng lão tổng quản xuất hiện ở giữa đại sảnh, phía sau còn đi theo hai người hầu. Dương Thần ngay cả đầu cũng không ngẩng nên, lão tổng quản này hắn thật sự quá quen thuộc, kiếp trước trong thời gian ba năm, sinh hoạt của hắn và hai mươi mấy hài tử này đều do một tay lão tổng quản an bài, thậm chí cũng không cần lão giới thiệu chính mình.
Sau khi Lão tổng quản tiến vào , nhìn thấy một đám người đang đứng, lại thấy được Dương Thần nhàn nhã ngồi, mày hơi hơi vừa nhíu, sau đó lập tức lập tức giãn ra.
"Lão phu Thượng Quan Phong, Dịch Tú sơn trang đại tổng quản, cũng là tổng quản của chư vị tại đây trong ba năm sau này."
Lão tổng quản đi lên chính là để tự giới thiệu bản thân mình:
"Về sau trong khi sinh hoạt nếu chư vị có cái yêu cầu gì, đều có thể trực tiếp tìm lão phu đề xuất".
"Đa tạ Thượng Quan tổng quản, vất vả cho ngài rồi!"
Dương Thần nghe Thượng Quan Phong nói xong, lúc này mới đứng dậy, hướng về phía Thượng Quan Phong mà chắp tay thi lễ. Hắn vừa đứng dậy, những người khác mới có phản ứng , học theo, đều bắt đầu hướng Thượng Quan Phong nói lời cảm tạ. Tổng quản bực này chính là người quản lý sinh hoạt hàng ngày của bọn họ sau này đương nhiên là không thể dễ dàng đắc tội. Thượng Quan Phong thập phần hưởng thụ, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Dương Thần này thật thông minh đối với bản thân lão tỏ ra tương đối tôn trọng. Bất quá, hưởng thụ thì hưởng thụ, nhưng trong lòng lão lại có một chút tiếc nuối, lần này bề trên rành rành muốn chỉnh một chập tên Dương Thần này, sớm thông minh như vậy, lại làm ra chuyện gì đắc tôi với Sở hanh sư thúc ngay từ thời điểm thu đồ đệ cơ chứ?
" Ba năm kế tiếp, chư vị sẽ ở tại Dịch Tú sơn trang, ở trong này học chữ vỡ lòng, xem thiên văn địa lý, học làm nghề y biện dược, ba năm sau, liền có thể tham gia khảo hạch, chính thức trở thành Thuần Dương cung chân chính ngoại vi sơn môn đệ tử!"
Thượng Quan Phong cơ hồ là đi thẳng vào vấn đề liền đem sự tình trọng yếu mà mọi người cần làm tại dịch tú sơn trang nói qua một lần.
Nghe được hàm ý trong lời nói của Thượng Quan Phong, tất cả tân đệ tử đều nhao nhao lên nghị luận, rốt cục có kẻ to gan còn cẩn thận hỏi:
"Tổng quản, chẳng lẽ chúng ta bây giờ còn không phải chân chính ngoại sơn môn đệ tử?"
"Ha ha, chư vị bây giờ chỉ là người mang linh căn nên chỉ có đệ tử tư cách mà thôi, còn chưa chính thức trở thành đệ tử."
Thượng Quan Phong ha ha cười, hướng mọi người giải thích nói:
“Ba năm này chính là tạo cho chư vị có một cái trụ cột cơ sở vững vàng, lựa chọn phương hướng tu hành tốt nhất, trong thời gian năm ít nhất cần phải tu luyện đến luyện khí tầng một thì chư vị mới có thể chân chính trở thành ngoại sơn môn đệ tử."
Thân mang linh căn, cũng không nhất thiết là đã từng được tiếp thu giáo dục, như Dương Thần như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là xuất thân nông hộ, chưa từng đọc sách biết chữ, ngay cả chữ viết còn không nhìn được, nói gì xem hiểu được tu tiên bí tịch công pháp? Về phần thiên văn địa lý làm nghề y biện dược, cũng là cấp cho việc luyện đan luyện khí sau này một cái cơ sỏ, luyện đan hay luyện khí cũng đều cần nhận thức được dược liệu và tài liệu chứ
Vừa nói như vậy, mọi người thật ra đều có thể hiểu được, cũng không hỏi lại nhiều, trong lòng lại hơn một loại áp lực lo lắng cùng khẩn trương. Nguyên tưởng rằng thân có linh căn có thể gia nhập tiên môn, từ nay về sau có thể nhất phi trùng thiên, nhưng không ngờ mới chỉ là có tư cách mà thôi. Trong ba năm thời gian phải đả hạ cơ sở, còn phải tu hành đến cảnh giới luyện khí tầng một, mọi người không tự chủ được cũng bắt đầu khẩn trương lên.
"Nếu đến lúc đó chúng ta không có đạt tới cái cảnh giới kia thì sao?"
Có người lại khiếp sợ vội hỏi.
"Thuần Dương cung công pháp của chúng ta không thể truyền ra, nếu không đạt được, vậy tại Dịch Tú sơn trang này, cả đời làm nô bộc đi!"
Thượng Quan Phong thanh âm phát lạnh, cấp mọi người thêm một cỗ lãnh ý. Ánh mắt mọi người không tự chủ được đều đổ dồn lại hai tên người hầu phía sau Thượng Quan Vân.
"Không cần nhìn, bọn họ là hai kẻ mười năm trước không thể quá quan."
Thượng Quan tổng quản tựa hồ biết trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì, nhắc nhở một câu, theo đó phân phó nói:
"Hôm nay sắc trời đã tối muộn, ăn cơm xong sau, các ngươi trước dàn xếp hạ hàng, ngày mai bắt đầu, tự nhiên có người đến hướng dẫn sự tình cho các người."
Nói xong ba ba vỗ tay một cái, chung quanh đại sảnh vô thanh vô tức xuất hiện hai mươi mấy người hầu, cùng tân tiến đệ tử tron sảnh này nhân sổ giống nhau như đúc.
"Các ngươi mỗi người tuyển cho mình một người hầu, hắn sẽ phụ trách chăm sóc cuộc sống của ngươi."
Thượng Quan Phong chỉ chung quanh, cho mọi người tùy ý chọn lựa.
Mọi người còn lại hai mặt nhìn nhau, Thượng Quan tổng quản lại chuyển hướng về phía Dương Thần ngồi bên này nói:
"Dương Thần, Sở sư thúc nói, ngươi đã đả bại được đệ tử luyện khí tầng ba, như vậy ngươi còn có tư cách tu hành công pháp luyện khí tầng ba . Về sau ở Dịch Tú sơn trang ngoại sơn môn đệ tử ứng có hết thảy đãi ngộ, ngươi đều có thể có được."
Dương Thần liền trở nên ngây ngốc, cấp cho bản thân mình đãi ngộ của một ngoại sơn môn đệ tử? Phải biết rằng, tuy chỉ là ngoại sơn môn đệ tử, nhưng lại có thể hướng vào nội sơn môn truyền công đệ tử bái sư học nghệ, Sở Hanh sao lại có lòng tốt như vậy chứ?”
"Ta đã là ngoại sơn môn đệ tử?"
Dương Thần cau mày hỏi, không có một chút vẻ mặt mừng như điên như trong tưởng tượng của những người khác
"Chỉ là hưởng thụ ngoại sơn môn đệ tử đãi ngộ mà thôi."
Thượng Quan Phong cười giải thích một câu, theo sau tiếp theo trực tiếp vạch trần điểm mấu chốt trong này:
"Nếu Ngươi đã đả bại được đệ tử luyện khí kì tầng ba, như vậy rõ ràng là trong Dịch Tú sơn trang này đã không còn ai có tư cách dám ở mặt tu hành chỉ điểm ngươi. Ngươi, tự giải quyết cho tốt đi!"
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
624 chương
1832 chương
89 chương
44 chương
518 chương
5 chương