Trăm phương nghìn kế muốn khắc phu

Chương 11 : ¸.•´¨¤ Chương 11

“Ngươi tránh ra!” Một đạo giọng trẻ con tràn đầy chán ghét vang lên. Quả Quả cũng đã nhận ra người này đối với mẫu phi nhà mình ngập tràn địch ý, từ phía sau Kỷ Duy Tâm chui ra, bước nhỏ nặng trĩu chạy đến trước mặt Thục phi, nhón mũi chân một phen đoạt lấy chén trà trong tay nàng ta, “Phanh” một tiếng quăng ngã bên chân nàng, sau đó trừng mắt đôi mắt nhỏ như hạt châu hô: “Nữ nhân hư, mau tránh ra! Bằng không ta liền nói Phụ hoàng đem ngươi nhốt vào trong phòng tối!” Tuy rằng lười nói uy hiếp người lớn thực ấu trĩ, nhưng tiểu gia hỏa khí thế như muốn chém người. Kỷ Duy Tâm thật muốn đem tiểu gia hỏa ôm chầm tới hung hăng hôn một cái, bảo bối ngoan con nên kể tội với Phụ hoàng con ngay biết không! Thục phi thực ra không đến mức sợ một đứa nhóc con như hắn, nhưng nàng biết rõ hoàng đế đối với vị hoàng tử duy nhất này có bao nhiêu yêu thương, cho nên cho dù có bất mãn nữa, nàng đều không thể đối xử vô lễ với hắn, thậm chí liền lớn tiếng thét to một câu cũng không dám. Trừ bỏ Hoàng Thượng, ở cái hậu cung mấy chục cái nữ nhân, nàng trước nay ai đều không sợ, mặc dù là Đức phi luôn luôn so với chính mình càng được sủng ái nàng cũng chưa từng sợ hãi qua, nhưng từ khi có tiểu gia hỏa này, nàng lại nhiều lần bị hắn chặn ngang, đánh không được mắng không xong, càng đừng nói động tâm tư lên người hắn. Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nàng chỉ là thình lình bị tiểu gia hỏa thình lình nhảy ra làm hoảng sợ, thẹn quá thành giận mà giơ tay lên. Kỳ thật chỉ là một cái phản ứng theo bản năng, nàng cũng không dám thật sự đánh tiếp. Nhưng Kỷ Duy Tâm thấy thế lại rùng mình, một tay bay nhanh mà đem tiểu gia hỏa kéo đến phía sau, một tay giơ lên, lưu loát mà đưa một cái tát qua. Rốt cuộc có lão cha là võ tướng, thân thủ nàng tuy rằng không dũng mãnh bằng, nhưng đối phó với thể loại tiểu thư đươcn dưỡng ở khuê phòng đã rất dư dả. “Bang!”   Tiếng vang thanh thúy ở nơi yên tĩnh như Ngự Hoa Viên đây vô cùng vang dội, hầu như cả nhóm thị nữ, công công đứng ở sườn bên sắc mặt đều biến đổi, tất cả đều choáng váng. Kì thật trong lòng Kỷ Duy Tâm cũng có chút e ngại, nữ nhân của Hoàng đế, nơi nào là nàng có thể tùy tiện đánh! Thảm rồi, Hoàng đế chắc sẽ không dưới sự tức giận liền chém đầu nàng đi? Quả nhiên là muốn so với cái hồn đạm kia sớm chết một bước sao? Nàng còn chưa kịp sinh đứa con trai nào mà a! Trong lòng thấp thỏm không thôi, trên mặt nàng lại biểu hiện tuyệt nhiên bình tĩnh, rướn cổ trừng mắt vẻ mặt không thể tin tưởng Thục phi, một bộ dáng “Chém đầu không quan trọng, chỉ cần bảo vệ được sự thật” , vô cùng hiên ngang lẫm liệt. “Ngươi dám đánh bổn cung?! Thật to gan!” Thục phi bụm mặt, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Cung nữ lập tức nơm nớp lo sợ mà lại đây đỡ nàng ta, lại bị hung hăng đẩy ra. Thục phi chỉ vào Kỷ Duy Tâm phẫn nộ quát: “Người tới! Đánh nàng ta cho bổn cung!” Mấy người cung nữ đồng thanh đáp lại, đi thẳng đến chỗ Kỷ Duy Tâm. Đức phi thấy thế liền vỗ bàn đứng dựng lên, lãnh lệ quát: “Ai dám?!”   Trung cung vô chủ, hậu cung hiện tại làm chủ chính là Đức phi nương nương, có lời nàng nói, các cung nữ tự nhiên không dám làm trái. Chỉ là nhà mình chủ tử bị người khác tát mặt, khẳng định sẽ không nhẫn nhục cam chịu. Từ trước đến nay cứ hễ các chủ tử có tranh chấp, khó xử, việc xui xẻo trước nay đều là nô tài như các nàng đến chịu trận. “Đồ vô dụng! Cút ngay! Các ngươi không dám, bổn cung chính mình tới!” Thục phi cũng là khí bốc lên đến đỉnh đầu, nổi giận đùng đùng, đẩy cung nữ ra, liền chính mình tự động thủ. Các cung nữ hoảng sợ thất kinh, chưởng sự cô cô trong cung Thục phi lập tức đi lên cản nàng: “Nương nương bớt giận!” Nàng tiến đến bên tai Thục phi nhỏ giọng nói thầm: “Hoàng Thượng yêu thương Ninh Vương đến mức độ nào ngài không phải không biết, không đáng vì một ả tiện nhân mà chọc Hoàng Thượng tức giận a.”     Thính lực Kỷ Duy Tâm thực sự quá tốt, bĩu môi tỏ vẻ không phục. Thục phi từ nhỏ được phụ thân cùng ca ca phủng ở lòng bàn tay yêu thương, lúc sau vào cung cũng vẫn luôn hoành hành ương ngạnh, từ trước đến nay không ai dám động vào một cọng lông tơ của nàng! Hiện giờ trước mặt bao nhiêu hạ nhận bày trò để rồi  bị người ta đánh, tiện nhân kia xuống tay lực đạo lại còn lớn như vậy! Nàng sao có thể nuốt trôi cái cục tức này! “Cút ngay!!!” Nàng gầm lên một tiếng.   Chưởng sự cô cô kia bị rống phải vội vàng lui xuống. Thục phi dương cánh tay phải liền hướng qua Kỷ Duy Tâm vọt tới, lại thấy đối diện Kỷ Duy Tâm cùng tiểu gia hỏa bỗng nhiên kinh ngạc mà trừng lớn mắt, chỉ nghe được phía sau một trận tiếng động tữa bão cuốn, ngay sau đó sau eo chính mình là một cỗ đánh úp mạnh mẽ, thân thể giây lát gian liền thay đổi phương hướng, nàng kêu sợ hãi một tiếng, liền hướng một bên bụi hoa nhào tới. Không cần hỏi, một chân kia đá bay nàng ta, cứu Kỷ Duy Tâm đang ngàn cân treo sợi tóc tất nhiên là Ninh Vương điện hạ thê nô của chúng ta. Hắn thu hồi chân vẻ mặt nôn nóng mà lôi kéo Kỷ Duy Tâm ngó trái ngó phải: “Nương tử, nàng không sao chứ?” Chung quanh thị nữ, công công đều còn ở một bên mà khiếp sợ, Hoàng đế bệ hạ theo sát Nhạc Trạm vội vàng đi tới nhưng lại không kịp ngăn cản, lạnh mặt khụ một tiếng, đợi đến lúc mọi người phản ứng lại đồng thời quỳ xuống hành lễ, lập tức chỉ huy người đi đem Thục phi bị đá bay đến chỗ bụi hoa lôi ra tới. Sau khi được nâng raThục phi hết khóc lại nháo, Hoàng đế bệ hạ nghe được thực đau đầu không thôi. Đậu má, lúc này mà còn khóc lóc như thế này được a? Tên đệ đệ chết tiệt này không có việc gì làm là lại đến gây chuyên cho hắn! Nhìn xem! Thật muốn tát chết hắn!   “Hoàng Thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp a…… Ô ô…… Thần thiếp không muốn sống nữa……” Thục phi vừa được vài nô tài đem người nâng trở về liền ôm đùi Hoàng đế khóc đến tê tâm liệt phế. Nhạc Trạm lúc này mới phản ứng lại, biết chính mình lại gây ra rắc rối, chột dạ mà xem xét vẻ mặt đang bất mãn của Hoàng đế, thừa dịp vị đại gia hỏa này không chú ý, lôi kéo Kỷ Duy Tâm vội trốn. Kỷ Duy Tâm cũng có chút chột dạ, ngoan ngoãn mà bị hắn lôi kéo đi. Chạy ra xa mấy trượng, Nhạc Trạm lén lút quay đầu lại xem, liền thấy Quả Quả đứng nghiêm chỉnh trong vòng bảo hộ của Hoàng đế hứng thú bừng bừng mà nhìn hai người bọn họ, hắn vội vàng nâng lên cái “Hư” thủ thế, tiểu gia hỏa che miệng hướng hắn chớp chớp mắt. Ngày mùa hè ánh nắng chói chang, hậu viện vương phủ bên hồ có một tòa nhà thuỷ tạ, bóng cây rợp lại, gió nhẹ từng trận thổi qua, quả là một nơi hóng mát tuyệt vời. Nhạc Trạm sai người đúc hai cái ghế bập bênh giống nhau như đúc trang trí ở nhà thuỷ tạ, ở giữa đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn là mâm đựng trái cây mang sắc thái rực rỡ, phía sau lại an bài hai cái nha hoàn quạt gió, miễn bàn có bao nhiêu hưởng thụ. Kỷ Duy Tâm là người rất sợ nóng, đáng tiếc lực tay nha hoàn lại không đủ mạnh, quạt vô cùng chậm, mang theo gió cũng chẳng mát là bao, nàng chung quy vẫn cảm thấy nóng, lại dặn dò nha hoàn dùng lớn hơn, nói hai lần hiệu quả cũng không lớn, quay đầu lại nhìn đến bộ dáng nha hoàn kia mệt đến mồ hôi đầy đầu cũng không nỡ nói nữa. Chó săn Ninh Vương điện hạ lập tức đem nha hoàn đuổi đi, tự mình ra trận: “Để ta! Ta làm cho!”   Sức lực của hắn nhưng thật ra rất lớn, quạt gió vô cùng mát mẻ, Kỷ Duy Tâm quả thực sướng lên mây. Vừa thấy đến mặt nàng vừa lòng tươi cười, Nhạc Trạm liền vui sướng đến không chịu được, vì thế lực quạt càng thêm ra sức. “Nương tử, thoải mái sao?”   “Ân ~~~” nghe thanh âm liền biết sảng khoái như tiên. Nhạc Trạm hăng hái mà tiếp tục quạt, được một lúc cánh tay liền mỏi, chậm rãi dùng lực, lực gió cũng càng ngày càng nhỏ.   Kỷ duy tâm thích ý mà bắt chéo đôi chân, tay trái giơ chuối, tay phải xách theo quả nho, căn một ngụm chuối, lại ăn đến một quả nho. Cảm giác được phía sau gió nhỏ đi liền dùng vỏ quả nho ném về phía hắn. “Dùng lực lên!” “Sao lại quạt nhẹ như thế, ngươi chưa ăn cơm sao!” “Có phải là nam tử hán hay không a! Có thể hay không cuồng dã một chút!” ……   Ninh Vương điện hạ bị khổ bức đều mau mệt như cẩu, thật là tự làm bậy không thể sống a! Cuối cùng thật sự là không còn sức lực, hắn lại lần nữa ngừng lại, Kỷ Duy Tâm đang cắn dở một quả nho phẫn nộ quay đầu lại, hung tợn mà trừng hắn. Nhạc Trạm đang xoa eo hổn hển thở dốc bỗng nhiên sửng sốt — chỉ thấy cái miệng nhỏ của nàng đỏ bừng màu anh đào nửa giương lên, hàm răng tinh tế cắn quả nho màu tím mọng nước, nước trào ra làm hai cánh môi càng thêm kiều diễm ướt át. Hắn không tự chủ được mà nuốt xuống ngụm nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy giống như càng nàng càng nóng. Vì thế nghe theo cỗ dục vọng từ từ dâng lên trong lòng, liền cúi đầu hôn xuống.   Kỷ Duy Tâm bị kinh sợ một chút, phản xạ có điều kiện mà ngửa người ra sau, đồng thời khóe miệng ngậm lai đem nửa quả nho nuốt xuống.   Thấy nàng bỗng nhiên ngẩng cao cổ há miệng lớn, hai tay năm lấy yết hầu, biểu tình dữ tợn, hốc mắt cũng đã đầy nước mắt, Nhạc Trạm lập tức phục hồi lại tinh thần, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.   “Nương tử! Nương tử!”   Hắn vội vàng vứt bỏ cây quạt, lại là gỡ tay nàng ra, vỗ vỗ lên lưng nàng, luống cuống tay chân, nhưng lại khiến cho nàng giống như càng khó chịu hơn. Hắn sốt ruột không chịu được, vài hạ nhân thấy thế lập tức vây lại nhắc nhở: “Không thể vỗ, không thể vỗ! Càng vỗ sẽ lại càng nghiêm trọng nha!” Hít sâu mấy hơi thở nỗ lực trấn định xuống dưới, hồi tưởng lại trước kia lúc còn ở trong cung, lão ma ma dạy cho mình vài phương pháp, hắn mạnh mẽ đem hai tay Kỷ Duy Tâm bắt xuống dưới, sau đó lại kéo thẳng giơ lên. Thấy vẫn không hiệu quả cho lắm, hắn lại đem Kỷ Duy Tâm bế lên, một tay vòng qua bụng nàng hung hăng mà lắc một cái, rốt cuộc đem nửa quả nho kia lấy ra được. Kỷ Duy Tâm nằm ở trong lòng ngực hắn ho khụ khụ một hồi lâu, hòa hoãn lúc sau, việc làm quan trọng đầu tiên chính là hung hăn đấm một quyền vào bụng hắn. “Tên chết tiệt này! Ngươi có phải hay không muốn mưu sát ta!” Nhạc Trạm bị nàng nắm lỗ tai, hai tay che lại bụng, sắc mặt trắng bệch: “Ta, thật sự, không phải, cố ý,……”   “Quỷ mới tin ngươi!” Kỷ Duy Tâm xách theo lỗ tai hắn, đem hắn ném đến vào một góc: “Ngồi xổm ở đây mà sám hối cho lão tử!” Thời điểm Dịch Lâm mang theo một vị công công trong cung trở về, liền nhìn đến được cái hình ảnh không nỡ nhìn thẳng như thế này — Vương phi bắt chéo chân nhàn nhã ăn chuối, bên cạnh là một đám nha hoàn che miệng cười trộm không thôi, mà chủ tử nhà mình chính là đang nhéo hai lỗ tai ngồi xổm ở một góc nhà thuỷ tạ. Thiếu hiệp cảm thấy thực dễ mất mặt, theo bản năng liếc qua vị công công bên cạnh một cái, nhìn đến đối phương vẻ mặt bình tĩnh mới coi như thở ra một hơi. Không hổ là đại nội tổng quản, quả nhiên là đã gặp qua đại việc đời!   Nhạc Trạm nhìn đến hai người kia lập tức hai mắt sáng ngời, rốt cuộc tóm được cơ hội có thể nghỉ một chút rồi! Hắn lập tức nhảy lên, nhận thấy được sau lưng có ánh mắt nhưu muốn ăn thịt người lại vội vàng bày ra một bộ nghiêm túc biểu tình đi tới: “Công công, tới tìm bổn vương là có chuyện gì sao?” Vị công công kia cười tủm tỉm mà hành lễ: “Hồi Vương gia, nô tài là tới truyền chỉ.”   Dĩ vãng trước kia Hoàng đế có việc đều là trực tiếp phái người truyền lời nói đến là được, còn chưa từng có như vậy gióng trống khua chiêng mà hạ thánh chỉ tới. Hắn còn đang cân nhắc, Kỷ Duy Tâm đã lập tức đứng dậy quỳ xuống. Trừ bỏ Tiên hoàng lúc trước, Ninh Vương điện hạ của chúng ta trước nay còn chưa quỳ xuống trước người khác đâu. Hoàng đế lại đặc biệt sủng hắn, thời điểm đăng cơ liền riêng miễn hắn cái lễ quỳ lạy, bởi vậy lại nói tiếp, hai cái đầu gối này của hắn cái đại khái là trừ bỏ Hoàng đế bệ hạ, chính là thứ quý giá nhất hiện nay. Nhưng lúc này thấy Kỷ Duy Tâm đã quỳ xuống, hắn liền không chút do dự cũng quỳ xuống.   Thỏa mãn một cái phụ xướng phu tùy nha! Tam nguyên công công sợ tới mức mồ hôi lạnh cả một đầu, trong lòng lại mặc niệm mấy lần: “Người hắn đang quỳ chính là Hoàng Thượng, chính là Hoàng Thượng”, thật vất vả mới khắc phục được chướng ngại tâm lý, hắn thanh thanh giọng nói, bắt đầu tuyên chỉ. “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Ninh Vương vốn dĩ phạm thượng, va chạm đến Quế Thục phi, cấm túc ba tháng, phạt lương thưởng ba năm. Khâm thử!”   Kỷ Duy Tâm: “……”   Có cần phải giản lược trắng trợn như vậy hay không! Nhạc Trạm đảo mắt vui vẻ, cũng không tiếp thánh chỉ, đem Kỷ Duy Tâm nâng lên, liền thể hiện vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa hỏi tam nguyên công công: “Thục phi còn đang nháo sao? Hoàng huynh có phải hay không đã bị phiền đến chết đi a ha ha ha……” “……”   Tam nguyên công công cũng vô ngữ,bất lực đáp: “Thục phi nương nương mỗi ngày đều phải nháo một lần, Hoàng Thượng cũng là bị buộc không có biện pháp, lúc này mới nghĩ tới đạo thánh chỉ này. Mặt khác, Hoàng Thượng còn có chuyện muốn nô tài truyền đạt đến ngài.” Hắn liếc mắt một cái đến Nhạc Trạm còn đang vui sướng khi người gặp họa, ánh mắt rất là phức tạp: “Hoàng Thượng nói, là Vương gia ngài…… Đừng cao hứng quá sớm, hắn là nghiêm túc……”   Nhạc Trạm tươi cười nháy mắt đóng băng lại ở trên mặt.   “…… Ngươi vừa rồi nói, phạt thưởng đến bao lâu?” Đậu má! Cấm túc ba tháng liền tính không sao, thế nhưng phạt thưởng ba năm!!! Chẳng lẽ hắn phải mang theo tức phụ nhà mình uống gió Tây Bắc à! Hoàng huynh, Huynh phải thật sự tàn nhẫn vô tình đến thế sao? Thực muốn rơi lệ! Kỷ Duy Tâm tức giận thật sự, hậu quả liền vô cùng nghiêm trọng!   Nhạc Trạm nơm nớp lo sợ mà đi theo phía sau nàng, lời hay ý mềm nói đến cả một buổi trưa, Kỷ Duy Tâm vẫn là không thèm để ý tới hắn một chút, thời điểm trở về phòng còn trực tiếp đem hắn nhốt ở bên ngoài. Ninh Vương điện hạ bị nhẫn tâm vứt bỏ lại không có can đảm gõ cửa, ở bên ngoài trong chốc lát,lúc sau  nghe được Dịch Lâm nhẹ nhàng nói một câu tựa lông hồng: “Nữ hài tử đều thích ăn ngon”, lập tức tung tăng mà chạy tới phòng bếp. Bên trong Kỷ Duy Tâm lại rất rối rắm.   Sự tình hôm nay làm nàng thực tức giận! Tức giận đến mức nàng thật muốn lập tức mở cửa thả Hắc Minh ra ngoài! Vốn dĩ đều đac tính toán tốt, lập tức liền nghĩ cách đem Hắc Minh cứu ra, nhưng sau khi oan khí ban đầu qua đi lúc sau, nàng bỗng chốc lại do dự. Nghĩ đến thực mau là có thể giết chết tên kia, nhưng trong lòng chính mình lại có chút luyến tiếc là cái tình huống như thế nào nha? Nàng ở trên giường lăn qua lộn lại vắt óc suy nghĩ, do dự.   “Lộc cộc ~” tiếng đập cửa vang lên, tiếp theo đó là thanh âm nhẹ nhàng bày tỏ rõ ràng ý muốn lấy lòng của người nào đó: “Nương tử, nàng ngủ rồi sao?”    Lòng dạ Kỷ Duy Tâm như mở cờ mà xoay người, làm bộ như không có nghe thấy. Một lát sau lại nghe hắn nói: “Nương tử, ta đã làm đường phèn tổ yến cho nàng nha, ta tự mình làm đấy, vị thực ngon nga!” Hừ, khẳng định là muốn độc chết nàng! Kỷ Duy Tâm trong lòng hừ lạnh nghĩ ngợi, tổ yến? Chắc cũng không kém cái ổ gà là bao! “Nương tử, ta hôm nay thật sự không phải cố ý, nàng đừng nóng giận, ta bảo đảm tuyệt đối không có lần sau! Nàng mở cửa cho ta có được không?”   “Tin ngươi mới là lạ!” Kỷ Duy Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm nói. Ở bên ngoài lo mà tập trung sám hối đi! Chờ ngươi sám hối đúng chỗ, lão tử tâm tình tốt lên lại cho ngươi tiến vào! Kỷ Duy Tâm nghĩ kỹ lại nhịn không được khoe khoang mà bắt chéo hai chân. Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cười như  chuông bạc. Kỷ Duy Tâm liền lập tức ngồi dậy, tiếng nữ nhân từ đâu chui ra vậy nhỉ? “Trạm lang a, nhiều năm không thấy, chàng có nhớ ta không?” thanh âm kiều mị đến tận xương, cách một cánh cửa, nghe tới có vẻ có chút mờ ảo. Trạm lang??!! Ngươi từ khi nào thông đồng với dã nữ nhân a! Kỷ Duy Tâm trong lòng lập tức bốc hỏa lên đến đỉnh đầu, nàng bay nhanh xoay người xuống giường, chạy tới kéo ra cửa phòng ra. Trên người Nhạc Trạm vẫn là áo gấm màu nguyệt bạch, hắn đứng đưa lưng về phía cánh cửa, chính là vẫn không nhúc nhích mà nhìn người đối diện.   HẾT CHƯƠNG 11.