Trăm phương nghìn kế muốn khắc phu
Chương 10 : ¸.•´¨¤ Chương 10
Thời gian bốn ngày nghỉ kết hôn kết thúc, Nhạc Trạm lại phải bắt đầu mỗi ngày bằng việc lên triều sớm vào giờ Dần.
Nhưng đã quen ôm mãi nương tử thơm tho mềm mại, ai nguyện ý tâm không động rời giường đi làm a!
Dịch Lâm ở bên ngoài căng da đầu hắn kêu đã vài khắc, Nhạc Trạm ôm Kỷ Duy Tâm rầm rì không muốn động. Cuối cùng vẫn là Kỷ Duy Tâm bị ồn ào đến phiền, một chân đem hắn đạp xuống giường.
Từ trên mặt đất bò dậy, Nhạc Trạm cũng không sai biệt lắm tỉnh dậy, ghé vào mép giường gọi Kỷ Duy Tâm dậy: “Nương tử, mau rời giường, hôm nay ngươi phải cùng ta tiến cung nha.” Mau đứng lên trang điểm chuẩn bị, nếu có thể hầu hạ ta thay quần áo, rửa mặt, chải đầu nói không chừng lại càng tốt đấy!
Đức phi nương nương hôm qua phái người tới truyền lời, mời Kỷ Duy Tâm tiến cung ôn chuyện, vừa lúc có thể cùng Nhạc Trạm tiến cung. Nhưng lúc này Kỷ Duy Tâm cái gì đều nghe không vào, hừ hừ hai tiếng quay người vào bên trong tiếp tục ngủ.
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế Nhạc Trạm lại bò lên trên, đem nàng lật qua tới, đè ép đi lên, một tay nắm cái mũi nàng, lại cúi đầu lấp kín nàng miệng, nhưng dùng sức hết mút lại liếm. Không đánh răng gì đó, vẫn là không cần so đo.
Kỷ Duy Tâm vừa mới bắt đầu còn không có cái gì phản ứng, một lát sau liền chịu không nổi, mặt nghẹn đến mức càng ngày càng hồng, giãy giụa đến cũng càng ngày càng lợi hại. Nhạc Trạm xem không sai biệt lắm liền buông nàng ra, liếm liếm môi, híp mắt cười.
Kỷ Duy Tâm thở dốc từng, hơn nửa ngày mới hồi phục lại. Vừa nhấc đầu lên, liền thấy người nào đó ánh mắt mê ly mà nhìn chằm chằm nàng phập phồng ngực, nhào đến cổ nàng hô hấp càng ngày càng nặng.
Nàng trực tiếp động thủ nhéo lỗ tai hắn, đem hắn từ trên người túm xuống dưới, sau đó chính mình xoay người cưỡi lên, hồng con mắt một hồi đánh loạn. Nhạc Trạm khi thì thống khổ nhíu mày, khi thì kêu rên hai tiếng, nhưng lại trốn cũng chưa trốn được chút nào, hai tay chỉ lo xoa mông xoa eo nàng, nếu không phải bởi vì nàng múa may cánh tay chặn chỗ nào đó, hắn nhất định sẽ đánh lén nơi đó!
Ngoài cửa, Dịch Lâm nghe bên trong kia trong thống khổ rõ ràng mang theo chút sung sướng, càng tru lên càng tựa như rên rỉ thanh âm, tâm tình thực phức tạp.
Cỗ kiệu đến cửa hông hoàng cung thì dừng lại, được hạ xuống rung lắc mạnh đem Kỷ Duy Tâm mơ màng sắp ngủ đánh thức. Dụi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện Nhạc Trạm chính là vẻ mặt sủng nịch mà nhìn nàng, duỗi tay thsy nàng vén một chút tóc mai, ánh mắt động tác đều hết sức ôn nhu.
“Có gì sao?”
Không hiểu được là bởi vì mới vừa tỉnh ngủ vẫn là cái gì khác, kỷ duy tâm nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút mờ mịt, một lát sau lắc đầu không mở mắt. Đậu má, nàng mới sẽ không thừa nhận vừa rồi tim chính mình đập nhanh đột biến đâu!
Bởi vì buổi sáng ngủ nướng thời gian có chút dài, thời điêm bọn họ đến người Đức phi phái lại đây đã đợi thật lâu. Vừa xuống kiệu mấy cái cung nhân chờ ở cửa lập tức chạy chậm lại đây, động tác nhất trí quỳ trên mặt đất hành lễ, “Nô tỳ khấu kiến Vương gia, Vương phi.”
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đứng lên đi.”
Nhạc Trạm nhìn cũng chưa nhìn bọn họ, nắm tay Kỷ Duy Tâm hướng tới những cung nhân nâng kiệu liễn mà đi tới, đỡ nàng ngồi lên xong, nhẹ giọng phân phó nói: “Nàng trước đi chỗ hoàng tẩu ngồi trong chốc lát, chờ lát nữa hạ lâm triều ta liền tới tìm nàng.”
Loại này dỗ tiểu hài nhi ngữ khí làm lòng Kỷ Duy Tâm có chút không được tự nhiên, cúi đầu che dấu sắc mặt ửng đỏ, cực nhẹ mà “Ân” một tiếng.
Nhạc Trạm vẫn luôn nhìn theo cung nhân nâng kiệu rời đi, thẳng đến bóng người đều biến mất ở chỗ ngoặt chỗ mới xoay người, ngồi cỗ kiệu hướng ngọ môn bước vào. Nguyên bản liền ra cửa chậm, hơn nữa lần này một đi một về lăn lộn, chờ tới khi hắn bước đến ngọ môn, cửa cung mở rộng ra, đủ loại quan lại đều đã đi vào.
Hạ kiệu, hắn sải bước mà hướng Thái Hòa Môn đi, xa xa mà liền thấy trên quảng trường ở điện trước hiện lên một cái thân ảnh thong thả đang chuyển động. Quảng trường trống trải không người, tiếng bước chân liền phá lệ rõ ràng, người nọ rõ ràng nghe được phía sau động tĩnh, xoay người, nhìn đến người phía sau sắc mặt lập tức liền thay đổi.
Chỉ thấy hắn người mặc một bộ quý khí bức người màu tím thân vương triều phục, cả người đều tản ra hơi thở xuân phong đắc ý.
Nhạc Trạm cũng không cố ý khoe ra chính mình có thân cao chân dài, tuổi trẻ cường tráng, nhưng hắn nhẹ nhàng liền vượt qua lão nhân gia lại sớm là sự thật. Theo lễ nghi, hắn thái độ rất là cung kính hướng về phía đối phương chào hỏi: “Dương đại nhân sớm.”
Lão nhân này không phải người khác, chính là cha của một đôi nhi nữ đều chết trong tay vợ chồng Nhạc thị khổ bức Thái úy Dương đại nhân trong truyền thuyết.
Dương Thái úy tự nhiên là không thế nào đối xử bình thường với Nhạc Trạm, nhưng hắn dù sao cũng là đệ đệ ruột của hoàng đế, lại cực kỳ được sủng ái, hiện giờ đại sự chưa thành, chính mình tạm thời còn không thể đắc tội hắn. Chỉ là trong lòng oán niệm quá sâu, mặc kệ nỗ lực ngụy trang nhưu thế nào, trong giọng nói đều lộ ra thực rõ ràng ý có lệ: “Vương gia sớm.”
Nhạc Trạm cũng không để ý, vừa định tiếp tục bước nhanh đi phía trước, Dương Thái úy bỗng nhiên lại mở miệng: “Vương gia tân hôn là chuyện đại hỉ, nhưng lão thần không khéo nhiễm phong hàn, bởi vậy không thể tự mình tới cửa ăn mừng, mong rằng Vương gia đừng trách móc, bất quá lão thần hiện tại nói một câu ‘ chúc mừng ’ hẳn là cũng không muộn đi. Nghe nói tiểu thư Kỷ gia là giai nhân hiếm có, có thể được như thế kiều thê, Vương gia thật có phúc khí lớn a!”
Bổn vương không muốn nghe nhiều lời kích thích gì đấy từ một cái lão nhân yếu đuối, nhưng vừa nghe đến nương tử nhà mình được khen, mặc dù ngữ khí đối phương cũng không thể nào hợp khẩu vị, Nhạc Trạm cũng vẫn là cầm lòng không đậu mà cảm thấy kiêu ngạo không thôi.
“Nơi nào có a, Dương đại nhân thật là khách khí.”
Rõ ràng là từ ngữ khiêm tốn, nhưng trong giọng nói thể hiện sự đắc ý của hắn thật sự quá rõ ràng! Dương Thái úy tức giận muốn hộc máu, khóe miệng run lên ba cái, ngực cũng là một trận bị đè nén.
Ý thức được chính mình bất động thanh sắc liền đem lão nhân gia tức giận đến phát bệnh, Nhạc Trạm vui sướng khi người gặp họa cũng có chút ngượng ngùng, sờ cái mũi liền phải thối lui: “Cái kia, Dương đại nhân ngài cứ chậm rãi mà đi, tiểu vương đi trước một bước.”
Hắn đi thật nhanh, liền bỏ lỡ Dương Thái úy trong mắt chợt lóe mà qua hung ác nham hiểm cùng oán độc.
Lâm triều mấy chục năm như một, đều là không thú vị lại nhạt nhẽo, không phải tên ngôn quan này buộc tội hàng loạt đại nhân ăn hối lộ, trái pháp luật, chính là cái quan viên kia bẩm báo vô số khu vực ngập úng, đại hạn. Trước kia Nhạc Trạm còn sẽ ưu quốc ưu dân mà chú ý một chút, nhưng hiện giờ đã là một người thành thân, tâm liền toàn bộ đều dành trọn lên trên người tức phụ đi. Bên tai nghe chính là các đại thần khẳng khái trần tình, trong đầu lướt qua lại đều là nương tử nhà mình yêu kiều thân ảnh.
Ai, mới trong chốc lát không thấy, như thế nào liền nhớ nàng như vậy nha!
Quân lâm thiên hạ Hoàng đế bệ hạ tự nhiên chú ý tới đệ đệ đang thất thần nhà mình, từ lúc hắn khi thì ngây ngô cười khi thì ngượng ngùng biểu tình là có thể biết hắn đang suy nghĩ cái gì! Tuy rằng có chút tức giận, nhưng xem ở việc hắn thật vất vả mới cưới được một tiểu tức phụ, tạm thời tha thứ hắn một hồi đi.
Hạ triều, Nhạc Trạm theo hoàng huynh cùng nhau hướng Trữ Tú Cung đi, trên đường nói đến chuyện tên thích khách kia.
“Hắn cái gì cũng không chịu nói ra, bất quá xem phản ứng của hắn, chịu Quế Ỷ sơn sai sử là không thể nghi ngờ.” Nhạc Trạm cảm khái nói: “May mắn hoàng huynh sớm cho phát hiện kịp, bằng không Lục đại nhân liền khó thoát khỏi một kiếp. Hoàng huynh, ngài thật cơ trí!”
Hoàng đế không phản ứng vài lời nịnh hót của hắn, mày nhíu lại: “Lai lịch nhưu thế nào?”
“Hắn kêu Hắc Minh, là sát thủ xếp hạng nhất trên bảng hạng sát thủ, hiện tại là Nhị môn chủ của Vô thường môn. Môn chủ bọn họ từ năm kia vơ vét một đám mỹ thiếu niên lên núi lúc sau, đã không còn màng quản sự, ta đánh giá hành động lần này của Quế Ỷ sơn chính là do Hắc Minh phụ trách.”
Vô thường môn là tổ chức sát thủ có danh khí lớn nhất trên giang hồ, bảng xếp hạng sát thủ đề danh mười vị liền có bảy người đều xuất phát từ Vô thường môn.
Hoàng đế “Xuy” một tiếng: “Xếp hạng đệ nhất? Nếu thực sự lợi hại như vậy, như thế nào sẽ dễ dàng bị bắt được như vậy!”
“Nếu không phải chúng ta trước đó dự đoán được, làm tốt mai phục, hắn sao có thể bị thương!” Nhạc Trạm mắt trợn trắng: “Huynh lại không phải không biết những người thủ hạ đó của huynh có nhiều biến thái, tàn nhẫn độc ác, lục thân không nhận, liền nữ nhân đều có thể đánh gần chết mới thôi! Trúng mai phục của bọn họ, còn có thể chạy thoát ra đã thực không tồi!”
Hoàng đế nhướng mày, không để bụng.
Nhạc Trạm tiếp tục nói: “Hắn có người sư muội kêu Bạch Tư, hai người đồng thời xuất sư, thường xuyên cùng nhau hành động, bởi vậy ở trên giang hồ có cái ngoại hiệu là ‘ Hắc Bạch Vô Thường ’. Hai người bọn họ là sát thủ đứng đầu Vô thường môn, bất quá thành danh lúc sau liền rất ít cùng nhau xuất hiện. Lần này hành động, bọn họ hẳn là sẽ lại lần nữa liên thủ.”
“Bạch Tư?” Hoàng đế như suy tư gì, “Cùng Bạch Tư Tư là cùng một người sao? Là cái người mà muốn bắt ngươi trở về làm áp trại tướng công cho tiểu cô nương?”
“Huynh như thế nào còn nhớ đến!” Nhạc Trạm một bộ biểu tình “Chuyện cũ không cần nhắc lại”.
Hoàng đế chế nhạo mà liếc hắn một cái, cười: “Trẫm nhưng thật ra cũng muốn quên, đáng tiếc nhiều năm như vậy cũng liền chỉ có một nữ nhân này dám đơn độc xâm nhập vào Hoàng cung, còn ý đồ từ dưới mí mắt của Trẫm bắt đi bảo bối đệ đệ của Trẫm, người đặc biệt như vậy, trẫm muốn quên cũng quên không được a.”
“Hoàng huynh, chuyện này huynh nhưng ngàn vạn đừng nói cho nương tử ta biết a!” Nhạc Trạm nóng nảy.
Hoàng đế cười cho hắn một cái liếc mắt: “Trẫm có nhàm chán như vậy sao.”
Ninh Vương điện hạ cùng Bạch Tư Tư kia có một đoạn chuyện cũ, muốn ngược dòng lsị về tám năm trước, thời điểm Nhạc Trạm vừa mới mười sáu tuổi, khi đó hắn vẫn còn là thiếu niên ngây thơ, bởi vì được Hoàng đế bảo hộ đến quá tốt, không biết khó khăn của nhân dân, không hiểu nhân tâm hiểm ác, đơn thuần đến bây giờ nhìn lại đều có chút choáng váng.
Mười sáu tuổi năm ấy, hắn lần đầu tiên chuồn êm ra cung, ở một tòa tòa nhà ngoại tỉnh giáp mặt một thiếu niên đồng dạng là trộm trốn ra ngoài. Cùng là người lưu lạc nhân gian, hai thiếu niên quả thực chỉ hận gặp nhau quá muộn, thiếu niên giáp mặt kia nhiệt tình mời hắn cùng nhau chơi đùa vui sướng, Ninh Vương điện hạ vui vẻ đi trước.
Sau đó hắn đã bị đưa tới…… Ỷ Hồng Lâu. Nghe tên liền biết là cái địa phương nào rồi ~
Cũng vừa khéo, cùng ngày đó là ngày xuất đạo chính thức của Bạch Tư Tư.
Nhạc Trạm trên đường ra ngoài đi vệ sinh, thời điểm trở về không cẩn thận liền tiến vào sai gian phòng, đẩy cửa ra liền thấy một thân hán tử trung niên béo tròn ngã vào một vũng máu ở giữa gian, ở phía xa chỗ trước có một thiếu nữ dáng người nhỏ xinh, trên người là trang phục tiêu chuẩn của cô nương ở Ỷ Hồng Lâu, bộ dáng thoạt nhìn lại bất quá chỉ mười ba mười bốn tuổi.
Lúc đấy kỳ thật là Bạch Tư Tư lần đầu tiên chân chính giết người, sau khi chấm dứt tuy rằng không đến mức trong lòng chấn động, nhưng ít nhiều có chút cảm giác vi diệu. Nàng nhìn thi thể trên mặt đất đến sững sờ, trong lúc nhất thời quên mất hẳn là phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Nhưng ở trong mắt Nhạc Trạm, cái hình ảnh kia liền trở thành “Vị thiếu nữ thành niên tận mắt thấy hung án phát sinh, sau đó bị dọa đến hoảng”, hắn lập tức liền xông tới đem một tay khoác lên vai nàng, lại nhanh chóng vọt tới đại sảnh, phân phó lão bản báo quan.
Thời điểm quan sai kiểm tra tự nhiên muốn đặc biệt đối với nhân chứng tiến hành thẩm vấn, Ninh Vương điện hạ thiện lương có chứng cứ hết sức thuyết phục rằng Bạch Tư Tư là vô tội, thậm chí đưa ra lệnh bài Vương gia của chính mình tới tăng thêm mức độ đáng tin cậy của lời khai, cuối cùng đối diện một đám quan sai nhiệt tình đồng hành, tự mình đem hung thủ đưa về ổ cướp —— ở dưới chân núi là Vô Thường môn.
Lúc sắp chia tay, Bạch Tư Tư còn từ trong ngực lấy ra tới một viên hồng ngọc to nhưu quả táo vô cùng diễm lệ đưa cho hắn.
Sau đó…… Cuối cùng biết được chân tướng, nước mắt hắn liền rơi xuống!
Hai năm sau, Bạch Tư Tư cập kê, nàng đơn thương độc mã lén tiến vào Hoàng cung, bắt được Ninh Vương điện hạ tay trói gà không chặt, tuyên bố muốn cưới hắn làm tiểu tức phụ. Ninh Vương điện hạ tự nhiên liền thề sống chết không đi, Hoàng đế vui tươi hớn hở nhìn trò hay trong chốc lát, mắt thấy Bạch Tư Tư khiêng Nhạc Trạm lên muốn đi, mới không nhanh không chậm mà phân phó thủ hạ đi cứu người.
Thủ hạ của Hoàng đế mỗi người đểu là những đại nội cao thủ, vô cùng tàn nhẫn độc ác, lãnh khốc vô tình, đặc biệt biến thái! Bọn họ đem Nhạc Trạm hoàn chỉnh vô khuyết mà cứu trở về, sau đó tóm được Bạch Tư Tư một hồi liền hành hung, một chút đều không có thương hương tiếc ngọc, cho nàng ta tự giác ngộ!
Trách không được đến bây giờ bọn hắn cũng chưa tìm được tức phụ!
Bạch Tư Tư cũng là người có cái tính tình ngoan cố, một người liền chọi mười nam nhân, đánh không lại cũng không chạy, dường nhưu cũng không muốn sống. Cuối cùng vẫn là bởi vì một câu của Nhạc Trạm, nàng mới từ bỏ ý niệm đem hắn cưới về.
Ninh Vương điện hạ từ trên xuống dưới đánh giá nàng mấy lần, nói: “Ngươi quá ngang ngược, bổn vương chỉ thích những cô nương dịu dàng mềm mỏng.”
Vì thế bởi vì trường kỳ dinh dưỡng không đủ mà thân hình gầy yếu, phát dục lạc hậu thiếu nữ cúi đầu nhìn nhìn chính mình vùng đất bằng phẳng bộ ngực, kéo một thân thương thê lương rời đi.
Hai nam nhân hiên ngang sóng vai bước đi dưới ánh nắng tươi đẹp, một tên tiểu thái giám nghênh diện mà đến, đúng là bốn công công bên người Đức phi nương nương. Bốn công công nhanh chóng một đường khom người đi tới, khoảng cách cùng tốc độ đều nắm chắc thực đúng chỗ, tinh chuẩn mà cách Hoàng đế hai bước quỳ xuống, dập đầu hành lễ.
“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, Vương gia. Nương nương cùng Vương phi đã ăn cơm sáng, đang cùng nhau dạo Ngự Hoa Viên, sợ Hoàng Thượng hạ triều trở về tìm không ra người, đặc biệt dặn dò nô tài tới bẩm báo Hoàng Thượng một tiếng.”
Hoàng đế khí phách phất tay: “Đứng lên đi.”
Nhạc Trạm cười nói: “Hoàng tẩu đối với hành trình của hoàng huynh thật là rõ như lòng bàn tay, thời gian như thế này, nắm chắc vừa vặn tốt!” Ngụ ý, là cười nhạo Hoàng đế mỗi ngày hạ triều đều phải đúng giờ đi Trữ Tú Cung báo danh.
Hoàng đế biểu tình thực kiêu ngạo: “Trẫm vui!” Xong rồi lại cười như không mà liếc hắn một cái: “Tổng đều tốt hơn so với đệ mỗi ngày bị đều bị đánh đếm thảm!”
Nhạc Trạm: “……”
Nhân sinh vốn đã rất gian nan, có một số việc đừng vạch trần a! Còn có hay không tình thương huynh đệ cao cả trong truyền thuyết!
* Ngự Hoa Viên *
Quả Quả vừa thấy Kỷ Duy Tâm đến liền duỗi cánh tay muốn ôm một cái, một ngụm liền gọi “Nương tử” một cái, làm cho Đức phi cùng Kỷ Duy Tâm đều là dở khóc dở cười. Tiểu gia hỏa nhiệt tình như lửa,liền hôn lên mặt nàng, hôn xong liền đến cái trán, lại hôn đến cái mũi, thẳng đem Kỷ Duy Tâm liếm đến mặt đầy nước miếng mới bỏ qua.
Kỷ Duy Tâm một bên chịu đựng nước miếng của nhóc con ấy một bên bất đắc dĩ hỏi Đức phi: “Hắn thấy ai đều nhiệt tình như vậy sao?”
Đức phi nương nương cười nói: “Trước kia cũng không có gặp qua cỗ nhiệt tình nhưu vậy của hắn! Hắn liền ta cũng chưa thân qua nhưu vậy đâu, muội là người đầu tiên đấy!”
Cảm giác được vinh hạnh sâu sắc, Kỷ Duy Tâm cũng thực nghi hoặc, một bên dùng khăn gấm đem tiểu gia hỏa lau miệng một bên thuận miệng hỏi câu: “Quả Quả, con vì cái gì lại hôn ta nha?”
“Bởi vì ngài là nương tử của con nha!” Quả Quả biểu tình nhưng thực đứng đắn: “Phụ hoàng con chính là làm như vậy với mẫu phi nha.”
Kỷ Duy Tâm: “Ách……”
Đức phi đều xấu hổ muốn chết, ho khan hai tiếng, mặt đều có chút đỏ.
Kỷ Duy Tâm cùng Đức phi ngồi ở Phù Bích Đình lợp ngói lưu ly hoàng, ở đình hạ là một viên cầu đá đơn khổng lồ, đưới đó là một hồ bích thủy, trong nước hiện lên nụ hoa súng thơm ngát cùng đàn cá vàng đang bơi lội. Bốn phía là cây hoa phồn thịnh, bởi vì có chuyên gia xử lý, mọc thực xanh tốt, tu bổ đến cũng đều thật xinh đẹp.
Cá vàng trong Hoàng cung có thể so với ở phủ Ninh Vương càng thêm quý, chủng loại cũng nhiều vô cùng. Thời điểm Kỷ Duy Tâm mang theo Quả Quả ghé vào bên cạnh ao xem cá vàng, nghe được phía sau vang lên một đạo giọng nữ trong trẻo: “Tỷ tỷ sao hôm nay lại có nhã hứng, mang theo cả Quả Quả xem cá vàng này?”
Thanh âm nói chuyện này rất dễ nghe, nhưng là những lời này lại vô cớ khiến Kỷ Duy Tâm cảm thấy không thoải mái, nghĩ thầm nhất định là phi tử nào của Hoàng Thượng. Nàng xoay người lại, nhìn đến một nữ tử cả người mặc hoa phục, trang điểm diễm lệ mỹ mạo, ở hai bài cung nữ vây quanh lượn lờ đi tới, thời điểm đến trước mặt Đức phi hơi hành lễ: “Tỷ tỷ vạn phúc.”
Nói xong cũng không đợi Đức phi nói chuyện, liền lo chính mình đứng dậy, ngồi ở đối diện nàng, là vị trí lúc trước của Kỷ Duy Tâm.
Đức phi cũng một bộ dáng không để ý lắm, chỉ nhỏ giọng hướng Kỷ Duy Tâm giải thích nói: “Vị này chính là Quế Thục phi.” Sau đó ở lúc Thục phi nhướng mày nhìn qua giới thiệu nói: “Vị này chính là Ninh Vương phi, là ái nữ của Kỷ tướng quân.”
Kỷ Duy Tâm nhún người hành lễ: “Thiếp thân gặp qua Thục phi nương nương, nương nương vạn phúc.”
Thục phi cười khẽ một tiếng, Kỷ Duy Tâm nghe vào tai lại phát hiện ra một tia khinh thường ý vị. Thục phi xua tay miễn lễ, nàng chậm rãi đứng dậy, bất động thanh sắc mà liếc mắt đánh giá nàng một cái.
Khuôn mặt của nữ nhân này thập phần diễm lệ, đôi mắt vốn là đã rất to, lại cố ý đem viền mắt vẽ rất dài, có vẻ càng thêm có thần, cả người cũng nhiều lên một tia cảm giác hùng hổ doạ người.
Kỷ Duy Tâm tự nhận quan sát thật sự tự nhiên, không nghĩ tới đối phương thực nhạy bén, lập tức liền nhận thấy được nàng nhìn chăm chú, khinh thường mà liếc nàng một cái, nhưng tựa hồ cũng như không thèm để ý, chỉ là quay đầu đối Đức phi âm dương quái khí mà tới câu: “Tỷ tỷ nghĩ rằng đoán được tâm tư của Hoàng Thượng, vị Ninh Vương phi này mới quá cửa được mấy ngày, tỷ tỷ cũng đã cùng người ta tạo nên cái quan hệ tốt a.”
Nàng tự rót cho chính mình một ly trà, bưng lên nhẹ ngửi một chút, mang theo tán thưởng biểu tình nhấp một ngụm, lại rất là khinh thường mà nhẹ giọng nói: “Cũng không nhìn xem chính mình là cái thân phận gì, liền mưu toan tự cho mình cái địa vị Hoàng tẩu của Ninh Vương à,thật đúng là cho rằng vị trí Hoàng Hậu là của ngươi rồi?”
Nàng cười nhạt một tiếng, đem chính mình khinh thường cùng địch ý biểu đạt đến triệt để.
Tuy rằng nhìn qua liền không thích nàng, nhưng là Kỷ Duy Tâm thiệt tình cảm thấy, sinh hoạt bên trong hậu cung biến đổi liên hồi, có gan đem cảm xúc của chính mình cùng yêu ghét đều rõ ràng mà đặt lên mặt bàn, nữ nhân này nói chung cũng coi như là dám làm dám chịu, so với những kẻ trước một mặt, sau một mặt quả thực mạnh hơn nhiều.
HẾT CHƯƠNG 10.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
68 chương
3 chương
70 chương
25 chương
47 chương
33 chương