Trầm Nịch
Chương 79
“Oa oa….”
Tiếng trẻ con nỉ non khóc cũng không quá to nhưng chỉ trong nháy mắt đã làm cho toàn Vương phủ đang khẩn trương cả đêm tràn ngập trong không khí vui mừng. Y phục của Ngũ Tử Anh hoàn toàn bị mồ hôi lạnh thấm ướt, lúc này hắn giật mình đứng lên từ dưới đất rồi chạy vào trong viện. Bà mụ với trán đầy mồ hôi vội vàng chạy ra báo tin vui.
“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng đại nhân, Vương phi nương nương sinh được một thiên kim, mẹ tròn con vuông.”
“Ai u! Lão thiên gia phù hộ, lão thiên gia phù hộ!” Đợi cả đêm, Phạm Ngũ Thị ngồi trên ghế đến mức mềm nhũn cả hai chân, lúc này nàng liên tục hướng lên trời mà cảm tạ thần linh
Ngũ Tử Anh suýt nữa đã chực khóc, hắn vội vàng cúi đầu. Ngũ Tử Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm vai nhị ca rồi nói, “Hô, thật tốt quá, như vậy có thể công đạo khi đại ca trở về.”
“Hảo, hảo.” Sắc mặt của Liễu Nhiễm vui mừng nhưng trong mắt lại che giấu không được nỗi thất vọng, vì sao lại là một tiểu nha đầu.
Sau khi bà mụ báo hỉ thì liền đi vào, còn Vinh Khâu bịt kín đôi mắt được người dìu ra ngoài. Hắn vừa tháo xuống khăn bịt mắt thì lập tức có một người quỳ xuống ngay trước mặt.
“Vinh thái y, đa tạ ngài.”
“Ai nha, nhị gia đừng làm thế.”
Vinh Khâu vội vàng đỡ Ngũ Tử Anh đứng dậy, Ngũ Tử Hoa sau khi ngây người cũng nhanh chóng chạy sang dìu Ngũ Tử Anh.
Lúc này Phạm lão thái thái mới lên tiếng, “Vinh thái y, ngài thật sự là diệu thủ hồi xuân, lão thân đa tạ đại ân của ngài và phu nhân đối với Ngũ gia chúng ta.”
“Xin lão phu nhân đừng nói thế, ta chỉ làm tròn bổn phận của mình.” Vinh Khâu khom người đáp lễ, “Nếu muốn tạ thì lão phu nhân nên đi tạ Hoàng Thượng, là Hoàng Thượng biết tình hình của Vương phi nương nương nguy cấp nên liền hạ chỉ cho ta tức tốc đến đây.”
Phạm Ngũ Thị lập tức quỳ xuống, mọi người trong Vương phủ cũng quỳ xuống rồi hướng về hoàng cung mà dập đầu.
Chờ phu nhân của Vinh Khâu làm xong công đoạn cuối cùng cho Vương phi nương nương thì Vinh Khâu liền cùng phụ thân hồi cung phục mệnh. Trên giường, sau khi đã trải qua ranh giới sinh tử, Liễu Song mơ màng nhắm mắt lại. Nàng cũng có một chút thất vọng vì đã sinh ra nữ nhi, nhưng bàn tay đang cầm chặt cái túi lại làm cho nàng hạnh phúc thêm vài phần, người nọ nhất định đã rất lo lắng. Nghĩ đến Vinh phu nhân khi đi vào không hề nói điều gì mà chỉ đặt vào tay nàng cái túi, Liễu Song vô cùng cảm kích, nếu Vinh phu nhân nhiều lời thì chắc chắn sẽ rước lấy không ít phiền toái. Trong lòng hoảng loạn một chút, sau khi mệt mỏi đến cực điểm, Liễu Song nặng nề chìm vào giấc ngủ, không biết có người đang trốn trong một góc mà lặng lẽ nhìn nàng.
……
“Hoàng Thượng, hôm nay ngài chưa ăn gì cả, để nô tài đi truyền lệnh dùm ngài.”
Tại Đông Noãn Các, Ôn Quế nói một cách thận trọng, trong lòng cũng hết sức khó chịu. Hoàng Thượng ở trong Phật đường cầu cả ngày nhưng Vương phi lại sinh hạ một tiểu nha đầu, Hoàng Thượng làm sao mà lại không khó chịu.
Tần Ca lặng yên đứng bên cửa sổ, Ôn Quế không nhìn thấy sắc mặt của Hoàng Thượng, suy nghĩ một chút, hắn liền nhẹ nhàng lui ra ngoài, sau đó gật đầu với Diêm Nhật đang canh gác ở bên ngoài, Diêm Nhật lặng lẽ ly khai Đông Noãn Các, tự mình đến ngự thiện phòng để lấy thức ăn cho Hoàng Thượng.
Mở ra cửa sổ, mặc kệ gió đêm xâm nhập, tâm tình của Tần Ca vô cùng suy sụp. Đoán đến đoán lui rốt cục Liễu Song lại sinh hạ một nữ nhi, hắn thật sự thất vọng. Nhớ đến Ngũ Tử Ngang vẫn còn ở xa kinh thành, trong lòng của Tần Ca lại càng hốt hoảng. Nếu Tử Ngang mà biết tin này thì e rằng sẽ càng thất vọng, điều này cũng có nghĩa Tử Ngang phải tiếp tục cùng nữ nhân kia đồng giường cộng chẩm đến khi nàng lại tiếp tục mang thai.
Ầm! Hung hăng nện vào cửa sổ, Tần Ca chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy. Nếu hắn có thể sinh con, nếu hắn có thể sinh con của hắn và Tử Ngang thì không cần phải lo lắng về cái thai của Liễu Song! Lại hung hăng nện một chút lên cửa sổ, cho dù Tần Ca bất lực, cho dù phẫn nộ cũng không thể phát tiết ra ngoài. Lương Vương phi hạ sinh thiên kim làm long nhan của Hoàng Thượng giận dữ, không cần đoán thì Tần Ca cũng biết những lời đồn thổi của đám triều thần sẽ như thế nào. Hơn nữa hắn không chỉ không thể nổi giận mà còn phải ban thưởng và cấp thể diện cho Vương phủ.
Càng không ngừng hít sâu, Tần Ca cố gắng nuốt xuống cơn giận vào lòng, nhưng lại có cảm giác giống như đang nuốt một cục đá, dị thường khó chịu nhưng lại không thể nôn ra.
“Hoàng Thượng, nô tài cả gan mang đến cháo tổ yến cho ngài, ngài cố ăn một chút.” Bên ngoài, Ôn Quế mang theo giọng nói trấn an.
“Vào đi.”
Tần Ca đóng cửa sổ, giấu đi vẻ mặt bất lực và thất vọng của mình.
“Đặt ở đó đi, chốc nữa trẫm sẽ ăn.”
Ôn Quế đem chén cháo đặt lên bàn, cũng không khuyên bảo. Trong lòng của Hoàng Thượng khó chịu, lúc này miễn cưỡng ăn uống cũng không tốt cho thân thể. Lặng lẽ ngắm nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng một chút, Ôn Quế nói một cách đắn đo, “Hoàng Thượng, e rằng ít ngày nữa Vương gia mới nhận được tin.”
Tâm tư của Tần Ca trở nên căn thẳng, lại thở hắt ra rồi nói bằng giọng khàn khàn, “Ngươi nói là….” Trầm ngâm trong chốc lát, hắn đề bút, “Gọi Diêm Nhật đến đây.”
“Dạ.”
Đầu bút lông không hề dừng lại, Tần Ca viết cho Ngũ Tử Ngang một phong thư, sau đó bảo Diêm Nhật phái người âm thầm đưa đi. Hôm đó Tần Ca mất ngủ cả đêm, định thần một buổi tối, hắn cũng đã nghĩ thông suốt. Hắn và Ngũ Tử Ngang không có khả năng giống như những đôi phu phụ bình thường khác, so với hờn dỗi hay chấp nhất thì không bằng đừng nghĩ đến chuyện của Ngũ Tử Ngang và Liễu Song vẫn hay hơn, chỉ cần Liễu Song có thể sinh hạ một nam hài nhi, hắn có thể không bận tâm đến chuyện Ngũ Tử Ngang phải cùng nàng đồng giường cộng chẩm.
Cả đêm Tần Ca cố gắng an ủi chính mình, hắn căn bản chưa từng nghĩ đến việc cùng một nữ nhân sinh nhi tử. Sau khi hắn và Ngũ Tử Ngang tiếp xúc da thịt thì lại càng không để cho bất luận kẻ nào chạm vào mình. Trời đã sáng, Tần Ca bảo Ôn Quế thoa một chút phấn lên mặt của hắn để che giấu thần sắc nhợt nhạt và đôi mắt thâm quầng sau một đêm mất ngủ.
Sáng sớm tiến cung lâm triều, Liễu Nhiễm được các quan viên liên tục chúc mừng, chúc hắn có được ngoại tôn nữ. Liễu Nhiễm ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài, vì sao lại không phải là nam hài nhi a? Việc Lương Vương phi sinh hạ hài nhi không chỉ ảnh hưởng trong cung mà còn ảnh hưởng đến tất cả quan viên trong triều. Bọn họ sẽ dựa vào thái độ của Hoàng Thượng ngày hôm nay mà chuẩn bị cho ngày đầy tháng của hài nhi nhà Vương gia. Hoàng Thượng lệnh ngự y đỡ đẻ cho Vương phi, vinh hạnh này không phải ai cũng có được. Tuy rằng các trọng thần trong triều không ít hoặc nhiều từng được Hoàng Thượng ân trạch, nhưng cũng không thể so với Lương Vương, vì vậy không đáng giá để nhắc đến.
Khi lâm triều, Tần Ca lạnh lùng nghiêm nghị lắng nghe các vị đại thần thượng tấu. Nửa năm qua, việc thực thi chế độ thuế mới cũng không quá lý tưởng, sau khi cùng các đại thần thương nghị, Tần Ca hạ chỉ cho các quan viên tại châu chuyện tiến hành điều phối tương trợ lẫn nhau, yêu cầu và quy định thời hạn hoàn thành đối với những nơi chưa thực thi tốt chế độ thuế mới. Đồng thời phái các quan viên đến những huyện gặp thiên tai nghiêm trọng nhất năm ngoái để xem tình hình. Đợi đến khi chính sự được thương nghị xong thì Tần Ca mới chỉnh lại sắc mặt một chút, dùng khẩu khí ôn hòa mà lên tiếng, “Đêm qua Lương Vương phi sinh hạ thiên kim, trẫm chúc mừng Liễu khanh.”
“Thần tạ ơn Hoàng Thượng.” Liễu Nhiễm vội vàng quỳ xuống, “Nếu không phải Hoàng Thượng phái Vinh thái y với y thuật cao minh thì Vương phi nương nương và hài nhi e rằng khó giữ được mạng, thần tạ ân Hoàng Thượng cứu mạng.”
“Ái khanh mau mau đứng lên.” Tần Ca chậm rãi nói, “Đây là thiên ý, nếu Vinh Khâu phụ tử không quay về ngay lúc đó thì trẫm cũng sẽ vô phương. Trẫm nghe Vinh Khâu bảo rằng lúc này nguyên khí của Vương phi bị tổn thương, trẫm đặc biệt ban thưởng vài món để Vương phi tẩm bổ. Lương Vương không kịp hồi kinh, ngươi nên chiếu cố một nhà Vương phủ.”
“Thần lĩnh chỉ, thần tạ ân cứu mạng của Hoàng Thượng, thần tạ ân ban thưởng của Hoàng Thượng.”
Sắc mặt của Liễu Nhiễm đầy vui mừng, các đại thần đố kỵ mà liếc mắt nhìn hắn, ước gì nữ nhi của mình có thể được gả vào Lương Vương phủ để từ nay về sau gia tộc được thịnh vượng, phú quý khôn cùng.
“Nếu vô sự thì lui ra đi, e rằng Liễu khanh cũng không có tâm tư vào triều, trẫm đặc biệt ân chuẩn cho ngươi hai ngày không cần vào triều.”
“Thần không dám, thần đã được Hoàng Thượng ban ân thì làm sao còn có thể ỷ vào sủng ái mà kiêu ngạo. Ngày mai thần vẫn vào triều như bình thường.”
Tần Ca cũng không miễn cưỡng, làm như vậy vốn chỉ để cho người ta xem mà thôi. Các đại thần hô to rồi lui ra. Sau khi Liễu Nhiễm ly khai Đông Noãn Các thì những nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm sâu sắc vì phải cười quá nhiều.
“Liễu thượng thư, chúc mừng a.”
“Ha ha, chung vui chung vui.”
“Chúc mừng a, Thượng thư đại nhân.”
“Ha ha….”
Nghe thấy tiếng cười của Liễu Nhiễm ở bên ngoài truyền vào, Tần Ca lạnh mặt, nếu không phải đã cố gắng tự chủ thì hắn nhất định sẽ đem Liễu Nhiễm đánh hai mươi trượng, tiếng cười kia nghe rất chói tai.
———-
Hoàng cung Phượng Minh, từ trước đến nay không thích gặp hai người nhi tử của mình, Phượng Minh Vương phái người truyền nhị hoàng tử Hà Nhạc vào cung. Hà Nhạc vừa nghe Phụ Vương triệu kiến thì vô cùng kinh hỉ. Sau khi rửa mặt chải chuốt một hồi thì hắn vội vàng tiến cung.
Vào Thiên Phương Uyển, không nhìn thấy Hà Hoan, trong phòng chỉ có Phụ Vương và Tổng quản thái giám Thân Mộc, Hà Nhạc kiềm nén nỗi vui mừng trong lòng, sau khi cung kính hành lễ với Phụ Vương thì mới hỏi, “Phụ Vương triệu kiến hài nhi vào cung để phân phó chuyện gì?”
Phượng Minh Vương nhìn thấy khóe miệng tươi cười tràn đầy chờ mong của Hà Nhạc, hắn hạ mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét. Hắn ho nhẹ vài tiếng, Thân Mộc nghe xong thì dùng hai tay cầm một phong thơ trên bàn rồi chuyền sang cho Hà Nhạc. Hà Nhạc lập tức cảm thấy nghi hoặc, sau đó nhanh chóng mở thư ra, sau khi xem xong thì liền biến sắc, trong mắt cũng hiện lên sự nham hiểm hung ác.
“Phụ Vương cũng không quản các ngươi tới lui với ai, nhưng ngươi nên đuổi Trương Thanh Tắc về Đại Đông đi. Phượng Minh vừa mới kết giao với Đại Đông, quý phủ của ngươi lại chứa chấp trọng phạm của triều đình Đại Đông, quả thật là hồ đồ. Hoàng đế Đại Đông viết thư hỏi Phụ Vương, Phụ Vương cũng không biết nên hồi đáp như thế nào.”
Hà Nhạc siết chặt lá thư trong tay, hắn phi thường thịnh nộ, “Phụ Vương tìm nhi thần đến đây chỉ vì chuyện này?”
“Chứ ngươi nghĩ là vì chuyện gì?” Phượng Minh Vương lạnh lùng liếc nhìn.
Hà Nhạc cắn chặt khớp hàm mà trả lời, “Chẳng phải Phụ Vương vừa mới nói là không quản nhi thần tới lui với ai hay sao? Trương Thanh Tắc là trọng phạm của Đại Đông cũng là bằng hữu của nhi thần! Đại Đông muốn bắt hắn thì phải xem bọn họ có bản lĩnh hay không! Phượng Minh và Đại Đông kết giao là ý tứ của Phụ Vương, nhi thần cũng chưa đồng ý. Đại Đông muốn bắt người thì cứ việc đến bắt, nhi thần tuyệt đối sẽ không đưa hắn trở về!”
“Làm càn!” Phượng Minh Vương đứng dậy, vẻ mặt giận dữ lại càng khiến hắn thêm phần diễm lệ.
Hà Nhạc tiến lên hai bước, “Phụ Vương chỉ cần hồi âm với Hoàng Đế Đại Đông, bảo rằng người ở trong quý phủ của nhi thần, nhi thần không giao, bảo bọn họ tự mình tới bắt đi.” Không có ngoại nhân ở đây, Hà Nhạc căn bản không bận tâm đến cơn thịnh nộ của Phụ Vương.
“Ngươi tiến lên một bước nữa thì quả nhân sẽ phế ngươi ngay lập tức.” Trên khuôn mặt vẫn luôn tái nhợt của Phượng Minh Vương là sự nghiêm nghị không cho bất cứ kẻ nào thất lễ. Hà Nhạc càng nhìn lại càng nổi giận.
“Thân công công, ngươi đi ra ngoài.” Hà Nhạc xé nát lá thư.
Thân Mộc che trước mặt Phượng Minh Vương, “Nhị điện hạ, ngươi muốn làm cái gì?”
“Thân công công không nghe rõ hay sao? Bổn Vương bảo ngươi đi ra ngoài!”
“Thân Mộc, ngươi lui ra.”
Phượng Minh Vương lên tiếng, Thân Mộc hoảng hốt nhìn lại, “Bệ hạ!”
Phượng Minh Vương lạnh lùng cười, “Hắn là nhi tử của quả nhân, chẳng lẽ lại hành thích vua hay sao? Quả nhân muốn nhìn một chút để xem hắn muốn làm cái gì.” Thân Mộc nhìn Phượng Minh Vương, lại nhìn sang sắc mặt không tốt của Hà Nhạc, hắn khẽ cắn môi rồi lui xuống.
Cửa vừa được đóng lại thì Hà Nhạc lập tức nhào vào người của Phượng Minh Vương mà cưỡng hôn, bỗng nhiên có một ánh đao lóe lên, chỉ nghe rẹt một tiếng, Hà Nhạc lảo đảo lui về sau vài bước, không dám tin vào một mảnh đỏ sẫm trước ngực của mình.
Cầm chủy thủ trong tay, Phượng Minh Vương ho khan vài tiếng, “Quả nhân để các ngươi thực hiện được một lần thì sẽ không có lần thứ hai. Hà Nhạc, nói cho Hà Sầu, cho dù quả nhân có chết thì các ngươi cũng đừng hòng chạm vào quả nhân. Lần trước quả nhân xem như bị hai tên súc sinh cắn trúng, quả nhân giết không được các ngươi thì tự sát cũng không thành vấn đề.”
“Vì sao!” Khuôn mặt của Hà Nhạc trở nên vặn vẹo, “Ngươi biết rất rõ! Ngươi biết rất rõ! Chúng ta không phải nhi tử của ngươi, không phải! Vì sao! Ngươi còn đang thủ thân vì hắn? Hắn đã chết! Vì sao trong lòng của ngươi chỉ có Hà Hoan mà không có chúng ta!”
Phượng Minh Vương nắm chặt chủy thủ, nói một cách chế nhạo, “Hoan nhi cũng không phải là hai tên súc sinh như các ngươi. Cút!”
Thở hổn hển, Hà Nhạc hung hăng nhìn Phượng Minh Vương trong chốc lát rồi xoay người rời đi. Sau khi ra khỏi cửa, hắn ngửa mặt lên trời mà hét to một tiếng, mang theo một bụng không cam lòng rồi ly khai hoàng cung.
“Bệ hạ!” Thân Mộc vọt vào phòng, chủy thủ trong tay của Phượng Minh Vương rớt xuống, hắn ho khan một cách kịch liệt.
“Bệ hạ!” Thân Mộc kích động nâng dậy Phượng Minh Vương, cảm thấy kinh hãi, “Bệ hạ! Ngài ho ra máu!”
“Không được tiết lộ!” Nắm chặt tay của Thân Mộc, Phượng Minh Vương liên tục thở hổn hển, “Sắp rồi, sắp rồi, Thân Mộc, hết thảy chiếu theo kế hoạch mà tiến hành.”
“Bệ hạ….” Thân Mộc vừa khóc vừa gật đầu.
Sau khi trở lại phủ đệ, Hà Nhạc giận dữ trong thư phòng, hắn đem mọi thứ có thể đập được đều đập vỡ. Sau khi hắn phát tiết xong thì có một người từ trong chỗ tối đi ra, lặng lẽ nhặt lên nghiên mực cùng bút lông dưới đất.
“Hoàng đế Đại Đông đã biết ngươi ở chỗ của bổn Vương.”
Người nọ sững sờ một chút nhưng cũng chỉ là một chút. Hắn thản nhiên nói, “Nhị điện hạ cứ giao ta ra. Lúc trước ta đã khai báo tính danh thì cũng chưa từng nghĩ đến sẽ sống yên ổn.”
“Không, bổn Vương đã cãi nhau một trận với Phụ Vương, tuyệt đối sẽ không giao ngươi ra.”
Trương Thanh Tắc nhướng mi, trên khuôn mặt dị thường anh tuấn nếu không phải luôn mang theo vẻ đứng đắn và nghiêm túc thì tuyệt đối sẽ làm người ta nhịn không được mà ra tay đối với hắn. Chẳng qua giọng nói của hắn lại cực kỳ không khớp với dung mạo của mình, giống như một con rắn chậm rãi bò lên thân người.
Hà Nhạc lạnh lùng nói, “Bổn Vương lưu ngươi lại không phải để dưỡng ra một tên phế vật.”
Trương Thanh Tắc lại nhướng mi, “Ta biết điện hạ muốn cái gì, ta sẽ dốc toàn lực giúp điện hạ.”
“Thời hạn, bổn vương cần một thời hạn.”
“Nhiều nhất một năm.”
“Hảo!”
————
Vò lá thư lại thành một cục rồi ném vào trong chậu than, Ngũ Tử Ngang lấy hai tay che mặt, không hề hé răng. Liễu Song sinh hạ…..nữ nhi…..bên tai lại vang lên lời nói mà vị tăng nhân vân du tứ phương đã nói với hắn, tâm can của Ngũ Tử Ngang nhói đau từng trận. Tần Ca nhất định rất thất vọng, hắn có thể cảm nhận được nỗi khổ sở của người nọ. Kết quả là Ngũ Tử Ngang đành phải chấp nhận sự thật nhưng lại càng đau lòng hơn vì Tần Ca. Chẳng qua có một số việc hắn không thể nói với Tần Ca, nhất là lúc này. fynnz.wordpress.com
“Vương gia, thư của ngài.” Trong bóng đêm có người lên tiếng, một phong phư dừng trên tay của Ngũ Tử Ngang. Vừa nhìn thấy vết mực của con dấu niêm phong thì Ngũ Tử Ngang liền vội vàng mở ra, đó là loại mực đặc biệt mà chỉ có một người hay sử dụng để đóng dấu.
Tử Ngang:
Có lẽ ngươi đã nhận được tin tức. Khi nghe thấy Liễu Song sinh hạ nữ nhi thì lòng ta tràn đầy thất vọng và bất đắc dĩ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến ngươi thì lòng của ta không còn khó chịu như vậy nữa. Nhi tử dù sao cũng sẽ có, đành phải ủy khuất ngươi.
Tử Ngang, sau này ta sẽ không can dự vào chuyện của ngươi và Liễu Song, ta biết trong lòng của ngươi chỉ có ta, như vậy đã là quá đủ. Trọng trách trên người của ngươi rất nhiều, nếu không phải do ta không muốn, thì chuyện nối dõi vốn là trách nhiệm của ta.
Tử Ngang, quay về đi, ta đã sắp quên mất hương vị trên người của ngươi.
Không có lạc khoản, nhưng sau khi Ngũ Tử Ngang đọc xong thì khóe mắt lại trở nên cay cay. Người nọ đang khổ sở mà còn muốn trấn an hắn, người nọ cũng không nói những lời linh tinh như nhớ ngươi trong thư, nhưng câu cuối cùng lại rõ ràng nói cho hắn biết Tần Ca rất nhớ hắn.
“Ta cũng sắp quên mất hương vị trên người của ngươi.” Thì thào nói nhỏ, Ngũ Tử Ngang không nỡ thiêu hủy lá thư. Đến khi lá thư hóa thành tro tàn thì hắn mới đứng dậy.
“Người đâu, gọi Trương phó tướng đến đây.”
“Dạ!”
Chỉ trong chốc lát thì Trương phó tướng liền hiện diện, Ngũ Tử Ngang lộ ra vẻ mặt vui sướng mà nói, “Trương phó tướng, ta vừa mới nhận được tin tức trong kinh thành, Vương phi đã hạ sinh.”
“Chúc mừng Vương gia!”
“Ha ha, ta hiện tại chờ không kịp để quay về. Như vậy đi, ngươi dẫn đội ngũ hồi kinh theo lịch trình mà chúng ta đã sớm an bài, ta một mình hồi kinh trước. Việc này không được làm lộ ra ngoài, miễn cho mọi người bảo ta không thận trọng.”
“Vương gia nói đi đâu vậy. Vương gia cứ quay về trước, thuộc hạ hiểu rõ.”
“Hảo, đêm nay ta sẽ tức tốc lên đường. Nếu có người đến hỏi ngươi thì cứ nói ta có việc phải lo liệu.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.”
Sau khi Trương phó tướng ly khai thì Ngũ Tử Ngang nhanh chóng thu dọn hành trang của mình, sau đó dẫn theo vài tên tiểu quỷ của Diêm La điện vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh hắn để vội vàng lên đường. Hắn phải nhanh chóng hồi kinh, hồi kinh gặp người mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
10 chương
94 chương
75 chương
10 chương
125 chương