Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời
Chương 90
Khi điện thoại vang tiếng chuông thứ ba, Hạ Lâm Hi quyết định nhấn nút nghe.
Mẹ cô im lặng vài giây, sau mới lên tiếng hỏi: “Nói mẹ nghe xem, gần đây con sao rồi?”
Hạ Lâm Hi kề điện thoại đứng lên, đóng cửa phòng lại. Cô dựa vào cánh cửa kia, ngoan ngoãn trả lời như bình thường. “Con rất ổn, còn mẹ thì sao?”
Mẹ cô không nói hiện tại mình thế nào, chỉ tiếp tục hỏi: “Hè năm nay con không về nhà là vì thực tập ở công ty Lion, không có nguyên khác đúng không?”
Ánh sáng trong tầng hầm không tốt, điều kiện thông gió cũng hơi kém. Chiếc đèn tường bắt trên chóp trần nhà chiếu sáng một góc phòng, người ta chẳng thể biết được bây giờ là ngày hay đêm ở nơi này.
Hạ Lâm Hi đứng ở một nơi như thế, bình tĩnh nói dối mẹ cô: “Đúng vậy, con đang đi làm ở công ty.” Thật ra cô cũng lo sợ bị lộ nên không dám nói gì thêm: “Hôm nay con hơi bận, tối phải tăng ca.”
Cô vừa mới dứt lời, cuộc trò chuyện ngay lập tức trầm xuống.
Đúng vào lúc này, có người gõ cửa phòng, Hạ Lâm Hi đứng sựng lại, nghe tiếng người bên ngoài vọng vào: “Hạ Lâm Hi, thuật Toán cậu viết kia lúc thực hiện sẽ có một số vấn đề nhất định, khả năng sử dụng không cao, cậu có nghĩ đến chuyện này chưa?”
Người nói là Trần Diệc Xuyên.
Cách một cánh cửa sắt nhưng Trần Diệc Xuyên vẫn thao thao bất tuyệt: “Bây giờ quan trọng nhất là gì? Đó là phải viết xong toàn bộ công dụng, cậu đề xuất tối ưu hóa có thể sẽ làm chậm tiến trình.”
Hạ Lâm Hi nắm chốt, bật tung cửa ra.
Trần Diệc Xuyên hơi tựa vào cách cửa, cả người hơi loạng choạng nhưng cũng lao vào bên trong. Cậu cao hơn Hạ Lâm Hi rất nhiều, lúc này còn ngất đầu nói: “Hạ Lâm Hi, cậu vội gì thế, còn chưa bàn xong mà.”
“Tôi có điện thoại.” Hạ Lâm Hi nói. “Có việc phải đi.”
Cô nói qua loa với Trần Diệc Xuyên, thấy cậu ta đi xa rồi mới tiếp tục nói chuyện: “Mẹ có chuyện gì sao ạ?”
Lúc trước lúc nói chuyện với mẹ mình, bầu không khí giữa hai người hòa hợp hơn bây giờ rất nhiều. Cô không biết đã có chuyện gì nhưng ngữ điệu mẹ cô rất lạ, cô cũng đã nhận ra.
Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng không ngờ mẹ dứt khoát nói: “Mẹ đang đứng trước chỗ của con, ra đây đi!”
Mẹ đang đứng trước chỗ của con, ra đây đi!
Trong tầng hầm này, ngoại trừ Hạ Lâm Hi ra, tất cả mọi người đều vìu đầu làm việc. Lúc Hạ lâm Hi ra khỏi cửa, không mấy người để ý đến cô, bởi lẽ sắc mặt của cô không khác bình thường nên mọi người không ai nghĩ đã có chuyện.
Băng qua hành lang là một cầu thang. Hạ Lâm Hi đi dọc lên trên, vừa mới bước ra khỏi cổng đã nhìn thấy một chiếc xe che rèm đậu trước đường.
Chiếc xe màu đen, biển số đẹp, biểu tượng giá cả thị trường rất cao của nó.
Chín giờ mặt trời chói chang, mùa hè nóng mù quáng như chũ, ánh dương như một lò vi ba, quay mặt đất chín dần. Rất nhiều người qua đường mang bộ quần áo mát mẻ, hớt hải băng qua chiếc xe có rèm ch kia. Cho đến khi kính xe xuống, Hạ Lâm Hi mới nhìn thấy mẹ cô.
Cô chần chừ tại chỗ hai giây rồi mới nhớ đến Tưởng Chính Hàn còn ở dưới tầng hầm, tóm lại ngoan cố là vô ích, cô đến bên cạnh chiếc xe kia.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Hạ Lâm Hi chắp tay râ sau lưng, cố làm dịu tình hình. “Con không ngờ mẹ lại đến Bắc Kinh, con thật sự thực tập ở Lion, nhưng đây là…”
Mẹ của cô mang đôi kính râm che mắt, mái tóc búi chặt ra sau gáy, lớp trang điểm cũng hài hòa nhưng lại không che nổi sự mỏi mệt của bà. Dường như bà muốn nói gì đó với Hạ Lâm Hi, nhưng bàn tay siết chặt bánh lái trong chốc lát lại sửa lời: “Được rồi bảo bối, con lên xe đi.”
Điều hòa trên xe khá lạnh.
Hạ Lâm Hi ổn định vị trí rồi, mẹ của cô đạp ga.
“Chắc con chưa ăn cơm trưa.” Mẹ của cô lên tiếng trước. “Mẹ dẫn con đi ăn.”
Lúc này đã mười hai giờ trưa, thời tiết bên ngoài oi bức. Chiếc xe băng qua quảng trường trước mặt, dừng lại ở khách sạn năm sao. Có hai người đứng trước cửa, Hạ Lâm Hi còn chưa xuống xe, họ đã nói: “Xin chào quý khách”
“Mẹ cô tháo kính râm, rút đôi găng tay da ra. “Khách sạn tốt hơn tầng hầm nhiều, chúng ta vào đây nói chuyện.” Nói xong bà dẫn cô vào trong đại sảnh.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn yêu cầu nghiêm khắc với cô, đã thi phải dành vị trí thứ nhất, đã làm chuyện tốt nhất cũng phải vào tay. Nhưng cô không phải thần đồng, có nhiều khi cũng không đến nơi đến chốn, lúc ấy mẹ sẽ phê bình cô bằng những từ ngữ nghiêm khắc đủ cả.
Trong trí nhớ, rất hiếm có lần nào mẹ ngồi xuống thảo luận một vấn đề cùng cô.
Hôm nay coi như là ngoại lệ hiếm thấy.
Giữa trưa đúng là lúc ăn cơm, trong khách sạn có rất nhiều vị khách đến đây. Hạ Lâm Hi cúi đầu nhìn thực đơn, nhưng lại nói: “Không phải con cố tình nói dối, nhưng nếu con nói thật, rất sợ mẹ sẽ giận con.”
Bà Lâm ngồi đối diện cô, nhìn một thực đơn khác: “Trưa nay con muốn ăn gì? Canh rau củ ở đây rất ngon, nắm được vận chuyển từ Đông Bắc. Tổ yến nấu phèn cũng được, có thể bồi bổ cho con.”
Nhưng bà không thật sự đọc thực đơn, chỉ giữ trên tay cho có vậy: “Mẹ con kiếm tiền vất vả như thế này, không vì con thì vì ai? Để con có cái ăn cái mặc, không phải vất vưởng như mẹ năm đó.”
Lời của mẹ cô không hề tức giận, nhưng nhuốn hẳn sự mệt mỏi, lời nói như sét đánh bên tai Hạ Lâm Hi vậy.
Mẹ của cô nói: “Bây giờ con mới hai mươi đã ở chung với bạn trai, cả ngày làm việc trong một tầng hầm, nghỉ hè không chịu về nhà, rốt cuộc là vì cái gì?”
Nói xong câu này, mẹ cô không kiềm nén nổi cảm xúc nữa, hít một hơi thật sâu. Cuối cùng Hạ Lâm Hi cũng hiểu, mẹ cô không giận đến mức tìm cô trách cứ mà là bởi vì bà mệt mỏi lắm rồi.
Trong đại sảnh còn khoảng hai mươi mấy vị khác nữa. Cách đó không xa còn có người tấu đàn tranh, đệm khúc nhạc, đó là biểu diễn miễn phí trong khách sạn. Khúc nhạc dịu dàng như nước chảy hoa trôi còn không khí trên bàn ăn lại rét lạnh.
Bồi bàn mang tổ yến lên, đặt trước mặt Hạ Lâm Hi.
Cô lấy thìa múc một muỗng, sau đó giải thích với mẹ mình: “Mẹ, con xin lỗi, nhưng trước tiên để con giải thích đã, bất kể là con không nói gì với mẹ, thậm chí còn không thành thật với mẹ đi nữa.” Cô thả muỗng xuống, giọng nói dịu hẳn đi. “Nhưng con vẫn tin rằng, mình không hề sai.”
Hạ Lâm hiểu rõ câu nói này là giấy không gói được lửa, cho dù cô làm gì, mẹ đều đã biết hết rồi. Sống chung với bạn trai như thế, khởi nghiệp từ tầng hầm cũng vậy, nhưng cô đã là người trưởng thành có thể tự làm tự ăn, cô có quyền đưa ra lựa chọn của mình chứ không thể vì cha mẹ yêu cầu mà đi ngược với mong muốn được.
Cô thử đưa ra lý do: “Bây giờ con mới tròn hai mươi, nhưng con thật sự thương anh ấy, còn chuyện cùng nhau khởi nghiệp kia không phải do một mình anh ấy vạch ra, con cũng đang nỗ lực.”
Giọng của Hạ Lâm Hi vừa phải nhưng ngón tay mẹ cô lại run rẩy.
“Con không nói làm sao mẹ biết được? Con còn nói chuyện với mẹ như vậy, con biết là ba mẹ lo đến nhường nào không?” Mẹ cô không đụng gì đến thức ăn trên bàn, đôi mắt chỉ nhìn về phía con gái. “Quốc tế Lao Động không về nhà, hai tháng nghỉ hè không về nhà, mẹ gọi điện thoại cho quản lý ký túc xá mới biết con dọn ra ngoài sống rồi.”
Bà nói. “Bạn cùng phòng với con, cái cô tên Trang Phỉ ấy nói cho mẹ biết con sống cùng bạn trai. Năm nay con bao nhiêu tuổi, chuyện lớn nhường này cũng không nói với cha mẹ, con biết cách bảo vệ chính mình sao?
Hạ Lâm Hi cúi đầu không lên tiếng, cô siết chặt túi xách của mình, lúc này mới phát hiện điện thoại đang reo, lúc giữa trưa cô ra ngoài không nói gì với Tưởng Chính Hàn cả.
Hạ Lâm Hi uống một ngụm nước, mở miệng nói: “Con hiểu ý mẹ, con biết cách bảo vệ mình.” Sau lại nói thêm: “Mọi khi con cũng biết giữ mình, không làm nặng thân thể.” Lúc Tưởng Chính Hàn trêu ghẹo, cô đỏ mặt nhưng thẳng thắn với mẹ mình, gương mặt cô không thay đổi gì cả.
Vò đã mẻ nay lại càng sứt.
Mẹ của cô nghe vậy, nâng tay lên, sau lại thả xuống. “Con thật sự trưởng thành rồi.”
Con thật sự trưởng thành. Những từ này không phải là lời khen.
Hạ Lâm Hi lại uống một ngụm nước nữa, cô suy nghĩ, nếu Trang Phỉ là người nói cho mẹ cô biết cô sống chung với Tưởng Chính Hàn thì ai là người kể chuyện anh đang khởi nghiệp? Thay vì nhờ kẻ mật báo, chi bằng cô cứ nói thẳng ra: “Chính Hàn đang dốc hết sức khởi nghiệp, anh ấy thuê thầng hầm để lập trình bởi vì giá phòng trên mặt đất rất cao, tài chính của bọn con hiện giờ không cho phép…”
Cô còn chưa nói xong, mẹ cô đã cắt ngang: “Được rồi, con đừng nói nữa.”
Mẹ cô nói: “Khởi nghiệp còn phải trông vào quan hệ và tài chính, con ra ngoài hỏi thử đi, có ông chủ công ty nào là tên nhóc chưa tốt nghiệp đại học không?”
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, năm 23 tuổi, CEO của Google gầy dựng sự nghiệp, lúc
Mark thành lập Facebook, anh ta cũng mới hai mươi, đối tác đều là bạn học. Còn cả người thành lập Snapchat, lúc tốt nghiệp đại học Stanford, năm 22 tuổi đã gặt hát thành công.
Nhưng cô không muốn tranh luận với mẹ mình, cô chọn cách nói sang chuyện khác: “Bây giờ số lượng khách hàng cũng đã khả quan, may mắn là hơn rất nhiều công ty mới khởi nghiệp khác nữa.”
Cô giải thích rất nhiều phương diện, nhưng mẹ cô không để tâm. Bữa trưa kéo dài ba tiếng, thức ăn đều đã nguội lạnh, cuối cùng bà cũng ra tối hậu thư.
“Tưởng Chính Hàn có nói với con, hai tháng trước đã từng hứa với mẹ rằng sẽ không để con chịu khổ, vậy mà bây giờ lại kéo con làm việc ở tầng hầm.” Mẹ công nâng chén sứ lên, ngón tay miết quanh vành, cảm xúc trong mắt hỗn độn. “Mẹ chỉ có một cô con gái, không lo cho con thì lo cho ai?”
Bà nhanh chóng buông chén xuống, tiếp tục nói: “Con chia tay với cậu ta đi, về ký túc xá trường, học hành nghiêm túc, đừng lo chuyện công việc nữa, mẹ sẽ lo giúp con.”
Hạ Lâm Hi cắn một miếng bánh bao, hương vị rất tốt, mềm mềm mọng nước, cô cúi đầu im lặng ăn, nhẹ giọng trả lời mẹ mình: “Con biết mẹ rất thương con…”
Cô cầm chiếc đũa trong tay, thẳng thắn nói: “Nhưng con không chia tay đâu.” Cô nói rõ xong còn trấn an mẹ mình: “Cấp hai con vượt qua ba trăm người, lên cấp ba hạng nhất thành phố, cha mẹ dạy con được như thế, con cũng không sợ vất vả.”
Hạ Lâm Hi chân thành nới với mẹ mình. “Con luôn mong rằng mình sẽ trở thành một người nếu vấp ngã trên đường thì cũng có thể tự mình gắng dậy.”
Nhưng những lời này cũng không lay chuyển được mẹ cô.
Bà Lâm đứng dậy tại chỗ, đôi găng tay đã mang vào: “Tốt, tốt lắm, con thật sự ngoan cố đúng không? Đến mẹ nói con cũng không nghe nữa rồi. Được thôi, sau này con tự nuôi sống bản thân mình đi. Hai mươi tuổi đã trưởng thành, cũng nên biết tự lực cánh sinh rồi.”
Bà nói trong cơn giận giữ.
Nếu Hạ Lâm Hi đồng ý chia tay với Tưởng Chính Hàn sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng cô lại không đồng ý.
Tính tình của cô càng lúc càng kiến quyết, giống như một tảng đá vậy. Cô hiểu rõ ý mẹ mình, bà sẽ cắt đứt tiền tiêu vặt một năm của cô, ba mươi vạn một năm.
Tục ngữ nói tiền ra thì dễ, tiền vào thì nan, số tiền thực tập ở công ty Lion của cô còn không bằng tiền mẹ cô chu cấp.
Nhưng cô vẫn không chịu nhân nhượng.
Khoản bảy giờ tối, Hạ Lâm Hi mới quay lại tầng hầm. Cố Hiểu Mạn mới nhìn thấy cô đã vội lao đến. “Hạ Lâm Hi, ông trời của mình ơi, cả chiều nay cậu đi đâu vậy? Điện thoại không gọi được, người cũng không thấy đâu.”
Hạ Lâm Hi nói: “Mẹ mình đến Bắc Kinh, mình ra ngoài ăn cơm cùng bà ấy, quên không báo mọi người mà điện thoại lại hết pin.”
Cố Hiểu Mạn tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cô nhớ lại gì đó vội níu chặt tay Hạ Lâm Hi: “Tưởng Chính Hàn không tìm thấy cậu đã ra ngoài tìm với Trần Diệc Xuyên rồi. Nghe bảo vệ nói cậu lên một chiếc xe lạ mãi không về. Chắc là vì máy cậu không bật được nên không thể định vị.”
Hạ Lâm Hi chau mày: “Cả Chính Hàn và Trần Diệc Xuyên?”
“Chắc còn đang tìm đấy, để mình gọi điện cho họ.” Cố Hiểu Mạn nói.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
11 chương
7 chương
180 chương