Tưởng Chính Hàn nhắc đến kĩ thuật, khiến suy nghĩ của Hạ Lâm Hi rối tung lên, cô trùm kín chăn lên người, quay lưng về phía anh, nói: “Tất nhiên em tin tưởng kĩ thuật của anh.” Cô nói chắc nịch. “Không cần kiểm tra em cũng biết.” Bao gối là một tấm vải đan xen họa tiết hoa, mái tóc cô phủ dài trên đấy, dưới ngọn đèn như lấp lánh ánh sao. Tưởng Chính Hàn khẽ đưa tay chạm vào, dòng sao như lướt qua kẽ hở tay anh. Anh chỉ đơn giản ôm cô vào trong lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô. Tưởng Chính Hàn nhỏ giọng nói: “Ban nãy em nói với anh, tối nay anh muốn gì cũng được.” Anh còn chưa dứt lời đã nắm lấy tay cô: “Vẫn còn hiệu lực chứ?” Hạ Lâm Hi rút tay mình lại, trở mình trong chăn, sau đó nhìn anh. Cô thoáng lướt qua chiếc đồng hồ treo trên tường, nhắc nhở: “Em nói sẽ giữ lời, nhưng bây giờ đã mười một giờ đêm rồi, ngày mai anh phải dậy sớm nữa.” Tưởng Chính Hàn tắt đèn trên đầu giường, Hạ Lâm Hi nghĩ anh đã buồn ngut rồi. Cô im lặng nằm bên cạnh anh, bất ngờ nên không kịp phòng bị, chỉ nghe tiếng anh thủ thỉ bên tai: “Một lần cũng không được sao?” Câu hỏi của anh như đang thương lượng, nhưng rõ ràng không hề chừa cho cô đường lui, không bao lâu sau buộc phải vào chuyện chính. Lúc bắt đầu, Hạ Lâm Hi vẫn nhớ rõ lời hứa của mình, anh thích tư thế gì cũng chiều theo anh, nhưng dần về sau, cả người cô như tan ra, hai bàn tay siết chặt khăn trải giường, chỉ còn nhớ mình đã hỏi một câu: “Ngày nào anh cũng bận rộn như vậy, sao thừa tinh lực đến vậy cơ chứ?” Thực tế giống như cô nói, hai người họ lăn lộ đến rạng sáng hôm sau. Tưởng Chính Hàn chưa biết mệt, nhưng Hạ Lâm Hi kiệt sức lắm rồi, cô nằm trong lòng anh, gối đầu lên ngực, mái tóa dài buông xõa sau lưng. Tuy đã rất mệt rồi nhưng vẫn không ngủ được. Tưởng Chính Hàn lại bật đèn giường lên, kéo cô và chiếc gối sát mình hơn. Em đang nghĩ gì mà lại chưa ngủ đấy?” Hạ Lâm Hi nhìn chằm chằm vào chiếc tủ trên đầu giường, nơi đó bày một quyển lịch bàn: “Em cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, bây giờ đã là tháng bảy rồi.” Cô vươn tay ra khỏi mền, lấy tay chỉ cho anh xem: “Tháng tám, tháng chín… tháng mười hai, năm nay rồi sẽ trôi qua nhanh thôi.” Tưởng Chính Hàn nắm lấy tay cô, lạc quan: “Năm nay còn đến năm tháng lận.” Anh bỏ tay cô vào trong chăn, sau đó khẽ vuốt mái tóc cô, những sợi tóc mềm mại vuột qua tay anh, đáp xuống chiếc gối ngủ trắng phau. “Đừng nghĩ nửa, mau ngủ đi.” Anh nhích lại gần cô thêm chút nữa, lại ôm lấy cô, trấn an: “Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp.” Hạ Lâm Hi rất nghe lời, cô gật đầu, lên tiếng “vâng”. Sáng hôm sau, trời nắng gay gắt. Nắng tháng Bảy rải khắp mặt đất, nhiệt độ buổi sáng cứ tăng dần lên, cho đến mười giờ thì quả là oi bức khắp người. Dẫu vậy ngoài đường người vẫn đông không kể xiết, tất cả đều hối hả trong tường lửa của mùa hè. Tưởng Chính Hàn lại ở trong tầng hầm anh thuê như mọi khi. Nhưng khác với lúc trước ở chỗ, hôm nay, Đoạn Ninh lại dẫn theo một người mới đến. Cô gái này tên Kha Tiểu Ngọc, là bạn học cùng lớp với Tưởng Chính Hàn. Ngoài trời nóng đến ba mươi tám độ nhưng Kha Tiểu Ngọc vẫn mang một chiếc áo dài tay và đôi kính nặng độ. Trên lưng cô ấy còn có một chiếc balo. Lúc chiếc balo ấy vừa được tháo ra, Tưởng Chính Hàn nhìn thấy lưng cô ấy ướt đẫm mồ hôi. Tất cả đều vì quá nóng. Đoạn Ninh không để ý nhiều đến vậy, cả người cậu ta mang một bộ khoan khái sạch sẽ, gương mặt còn nở nụ cười: “Mấy hôm trước tôi phát hiện công ty chúng ta còn thiếu người, đúng rồi, đó là nhân tài trong mảng bảo mật.” Trong mắt Đoạn Ninh, cô gái không được xinh đẹp đều giống như những cậu con trai. Vậy nên cách cậu đối xử với Kha Tiểu Ngọc như đối xử với bạn thân vậy: “Vậy nên tôi liên lạc với Kha Tiểu Ngọc, mọi người mau đến chào cô ấy đi. Tôi cam đoan với mọi người, kĩ thuật của Kha Tiểu Ngọc thuộc dạng xuất chúng đấy. Cô ấy từng cài một loại virut vào máy tính của tôi mà. Đúng rồi, ba cô ấy là thành viên nhóm hacker đầu tiên của Trung Quốc… Tên là gì ấy nhỉ? Hình như là liên minh Hồng Hắc.” Đoạn Ninh nghiêng đầu qua nhìn Kha Tiểu Ngọc: “Tôi không nói sai đúng không? Liên minh Hồng Hắc đúng chứ?” Kha Tiểu Ngọc trả lời: “Ừ, là Hồng Hắc.” Sau đó còn bổ sung: “Liên minh Hồng Hắc đã giải tán rồi, bây giờ ai sử dụng cái tên này đều là kẻ lừa đảo.” Cô ấy ôm chiếc balo của mình, tỏ vẻ rất khách sáo. Diện tích tầng hầm không quá lớn, ngoại trừ phòng khách ra chỉ có bốn phòng, không hề có cửa sổ bắt nắng nào. Những thành viên trong nhóm lập trình vây quanh một chiếc bàn lớn, bên cạnh họ còn một chồng sách và đống giấy nháp bừa bộn. Thế nhưng nhìn thấy Kha Tiểu Ngọc ngoài cửa vẫn nhiệt tình tiếp đón: “Chào em!” Kha Tiểu Ngọc gật đầu với họ. Tưởng Chính Hàn bật cười, cũng đến đây. Anh dẫn Kha Tiểu Ngọc đến một căn phòng, bên trong còn Cố Hiểu Mạn và Hạ Lâm Hi. Không biết hai cô ấy đang làm gì mà đều như những chiếc cọc gỗ, cứ thừ ra tại ghế. Hạ Lâm Hi là người đứng dậy đầu tiên, cô ấy đưa cho Kha Tiểu Ngọc một chiếc khăn tay. Kha Tiểu Ngọc lặng lẽ nhận lấy. Hạ Lâm Hi chắp hai tay ra sau lưng, cứ như vậy nhìn cô nở nụ cười: “Cậu nóng không? Mau lau mặt cho mát đi.” Từ trường học đến tầng hầm không đến hai ngàn mét nhưng trời hè quá bức bối lên gương mặt Kha Tiểu Ngọc lấm tấm mồ hôi. Cô lấy tay quẹt qua sau đó mới dùng khăn tay lau nhẹ. Thật ra Kha Tiểu Ngọc biết Hạ Lâm Hi cũng như Hạ Lâm Hi biết Kha Tiểu Ngọc vậy. Khoảng chừng nửa năm trước, lúc ấy Kha Tiểu Ngọc cài loại virut khó xơi vào máy tính của Đoạn Ninh, sau này mới bị Tưởng Chính Hàn phát hiện. Nhờ có vậy, mối quan hệ lằng nhằng giữa Đoạn Ninh và Kha Tiểu Ngọc được bắt đầu. Kha Tiểu Ngọc nói: “Mình đến phỏng vấn.” Cô ấy vẫn ôm khư khư chiếc balo, đôi mắt lại nhìn Hạ Lâm Hi chăm chú. Hạ Lâm Hi còn chưa nói gì, Kha Tiểu Ngọc đã lấy máy tính ra, trình bày kinh nghiệm hạng mục để Hạ Lâm Hi xem xét. “Năm tuổi mình bắt đầu học lập trình máy tính, đầu tiên học hệ nhị phân và hệ số hexa, sau đó mới học thuật Toán.” Kha Tiểu Ngọc giải thích với Hạ Lâm Hi: “Mình đọc ABCDE, thứ đầu tiên mình nghĩ đến là hệ số hexa chứ không phải là bản chữ cái tiếng Anh.” Hạ Lâm Hi nhìn vào màn hình máy tính của cô ấy, chỉ lướt qua thôi cũng đã có cảm giác với trình độ bây giờ hoàn toàn không thể đánh giá được Kha Tiểu Ngọc. Hạ Lâm Hi nói: “Cậu lập trình được mười mấy năm, mình không cần nhìn số liệu từng hạng mục cũng biết cậu có khả năng đến nhường nào.” Cô dừng một lát rồi hỏi tiếp: “Cậu học lập trình từ ba mẹ sao?” “Là ba mình dạy.” Kha Tiểu Ngọc thành thật trả lời. “Mình muốn học gì ba mình đều mô phỏng bằng máy tính cả.” Cô ấy gỡ kính ra, đứng ở điều hòa để gió hong khô, sau lại ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài, lên tiếng hỏi: “Đoạn Ninh đâu? Cậu ấy làm ở bộ phận nào trong công ty vậy?” Tưởng Chính Hàn đang nghe cuộc gọi từ khách hàng, bây giờ anh tạm thời không rảnh. Sau khi vào phòng, anh trả lời câu hỏi của Kha Tiểu Ngọc: “Cậu ấy ở bên giám chế hình ảnh, cậu cảm thấy hứng thú với mảng này sao?” Kha Tiểu Ngọc nhớ kĩ lời Đoạn Ninh dặn, vậy nên phủ nhận: “Mình không làm bên giám chế hình ảnh đâu, mình đến là vì được mời vào bên bảo mật.” Qủa thật, cô hiểu cách mã hóa và bảo mật hơn so với giám chế hình ảnh. Tưởng Chính Hàn đứng một bên trò chuyện với cô. Bọn họ nói về sự hoạt động và duy trì các vấn đề khác nhau, sự giao thức mạng và các thông số an toàn bình thường, cách phòng tránh hành vi đột nhập. Sau khi nói chuyện xong, Tưởng Chính Hàn thương lượng tiền lương với cô ấy rồi mới lấy hợp đồng ra. Tưởng Chính Hàn nói: “Cậu đến đây, bọn tôi rất vui.” Anh không nhắc đến Đoạn Ninh như đã hiểu rất rõ trong lòng: “Cậu có nền tảng vững chắc, đợi cậu tham gia vào, những nguy hiểm tiềm tàng có thể nhẹ bớt phần nào.” Kha Tiểu Ngọc vuốt mái tóc của cô. Hôm nay cô búi cao lên, lúc làm vậy lực tay hơi mạnh nên kiểu tóc bị rối tung ít nhiều. Vì mái tóc phồng lên như vậy, che mất đôi mắt của cô, nhưng cô không đọc nhiều, chỉ ký vào. Tưởng Chính Hàn cười nói. “Cậu không đọc điều khoản trong hợp đồng sao?” Đứng ở góc độ của người điều hành công ty, anh thấy cô ấy rất dễ bị lừa. “Không cần.” Kha Tiểu Ngọc nói. “Đoạn Ninh bảo cậu là người tốt.” Nói xong lời đó, cô ấy bắt đầu làm việc ngay trong ngày. Trước đó, toàn bộ nội dung bên bảo mật đều do Tưởng Chính Hàn và lão Dương phụ trách, Kha Tiểu Ngọc thong thả đến sau nhưng lại giúp gánh nặng của họ vơi đi ít nhiều. Hạ Lâm Hi không kiềm được nhận xét: “Những nhân tài của chúng ta bây giờ, nếu tuyển bằng quảng cáo thì hoàn toàn vô dụng, dù sao chúng ta không phải công ty lớn, không có gì để thu hút họ cả.” Cô ở chung một phòng với Tưởng Chính Hàn, cửa phòng đã bị khóa trái lại. Cô cảm thấy chuyện quan trọng tốt nhất đừng để người khác nghe thấy. Tưởng Chính Hàn đáp lại: “Từ mạng lưới quan hệ bạn bè để tìm người dễ dàng hơn so với tìm bằng quảng cáo rất nhiều.” “Em nghĩ rất nhiều, nhóm chúng ta có mười lăm người, tất cả đều là bạn học.” Hạ Lâm Hi đến sau lưng anh, anh vẫn đang ngồi trên ghế bành, trước mặt là một chiếc máy tính. Bàn tay Hạ Lâm Hi đặt lên bờ vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp. Cô mang một chiếc váy ngắn màu sẫm, trên người còn phảng phất mùi ước hoa, trong ánh mắt đẹp đẽ ngập tràn hình ảnh anh. Ngón tay của cô rất đẹo, động tác nhẹ nhàng, giống như một tư tế toàn tâm giúp đỡ vị thần của mình. Vị thần đó nắm lấy bàn tay cô, khẽ hôn nhẹ. Anh nói: “Khách hàng lớn nhất của công ty cũng là bạn học. Gia đình Sở Thu Nghiên đồng ý hợp tác ngắn hạn với chúng ta.” “Nếu không có sản phẩm tốt, chắc cô ấy sẽ không đồng ý kéo dài thêm.” Hạ Lâm Hi nói. “Anh có cách gì không?” Tưởng Chính Hàn thuật lại chi tiết: “Trước tháng mười hai năm nay, phiên bản 2.0 sẽ được đăng tải.” Anh nhìn vào màn hình máy tính, lại phát hiện một số vấn đề mới. Một số lỗ hổng được khách hàng phản ánh lại không được giải quyết kịp thời. Xét cho cùng, đều do nhân lực không đủ. Nhưng tuyển người một cái mù quáng cũng không phải ý hay. Tuy lập trình là một nghề dễ kiếm việc nhưng lại không phải là một dòng nước chảy rồi lại thôi. Người mới đến không chỉ mang lại nhân lực mới mà cũng là một mối nguy tiềm tàng đối với công sức của tập thể. Tưởng Chính Hàn có gặp qua một ví dụ, đó là Trịnh Tầm ở công ty XV, không có hứng thú với lập trình, không đeo đuổi kĩ thuật cao hơn, thuật toán viết ra bao giờ cũng sai lệch so với thực tế. Tưởng Chính Hàn muốn mở rộng quy mô công ty nhưng tài chính lại không cho phép. Hạ Lâm Hi không biết anh đang suy nghĩ cái gì, ngón tay lỡ chạm vào ngực anh. Bất thình lình bị Tưởng Chính Hàn đè lại, đầu óc anh đang nghiêm túc suy nghĩ nhưng lời nói lại không như thế. Anh khẳng khái nói: “Tay em có thể vào trong lớp áo.” “Bây giờ là giờ làm việc.” Hạ Lâm Hi nghiêm túc sửa lại. “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.” Cô rút tay mình lại, nhanh chóng lái sang chuyện khác. “Anh biết em học khoa Toán, lúc trước viết rất nhiều luận văn, số thuật toán viết ra cũng đến mười ngàn, nhìn vào thuật toán hiện tại của chúng ta, em có một cách cải tiến.” Cô ngồi xuống bên cạnh anh. “Tưởng tổng, anh có muốn nghe không?” Tưởng Chính Hàn không để ý đến giờ hành chính, nở nụ cười rồi mới đáp: “Em ngồi trên đùi anh, nói đầu đuôi anh nghe xem.” Hạ Lâm Hi hỏi ngược lại. “Tại sao đến lúc bàn vấn đề, em cũng phải ngồi lên chân anh?” Tưởng Chính Hàn rút một tờ giấy nháp ra, bắt đầu viết kế hoạch cho dự án: “Em ngồi càng gần càng dễ trao đổi.” Anh nói vậy rất đúng, Hạ Lâm Hi gật đầu, thật sự kéo ghế qua. Bọn họ bàn luận nửa tiếng, sau đó Tưởng Chính Hàn ra khỏi cửa một mình, tìm lão Dương cùng tổ bàn bạc lại thêm lần nữa. Hạ Lâm Hi ngồi tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát thì thấy điện thoại sáng lên. Hạ Lâm Hi vừa mở ra nhìn, thì ra là cuộc gọi từ mẹ cô.