Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương
Chương 7 : Nhật ký của Tiểu Lục Tử (một)
Ta gọi là Tiểu Lục Tử, là nội thị bên người của Vĩnh Ninh đế, Hoàng đế trẻ tuổi nhất Đại Triệu vương triều, cũng là Đại tổng quản.
Trước khi tiểu chủ tử trở thành Hoàng đế, công việc của ta là cùng chủ tử ăn uống vui đùa. Sau khi tiểu chủ tử trở thành Hoàng đế, công việc của ta vẫn là cùng tiểu chủ tử ăn uống vui đùa.
Tuy rằng nội dung công việc không thay đổi, nhưng áp lực lại lớn hơn rất nhiều. Dù sao một tiểu hoàng tử cách xa ngôi vị Hoàng đế cùng Hoàng đế vẫn có sự cách biệt rất lớn. Trước kia không có ai để ý đến ta, nhưng hiện tại lại có rất nhiều người nịnh bợ ta, còn có người đưa ta vàng đó.
Ban đầu lúc có người tặng đồ ta không dám nhận, nhưng nhiếp chính vương sau khi biết được liền nói rằng, người đưa thứ tốt đến cứ thu, sau đó sẽ sung vào tiểu kim khố của Hoàng thượng.
Có nhiếp chính vương phân phó, lúc người tặng vàng bạc châu báu ngọc thạch ta đều thu hết, sau đó giao tất cả cho tiểu chủ tử. Nhìn tiểu chủ tử cười ánh mắt cong cong, trong lòng ta vô cùng vui vẻ, cho dù sau đó tiểu chủ tử thưởng cho ta một rương bạc ta cũng không vui vẻ như vậy.
Tiểu chủ tử là một tiểu tham tiền thật đáng yêu ~
Thời điểm tiến cung ta chỉ mới 10 tuổi, khi đó tiểu chủ tử 2 tuổi, đến bây giờ ta đã ở cạnh ngài ấy 8 năm. Nghiêm túc mà nói, có thể coi như ta nhìn tiểu chủ tử lớn lên, so với những người khác lâu hơn rất nhiều. Về sau chỉ cần tiểu chủ tử không đuổi ta đi, ta vẫn sẽ tiếp tục ở cạnh ngài ấy.
Nghĩ lại, còn chuyện gì nữa nhỉ… Đúng rồi, tiểu chủ tử từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất thích ăn thịt, cho nên bộ dáng trắng trắng mập mập, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu. Dùng lời của nhiếp chính vương mà nói chính là rất manh, tuy ta không hiểu manh có nghĩa là gì.
Nhưng không hiểu vì sao tiểu chủ tử vẫn cảm thấy bộ dáng ngài ấy béo béo rất khó coi, này làm cho ta vô cùng khó chịu, chắc chắn có người nói bậy sau lưng tiểu chủ tử. Nếu để cho ta biết là ai, ta nhất định sẽ đánh chết kẻ đó! Nếu kẻ đó không thể đánh ta sẽ nói cho nhiếp chính vương, trên đời này không có ai nhiếp chính vương không thể đánh!
Từ sau khi tiểu chủ tử làm Hoàng đế, ta phát hiện đồ vật mà tiểu chủ tử thích nhất chính là tiểu long bào cùng tiểu long bị. Ta thường xuyên nhìn thấy tiểu chủ tử vừa vuốt ve vừa thì thầm vời tiểu kim long trên tiểu long bào, còn mấy đồ án thêu trên tiểu long bị đều bị biến dạng. Ta đã xem kĩ, khẳng định là tiểu chủ tử cảm thấy kim tuyến thêu trên đó chơi rất vui. Ai, tiểu chủ tử rốt cục là thích vàng bao nhiêu a~
Lại nói tiếp, ta cũng không biết tiểu chủ tử trở thành Hoàng đế như thế nào, mà chính bản thân ngài ấy cũng không biết. Ta chỉ biết vào một ngày, hoàng cung bỗng nhiên thiếu rất nhiều người, cũng thêm không ít người mới. Quan trọng là những đại chủ tử thường xuyên xoa xoa niết niết mặt tiểu chủ tử không còn mấy ai.
Sau này ngẫm lại ta cũng hiểu được, mê hoặc của ngôi vị Hoàng đế quá lớn. Trừ tiểu chủ tử và nhiếp chính vương, không ai không bị nó hấp dẫn. Mỗi khi ta nhìn tiểu chủ tử khổ sở vì các đại chủ tử không còn, thực sự rất đaulòng. Tiểu chủ tử gầy!
Nói đến nhiếp chính vương, ta có rất nhiều suy nghĩ. Nhiếp chính vương là người có bộ dáng đẹp thứ hai ta từng thấy (Ngươi hỏi người đẹp nhất là ai? Đương nhiên là tiểu chủ tử nhà ta!). Nhiếp chính vương là người thông minh nhất, lợi hại nhất trong tất cả những người ta biết. Nhiếp chính vương cũng vô cùng thương yêu tiểu chủ tử (tuy rằng ta không muốn thừa nhận một chút nào).
Aiz, đời này, người ta khâm phục nhất chính là nhiếp chính vương. Nếu có một ngày ta trở thành người có thể đỡ được tiểu chủ tử ngã từ trên cây xuống mà không bị gãy tay thì tốt rồi…. Không nói thì thôi, nói đến đều là nước mắt, lần đó gãy tay thật đau hu hu…
Không viết nữa, tiểu chủ tử bảo ta đi gãi lưng cho người, chờ có thời gian ta lại viết tiếp. Aiz, có rất nhiều chữ ta không biết viết, xem ra nên đi theo tiểu chủ tử cố gắng học tập mới được.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
20 chương
16 chương
126 chương
150 chương
99 chương